DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm
Chương 81

Hôm nay là ngày thứ ba, Kỷ Mạch đến Tiên Châu, tuy đã chắc chắn Thần Nông Đỉnh cũng không phải là địch nhân, nhưng đối với sự tình tại Tiên Châu vẫn không sờ được manh mối nào.

Bây giờ Dạ Minh Quân đã khôi phục tu vi xấp xỉ ba ngàn năm, cho dù như vậy nhưng khi ở thế giới tiên nhân hội tụ cũng không thể khinh thường, nhưng Kỷ Mạch không muốn đem Dạ Minh Quân liên lụy vào phàm nhân phân tranh.

Kỷ Mạch mặc dù đối với thiên đình không biết gì cả, nhưng cũng minh bạch bất luận một đoàn thể nào đều có quy củ, một thượng vị giả vì ái tình mà nhúng tay vào tranh đấu dưới tầng chót, truyền đi cuối cùng chính là danh tiếng bắt nạt kẻ yếu thị phi chẳng phân biệt được, Dạ Minh Quân sớm muộn gì cũng sẽ trở lại cố hương, chuyện này đối với hắn không phải là chuyện tốt.

Cố kỵ như vậy Kỷ Mạch chưa bao giờ từng cùng Dạ Minh Quân nói rõ, chẳng qua là tận lực đem tất cả mọi sự vụ Phụng Triều giao cho đều giải quyết, duy có dính dấp đến Thần Nông Đỉnh mới có thể để cho Dạ Minh Quân ra mặt.

Cậu cũng tình nguyện là mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, có lẽ các tiên nhân cũng không để ý chuyện phàm tục như vậy. Nhưng, phải nói một đám sinh vật có trí khôn tụ tập chung một chỗ, lại không có bất cứ vướng mắc quyền lực gì khi cùng các phe cánh đấu tranh, Kỷ Mạch luôn cảm thấy đây không khỏi rất giống truyện cổ tích rồi.

Tiên Châu hai đại môn phái dường như chuẩn bị ngoan cố kháng cự đến cùng, Thần Nông Đỉnh phe kia rốt cuộc muốn làm cái gì vẫn không rõ, bảy ngày sau lại có một Nhậm Thanh Nhai muốn tới, Kỷ Mạch rất rõ ràng, cái tên nhi tử hố cha này mặc kệ là hòa hay chiến, mình nhất định phải thương cân động cốt một phen, yên tĩnh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền cảm giác chuyện phiền lòng sau này còn có rất nhiều.

Mắt thấy Kỷ Mạch nhức đầu thở dài một hơi, Dạ Minh Quân liền đem người ôm vào trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Ta vốn tưởng rằng mình khôi phục tu vi có thể khiến ngươi nhẹ nhõm một chút, kết quả ngươi giống như thoải mái còn không bằng lúc ở Thần Điện.”

Vừa nói như vậy, Kỷ Mạch cũng phát hiện mình vừa tiến vào trạng thái làm việc quả thật đã không còn buông lỏng giống như trước kia vậy, biết Dạ Minh Quân là đang lo lắng, lập tức liền nắm chặt tay tiên nhân, chỉ nhàn nhạt nói: “Đừng để ý, ta sinh ra chính là một bộ tính tình thích suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, nếu làm Thần Tinh Tế Ti cũng nên thực hiện chức trách của mình.”

Kỷ Mạch tính tình quật cường, nhìn như nhu nhược thật ra thì phi thường hảo cường, Dạ Minh Quân rất hiểu cậu, biết kêu cậu buông xuống hết thảy là không thể nào, lúc này cũng chỉ là dùng môi ngậm lên vành tai của thanh niên, mỉm cười đáp lại: ” Chờ giải quyết Thiên Địa Qua ta liền mang ngươi du lịch thiên hạ, để cho ngươi mỗi đêm đều ở một địa phương bất đồng mà thư thái một phen, mới không có cơ hội đi  suy nghĩ quá nhiều.”

Dạ Minh Quân ngươi thay đổi rồi, ngươi bây giờ ngay cả lập FLAG đều là ô nhiễm thiên nhiên a! Lá cờ màu đen cũng sắp bay lên trời rồi!

Mọi người đều không phải là một chú chim non, hàm ý trong ngôn ngữ tiên nhân Kỷ Mạch dĩ nhiên hiểu, tuy yên lặng cảm thán Dạ Minh Quân đã từng trong sáng nhưng cùng mình chung một chỗ lại càng ngày càng giống lão tài xế lâu năm rồi, nhưng nội tâm đối với chuyến du lịch trăng mật như vậy cũng là có chút mong đợi. Dù sao, Kỷ Mạch làm sao có thể không thích cả ngày không cần làm việc chỉ cần cùng người yêu dính chung một chỗ thân thân ta ta mà trải qua cuộc sống chứ?

Vừa nghĩ như thế, tâm tình Kỷ Mạch trong nháy mắt vui vẻ hơn rất nhiều, dứt khoát buông lỏng người tựa vào trong ngực Dạ Minh Quân, chỉ nhẹ giọng nói: “Thật ra thì không có gì có thể lo lắng, kết quả tồi tệ  nhất cũng bất quá là cùng ngươi bỏ trốn, so với phần lớn người không có đường lui chỉ biết chém giết sinh tử, ta đã may mắn rất nhiều.”

Dạ Minh Quân rất thích Kỷ Mạch không phòng bị chút nào như vậy mà dựa vào hắn, hắn liền tùy ý vuốt ve người trong ngực cũng sẽ không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, bây giờ cũng là như vậy, len lén lấy ra Vô Yếm ở trên mặt Thần Tinh Tế Ti xuống liền hôn lên, trên khuôn mặt tiên nhân đều là nhu tình, “Bất luận lúc nào cũng phải nhớ kỹ, có ta ở đây không có ai có thể làm ngươi bị thương.”

Khi Mộc Tuần Chân Quân theo Huy Nguyệt đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng hai người này không thể tách rời, tại Tiên Châu nơi ủng hộ thanh tu thì ngay cả nam nữ cũng hiếm khi táo bạo như vậy, huống chi là những năm gần đây các trưởng bối môn phái càng không dung đoạn tụ, Mộc Tuần Chân Quân lập tức liền lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiếp thu được ánh mắt của hắn, Huy Nguyệt cũng chỉ có thể đau lòng nói: “Ta thề một khắc đồng hồ trước bọn họ còn không dính chung một chỗ.”

Dạ Minh Quân đã sớm phát hiện dấu vết của hai người này, nhưng ở tiên nhân xem ra mình muốn ôm Kỷ Mạch cùng người bên cạnh lại hoàn toàn không quan hệ, dĩ nhiên là không có nhắc nhở.

Ngược lại là Kỷ Mạch hồi tưởng đến nụ hôn vừa nãy cũng cứng đờ người trong nháy mắt, muốn đứng dậy nhưng phát hiện bị Dạ Minh Quân ôm thật chặc không cách nào tránh thoát, cũng chỉ có thể âm thầm nhéo cánh tay tiên nhân một cái, trên mặt cố gắng trấn định mở miệng: “Mộc Tuần Chân Quân tới.”

Bọn họ đã hẹn xong hôm nay đi Mạc Ngữ Tiên Các dự tiệc, vì đề phòng tự nhiên có người gây trở ngại nên Mộc Tuần Chân Quân khi thời gian vừa đến liền tự mình đến tiếp, ai ngờ vừa vặn đụng lúc hai người tán tỉnh, lúc này chỉ có thể có chút lúng túng nói: “Cái đó, quấy rầy… Ta tới đón tiếp hai vị đi Như Nhứ Sơn.”

Dạ Minh Quân mới vừa khai trai, hôm nay chính là thời khắc tò mò nhất, trong lòng chỉ cảm thấy còn chưa đã ghiền, liền đem Kỷ Mạch ôm ngang trước ngực, đối với cậu nói chuyện như thường lệ: “Đi thôi.”

“… Thật ra thì ta mang tới tiên hạc vì thay nhị vị đi bộ.”

Mộc Tuần Chân Quân biết Kỷ Mạch không thể phi hành, lúc tới đã làm chuẩn bị, nhưng mà đối với cử chỉ thân thiết này. Nhưng Dạ Minh Quân là bất mãn giương mắt, “Hạc có thể quý trọng so với ta sao?”

Lời này vừa nói ra Mộc Tuần Chân Quân lại là ngẩn ngơ, tiên hạc dĩ nhiên không quý trọng như ngươi, nhưng ngươi một cao nhân đắc đạo tại sao ngay cả vị trí tọa kỷ cũng phải cướp?

Dùng Khải Minh Châu làm tọa kỷ một hành động xa xỉ như vậy nói ra có thể dọa sợ một đống tiên nhân, nhưng, cảm nhận được bàn tay của Dạ Minh Quân luôn luôn ở bên hông mình mà cọ cọ, Kỷ Mạch chỉ có thể mặt không thay đổi giải cứu Mộc Tuần Chân Quân, “Không cần để ý những chi tiết này, xin dẫn đường.”

Tuy là cử chỉ bất hảo, nhưng tốc độ phi hành của Dạ Minh Quân lại cực nhanh, cho dù âm thầm trêu đùa Kỷ Mạch căn bản cũng không chú ý người ngoài, vững vàng đi theo sau lưng Mộc Tuần Chân Quân.

Kỷ Mạch thử nhéo hắn một cái tỏ vẻ cảnh cáo, kết quả còn chưa an phận một hồi, người này liền đổi vị trí tiếp tục đánh lén. Cũng may Dạ Minh Quân biết chừng mực, trước mặt người ngoài cũng chỉ là nghịch ngợm một chút cùng cậu đùa giỡn, Kỷ Mạch không biết làm sao hơn cũng chỉ có thể cùng Mộc Tuần Chân Quân nói chuyện dời đi sự chú ý, “Mộc Tuần Chân Quân, ta nhớ môn phái tu chân trước kia thì hai nam nhân cũng có thể kết làm đạo lữ.”

Trước khi thiên nhân đến thế giới này thì phần lớn tu sĩ đều ẩn ở trên tiên sơn, các đại môn phái trừ tranh đoạt linh mạch rất ít liên lạc. Bọn họ tự nhận hơn xa người phàm, tự nhiên cũng không để ý tới quy củ phàm trần, cơ hồ cũng không để ý người khác  tìm đạo lữ như thế nào.

Chỉ là, hôm nay nghe câu hỏi của Kỷ Mạch, thần sắc Mộc Tuần Chân Quân nhưng lại để lộ ra một chút buồn bã,

“Có đoạn thời gian là như vậy, bất quá ba mươi năm nay người trên Tiên Châu quá mức thưa thớt, vì khuyến khích sinh dục đạt được càng nhiều tân sinh tu sĩ có tư chất ưu tú hơn cho nên các đại môn phái rất phản đối đoạn tụ.”

Kỷ Mạch có thể hiểu được phiền muộn của hắn vì sao tới, đã từng là tu tiên môn phái cởi mở nhất tồn tại trong thế gian, nhưng hôm nay lại dần dần bảo thủ, chỉ biết núp ở một phiến thiên địa tự hồi tưởng lại vinh dự ngày xưa, đối với ngươi trải qua thịnh thế phồn hoa mà nói, đây không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng thương cảm.

Tiên Châu cũng không phải là không biết thế giới bên ngoài đang nhanh chóng biến hóa, bọn họ chẳng qua là không muốn thừa nhận, đã từng là thế lực tối cường nhất thế gian nhưng khi ở trước mặt thiên nhân lại không còn sức đánh trả chút nào, càng không muốn thay đổi những phương thức tu luyện từ xưa lưu truyền xuống. Cho dù tựa như Mộc Tuần Chân Quân là một chi sĩ có thưởng thức đã nhìn ra vấn đề ở chỗ nhưng chung quy cũng không cách nào thay đổi ý kiến của sư môn trưởng bối, mắt thấy thế cục càng phát ra nguy cấp, có thể làm cũng chỉ có một tiếng thở dài.

Kỷ Mạch trong lòng đối với tình huống này ít nhiều cũng có chút tính toán, lúc này cũng không biểu lộ ra tâm tình gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Có thể hay không đem những tư liệu liên quan tới nghi thức này cho ta một phần?”

” Yêu cầu  của Thần Tinh Tế Ti tại hạ sẽ tận lực thỏa mãn.”

Mộc Tuần Chân Quân đang trông cậy vào Kỷ Mạch có thể thuyết phục Mạc Ngữ Tiên Các gia nhập Phụng Triều, đối với yêu cầu của cậu tất nhiên là đáp ứng, chỉ là vẫn không nhịn được cảnh cáo nói,

“Tu sĩ kết thành đạo lữ là lời thề huyết khế linh hồn, nếu tương lai hối hận song phương tách ra tất sẽ đưa đến tâm cảnh không trọn vẹn rất khó tiến giai nữa, xin thận trọng hành sự.”

Tâm cảnh đối với bất kỳ cường giả nào cũng cực kỳ trọng yếu, Kỷ Mạch biết hắn là ý tốt, nhưng trong lòng vẫn không có giao động chút nào, chỉ gật đầu một cái, “Vậy thì đa tạ chân quân.”

Từ lúc Kỷ Mạch hỏi ra câu nói kia Dạ Minh Quân chính là trước mắt sáng lên, hôm nay nghe ngữ khí giữa bọn họ lại mong đợi hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Điều kiện để Dạ Minh Quân giải phong chính là bước vào giai đoạn hôn nhân, Kỷ Mạch trước kia chỉ nghĩ dù sao cũng không gấp, nói chuyện yêu đương cho đã nghiện rồi lại nói sau. Hôm nay Thần Nông Đỉnh, Thiên Địa Qua liên tiếp hiện thế, tóm lại vẫn là mau mau giải phong mới có thể yên tâm, vì vậy từ sau ngày hôm qua, cậu liền bắt đầu cân nhắc chuyện này.

Một danh phận mà thôi, thành hoặc không thành cũng ảnh hưởng không lớn, nếu làm một nghi thức liền có thể vì Dạ Minh Quân giải phong, cũng xem như là chuyện tốt.

Tuy là nghĩ như vậy, lúc thanh âm Kỷ Mạch trả lời vẫn là không tự chủ liền mềm xuống, “Cùng ngươi thành thân, cao hứng không?”

Nghe vậy Dạ Minh Quân trong nháy mắt liền mừng rỡ, hắn đối với thành thân thật ra thì không có khái niệm gì, nhưng trong những cố sự kia khi nam nữ chính thành thân liền có thể hướng đến kết quả vĩnh viễn hạnh phúc, cho nên ở trong ý thức tiên nhân, chuyện này đối với nhân loại là quyết định vô cùng trọng yếu, hôm nay nghe Kỷ Mạch nói một chút, lập tức hưng phấn nói: “Thật? Tối nay sao? Ta có nên phát hồng quang hay không? Chờ ta cho bản thể đổi một màu sắc a!”

Cái quỷ gì? Ngươi cho là kết hôn chính là mọi người đi đến Cục dân chính chụp một bức hình và chi chín đô la để lãnh một cái chứng chỉ đơn giản như vậy sao? Cái này… Dù gì cũng phải thu chút tiền quà chứ?

Mặc dù Kỷ Mạch đối với hôn lễ hiểu biết duy nhất chính là hồng bao, nghe ngữ khí của tiên nhân tựa như mọi người tối nay chỉ cần đi ăn khuya liền thuận tiện kết hôn vẫn là không nhịn được hoài nghi nói: “Ngươi cảm thấy nơi này giống như là một nơi để thành thân?”

Bọn họ đang lúc nói chuyện thì đã đến Như Nhứ Sơn, lọt vào tầm mắt đều là dương liễu theo gió chập chờn, cành lá tựa như phỉ thúy rủ xuống giữa mây mù, chợt có tiếng chim hoàng anh chim phí thủy (chim bói cá) khẽ khẽ ngâm lên, liền hình ảnh này xem ra chính là nơi thanh tu thuần túy của đạo gia, thật là cùng với chuyện vui không có nửa điểm quan hệ nào.

Nhưng mà Kỷ Mạch vẫn là xem thường Dạ Minh Quân, chỉ thấy tiên nhân hướng về phía mặt đất chính là một hành động chỉ hươu bảo ngựa (đổi trắng thay đen, nói sai sự thật), “Nhìn, đây không phải là tiệc rượu “

Tiệc rượu là thật sự có, nhưng đây chẳng qua là tại một sơn đình bày một vài món ăn chay đơn giản cùng mấy món điểm tâm trên bàn đá nhỏ, nhiều lắm là cho ba hoặc bốn người đối ẩm. Cho dù biết đây chính là khí độ thoát tục của  Mạc Ngữ Tiên Các, nhưng Kỷ Mạch vẫn là yên lặng nhếch miệng một cái,

Tin tưởng ta, nếu như người bình thường kết hôn chỉ bày một bàn rượu, còn TM (mẹ nó) chỉ có thức ăn cùng nước trà, tuyệt đối sẽ là kịch tình đáng sợ kích động tân nương đào hôn.

Không nói nên lời chỉ nhìn hết thảy các thứ này, Kỷ Mạch mặt đầy lạnh lùng, “Nga, vậy ngươi muốn hướng về phía cái gì lạy thiên địa?”

Sự thật chứng minh Dạ Minh Quân một khi ngịch lên liền làm ra chuyện khác người, còn không đợi Mộc Tuần Chân Quân bị đối thoại quỷ dị của bọn họ gây sợ hãi đến ngây người mà mở miệng, tiên nhân lập tức rơi xuống  giữa đình, chỉ vào lão giả tiên phong đạo cốt đang vuốt ve chòm râu bạc phơ liền nói: “Lấy số mệnh của lão già này thay thế a?”

Hôm nay là lời mời của Mạc Ngữ Tiên Các, người sẽ ngồi ở nơi này tự nhiên chính là Mạc Thiên Tề chưởng môn Mạc Ngữ Tiên Các. Mạc Thiên Tề là một trong các tu sĩ tư lịch già nhất tại Tiên Châu, hôm nay đã hơn 500 tuổi, thế nhưng tư chất có hạn từ đầu đến cuối chưa từng lĩnh ngộ thiên đạo vũ hóa phi thăng, chỉ có thể ở lại sơn môn giữ chức chưởng môn.

Làm chưởng môn mấy trăm năm, hắn một lời nói một hành động đều là bức cách thiên thành (*), đã quen với chuyện khi ngồi xuống trong sơn đình chính là một vị tiên nhân được đệ tử kính ngưỡng, vạn không nghĩ tới hôm nay lại ở nơi này trước mặt Thần Tinh Tế Ti mà lật xe.

(*)逼格天成: Bức cách thiên thành ý chỉ người có phong độ bề trên bức bách một cách tự nhiên.

Mạc chưởng môn nghe xong lời này của  Dạ Minh Quân cũng không cách nào tiếp tục duy trì hình tượng tiên phong đạo cốt, chỉ có thể đối với đệ tử nhà mình mà lành lạnh nói: “Mộc Tuần, ngươi cũng không cùng lão phu nói tối nay cần làm chủ hôn?”

Nhưng mà, đừng nói là hắn, ngay cả Mộc Tuần Chân Quân nhìn thấy tiến hành này cũng là ngơ ngác, hôm nay bị hỏi chỉ có thể mờ mịt buông tay: “Chưởng môn, ta cũng không biết bọn họ có thể đột nhiên thành thân a.”

Nào chỉ là ngươi, ngay cả bản thân ta cũng không biết nguyên lai còn có cách làm việc trên đường đàm phán liền thuận tiện kết hôn! A, hạt châu này nếu như động phòng mà chưa đủ nghiện, mỗi ngày đều có thể kết hôn lại một lần nữa ngươi có tin hay không?

Kỷ Mạch hoàn toàn không biết rốt cuộc là cái gì cho mình dũng khí cùng Dạ Minh Quân có tư duy tích cực quỷ dị như vậy, nội tâm cũng vô ngữ mà hướng về phía Khải Minh Châu tùy tính đầu hàng, lúc này chỉ có thể làm bộ như tựa như không xảy ra chuyện gì, đối với lão nhân nhàn nhạt nói: “Mạc chưởng môn, không biết mời chúng ta vì chuyện gì?”

“Thần Tinh Tế Ti đường xa tới, Mạc Ngữ Tiên Các cũng nên làm tròn nghi thức của người bản địa, vì nhị vị đón gió tẩy trần.”

Mạc chưởng môn chưa từng đụng phải loại lộ số như Dạ Minh Quân, nguyên bản vẫn là mặt đầy mờ mịt, đợi đến Kỷ Mạch mở miệng cuối cùng là tìm về lưu trình bình thường, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi lặng lẽ thở phào một cái, liền mệnh Mộc Tuần Chân Quân dâng nước trà cho hai người, chỉ nói: “Mời ngồi.”

Lúc này, Mạc chưởng môn rốt cuộc tìm về kịch bản của mình những ngày qua, chỉ đợi cùng Thần Tinh Tế Ti đánh cờ một phen quyết định số mạng Tiên Châu; mà Kỷ Mạch cũng là trong lòng có dự tính thưởng thức trà, trong đầu không ngừng sửa sang lại tất cả tư liệu liên quan tới Mạc Ngữ Tiên Các, tùy thời có thể cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp.

Chỉ có Dạ Minh Quân không hiểu nhìn một bộ dạng giả bộ của hai người này một chút giá, chỉ ở trong lòng suy nghĩ —— có thể sử dụng một câu nói giải quyết vấn đề thì không nên vòng vo q, loài người thật đúng là sinh vật xoắn xuýt với hình thức.

Bất quá, đồng dạng là đang làm bộ hiền hòa, Kỷ Mạch vẫn là khả ái hơn nhiều so với lão đầu tử, thật muốn vuốt ve một trận a, để cho tiểu gia hỏa này đem hết thảy ngụy trang cũng lấy xuống, không thể không đem mọi thứ triển khai ở trước mặt của hắn.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mạc chưởng môn (kinh hãi): Nói xong cuộc chiên mồm miệng rồi, tại sao bọn họ cư nhiên đang làm gay!

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Xin lỗi, chúng ta chỉ cần ở cạnh nhau thì sẽ phát động kỹ năng bị động đoạn tụ này.

Mộc Tuần Chân Quân (nghiêm trọng): Ta chứng minh, đây là lời thật.

Dạ Minh Quân (mỉm cười): Kỷ Mạch, khả ái, tưởng nhật (*)

Server load hơn một giờ, sống chết không mở ra giao diện gửi bài a!

(*)可爱, 想日: Chính là làm một ít chuyện không thể miêu tả

Đọc truyện chữ Full