DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 306: Nụ hôn đầu

Nơi này đèn thắp khắp nơi, làm sáng cả một khu vực lớn, người cầm binh khí đi qua đi lại thì không ít, làm hắn rất hài lòng. 

Hắn quan sát một chút thì cũng đáp từ từ xuống. 

- Đoàn trưởng! 

Trần Vũ vừa mới bước vào thì lập tức có hai thị vệ canh cửa, trong đó có một người nhận ra hắn, liền khơm người hành lễ. 

- Ừm, Trần Long có bên trong không? 

Trần Vũ thuận miệng hỏi. 

- Bẩm đoàn trưởng, Trần Long đại ca hiện đang ở trên tầng bốn, phòng thống kê sổ sách! 

Một tên thị vệ liền nhanh chóng bẩm báo lại. 

- Được rồi, để ta tự đi lên! 

Hắn gật đầu một cái rồi đi vào bên trong, nơi này hiện có nhiều người đi qua đi lại, nhìn có vẻ rất bận rộn. 

Đi lên tới lầu bốn, hăn đi một hồi thì cũng tìm được phòng thống kê sổ sách, vừa bước vào thì thấy bên trong chỉ có một mình Trần Long đang ngồi với một đống sách. 

Trần Long phát hiện có người mở cửa nên ngước mắt nhìn lên, nhưng mà khi nhìn thấy người bước vào là hắn thì không khỏi vui mừng, đứng dậy chạy lại niền nở nói: 

- Đoàn trưởng, cuối cùng người cũng đã về! 

- Ừm, ta cũng chỉ mới vừa về tới không lâu! Cỡ này Ẩn Thế mạo hiểm đoàn chúng ta làm ăn như thế nào? 

- Mọi chuyện đều rất tốt, chỉ có một số nơi như Hoàng Thành thì tua vòi của chúng ta phát triển không được tốt lắm, đa số chỉ là một tụ điểm rất nhỏ, vì những nơi đó chúng ta vốn là cạnh tranh không lại, nên cũng chỉ ở đó thu thập tin tức mà thôi! 

- Ngoài ra còn một chuyện vui khác, đó chính là hiện tại trong đoàn chúng ta đã có ba người luyện ra nhất phẩm đan dược, tuy chất lượng vẫn còn kém nhưng mà tương lai xem ra rất sáng lạng! Chuyện này xin đoàn trưởng thay mặt chúng ta cảm tạ hai vị trưởng lão mới được! 

Trần Long cười cười thuật lại sự tình mấy tháng nay cho Trần Vũ nghe, nghe xong thì hắn cũng hiểu một phần nào vì những nơi như Hoàng Thành quả thật phải có thể lực lớn thì may ra mới cạnh tranh lại, nếu không thì sẽ bị người khác đè xuống mà thôi. 

Mà chuyện trong đoàn đã có người luyện ra được nhất phẩm đan dược thì hắn vô cùng vui mừng thay, không ngờ hai lão kia lại có khiếu dạy người như thế, dù sao cũng đúng vì hai lão toàn là dạy những thứ tinh túy nhất mà các lão đã tích lũy bao năm. 

Để cho đám người kia không phải chạm đến những sai lầm lúc trước của các lão, chuyện này quả thật là hiếm có, hầu như chỉ có đệ tử chân truyền thì mới được truyền như vậy, nhưng mà đối với các lão thì không. 

Bất chợt, như nhớ lại chuyện gì quan trọng, Trần Long liền nhanh chóng nói ra: 

- À, còn một chuyện nữa! Lưu Vân Tông cỡ này thường cho người đi qua làm ăn với chúng ta, nhưng thuộc hạ cảm thấy bọn hắn như đang muốn thăm dò chúng ta, còn nói muốn cho một ít đệ tử tham gia vào mạo hiểm đoàn của chúng ta để lấy thêm kinh nghiệm! 

- Hử, còn có chuyện này sao! Vậy ngươi giải quyết như thế nào? 

- Ha ha, đoàn trưởng yên tâm, đơn nhiên là thuộc hạ từ chối khéo, nói hiện tại số người đã quá nhiều nên quản xuyến không nổi nên cũng không có thu thêm người mới, mà bọn họ cũng chỉ ậm ừ chứ không có ép chúng ta. 

Trần Long liền cười lớn, hắn không phải người ngu, đơn nhiên cũng nghi ngờ đám người kia sẽ cài người vào trong mạo hiểm đoàn của mình, nhưng bất quá hắn lựa chọn những người hạch tâm không phải đơn giản như thế. 

Nghe vậy thì Trần Vũ cũng an lòng hơn khi giao Ẩn Thế mạo hiểm đoàn cho Trần Long quản lý, quả thật hắn rất có tài về vấn đề này, suy tư một chút thì hắn lại lên tiếng, hỏi: 

- Những thứ mà ta nhờ ngươi tìm, hiện tại đã có tin tức chưa? 

- Cái này...quả thật là chưa có tìm ra thông tin Sinh Tử Thảo, Tử Vạn Hoa và Ô Long Mộc!

- Không sao, những thứ linh dược đó không phải muốn tìm là tìm, mà ngươi cho người thông báo lại là chỉ cần tìm Ô Long Mộc và Sinh Tử Thảo là được rồi, vì Tử Vạn Hoa ta đã hái được! 

Trần Vũ cười cười vỗ vỗ vai của Trần Long nói. 

- Được rồi, hiện tại ta vẫn còn nhiều chuyện cần phải làm, nếu có khó khăn gì thì cho người tới Trần gia tìm ta. 

- Vâng, đoàn trưởng! 

Sau khi được Trần Long đưa tiễn ra tới cửa lớn thì Trần Vũ quay trở về gia tộc của mình, lần này hắn chính là mò tới nơi ở của vợ mình. 

- Thiếp đợi chàng lâu rồi! 

Hắn chỉ mới vừa giơ tay lên định gõ cửa thì Cơ Nguyệt đã phát hiện ra, Trần Vũ cũng chỉ cười nhẹ, người đạt mức độ như nàng thì thần thức đã quá mạnh rồi, làm sao mà qua mặt được. 

Két! 

Tiếng cửa mở ra, lần này Cơ Nguyệt mặc một bộ váy màu trắng sửa, tóc thả xuông bước ra bên ngoài mỉm cười nhìn hắn. 

- Chúng ta lên đây chơi! 

Trần Vũ nắm lấy tay của vợ mình sau đó kéo lên trên nóc nhà, hai người ngồi ngắm nhìn trăng tròn một chút, không lên tiếng với nhau câu nào, đôi khi cũng chỉ cần như vậy là hắn cảm thấy thoải mái rồi. 

Lúc này, Trần Vũ đánh liều, nằm dựa đầu lên đùi của nàng, một mùi thơm liền truyền sộc vào mũi hắn, mà Cơ Nguyệt cũng không làm gì, chỉ lấy tay vuốt mái tóc bạc trắng của hắn. 

- Ta rốt cuộc là ai? Tại sao khi mới vừa gặp nàng ta cứ có cảm giác như là chúng ta đã quen nhau từ trước? Sứ mệnh của ta là gì? Tại sao sư phụ lại không thể độ ta kiếp này? 

Trần Vũ nằm trên đùi vợ mình, ánh mắt ngước nhìn trăn tròn trên cao, miệng thì thào hỏi từng câu hỏi mà hắn đã suy nghĩ bấy lâu nay. 

- Nếu chàng muốn biết thì hãy cố gắn tu luyện, còn chuyện chàng có cảm giác chúng ta đã quen nhau từ trước đó là chuyện đơn nhiên, vì... 

Cơ Nguyệt vuốt ve khuôn mặt góc ngạnh của hắn, mỉm cười nhẹ nói nhưng tới đó thì ngừng lại không nói nữa. 

- Ta biết có một số chuyện không nên biết, chỉ khi tới giai đoạn nào đó mới biết được, thôi thì ta cố tu luyện để làm rõ chính mình và mối quan hệ của chúng ta từ trước. 

Trần Vũ cười trừ, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên, không nên cưỡng ép để biết làm gì, nếu như mấy chuyện này được biết thì sư phụ và vợ hắn cũng đã nói từ lâu rồi. 

- Ta còn... 

Trần Vũ đang định hỏi thêm một chuyện nữa thì Cơ Nguyệt bất ngờ cuối xuống hôn lên môi hắn, cắt đứt câu hỏi của hắn không cho hắn hỏi thêm câu nào nữa. 

Cảm giác của hắn lúc này là lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây, hắn cũng hôn đáp trả lại vợ mình, khung cảnh dần trở nên yên tĩnh, ánh trăn trên cao chiếu xuống in bóng hai người trên mặt đất.

Gió nhè nhẹ thổi qua làm tóc của Cơ Nguyệt tung bay trong gió, hai người hôn nhau được một chút thì tách nhau ra, đây cũng là lần đầu tiên hắn được hôn nàng như vậy. 

Lúc này, cả hai lại lần nữa rơi vào trong yên tĩnh, không ai nói với nhau câu nào, mà chỉ mãi mê đuổi theo suy nghĩ của mình, còn chuyện chính bản thân mình là ai thì hắn cũng không muốn biết nữa. 

Cứ như vầy thì đôi khi lại tốt hơn biết quá nhiều! 

- Nghĩ lại ta quả thật là có phúc tám đời mà, không ngờ người như ta mà lại hốt được một thê tử tốt như nàng ha ha ha... 

Trần Vũ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cười phá lên vì độ may mắn của mình

Đọc truyện chữ Full