[Dịch giả: Thiên Hoàng Minh Trị]
- Đã hết cách rồi, chúng ta cũng chỉ có thể đi về phía trước, nếu không chẳng lẽ các ngươi muốn ở đây chờ chết sao?
- Lão tử đi trong đao trong kiếm, tràng diện nguy hiểm gì chưa từng gặp qua, sợ cái gì!
- Chúng ta đi!
Tất cả mọi người đều động viên lẫn nhau, sau khi một phen rống to hét lớn phát tiết đi mọi sự sợ hãi trong lòng, lúc này mới bắt đầu đi về phía trước.
Đi trong thông đạo đại khái thời gian chừng một nén hương trôi qua, cuối cùng họ cũng đã đi tới đích của thông đạo này, phía trước xuất hiện một cánh cửa lớn, phía trên cánh cửa có viết bốn chữ: "Dũng Cảm Tiến Tới".
Trong đó ảm đạm vô quang, căn bản thấy không rõ bên trong sâu rộng bao nhiêu, mà lại không biết bên trong có đồ vật gì không, chuyện này làm tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, bởi vì tình huống không rõ, ai cũng không dám đi vào.
(*vô quang: không ánh sáng)
Nhưng vào lúc này, Tiểu Vũ hai tay chắp sau lưng, thản nhiên vững vàng cất bước đi vào như đang đi dạo trong hoa viên.
- Tiểu tử này thật đúng là trẻ con lỗ mãng, không biết sâu cạn cũng dám đi vào bên trong!
- Bất quá cũng tốt, để cho hắn xung phong đi dò xét thay cho chúng ta, có chết cũng không tiếc!
Lối vào được ánh sáng yếu ớt từ bên ngài chiếu vào nên cũng có thể lờ mờ thấy được một chút bên trong, Tiểu Vũ nhanh chóng tìm được một cây đuốc cùng với một khối đá lửa, hắn liền nhanh chóng đánh lửa vài cái đã làm cây đuốc cháy lên.
- Nơi này cũng thật âm u, hơn nữa còn rất quỷ dị...
Hắn thì thào đánh giá nơi này, lần này hắn không biết lựa chọn đi vào trong đây của mình là đúng hay sai nữa.
Dù đúng dù sai thì hắn cũng đã đi vào bên trong rồi, nên cũng đi thử vận may một chút, nếu có nguy hiểm thì chuồn vào trong tháp mà làm con rùa rút cổ cũng không ai dám nói gì.
Thật ra không cần đuốc điếc gì hắn cũng có thể nhìn thấu trong bóng đêm, nhưng khoảng cách nhìn lại chừng được ba bốn bước chân là cùng, đây cũng là giới hạn của Thiên Nhãn Thuật rồi.
Nhưng hắn không muốn làm người khác chú ý nên mới thắp sáng cây đuốc, từ từ mà nhìn vào trong thông đạo này, nhưng có một cổ cảm giác làm hắn không yên, như có người đang nhìn mình chằm chằm vậy.
Đây cũng là một cái thông đạo, chỉ là ánh sáng của cây đuốc cũng không thể chiếu được quá xa, không cách nào xem rõ ràng tình huống bên trong.
Những người ở phía sau cuối cùng cũng kềm nén không được, sợ nơi này có bảo vật nên đều tiến đến. Mọi người đều đi tìm một cây đuốc sau đó thắp sáng chúng lên, sau khi những cây đuốc đã hoàn toàn thắp sáng, ánh sáng lập tức mãnh liệt hơn rất nhiều.
Bóng tối đối với nhân loại mà nói đó chính là một loại thần bí tràn đầy nguy hiểm, bầu không khí thoáng cái trở nên an tĩnh lại, không có người nào mở miệng nói chuyện.
Tiểu Vũ còn nhớ kỹ bốn chữ "Dũng Cảm Tiến Tới" ở lối vào, không chút do dự đi về phía trước.
Vị Lý Hạc kia muốn tìm người kế tục, bốn chữ “Dũng Cảm Tiến Tới” này chính là nhắc nhở của khảo nghiệm, một người đã chết sẽ không ghi loạn để tìm vui. Bất quá, hắn cũng không dám chắt như vậy, lỡ như vị Lý Hạc kia bị điên thì sao? Nên hắn cũng không dám lơ là cho sự an toàn.
Những người khác thấy Tiểu Vũ đã đi sâu vào bên trong thông đạo, bọn họ liền nhanh chóng đuổi theo, bọn họ sợ rớt lại phía sau nửa bước sẽ bị người khác đoạt cơ duyên của mình!
Rắc rắc rắc!
Âm thanh, thanh thúy ở trong thông đạo vang lên, quanh quẩn ở trong lòng mỗi người.
Tiểu Vũ giơ chân lên, chỉ thấy trên mặt đất là một đoạn xương cuốt đã bị hắn giẫm gãy.
Xương cốt này là của một nhân loại đang ngồi dựa vào vách tường, thân xác đã sớm hư thối chỉ còn lại một bộ xương khô, nhưng quần áo trên người lại không có bị hủ hóa, hẳn là một nam nhân.
Những người khác thấy vậy cũng đều xông tới xem xét, cả đám đều lộ ra vẻ trầm trọng.
- Xem ra chúng ta cũng không phải nhóm người đầu tiên tiến vào nơi này!
- Nơi này không biết có nguy hiểm gì không?
- Mọi người cẩn thận chú ý một chút!
Vân Kinh Hồng thận trọng nhất, đột nhiên mở miệng nói:
- Các ngươi xem quần áo người này còn hoàn hảo như vậy, đầu lâu, cổ cũng không có đứt gãy, không có miệng vết thương vậy hắn đến tột cùng là chết như thế nào?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người liền sững sờ, xác thực, cỗ thi thể này ngoại trừ chân trái bị giẫm gãy ra, nhìn không ra có thương thế gì. Đương nhiên, cũng có thể là bị một đao cắt cổ, nhưng đao này lại cẩn thận không chạm đến xương cốt cũng không chừng.
- Móa nó, địa phương quỷ quái này khắp nơi đều lộ ra tà dị!
Chu Đại Quân nhịn không được chửi lớn.
Tiểu Vũ bất vi sở động, tiếp tục đi tới phía trước.
Mọi người hai mặt nhìn nhau một hồi cũng đều đi theo, dù sao bọn họ cũng không có đường lui, chỉ có liên tục đi tới mới có hi vọng sống sót, thậm chí còn có thể đạt được kỳ ngộ to lớn nào đó!
Đi về phía trước đại khái hơn mười trượng, trên mặt đất lại hiện ra một thi cốt nhân loại, nằm sấp đầy đất, từ bên ngoài nhìn vào thì quần áo trên người vẫn đầy đủ, lộ ra một cái đầu lâu trắng như tuyết, một đôi tay bạch cốt, ngay cả chân cũng còn bọc bên trong ủng da.
- Đây là thi cốt thứ hai!
Biểu lộ của mọi người đều thập phần ngưng trọng, bởi vì bọn họ cũng có khả năng trở thành thi cốt nằm trên mặt đất, làm hàng xóm cùng mặt đất lạnh như băng kia!
Rắc, rắc rắc!
Tiếng ma sát của khớp xương truyền ra, chuyện tình làm cho người ta sởn tóc gáy cuối cùng đã xảy ra, cỗ thi thể này rõ ràng là đang nằm ở phía dưới đất, không có người điều khiển mà cư nhiên lại chậm rãi đứng lên!
- Hí!
Da đầu tất cả mọi người một hồi run lên bần bật, mọi người đều không khỏi lui ra phía sau vài bước!
- Chuyện này...
Tiểu Vũ thấy chuyện xảy ra trước mắt của mình, nhất thời không biết nên nói như thế nào, chuyện này quả thật là quỷ dị.
Võ giả từ trước đến nay không tin quỷ thần, bản thân bọn họ là đoạt thiên địa tạo hóa đánh cắp tự nhiên tôn trọng lực lượng, còn chuyện quỷ dị như thế này chưa từng gặp qua lần nào!
Nhưng một màn trước mắt này thật sự quá không thể tưởng tượng nổi, một bạch cốt khô lâu rõ ràng có thể tự mình đứng lên, ngươi có thể không sợ tới mức làm toàn thân đỗ mồ hôi lạnh sao?
Số Từ: 1348
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 169: Dũng Cảm Tiến Tới
Chương 169: Dũng Cảm Tiến Tới