DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Chương 94: - Tiểu Thập Tam, ngươi khỏe không?

Cơ Mẫn Quân đương nhiên không dám, nhưng mục đích chính của nàng ta là phải đem động tĩnh này làm lớn lên, bản thân ăn một chút đau khổ cũng không là gì cả, đến khi chuyện này truyền khắp tứ hải bát hoang, các đạo nhân ắt sẽ biết nàng ta bị bắt nạt, nếu động tĩnh đủ lớn, kinh động đến bốn vị thần trên trời kia thì tốt rồi, Hồ Cung nhiều bảo bối như vậy, họ không cướp được người, vậy ít nhất cũng phải cướp được vài món pháp khí!

Bàn thân nàng ta còn chưa thành tiên, ở hạ giới còn có một con trai hai con gái, dù nàng ta không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho họ. Hoa Thanh đạo nhân hiện tại đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên, đợi đến khi đạt đến Kim Tiên, theo quy tắc, hắn hẳn phải giao ra chức chưởng môn. Con trai của nàng ta, thế nào cũng phải là ứng cử viên cho chưởng môn đời kế tiếp...

Vì thế hôm nay, nàng ta nhất định phải chiếm được vài món pháp khí, chuẩn bị cho việc phi thăng trong tương lai của con trai Cơ Vĩnh Xương!

" Nếu Hồ Vương vẫn quyết định quịt nợ, vậy ta liền dám!"

Nàng ta rành rọt lên tiếng.

Trước khi đến đây, nàng ta đã để một tia nguyên thần ở lại trong tông, cho dù hôm nay bỏ mạng ở Thanh Khâu, phụ quân của nàng ta cũng sẽ nghĩ được cách cứu nàng ta sống lại!

Nàng ta không sợ!

Sát khí dâng trào trong đại điện.

Tim Mộ Cửu chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đám người Minh Nguyên Tông này điên hết rồi sao? Coi như là vì đòi lại lẽ phải cho Lâm Tiếp, bọn họ nhất định phải làm căng chuyện này hay sao? Quả thật là đang tìm đường chết đó!

Nàng lại nhìn sang phía Hồ Vương, vừa nhìn lại càng đau khổ! Khí lưu quanh thân Hồ Vương hơi lưu động, lão đã động sát cơ!

" Hồ Vương bình tĩnh!"

Nàng vội vàng vồ tới ngăn cản, nào có biết chạy đến nửa đường lại bị một đôi tay trắng nõn nà kéo về, Mộ Dung Liễu Diệp lạnh lùng kéo nàng sang một bên: " Chuyện này không liên quan đến ngươi, đứng một bên đi!"

Mộ Cửu vừa định nói chuyện, nhưng lời vừa định ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy sắc trời thay đổi, một luồng bạch quang chói lóa như một chiếc mũ khổng lồ được ném ra từ tay Hồ Vương, trong nháy liền bao phủ đám người Minh Nguyên Tông!

Sắc mặt Hoa Thanh đạo nhân trắng bệch, tuy họ có đủ tu vi để ngăn cản, nhưng chiêu này của Hồ Vương căn bản là cường hãn đến không cần nói, đáp lại cũng không kịp, một đám người toàn bộ ngã nhào xuống đất, không tới chớp mắt liền thất khiếu chảy máu, nằm trên mặt đất gào thét lăn lộn!

Hồ Vương còn muốn tiếp tục gây khó dễ, nhưng trên bầu trời bỗng sấm vang chớp giật, một thân ảnh màu trắng trong nháy mắt bay đến, biến luồng bạch quang thành vô hình, ngay sau đó, một cánh tay vung ra, ống tay áo biến thành một cái túi to, phản chế ép Hồ Vương không thể động đậy!

" Ngươi! Ngươi..."

Hồ Vương nhìn thấy cảnh tượng trong túi, lập tực biến sắc! Sau đó, Lục Áp theo sát mà đến, một tay bịt chặt miệng lão, khiến nửa câu nói còn lại của lão không thể nói ra được nữa!

Hiện tại, lão có nói gì cũng không miêu tả được sự chấn động trong lòng, trong ống tay áo to lớn này có gì? Chính là Vân Hải mênh mông vô bờ bến! Vân Hải này như ẩn chưa toàn bộ vũ trụ, hàng ngàn đám mây trên bầu trời khi thì cuồn cuộn như đang giận dữ, khi thì yên bình tĩnh lặng, thiên biến vạn hóa, mĩ lệ yêu kiều! Mỗi đám mây ở nơi này được ngưng tụ bởi ngàn năm tu vi, hơn nữa còn sinh sôi liên tục, vô cùng vô tận!

Theo lão biết, bầu trời này, mặt đất này chỉ có duy nhất một bộ xiêm y có thể bao chứa pháp lực bao la vạn tượng như vậy! Đó chính là Lãm Vân Tiên Thường, bộ xiêm y mà Nữ Oa mất 3600 năm tự mình dệt thành!

Mà Lãm Vân Tiên Thường, là nàng tự mình dệt để tặng cho sư đệ nàng, chính là Lục Áp Đạo Quân...

Nữ Oa sủng ái Lục Áp đến mức nào? Ngay từ khi Sáng Thế Thần Nguyên Linh ban cho nàng sinh mệnh, nàng vì báo đáp hắn đã tự tay chế tác kiện xiêm y này, vì thế, kẻ hóa thân thành lão, khiến lão bị Mộ Dung Thiếu Khanh con mình đánh cho gần chết, còn suýt nữa bị con gái hắn thu về thị tẩm, ngoại trừ Lục Áp thì còn ai vào đây?!

Không sai! Chính là tên khốn nạn đó!

Hồ Vương nhìn khuôn mặt Lục Áp đang gần trong gang tấc, có chút muốn hôn mê...

Lão nhất định đã không cẩn thận phạm vài thái tuế, hoặc là đắc tội với vị lão đại nào trên trời rồi, cho nên mới xui xẻo gặp gỡ được hắn!

Lão còn tưởng rằng ác mộng tuổi ấu thơ đã trôi qua, không ngờ rằng hắn đã thật sự quay lại!

" Vào đi rồi nói."

Lục Áp thu tay lại, kéo hắn bay về phía nội điện.

Mộ Dung Liễu Diệp muốn đuổi theo, nhưng chạy đến nửa đường liền bị một luồng linh khí mạnh mẽ đẩy trở về.

Khi đến nội điện, gương mặt Hồ Vương vẫn trắng bệch.

Lục Áp giương môi, nhẹ nhàng nói: " Tiểu thập tam, ngươi vẫn rất mạnh khỏe nha."

Hồ Vương run lên một cái, vội vàng quỳ xuống: " Ngài... Lão nhân gia tại sao lại đến..."

Thập tam là số thứ tự của lão trong đám tiểu thần thú khi còn sống trong cung Nữ Oa. Lục Áp chưa bao giờ gọi tên, chỉ phát cho họ mỗi người một tấm bảng đánh số. Từ "tiểu thập tam" này vừa được nói ra, lão liền biết không thể sai được rồi.

Nghĩ đến lúc trước, lão còn dám để mặc tiểu tử Thiếu Khanh kia đối phó hắn, da đầu lão lập tức căng lên! Dựa theo tính tình của tên này, khi bị chọc giận hẳn sẽ nghĩ ra trăm ngàn biện pháp tra tấn người, Thiếu Khanh đem hắn nhốt vào thạch lao cho Lưu Quang ăn, sau đó còn lôi Tử Kim chuông ra muốn gϊếŧ hắn! Thế này, hắn còn không đem Thanh Khâu lật ngược lên sao!!!

3 vạn năm tu vi đó, phế quả nhiên không oan!

Tâm trạng của lão không từ nào miêu tả được, nức nở ngẩng đầu: " Thập tam có mắt không tròng, không nhận ra tổ sư gia đến, tự biết tội không thể tha, chỉ mong gia gia giơ cao đánh khẽ, buông tha cho con dân Thanh Khâu, để cho họ một nơi để trú chân, họ đều vô tội..."

Muốn gϊếŧ lão cũng được, muốn gϊếŧ Thiếu Khanh lão cũng không dám nói gì, chủ yếu là lo cho dân chúng trong thành, họ không nên bởi vì lão mà gặp vận rủi.

Lục Áp cười thoải mái, đi lên ngồi trên vương vị, phủi phủi áo, nói: " Lo lắng cái gì?"

Hồ Vương nghĩ thầm trong lòng, không phải là lo lắng ngươi sao!

" Ngươi nói vậy, không tiết lộ thân phận với Hồ Vương bệ hạ ngươi, đây là ta sai rồi hả?" Lục Áp bưng chèn trà lên, chậm rãi uống, " Khi ngươi còn bé, sao ta lại chưa từng nhìn ra ngươi lại có lúc hả hê như thế, à, có phải ngươi từng làm tùy tùng cho lão Tam Bạch gia? Bây giờ chưởng nhà, sống lưng cũng thẳng lên rồi, tiên sai cũng dám tùy tiện bắt nạt hả?"

Hồ Vương lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng nói: " Đa tạ gia gia còn nhớ chuyện thời còn trẻ con của Thập Tam."

Lão thực sự là bị mù mắt rồi! Ban đầu khi ở hạm trì đã nhìn thấy hắn quen mắt, nhưng lại nghĩ rằng hắn không phải! Hắn còn nói là hắn tu luyện Huyền Không Khí, hơn nữa còn có thể kết đan cứu tiểu hồ ly, lão sao cứ ngu xuẩn như vậy, không nghĩ rằng bản tôn của hắn lại chạy tới đây? Lần này thì xong rồi, lão đã rơi xuống hố không thể ra được!

Lão hỏi: " Sư tổ gia gia lần này hạ giới, chẳng lẽ để giải quyết chuyện này?"

Cũng không phải là không thể a, họ tuy rằng không hề nhúng tay vào chuyện của lục giới, nhưng cũng có chực vụ thủ hộ, chẳng lẽ Thanh Khâu gϊếŧ mấy đệ tử Xiển giáo liền làm kinh động cả vị đại thần này?

" Ta không nhàm chán như thế."

Lục Áp cười cười, chống tay sau gáy, ngắm đóa kim liên bên hồ sen ngoài cửa sổ: " Nói đơn giản, ta đến để giúp đỡ Tuần Sát Ty giải quyết vụ án này của các ngươi. Vốn ta không muốn lộ diện, nhìn các ngươi tự giải quyết, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ngươi muốn phối hợp thì phối hợp, không muốn phối hợp cũng phải phối hợp."

Đọc truyện chữ Full