DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 227: Lợn nướng

- Lợn rừng! 

Nhìn thấy con dã thú này xuất hiện, Tiểu Vũ thầm vui mừng, đây là một con lợn rừng, cao nửa mét, có dài hơn một mét, da lông màu đen, ngoài miệng còn có hai cái răng nanh bén nhọn. 

Ụt ụt ụt... 

Con lợn rừng nhìn thấy Tiểu Vũ thì kêu ầm lên, rồi nó lao về phía gã, mà lợn rừng có sức công kích còn mạnh hơn cả sói, một ủi của nó đã có thể hút bay người thường chứ không thể kinh thường được. 

Thần sắc Tiểu Vũ nhếch miệng, con lợn rừng này không phải yêu thú mà chỉ là dã thú bình thường mà thôi, thợ săn tốt một chút là bắt được, huống chi là hắn. 

- Tốt lắm! 

Tiểu Vũ cười cười, từ sáng đến giờ toàn ăn lương khô, miệng hắn đã rất nhạt, bây giờ có một con lợn rừng đưa tới cửa thì đây tuyệt đối là mỹ vị. 

Vận chuyển linh lực vào tay, trong tay ngưng tụ chưởng ấn màu vàng đánh ra. 

Phanh! 

Chưởng ấn mang theo linh lực cường hãn đánh thẳng vào người lợn rừng, lợn rừng bị đánh bay ra xa mười mét, đụng vào thân một cây đại thụ che trời, thân cây lay động làm vô số lá khô rơi xuống. 

Con lợn rừng kêu rên một tiếng, trong miệng nước bọt xen lẫn máu tươi chảy ra, té trên mặt đất, run rẩy một hai cái sau đó cũng không còn nhúc nhích. 

- Xảy ra chuyện gì thế? 

Thân ảnh Vu Lão xuất hiện bên cạnh Tiểu Vũ, vừa rồi có tiếng lợn rừng gầm gừ, ở phía xa nhìn lại thì thấy trên mặt đất có lợn rừng đã chết nên cũng biết là chuyện gì xảy ra. 

- Vu Lão, nơi đây không có chuyện gì chỉ là may mắn gặp được một con lợn rừng muốn chết mà thôi! 

Tiểu Vũ ngước đầu lên nói. 

- Nơi này có một ít dã thú cỡ lớn lợi hại, mọi người nên chú ý nhiều một chút, nhất là tên Đại Vũ kia, hắn chính là món mồi ngon cho bọn dã thú kia đấy! 

Vu Lão nói, tuy dã thú không gây nên gì nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, lúc này Huyền Lão cũng chạy tới xem xét nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi người Trần Vũ vì sợ hắn bị dã thú tha mất. 

- Hì hì, tuy ta nhỏ nhưng có võ, không dễ bị bắt nạt đâu nhá! 

Trần Vũ chóng nạnh khinh thường mấy con dã thú cười tươi, trong lòng không một chút sợ hãi, nói. 

Hai lão nghe vậy thì cũng chỉ lắc đầu, thầm nói “tên nhóc này chắc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. 

Phía bên kia, Tiểu Vũ dò xét chung quanh vài lần trong sơn cốc, một lát sau lập tức nhặt về không ít củi khô, lại chém ra hai chạc cây cao, cắm chạc cây vào trong đất. 

- Tiểu Vũ, ngươi định làm gì thế? 

Nhìn thấy những thứ mà Tiểu Vũ đang làm thì Huyền Lão nghi hoặc, nhưng hắn không trả lời chỉ cười cười một chút. 

Keng! 

Tiểu Vũ đi tới trước lợn rừng, tiện tay vun kiếm một cái kiếm quang liền lóe lên, Phi Kiếm đảo qua bụng con lợn rừng làm tất cả nội tạng trào ra, thủ pháp này xem ra là đã làm rất nhiều lần rồi. 

- Xong! 

Tiểu Vũ cầm lấy một cây côn dài đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp xuyên qua miệng con lợn tới phần đuôi, gác lên trên hai chạc cây. 

Dưới chạc cây là củi khô đã được chuẩn bị từ trước, hắn chỉ việc bún tay nhẹ một cái là hỏa đạn liền bay ra, lập tức làm đống củi khô bốc cháy. 

- Tiểu Vũ, ngươi đang làm gì vậy? 

Vu Lão không nhịn được hỏi, lão nhìn cũng biết là đang nướng lợn rừng, nhưng mà nướng thì ăn không ngon hơn nữa rất nhạt miệng nên ít ai đi nướng nó cả. 

- Vu Lão, đây là đồ nướng nhưng có chút khác biệt với đồ nướng của mọi người làm, lát nữa lợn rừng chín chúng ta sẽ ăn. 

Tiểu Vũ mỉm cười, hắn biết mọi người rất ít khi lấy dã thú đem nướng vì thịt chúng ăn không ngon, mà còn lại nhạt miệng nên mọi người rất ít khi bắt nó đem nướng, chả trách Vu Lão lại hỏi như vậy. 

Vốn muốn nướng chín con lợn rừng không khó, dùng linh lực ngưng tụ hỏa diễm một lát là xong, nhưng mà từ nhỏ hắn đã khá tâm đắc với đồ nướng, biết rõ đồ nướng chỉ có dùng củi đốt lửa nướng ra mới là ngon nhất, những lửa khác thì không được vì trong củi còn có mùi thơm cố hữu. 

- Đồ nướng này có thể ăn ngon miệng sao, lúc trẻ ta cũng có làm thử nhưng ăn rất nhạt miệng, nếu ăn để chóng đói thì được chứ lấy nó làm thức ăn chính thì ta bó tay, chẳng lẽ ngươi biết chế biến chúng sao? 

Huyền Lão nghi ngờ nói, lúc này hai người vô cùng nghi hoặc. 

- Ha ha, lại có lộc ăn rồi! 

Trái lại thì Trần Vũ lại vỗ tay vui mừng, hắn làm sao không biết phân thân của mình đang làm gì chứ. 

- Đợi tí nữa mọi người sẽ biết rõ. 

Tiểu Vũ nói nhỏ với hai lão đang đang nghi ngờ khi thấy mình nướng lợn rừng, nhưng hắn cũng không giải thích gì nhiều. 

Muốn ăn ngon tự nhiên không thể thiếu nguyên liệu, nhưng mà nơi này không có nơi mua nguyên liệu, lúc trước Tiểu Vũ cũng nếm qua lợn rừng, trên người lợn rừng chính tông đều có một ít vị mặn cho nên không cần cho thêm muối. 

Tiểu Vũ vừa mới nói xong, thả người bay ra sau một cây đại thụ, một lát sau thì xuất hiện, trong tay đã nắm một bó lá cây thật to, hắn lập tức nhét vào trong bụng con lợn. 

Đây chính là lá cây Diệp Hương, đây chính là bí quyết mà hắn đã tích lũy qua nhiều lần thất bại, một khi cho lá cây này vào thì nó sẽ cho một mùi thơm nhàn nhạt, dùng để làm đồ nướng là tốt nhất, không chê vào đâu được. 

Nhưng làm hắn hơi tiếc một chút vì không tìm thấy mật ong, nếu không sẽ làm hương thơm cùng độ ngon của thịt nướng càng thêm hấp dẫn. 

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, than cũng đã có khá nhiều nên Tiểu Vũ bắt đầu ngồi nướng lợn rừng, nhìn thấy hắn làm thì hai lão chỉ biết ngồi im quan sát nhưng cũng tò mò không biết nó ăn vào sẽ như thế nào? 

Qua một lát sau, con lợn rừng đã nướng thành màu vàng đất, mỡ lợn chảy ra ngoài rơi vào trong than hồng, trong khói bốc lên mang theo hương thơm nhàn nhạt. 

Đọc truyện chữ Full