P/s: mình đăng trước ngày 9/4/2019 luôn rồi ^ ^, lần này có nhiều người dịch nên lẹ ghê.
Câu nói vừa ra, làm mọi người trong chính sảnh hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu, ý của đứa trẻ này là gì, tại sao lại nói như thế.
Tiểu Vũ cũng cười theo, đi lại gần, tay bắt pháp quyết, thi triển Thiên Nhãn Thuật, lập tức ánh sáng màu xanh liền từ đôi mắt Tiểu Vũ bắn ra, làm hắn càng thêm quỹ dị.
Mọi người thấy cảnh tượng này nhất thời một trận sóng gió nổi lên trong lòng, đây là lần đầu tiên bọ họ thấy người quỷ dị như thế.
Thấy được Tiểu Vũ thi triển như vậy, Liễu Dương Thiên nhất thời hưng phấn, kèm theo vài phần tò mò nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xanh đó.
Thi triển Thiên Nhãn Thuật quan sát hồi lâu, hắn liền mỉm cười thu lại pháp lực, sau đó mỉm cười quỷ dị nhìn sang tất cả mọi người trong chính sảnh, cái nhìn này càng làm bọn họ trở nên đứng ngồi không yên.
- Trần công tử, rốt cuộc tiểu đệ của ta có vấn đề gì vậy?
Liễu Mộng Nhiên thập phần lo lắng cho đệ đệ của mình, không nhịn đưọc lên tiếng hỏi.
Đại Vũ nghe vậy liền cười lớn, khơm tay chúc mừng những người xung quanh.
- Chúc mừng Liễu gia, chúc mừng liễu gia, lần này gia tộc các ngươi thật may mắn nha!
- Tiểu hữu, cháu trai ta, Thiên Nhi có vấn đề gì sao, chúc mừng như vậy là có ý gì?
Liễu Minh Khương chau mày, giọng không có chút không nhịn được lên tiếng.
Mọi người càng có ánh mắt kỳ lạ nhìn vào đứa bé ba tuổi này, bọn họ thật sự không rõ chuyện gì xảy ra, mà đứa trẻ kia lại chúc mừng, vậy là chúc mừng cái gì.
- Ha ha, ta hỏi mọi người, võ mạch càng cao thì quá trình khai mở như thế nào?
Tiểu Vũ không ấp úng nữa mà trực tiếp quay sang hỏi mọi người, nhưng trên khuôn mặt có chút tiếu dung.
- Nếu võ mạch càng cao cấp thì khi khai mở, quá trình sẽ lâu hơn võ mạch cấp thấp rất nhiều, hơn nữa tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, nhưng bất quá Thiên Nhi không có võ mạch đi!
Liễu Thương Lâm có chút động dung nói, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại vì bọn họ đã rất nhiều lần tra xét, đích thật là không nhận ra võ mạch hoặc có thể nói là võ mạch yếu quá nên không hiện ra.
- Đúng vậy đại ca, người không cần an ủi ta, ta biết đời này chỉ có thể làm người bình thường mà thôi! Nhưng ta vẫn không thất vọng vì ta còn có cha, mẹ, tỷ tỷ, gia gia, mọi người đều thương yêu ta cả, vậy là ta mãn nguyện rồi! Ta sẽ dùng cuộc đời còn lại để báo hiếu!
Đệ đệ của Liễu Mộng Nhiên thở dài lắc đầu, chuyện này hắn đã suy nghĩ thật nhiều rồi, nếu đã không làm được võ giả thì cũng phải hảo hảo sống báo hiếu cho cha mẹ.
- Thiên Nhi!
Tiêu Nhã Yên nghe con trai mình nói như vậy nhất thời cảm động mà khóc, ngày nào nàng cũng thấy con mình ra một góc khuất nhìn mọi người tập luyện, lúc đó nàng thấy con mình rất cô đơn.
- Ha ha, tử hiếu song thân lạc, gia hòa vạn sự thành! Hay cho câu “dùng cuộc đời còn lại báo hiếu”, ngươi làm ta thấy không thất vọng.
(*tử hiếu song thân lạc, gia hòa vạn sự thành: con hiếu thảo cha mẹ vui, nhà hòa thuận muôn việc lành (tạm dịch))
Đại Vũ cười khanh khách trong chính sảnh, làm tất cả phải nhíu mày, câu thơ kia nghĩa là gì, đang nói đến Liễu Dương Thiên sao, bọn họ đơn nhiên biết nghĩa của câu thơ đó, nhưng điều đó ám chỉ thứ gì?
- Ha ha, võ mạch càng cao càng khó mở ra, điều này là đúng, nhưng... các ngươi đã sai một điều, là quá nóng vội đi đến kết luận, tại đây ta chúc mừng tiểu đệ ngươi, ngươi không phải không có võ mạch mà là võ mạch của ngươi rất cường đại nên mới như thế, ngươi chính là hạ phẩm Địa Cấp võ mạch!
Tiểu Vũ vừa nói dứt lời mọi người không khỏi kích động mà đứng dậy, ai nấy đều hít vào một hơi khí lạnh, đều chăm chú nhìn vào người Liễu Dương Thiên.
Nếu thật sự là Địa Cấp võ mạch, đây xác thực là thiên tài trăm năm hiếm gặp à nha, trong Hòa Bình Thành này từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện người như thế.
- Trần công tử, ngươi không có triêu đùa con trai ta đấy chứ!
Tiêu Nhã Yên nãy giờ yên lặng, nhưng giờ này nàng không nhịn được nữa mà lên tiếng, nàng cho rằng vị công tử này đang khinh bạc con trai mình.
- Ta... ta thật sự là Địa Cấp võ mạch sao!
Liễu Dương Thiên không tin được những gì tai mình vừa nghe, liền lẩm bẩm tự nói.
- Chuyện này...
- Tất cả mọi người nghiêm mật đề phòng, cấm không cho bất kỳ người nào vào trong này, đóng cửa lớn không tiếp khách, nếu ai trái ý giết không tha!
Liễu Minh Khương thấy vẻ mặt của Tiểu Vũ không phải là đùa nên liền nghiêm mặt sai tất cả mọi người phòng bị nghiêm ngặt nhất của Liễu gia.
Toàn bộ Liễu gia, bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương giống như lâm đại địch, vô cũng nghẹt thở! Cửa vào nội viện được đóng chặt lại, phía bên ngoài, luôn luôn có hai hàng thị vệ gươm đao tuốt sẵn tuần tra liên tục.
P/s: Chương kế tiếp => Chương 149: Khai Mở Võ Mạch (nào dịch xong đăng!)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 148: Địa Cấp Võ Mạch
Chương 148: Địa Cấp Võ Mạch