Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
Tô Tiện và quang cầu đều ngẩn người nhìn động tác của yêu thú, hai người chẳng ai nói lời nào.
Mãi một lúc lâu sau, thấy yêu thú thật sự không có dấu hiệu tấn công tiếp, quang cầu mới mang một bụng nghi hoặc nhỏ giọng hỏi Tô Tiện: "Nó đang làm gì vậy?"
Tô Tiện lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết.
Dưới cái nhìn của hai người họ, yêu thú chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt phủ phục đầu trước Tô Tiện. Trong tích tắt ngạo khí trên người nó biến mất hoàn toàn, lại còn hiện ra chút ngoan ngoãn.
"... Nó muốn muội xoa đầu nó?" Quang cầu to gan đoán.
Tô Tiện trừng mắt với nó: "Huynh dám xoa không?"
Quang cầu không trả lời.
Hai người thấy yêu thú không còn tỏa vẻ địch ý nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc cả hai đang nói chuyện, yêu thú bỗng kêu khẽ lên một tiếng, nâng móng đi lên trước một bước.
Tuy nhìn nó không giống có ý muốn tấn công nhưng cái đầu lớn như vậy tùy tiện động đậy một cái thôi đã dọa người lắm rồi. Quang cầu lập tức căng thẳng biến đổi màu sắc, Tô Tiện chăm chú nhìn nó, ánh mắt nó tiếp xúc với nàng không khỏi run lên, sau đó liền mở to miệng hướng về phía Tô Tiện.
"Cẩn thận!" Quang cầu kinh hãi kêu lên, Tô Tiện thoáng lắc đầu ý bảo không cần lo lắng.
Trong cái miệng to của yêu thú phun ra khí nóng màu trắng khiến Tô Tiện không thể không lui về sau nửa bước, trong miệng nó một viên châu màu vàng dần dần bay ra, không nhanh không chậm dừng trước mặt Tô Tiện.
"Đây là..." Tô Tiện đã nhận ra vật này nhưng lại cảm thấy không dám tin.
Trên người yêu thú chỉ có một thứ giống với vật này đó là nội đan của nó, nội đan yêu thú tượng trưng cho yêu lực trên người, trên thực tế không phải chỉ có giết yêu thú mới lấy được nội đan trong cơ thể nó nhưng nếu mất đi nội đan đồng nghĩa với việc sẽ mất hết tu vi cả đời, cho nên chẳng con yêu thú nào chịu giao nội đan ra, vì vậy trong trận tỉ thí này minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất chỉ bảo mọi người giết yêu thú lấy nội đan mà không nói đến cách khác.
Tô Tiện có thần cơ diệu toán cỡ nào cũng tuyệt đối không nghĩ tới con yêu thú sức mạnh ghê gớm mày lại tự động giao nội đan ra trước mặt mình.
Tô Tiện và quang cầu nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy sự việc trước mắt đây không được chân thực cho lắm.
Yêu thú phun nội đan ra thân hình liền nhanh chóng biến nhỏ lại, trở thành một con hồ ly trắng bình thường, bò đến bên Tô Tiện ngửa đầu mặt đầy mong chờ nhìn Tô Tiện giống như sợ nàng không chịu nhận vậy, còn đặc biệt giơ móng ra sờ sờ viên châu.
"Hay là muội... lấy đi?" Quang cầu nghiêm túc đưa ra kiến nghị.
Vẻ mặt Tô Tiện kỳ lạ nhìn con yêu thú đã biến thành hồ ly nhỏ, thấp giọng hỏi: "Cho ta hả?"
Tiểu hồ ly nghe hiểu lời nàng gật gật đầu, đẩy nội đan về phía Tô Tiện, nàng do dự một lúc mới giơ tay nhặt lên, nội đan nằm trong tay mát lạnh hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Tiểu hồ ly thấy Tô Tiện nhận nội đan rồi chợt kêu lên một tiếng sau đó quay người chạy thật nhanh vào trong rừng, bóng dáng trắng như tuyết xuyên qua rừng cây không lâu thì biến mất.
Tô Tiện vẫn nắm viên nội đan trong tay, thấy bóng dáng nó biến mất không kìm được lòng nói về phía khu rừng: "Nội đan này ta mượn một lúc, ta sẽ trở về trả cho ngươi."
Nhưng trong rừng chỉ còn bóng cây dao động nào còn bóng dáng của hồ ly nữa.
Đến lúc này Tô Tiện mới cúi đầu nhìn nội đan trong tay, khẽ chau mày.
Nàng không hiểu tại sao trước đó yêu thú còn điên cuồng tấn công nàng nhưng bây giờ lại chủ động đưa nội đan ra, chẳng lẽ nó biết nàng? Nhưng trí nhớ Tô Tiện rất tốt nếu thật sự đã gặp qua nàng không thể không có chút ấn tượng nào, vậy thì mục đích của yêu thú là gì? Tại sao nó lại đột ngột thay đổi thái độ?
Tô Tiện không cách nào hiểu được, trong khoảnh khắc nàng trầm ngâm, quang cầu bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở nàng: "Chúng ta đuổi theo thân thể của ta đi."
Tô Tiện sực nhớ ra trong tình huống cấp bách lúc nãy nàng dán bùa lên người Tiểu Sở để hắn rời đi trước, bây giờ cũng không biết chạy tới đâu rồi. Nàng vội vàng nhìn sang quang cầu, ánh sáng trên quang cầu nhạt đi rất nhiều, nó nhỏ giọng giải thích: "Hồn phách của ta không thể rời thân thể quá lâu."
Tô Tiện vội gật đầu nói: "Huynh cảm nhận được thân thể mình ở đâu không?"
"Bên kia." Quang cầu không chút do dự dẫn Tô Tiện đi theo một hướng khác trong rừng.
Tô Tiện bỏ viên nội đan vào trong lòng cùng quang cầu đuổi theo con rối Tiểu Sở, hai người đi được một đoạn cuối cùng cũng tìm ra Tiểu Sở đang yên tĩnh đứng bên khe suối.
Cạnh Tiểu Sở còn có hai người khác.
"Tô sư tỷ quả nhiên tỷ ở đây!" Thấy Tô Tiện chạy đến Bạch Hoàng Chúc buông con rối ra nở nụ cười nói: "Mới nãy ta và Minh Sơ thấy con rối của tỷ ở đây nên đoán là tỷ cũng ở gần đây."
Bạch Hoàng Chúc ở đây không hề làm Tô Tiện kinh ngạc nhưng nữ tử đứng cạnh Bạch Hoàng Chúc lại khiến nàng không khỏi nhíu mày. Nữ tử ấy mặc y phục Huyền Dương Phái, chính là nữ đệ tử duy nhất của Huyền Dương Phái tham dự Huyền Thiên Thí, nếu Tô Tiện nhớ không nhầm nàng ta tên là Minh Sơ.
Thấy Tô Tiện nhìn Minh Sơ, Bạch Hoàng Chúc giới thiệu: "Minh Sơ, đây là Tô Tiện sư tỷ của Chấp Minh Tông, tỷ ấy và Tiểu Sở là bạn bè." Hắn nói xong rồi quay sang chỉ nữ tử ấy nói với Tô Tiện, "Đây là Minh Sơ, ừm... vị hôn thê của ta."
Nghe đến đây Tô Tiện cũng đã hiểu ra, chẳng trách Huyền Dương Phái tham gia trận đoàn thí trước Bạch Hoàng Chúc lại làm ra vẻ căng thẳng hơn ai hết như vậy thì ra là vì vị nữ tử này.
"Tô sư tỷ." Minh Sơ mỉm cười nhìn Tô Tiện, gọi một tiếng sư tỷ giống Bạch Hoàng Chúc, nàng ta nhìn ra sau Tô Tiện thấp giọng hỏi: "Sư tỷ cũng đi tìm yêu thú sao? Lúc trước bọn muội có do thám rồi, chỗ tỷ vừa đến có một con yêu thú, không bằng sư tỷ hãy kết bạn với bọn muội, cùng nhau đối phó yêu thú."
"Không cần đi nữa." Tô Tiện lắc đầu biết rằng yêu thú mà bọn họ nhắc tới là con hồ ly lúc nãy, "Con hồ ly đó đã không còn nội đan nữa rồi."
Bạch Hoàng Chúc kinh ngạc: "Chẳng lẽ bị người ta đoạt trước rồi?"
Tô Tiện không trả lời, điềm nhiên móc ra một viên nội đan từ trong ngực áo.
Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ đều kinh ngạc, có chút không dám tin nhìn Tô Tiện: "Sư tỷ một mình đánh bại yêu thú?"
Tô Tiện lắc đầu không giải quyết nhiều, chuyện này thật sự rất cổ quái, chính nàng cũng không biết giải thích sao cho rõ, chỉ mơ hồ cho qua, nói: "Yêu thú trong Hồng Hoang trận này có lẽ chia nhau ở bốn phương vị, yêu thú ở chỗ này đã không còn vậy các ngươi nhanh chóng tìm chỗ khác thôi."
Bạch Hoàng Chúc vội vàng gật đầu, nhìn Minh Sơ một lúc rồi tạm biệt Tô Tiện chạy sang hướng khác. Tô Tiện thu nội đan lại, giúp Tiểu Sở sửa sang y phục và đầu tóc rối, nhỏ giọng nói: "Lúc nhỏ Bạch Hoàng Chúc có quen biết huynh, quan hệ giữa hai người chắc hẳn không tệ nhỉ."
Tô Tiện nói với quang cầu bên cạnh, quang cầu khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta không có ấn tượng gì với hắn hết."
"Thật không?" Tô Tiện giúp Tiểu Sở chỉnh trang y phục xong, lại nói, "Huynh thử nghĩ lại xem?"
"Ta chỉ có thể nghĩ về một mình muội." Quang cầu vừa nghiêm túc vừa ủy khuất nói, "Sao muội lại kêu ta nghĩ về người khác!"
Tô Tiện cười thành tiếng, "Nếu huynh không nghĩ ta thì thôi vậy." Nàng nói tiếp, "Chúng ta đi tìm Yêu Lan nào." Tuy nàng đã lấy được nội đan nhưng tình hình bên Yêu Lan không biết ra sao, nàng phải nhanh chóng tìm ra Yêu Lan rồi mới quyết định ra ngoài ở tiếp tục ở lại.
Tô Tiện chưa kịp cất bước, quang cầu lại nói: "Vết thương trên người muội băng bó lại rồi hãy đi."
"Không đáng ngại." Tô Tiện liếc mắt nhìn, vết thương vẫn còn chảy máu, nãy giờ chỉ lo tìm Tiểu Sở quên mất vết thương này, tới bây giờ mới phát hiện máu đã nhuộm đỏ một mảng trên áo.
Tô Tiện nhìn bộ dạng này xem ra câu "Không đáng ngại" chẳng được tán đồng rồi, quả nhiên quang cầu vẫn không nhúc nhích lơ lửng tại chỗ.
"Ta tùy tiện băng bó chút là được rồi." Tô Tiện thở dài, nàng có mang theo thuốc trị thương bèn xé một miếng vải chuẩn bị băng bó. Quang cầu thấy nàng tùy ý vậy không kìm được kêu lên: "Muội để ta băng bó cho muội đi, muội bị thương trên cánh tay làm sao tự mình băng bó được!"
Tô Tiện không từ chối, kêu con rối Tiểu Sở lại giúp mình băng bó vết thương.
Chỉ là con rối không hiểu đúng sai thế nào, động tác cứng đờ mà không chút cảm tình, lúc bôi thuốc không biết nặng nhẹ mà đụng trúng vết thương của Tô Tiện mấy lần, Tô Tiện không kêu đau nhưng sắc mặt đã trắng bệch ra đôi chút.
Quang cầu ở bên cạnh nhìn mà dường như vết thương không phải trên người Tô Tiện mà trên người nó vậy. Vừa chạm tới vết thương, Tô Tiện còn chưa cau mày, quang cầu đã la lên: "A đau đau đau! Sao tên nhóc này lại ngu tới mức..." Nói được một nửa cảm thấy không đúng lắm bèn vội vàng sửa lời, "Ngươi nhẹ một chút cho ta! Nhẹ chút coi!"
Thân thể Tô Tiện không phải làm bằng sắt, bị thương thế này tất nhiên là đau nhưng nghe quang cầu lắm lời như vậy tự nhiên lại quên mất đau, vết thương được băng bó xong, Tô Tiện tới gần khe suối rửa sạch vết máu rồi mới thu lại ý cười nói: "Ta không sao rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đi."
"Chảy nhiều máu vậy mà còn nói không sao?" Quang cầu nhỏ giọng oán trách nhưng Tô Tiện còn chuyện quan trọng nó cũng không phải người không biết phân biệt phải trái, đi theo Tô Tiện tìm khí tức của Yêu Lan.
Lúc trước Tô Tiện ở Huyền Nguyệt Giáo được bảo vệ rất tốt, nhưng sau này bôn ba ở bên ngoài ba năm trời những ngày tháng như thế nào cũng đều trải nghiệm rồi, chút vết thương nhỏ này đối với nàng không tính là gì, nàng xem xét phương hướng trong rừng nhanh chóng tìm được hướng của Yêu Lan.
Chỉ là đi được một lúc, khí tức trong rừng chợt thay đổi.
Trên người Yêu Lan có hương hoa quỳnh, Tô Tiện đi một mạch theo mùi hương ấy nhưng lúc này khí tức ấy đột nhiên trở nên cực kỳ nồng đậm, Tô Tiện dừng bước, ngước mắt nhìn về phía hàng cây rậm rạp bên kia.
Ngay khoảnh khắc nàng vừa ngước mắt, thân hình Yêu Lan như điện tức khắc vọt tới chỗ Tô Tiện.
"Sao vậy?" Tô Tiện chưa từng thấy dáng vẻ gấp gáp dồn dập như vậy của Yêu Lan.
Động tác của Yêu Lan không hề dừng, vừa tiếp đất liền kéo tay Tô Tiện chạy về hướng khác, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Không kịp giải thích đâu, chạy trước rồi nói!"
- Hết chương 38 -
Editor lảm nhảm:
Yêu thú với những người khác: *hung dữ* Cút đi! Đừng hòng nhòm ngó sờ mó nội đan của ta! Không là cắn đó!
Yêu thú với A Tiện: *Mắt long lanh*, nội đan của ta đây, nhận đi mà nhận đi mà. Không nhận là ta khóc á!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tỏa Hồn
Chương 38
Chương 38