Bàn Cổ khai thiên tích địa chi sơ, thượng cổ thần linh cũng được sinh ra ở nhiều nơi trên thế giới, lúc đầu mọi người sống yên ổn với nhau, nương theo số lượng thần minh xuất hiện ngày càng gia tăng dẫn đến cuộc chiến tranh giành lãnh địa cũng dần dần tăng lên.
Chung quy sẽ có một ngày chiến tranh giữa các thần minh liền triệt để bạo phát trở thành đại chiến, vốn dĩ là thần minh tự mình chiến đấu đã bắt đầu tìm kiếm đồng minh kết thành bộ tộc, Tam Hoàng chính là một chi trong đó.
Thế giới sơ khai đều không có luân lý đạo đức, chỉ có chém giết đấu tranh, người thâu tóm nhiều bộ tộc nhất chính là vương, người thắng sống, người thua chết, tất cả mọi vấn đề chỉ giải quyết bằng một trận chiến.
Vì để bộ tộc của mình được trở thành chư thần chi thượng, Hi Hoàng lấy cốt tủy của chín vị thần linh chết trận luyện thành thanh minh chi đồng, lấy hoàng tuyền chi thủy rèn luyện chín chín tám mươi mốt ngày, cuối cùng kiện thần khí chiến đấu đầu tiên được ra đời —— Cửu U Thiên Địa Qua.
Cửu U Thiên Địa Qua lấy hồn linh là nguồn năng lượng, mỗi khi giết chết một địch nhân liền đem tất cả tu vi hấp thu cường hóa tự thân, trải qua chiến sự càng nhiều liền càng mạnh mẽ, cho dù hư hại cũng có thể hấp thu tàn hồn trong thiên địa tự tu bổ, là chiến binh chỉ vì giết chóc mà sinh.
Hi Hoàng tạo nên thanh binh khí này chỉ vì chinh phục bộ tộc khác, cướp lấy nhiều thổ địa hơn, ngoại trừ tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh của chủ nhân ra thì nó không được giao phó bất kỳ tình cảm gì, vì phòng tộc nhân sợ hãi nên Hi Hoàng cũng chưa từng đem công năng của nó nói cho người khác biết
Đợi đến lúc bộ tộc sinh sôi phát triển, Hi Hoàng dần dần lĩnh ngộ thiên đạo, liền cảm thấy thanh binh khí này quá mức hung ác, chỉ hơi lơ là liền trở thành mối họa, thế nhưng khí linh đã thành hình cũng không thể sửa đổi, ngày trước để duy trì bộ tộc an ổn cũng không thể từ bỏ chiến lược mạnh mẽ này. Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng chỉ vì bảo hộ thần khí này mới được chế tạo ra, chỉ mong Thiên Địa Qua có thể từ những vị anh hùng thiên cổ cùng sơn hà tráng lệ tìm được chút lưu luyến, dùng điều này để làm phai nhạt đi sát ý lạnh như băng đến từ sa trường.
Thiên Địa Qua đối với mệnh lệnh của chủ nhân chưa bao giờ cãi lại, từ đây liền luôn luôn canh giữ bên cạnh Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vì hắn chém chết hết thảy địch nhân, cho dù dưới lưỡi dao sắc bén phơi thây vô số, cũng không có một giọt máu nào có thể dính vào bức họa.
Khi đó Sơn Hà Xã Tắc Đồ còn là tân sinh, trong bức họa cũng không có bao nhiêu tiên thần cường đại có thể sử dụng, tuy là như vậy, nhưng phải đem mỗi một trận chinh chiến hoàn chỉnh ghi lại, chỉ hoàn toàn dựa vào Thiên Địa Qua bảo vệ mới có thể từ chiến trường bình yên trở lại. Về lâu về dài, một khi khai chiến liền tìm tới bên cạnh Chiến Qua chính là bản năng của Xã Tắc Đồ.
Cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, ở trong tầm mắt của Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì Thiên Địa Qua đã đột nhiên nổi bật hơn so với tất cả tiên thần. Cho dù giữa một biển người mờ mịt, Xã Tắc Đồ cũng có thể tìm được thân ảnh Thiên Địa Qua chỉ trong chớp mắt, lúc ấy nó còn không biết điều này đại biểu cái gì, chỉ là muốn cùng cái tên đồng bạn lạnh như băng này giao hảo.
Thiên Địa Qua từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ lộ ra nét mặt tươi cười, nếu binh khí chỉ biết chinh chiến này có một ngày có thể học được cách mỉm cười, Sơn Hà Xã Tắc Đồ hy vọng biểu tình kia chính là hướng về phía mình.
Đó là lúc kết thúc một trận chiến, Sơn Hà Xã Tắc Đồ vẫn như thường lệ đi tới bên cạnh Chiến Qua. Thiên Địa Qua liền an tĩnh đứng ở trên giá vũ khí, rõ ràng có hồn linh nhưng lại cùng những thanh đao hay những cái kích khác không có gì khác biệt.
Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Xã Tắc Đồ liền không nhịn được muốn cùng nó nói mấy câu, giống như làm như vậy liền có thể chứng minh Chiến Qua cùng vũ khí là bất đồng, lúc này cũng không ngoại lệ, suy nghĩ chốc lát liền chủ động mở miệng, “Thiên Địa Qua, ngươi có yêu thích cái gì không?”
“Không có.”
Thiên Địa Qua không tránh né Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bất luận Xã Tắc Đồ hỏi cái gì cũng đều trả lời, nhưng mỗi lần trả lời cũng làm Xã Tắc Đồ không hài lòng, lần này cũng là nghi ngờ nói: “Đã nhiều năm như vậy, mà vẫn không có gì cả?”
” Cảm tình dư thừa sẽ làm vũ khí trì trệ, nếu chủ nhân muốn đem ta hủy diệt chính là vì ta không thể hoàn thành mệnh lệnh, là vì không làm tròn bổn phận.”
Thiên Địa Qua tin chắc công dụng duy nhất của mình chính là chiến đấu, phàm là địch nhân trở ngại nó liền chém chết, cảm tình cũng không cần tồn tại, nó là binh khí mạnh nhất thiên hạ, quá khứ là vậy, bây giờ cũng là vậy, tương lai cũng vậy.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ mặc dù đã sớm biết suy luận kỳ quái của Chiến Qua, nhưng một lần nữa nghe được vẫn không ngừng được lòng buồn bực, nhưng mà hắn cũng biết đây chính là vũ khí có lý tưởng chiến đấu nhất, chỉ có bất đắc dĩ nói: “Ngươi bây giờ cũng thật trì trệ.”
Thiên Địa Qua mỗi ngày đều ở đây mài dũa bàn thân, nghe lời này lập tức hướng về phía thanh rìu đồng bên cạnh đâm một cái, ngay sau đó quét một vòng phá tan hài cốt của đồng loại, chỉ nói: “Không có, ta rất sắc bén.”
Đối với phản ứng như vậy, Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại trầm mặc, không khỏi liền than thở: “Ngươi không hiếu kỳ ta vì sao có câu hỏi này sao?”
“Không.”
Thiên Địa Qua trả lời vẫn đơn giản như vậy, chỉ là thấy anh mắt của nam nhân đang ôm bức họa liền trầm xuống, tuy không hiểu vì sao đồng loại này luôn muốn hóa thành hình người xuất hiện, nhưng cũng cảm thấy trên gương mặt này lộ ra biểu tình như vậy cũng không phải là chuyện tốt, liền như hắn mong muốn lại hỏi một câu, “Tại sao?”
Sơn Hà Xã Tắc Đồ tuy biết Chiến Qua là đang ứng phó mình, chung quy cái cục sắt này cũng chỉ có thể đối mặt với mình mới thuận theo như vậy, nghĩ tới đây, tâm tình lại khá hơn một chút, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi bảo vệ ta, ta muốn đưa ngươi chút vật phẩm để bày tỏ cám ơn.”
Thiên Địa Qua biết mỗi lần tướng sĩ chinh chiến thắng lợi cũng sẽ được tưởng thưởng, nhưng nó là binh khí, lấy được khen thưởng đều là người sử dụng nó, chuyện hồi báo xưa nay đều cùng nó không liên quan. Chẳng qua là, giữa thần khí cần phải thưởng hay không, nó cũng không biết.
Tuy đối với chuyện như vậy rất nghi hoặc, nhưng nếu Xã Tắc Đồ đưa tặng, nó cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn, nghiêm túc suy tư chốc lát, đột nhiên liền nói: “Ta nghe nói Hi Hoàng cho ngươi năng lực lĩnh ngộ tình cảm.”
Sơn Hà Xã Tắc Đồ là thần khí vì truyền thừa lịch sử mà ra đời, vì để nó có thể ghi chép lịch sử huy hoàng thiên địa tồn tại được tốt hơn, Hi Hoàng liền giao cho nó tình cảm. Sơn Hà Xã Tắc Đồ không biết Thiên Địa Qua là từ chỗ nào biết được điều bí mật này, lúc này chỉ gật đầu nói: “Ta nếu phải đem tất cả sở kiến vẽ thành bức họa truyền thừa nguyên vẹn, phải có lòng cảm thụ thế gian bách thái.”
Thiên Địa Qua không nghĩ ra mình cần gì, nó sinh ra ngoại trừ nên như thế nào để giết địch nhân thích hợp nhất thì cái gì cũng chưa từng suy nghĩ, hôm nay duy nhất có thể cho ra yêu cầu cũng là bình tĩnh một câu nói,
“Ta không cách nào phân biệt những thứ phức tạp này, ai cầm ta, ta liền vì hắn giết địch, cho nên, nếu một ngày nào đó ta cùng Hi Hoàng là địch, ngươi nhất định phải phá hủy ta.”
Sa trường không có mắt, Thiên Địa Qua không biết người cầm mình cũng sẽ chiến bại hay không, dẫn đến nó bị trở thành chiến lợi phẩm của địch nhân. Nếu có ngày hôm đó, nó hy vọng mình có thể bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ hủy diệt.
Phong cảnh trong bức tranh này chính là thứ duy nhất khiến nó rung động, nhìn chăm chú vào nó mà biến mất, là chung kết tốt nhất mà Thiên Địa Qua có thể tưởng tượng được.
Bọn họ ở trong năm tháng dài đằng đẵng tiến hành qua vô số cuộc nói chuyện, Thiên Địa Qua đối với Sơn Hà Xã Tắc Đồ nói lên yêu cầu cũng chỉ có một lần duy nhất, khi đó Xã Tắc Đồ đáp ứng, tin chắc tuyệt sẽ không có một ngày như vậy. Ai ngờ thế sự vô thường như vậy, cho dù nguyên nhân cùng suy nghĩ bất đồng, Thiên Địa Qua cuối cùng đứng ở phía đối lập với Thiên Đình. Mà nó, tuy toàn lực ngăn cản, rốt cuộc vẫn bại dưới lưỡi dao sắc bén của Thiên Địa Qua.
Thiên Địa Qua cả đời chỉ có một nguyện vọng, nếu như Xã Tắc Đồ không thể thực hiện. Có thể nó vẫn sẽ hết sức hoàn thành, bất luận làm lại bao nhiêu lần, đều phải lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Chiến Qua, đúng hẹn đem nó hủy diệt.
Đây là một giấc mộng ngắn ngủi, khi Kỷ Mạch tỉnh lại vẫn có thể cảm nhận được người trong mộng đang giãy giụa cùng không cam lòng, cậu chậm rãi hô hấp bình phục tâm tình, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã xuất hiện ở bên gối mình, một nửa bức họa tuy là trống không, nhưng mơ hồ có dấu vết thủy mặc chậm rãi giãn ra.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bức họa, Kỷ Mạch bỗng nhiên biết sở cầu của nó, hướng về phía giấy vẽ nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đáp ứng nó, nhưng chưa hoàn thành nguyện vọng nó, cho nên hy vọng ta thay thế ngươi tiếp tục ước định này?”
Sơn Hà Xã Tắc Đồ bên ngoài mộng cảnh không có bất kỳ phản ứng nào, hệ thống cũng không trả lời vấn đề không liên quan đến nhiệm vụ, Kỷ Mạch chờ chốc lát, tuy không được đáp lại nhưng vẫn đem bức họa đi ra khỏi phòng.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã nói cho cậu biết bí mật của Thiên Địa Qua —— nguyên lai nó lại là có thể lấy vong hồn tu bổ thần khí tự thân, chỉ cần dự trữ linh hồn đầy đủ, thì sẽ không bị hủy diệt. Hôm nay Phật Châu đã tụ tập nhiều oán linh như vậy, chỉ sợ Thiên Địa Qua đã được chữa trị, thậm chí có thể thông qua vong hồn cường hóa lực lượng tự thân, tình báo như vậy phải lập tức báo cho tiên đế cùng Dạ Minh Quân biết.
Chỗ ở của Dạ Minh Quân tại sát vách tẩm điện của tiên đế, Kỷ Mạch vốn dĩ muốn kêu thủ vệ thông báo một tiếng liền đem tình báo trong mộng thoái thác, ai ngờ mới vừa vừa ra khỏi cửa nhưng ở bên ngoài tiên đế điện gặp được hai khuôn mặt quen thuộc, lại là Tô Cách cùng Phong Tiên.
Hai người này đứng chung một chỗ thật là quái dị, Kỷ Mạch thấy thần sắc Phong Tiên đều là thái độ uể oải, tựa hồ bị trọng thương, liền đối với Tô Cách hỏi: “Đại Tế Ti, ngươi như thế nào ở chỗ này?”
Đây là doanh trại tiên nhân, thiên nhân theo lý thuyết là không thể tiến vào, mà tẩm điện tiên đế lại là canh phòng trùng trùng, Kỷ Mạch hoàn toàn không nghĩ ra lý do Tô Cách xuất hiện ở nơi này. Ngược lại là Tô Cách thấy thần sắc cậu kinh ngạc, liền ôn hòa nói ra ngọn nguồn sự tình,
“Thường Tướng nói hóa thân của hắn ở Diệu Pháp Thành đột nhiên bị hủy, ta sợ ngươi xảy ra chuyện nên trước thời hạn lên đường tìm đến Phật Châu. Ở biên giới Bà Sa Thành phát hiện thi thể vị tiên sinh này, thấy thần hồn chưa rời thân thể, lợi dụng Huy Hoàng Phục Tô Trận đem hắn sống lại.”
Huy Hoàng Phục Tô Trận là thần thuật chữa trị mạnh nhất của Tô Cách, một năm chỉ có thể thi triển một lần, nhưng hiệu dụng cũng kinh người, chỉ cần người chết còn linh hồn là có thế vô điều kiện sống lại. Cũng là Phong Tiên vận khí không tệ, hắn chỉ còn lại một luồng tàn hồn, cho dù là tiên nhân cũng khó cứu, ai ngờ vừa vặn đụng phải Tô Cách là thiên nhân am hiểu trị liệu nhất, mà Đại Tế Ti lại là tính tình gặp người tất cứu, lúc này mới nhặt trở về một cái mạng.
Phong Tiên vốn tưởng rằng mình định trước sẽ chết, lại không nghĩ rằng sẽ được Tô Cách cứu, còn đưa thiên nhân về đến doanh địa của tiên nhân, xem như là tiên nhân tại bản thổ bài xích thiên nhân tồn tại nhất, lúc này trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhưng mà hôm nay cũng không phải là thời điểm xoắn xuýt với chuyện đã qua, Phong Tiên nhìn Kỷ Mạch một cái, thần sắc vẫn duy trì bi thiết, chỉ thở dài nói: “Thiên Địa Qua xuất thủ, nó giả thành hậu duệ trong môn đưa tin đem chúng ta dẫn ra ngoài, toàn bộ tiên nhân Giác Mộc Đình toàn quân chết hết. Thương thế của nó không chỉ tu bổ, thậm chí so với trước đó còn cường hãn hơn, không tới ba chiêu liền đem ta hoàn toàn đánh bại.”
Kỷ Mạch nghe Dạ Minh Quân nói qua, phân nhánh Thiên Đình đều là lấy tinh tú mệnh danh, Giác Mộc Đình liền thống trị phiến thế giới này cùng mấy tiểu thế giới kế cận.
Cậu tuy từ trong giấc mộng biết được Thiên Địa Qua hết sức cường hãn, lại không nghĩ rằng tiên nhân cường hãn cậu đã gặp trước đây không lâu chỉ như vậy mà bị tiêu diệt, căng thẳng nắm bức họa trong tay, trong lòng biết chuyện này không thể trì hoãn, liền đối với canh phòng nghiêm túc nói: “Mời lập tức thông báo tiên đế, ta từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ lấy được tình báo về Thiên Địa Qua.”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Địa Qua: Ta nguyện vọng chỉ có một, cùng ngươi PK.
Xã tắc đồ: Trọng kim cầu đại luyện PVP, yêu cầu chỉ có một —— cùng người không bình thường nói chuyện yêu đương!
Kỷ Mạch: Nguyên lai đây chính là lý do ngươi và ta cộng minh?!
Tiên đế: Có người mở bang chiến, nên như thế nào đối địch?
Dạ Minh Quân: Ta biết, thu mua bang chủ phu nhân của hắn làm 007!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm
Chương 98
Chương 98