- Đi chừng thêm một ngày nữa là sẽ tới thôn Tiền Trang, từ thôn đi chừng một ngày đường nữa là tới hoang mạc rồi!
Tiểu Vũ lấy địa đồ ra xem xét, hắn đang có dự định sẽ dừng chân ở thôn đó một chút chuẩn bị vài thứ đi xuyên hoang mạc, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng đi qua hoang mạc bao giờ, nghe thôi cũng đã hưng phấn rồi.
Tiểu Bạch nghe vậy liền truyền âm hỏi.
- Vậy ngày hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi hả chủ nhân!
- Đúng vậy, đến đó ta cho ngươi ăn thoải mái, không cần phải đi săn giết làm gì!
Hằn vuốt cằm mỉm cười, lần này xem ra sắp đi xuyên hoang mạc làm hắn vô cùng hí hửng.
...
Hôm nay, ông trời dường như phá lệ cao hứng, mặt trời đã lên cao từ sớm, gió rét trở nên dịu dàng đến không ngờ.
Tại thôn Tiền Trang ngày hôm nay giống như những ngày thường, mọi người thức từ sớm ra ngoài chăn thả, việc ai nấy làm vô cùng vui vẻ.
Bỗng dưng, một tiếng kèn to rõ ràng, tiến vào lỗ tai mỗi người, không đợi mọi người hoàn hồn, lại một tiếng kèn lớn nữa bay đến. Mọi người đứng lên, ánh mắt hướng về phía phát ra âm thanh.
Ở đỉnh núi phía đông, có thể thất được rất nhiều bóng người ẩn hiện chớp lên, tiếng kèn to rõ kéo dài một tiếng nối tiếp một tiếng, đây không phải tiếng kèn chúc mừng mà là cảnh báo có địch tập kích.
- Nguy rồi, có kẻ địch tập kích!
Nhiếp Vân phóng ở trên cao nhìn ra, mày rậm nhíu lại, tức thời la lớn.
- Thanh niên trai tráng lập tức cầm vũ khí tập hợp tại chỗ trưởng thôn, lão nhân, nữ nhân cùng tiểu hài tử tìm nơi ẩn trốn!
Ở thôn Tiền Trang, Nhiếp Vân có uy tín không thua kém gì trưởng thôn. Lời hắn nói, nhiều lúc ngay cả thôn trưởng cũng phải nghe theo.
Vừa dứt lời, không khí trở nên khẩn trương, đám người giống như nồi lẩu bị ném vào hòn đá nước bắn tung tóe, có tiếng trẻ nhỏ vô thố khóc ở giữa đám hỗn loạn, tiếng la sắc nhọn của nữ nhân cùng với tiếng hô khẩn trương của nam nhân.
Chung quanh không ngừng thấp thoáng nghe được tiếng nữ nhân cùng hài tử kêu khóc, còn nghe được tiếng vó ngựa, tiếng bò dê kêu gào cùng tiếng chạy dồn dập, thậm chí còn nghe được tiếng quát rống của nam nhân.
Mười mấy năm qua thôn không có bị kẻ địch xâm lấn nhưng hôm nay lại là lần thứ hai gặp tập kích?
Những nam nhân trai tráng trong thôn cầm vũ khí lên chạy về phía trước ngăn cản nhóm thổ phỉ, còn những người khác thì tìm chỗ ẩn náo.
Một khắc sau, một loạt âm thanh chạy hỗn độn mạnh mẽ tiến vào lỗ tai, càng ngày càng gần, rõ ràng chính là hướng phía chuồng bò chạy tới.
- Ha ha, không nghĩ nơi này còn có nhiều trâu bò béo tốt đến vậy!
- Đội trưởng, lều bên cạnh còn có rất nhiều dê sữa!
Hai luồng thanh âm nam nhân tràn đầy kinh hỉ.
- Mang những con trâu cùng dê béo tốt nhất mang đi!
Tiếng nam nhân lỗ mãng cao giọng ra lệnh.
- Dạ! Đội trưởng.
Sau câu trả lời ngắn gọn là tiếng trâu kêu ôn tồn hòa lẫn tiếng dê trầm thấp.
- Đội trưởng, chọn được rất nhiều dê trâu.
Lần này thanh âm bẩm báo không giống người trước đó, chắc là binh sĩ khác.
- Các ngươi mang trở về trước đi! Số còn lại theo ta tới nơi khác nhìn xem!
Giọng nam thô lỗ đầy khoái ý mà cười nói,
- Khẳng định còn có thể tìm được nhiều đồ tốt hơn.
- Tàng Ngao, ngươi ngửi cái gì ở đó?
Giọng nam vốn đã rời đi lại cao giọng hét lên.
- Ngao ngao ngao...
- Ào ú âu âu...
Tiếng sủa giống như tiếng sấm ở bên ngoài bức tường đối diện cùng với tiếng móng vuốt cào bới, ưu thế hoàn toàn áp đảo làm đám trâu trong lều rối loạn.
Mãnh thú kia khứu giác xem ra không tệ, chó tìm độc đã được huấn luyện chuyên môn, nhưng tuyệt đối có thể hơn chó thường rất nhiều.
Tiếng cười lỗ mãng tàn độc vang lên:
- Nhìn theo phản ứng của Tàng Ngao, trong bức tường kia hẳn có giấu đồ vật gì đó! Hai người các ngươi nhanh đập ra nhìn xem cho ta.
- Dạ, đội trưởng.
Hai tiếng bước chân một trước một sau vang lên, dần dần tới gần vách tường, những người dân núp trong vách tường vô cùng sợ hãi, không khỏi run rẩy.
Đông đông đông...
Bên ngoài bức tường đối diện vang lên âm thanh nặng nề mạnh mẽ, cả vách tường đều rung chuyển.
- Một, hai, ba, chạy!
Bỗng có một tiếng hét thật lớn phá ra từ phía sau bức tường, bốn năm người, trong đó có nam lẫn nữ, mọi người nhanh nhảu nhảy ra chạy tán loạn.
- Chạy? Mau bắt bọn chúng lại cho ta, nhớ là không được giết, phải bắt sống!
Tên thủ lĩnh cười lạnh ra lệnh, lập tức những tên khác liền thi hành mệnh lệnh, mấy tên khác liền nhanh chóng bắt được người.
- Nữ nhân này chẳng những giảo hoạt như hồ ly, chạy trốn cũng nhẹ nhàng như linh dương.
Một tên thổ phỉ bắt được một nữ nhân, thanh đại đao sáng loáng chen vào bên hông nàng. Trên lưng truyền đến giọng nam thô mãng, mang theo vài phần ý cười tàn nhẫn.
- Nếu không phải Vương hạ lệnh tất cả tù binh đều phải bắt sống, bay giờ ta liền làm thịt ngươi.
Cổ áo sau bị một bàn tay to nắm lấy, thân thể nằm úp sắp bị kéo lên không trung, nàng nhìn thấy khuôn mặt tục tằng ngăm đen mà xa lẹ lộ ra nụ cười dữ tợn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 158: Thôn Tiền Trang
Chương 158: Thôn Tiền Trang