"Ôi trời, Tả gia chủ, cuối cùng ông cũng tới, vừa rồi dọa người nhà họ Trần
sợ đến ngây người rồi." Lục Trần lúc này mới giả bộ hồi phục tinh thần, dáng
vẻ hoảng sợ vỗ vỗ ngực, như vừa phải chịu đựng sợ hãi.
Mọi người đều trố mắt, vừa rồi Lục Trần còn bình tĩnh tự nhiên như thế,
bọn họ đều nhìn thấy cả, không ngờ bây giờ ở trước mặt ông chủ Tả lại diễn
sâu như vậy, quá là giả rồi.
Tả Gia Lương biết rõ Lục Trần đang diễn trò, nhưng không thể không phối
hợp với anh: "Thật sự xin lỗi, hôm nay Thanh Thành uống hơi nhiều, mong
cậu Lục không chấp nhặt nó."
"Uống say sao? Tôi thấy hắn cũng chỉ uống vài chén, lẽ nào rượu Thanh
Thành Thiếu gia uống là rượu rởm?" Lục Trần kinh ngạc nói.
"Haha." Tả Gia Lương cười khan nói: "Có thể là lúc trước ở bên ngoài
uống phải rượu rởm."
Hắn đương nhiên không thể nói, rượu hôm nay là rượu của nhà mình, nếu
không chẳng khác nào nói cho mọi người hôm nay hắn đem rượu rởm ra tiếp
khách.
Lúc này quản gia mới biết thanh niên này chính là Lục Trần.
Chỉ là hắn thấy hơi khó hiểu, tên này trộm Dạ Minh Châu nhà bọn họ, còn
không bỏ trốn đi, vẫn dám ở lại uống rượu, to gan thật chứ.
Thế nhưng nghĩ đến cái bạt tai của Tả Gia Lương lúc trước, tuy trong lòng
nghi ngờ nhưng quản gia cũng không dám nói gì.
"Cậu em Lục, có thể nói chuyện một lúc không?" Tả Gia Lương nhìn Lục
Trần, ông gần như đã tin Lục Trần trộm Dạ Minh Châu nhà mình đi.
Chỉ là, Lục Trần có bản lĩnh gì mà có thể đột nhập vào kho bí mật nhà ông,
trộm Dạ Minh Châu trong két sắt đi.
Sao cậu ta có thể làm được?
"Được, vừa mới bị thiếu gia Thanh Thành dọa một trận, chân sắp nhũn cả
ra nên cũng muốn Tả gia chủ cho một lời giải thích." Lục Trần gật đầu, đứng
dậy theo Tả Gia Lương rời khỏi đại sảnh.
Nhưng nhìn đôi chân đang đi vững vàng như vậy, có chỗ nào mềm chứ.
Mọi người nhìn chằm chằm hai chân Lục Trần, trong lòng thấy hơi xem
thường.
Thấy Lục Trần và Tạ Gia Lương rời khỏi đại sảnh, đám người Tạ Vĩ Hào,
Trần Quang Hưng cũng trợn mắt nhìn.
Bởi vì cho đến bây giờ, họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhất là vừa rồi, Tả Thanh Thành dẫn theo một đám vệ sĩ đến muốn đánh
Lục Trần, chẳng lẽ Lục Trần làm ra chuyện gì khiến người người oán trách?
"Nhìn dáng vẻ tức giận ban nãy của Tả Thanh Thành, mọi người nói xem,
chuyện gì mới có thể khiến một người đàn ông tức giận như thế?" Trương
Hưng Quyền đột nhiên nói
Mọi người đầu tiên khẽ giật mình, sau đó đều cùng lúc nở một nụ cười.
Tất cả đều là đàn ông, chuyện có thể khiến đàn ông tức giận đến mất đi lý
trí, còn có gì khác ngoài mối thù giết người, mối hận cướp vợ?
Mà Tả Gia Lương cũng không bị Lục Trần giết, vậy chỉ có thể là mối hận
cướp vợ.
Chẳng lẽ …
Lục Trần ngoại tình với vợ Thanh Thành?
Mọi người nhìn nhau, hiểu ý cười cười, không ai nói gì thêm.
Phòng làm việc của tả Thanh Thành tập đoàn Vân Phi
Lục Trần dựa người ngồi trêи ghế, bố con Tả Gia nhìn Lục Trần.
Trong mắt Tả Thanh Thành toàn là lửa giận, nhưng lúc này hắn đã tỉnh táo
lại, có thể ổn định tâm trạng của mình.
"Cậu em Lục, chúng ta người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, hai
viên Dạ Minh Châu kia rất quan trọng với Tả gia chúng tôi, mong cậu em Lục
giơ cao đánh khẽ trả lại cho chúng tôi, tôi có thể dùng một trăm triệu tiền mặt
báo đáp cậu." Tả Gia Lương không vòng vo, nói thẳng.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn về phía Tả Gia Lương, khẽ cười nói: "Ông chủ
Tả không tò mò Dạ Minh Châu nhà ông làm thế nào đến được tay của tôi
sao?"
Không sai, Dạ Minh Châu của Tạ Gia chính là Lục Trần sai Lưu Tử Tu
trộm đi.
Lưu Tử Tu không có lựa chọn khác, bởi vì hắn không muốn nhìn đứa con
gái 6 tuổi của mình không nơi nương tựa, nên đã đồng ý yêu cầu của Lục
Trần, Lục Trần giúp hắn ra ngoài, hắn tình nguyện giúp Lục Trần làm việc.
Thậm chí nếu Lục Trần nhận lời nuôi dưỡng con gái hắn, hắn sẽ vì Lục
Trần mà phóng hỏa giết người.
Mà Lục Trần cố ý bảo Lưu Tử Tu để lại mảnh giấy kia, chính là muốn Tả
gia biết, Dạ minh châu là do anh cho người trộm đi.
Tả Gia Lương khẽ giật mình, không ngờ Lục Trần vậy mà thừa nhận, hơn
nữa trong lời nói của anh còn có ý khác.
Chẳng lẽ, thật sự là có âm mưu?
"Vẫn mong cậu em Lục nói cho tôi biết." Tả Gia Lương nói.
"Nếu tôi nói là Tả thiếu gia ức hϊế͙p͙ tôi, tôi trả thù anh ta, ông có tin không?"
Lục Trần vẫn duy trì nụ cười, khẽ nói.
"Sao?" Tả Gia Lương có chút không ngờ tới, nhưng trong lòng cũng thở
phào.
Chỉ cần không phải là âm mưu nhằm vào Tả gia như ông nghĩ, vậy thì dễ
xử lý rồi.
"Thanh Thành, rốt cuộc có chuyện gì? " Tả Gia Lương nhìn về phía Tạ
Thanh Thành, sắc mặt có chút không tốt, ông không cần đoán cũng biết chắc
chắn là đứa con này ỷ vào gia thế lớn, bắt nạt Lục Trần.
"Con…" Tả Thanh Thành trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn nói: "Con cho
người đến siêu thị của Lục Trần gây rối."
"Sao con phải làm như thế?" Tả Gia Lương trầm giọng hỏi.
Tả Thanh Thành không nói gì, bởi ân oán giữa hắn và Lục Trần không
phải chuyện ngày một ngày hai, rất nhiều chuyện ngày càng tăng lên, mới
khiến hắn hận Lục Trần thấu xương.
Cho nên hắn không muốn trả lời cái câu hỏi ngu ngốc này của cha mình.
Bốp!
Tả Gia Lương tát Tả Thanh Thành một cái, quở trách nói: "Cậu Lục đây là
bạn của Tạ Vĩ Hào, cho dù giữa hai người có khúc mắc thì cũng phải nể mặt
Tạ Vĩ Hào mà bỏ qua, vậy mà mày còn cho người đến siêu thị của cậu Lục
gây rối, nói xem mày có đáng đánh không?"
Tạ Thanh Thành cảm thấy oan uổng trong lòng, thầm nghĩ, lúc trước hắn
cũng đâu biết anh là bạn của Tạ Vĩ Hào đâu chứ?
Nếu hắn biết anh là bạn Tạ Vĩ Hào, sao có thể năm lần bảy lượt đi khiêu
khích anh?
Hắn vẫn không hiểu nổi, Lục Trần chỉ mở một cái siêu thị, dựa vào cái gì
mà có thể trở thành bạn Tạ Vĩ Hào?
Chẳng lẽ cái siêu thị của anh một năm có thể nộp thuế đến vài tỷ?
Tả Thanh Thành lắc lắc đầu, cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều, chuyện
đó là không thể nào.
Siêu thị của Lục Trần hắn cũng biết, đó là thu lại từ tay Hồ gia cách đây
không lâu, tuy làm ăn không lỗ vốn nhưng lợi nhuận cũng không được bao
nhiêu.
Rõ ràng, anh quen biết Tạ Vĩ Hào hoàn toàn không phải dựa vào doanh
nghiệp.
Vậy thì dựa vào đâu mà Tạ Vĩ Hào lại kính trọng anh như vậy?
Thật ra, lúc Tả Gia Lương nghe tin Lục Trần mở siêu thị , trong lòng ông
cũng rất tò mò, Lục Trần làm thế nào mà có thể khiến Tạ Vĩ Hào và Trần
Quang Hưng coi trọng đến vậy?
"Còn không mau xin lỗi cậu Lục đi?" Nén lại nghi ngờ trong lòng, hiện tại
Dạ Minh Châu nhà ông còn trong tay Lục Trần, mà bên ngoài rất nhiều nhân
vật lớn đang chờ ông mang Dạ Minh Châu ra để chiêm ngưỡng, việc trước
mắt chính là để Lục Trần giao Dạ Minh Châu ra.
"Lục Trần, thật xin lỗi, lúc trước gây sự ở siêu thị của anh, là tôi không
đúng, mong anh đừng tính toán." Tả Thanh Thanh trong lòng tuy vô cùng
không muốn nhưng vẫn không thể không xin lỗi Lục Trần.
Lục Trần cười trêu tức, nói: "Chuyện giữa chúng ta, không phải một lời xin
lỗi là có thể giải quyết."
Nghe Lục Trần nói, cha con Tả gia đều ngẩn người, không biết Lục Trần
muốn họ làm gì mới có thể giao Dạ Minh Châu ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Chương 127: Tả Thanh Thành Xin Lỗi
Chương 127: Tả Thanh Thành Xin Lỗi