DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Đọa Ma, Ta Trở Thành Nốt Ruồi Chu Sa Của Bọn Họ
Chương 3

"Cô nương? Cô nương?" Trong cơn mê, dường như ai đó đang gọi bên tai ta.

Ta chầm chậm mở mắt, ánh sáng le lói rọi vào mắt, mọi thứ mờ mờ ảo ảo, cuối cùng ta cũng từ từ thấy rõ cảnh tượng trước mặt — phồn thịnh, náo nhiệt, tràn ngập pháo hoa. Trông rất giống đang ở dưới nhân gian.

“Cô nương.”

Khuôn mặt của một bà lão mặt đầy đồi mồi nhăn nheo cùng nước da vàng nhợt nhạt, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt ta, từ từ tiến lại gần.

Đôi mắt bà ta có vẻ như hơi đờ đẫn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ta rõ ràng.

Bà ta nhìn đi nhìn lại gương mặt ta.

Mặt ta hơi trống trải, cảm giác như không được che chắn nữa, bấy giờ mới nhận ra mặt nạ của mình đã bị rơi từ lúc nào.

Có nghĩa là, bà lão đang nhìn thẳng vào toàn bộ gương mặt thật của ta.

“Cô nương" Bà ta nở nụ cười, những nếp nhăn ở cuối mắt hằn sâu: " Ta thấy cô nương đã đứng ngây ngốc ở đây từ nãy giờ, không biết có cần giúp đỡ gì không?"

Hơi thở bà có chút nặng nề, còn xen lẫn một mùi hôi khó tả.

Ta lặng lẽ lùi lại một bước, tạo khoảng cách với bà.

Lúc này, ta mới để ý bà ta đang cầm một chiếc rìu đẫm máu trên tay, lưỡi rìu vẫn còn đang nhỏ máu từng giọt từng giọt xuống đất.

Tay còn lại của bà thì đang cầm một cái chân cừu cũng đang rỉ máu.

Ta quay người thấy bên cạnh bà là một quầy chuyên giết mổ gia súc.

Một cơn gió lớn thổi đến, lồng lộng cuốn cát vàng bay lên, nhưng bà lão ấy dường như không quan tâm, vẫn nhìn ta bằng ánh mắt “thèm muốn” ấy.

Nhưng chắc vì đối với ta còn có chút kiêng dè nên cũng không làm gì khác.

Rốt cuộc ta đang ở nơi quái quỷ nào vậy?

Trong lòng thầm mắng tên cẩu nam nhân Huyền Thanh Thần Tôn đó không dưới một ngàn lần, chắc chắn là quả cầu ánh sáng trong tay hắn có vấn đề. Có lẽ chính quả cầu đó đã đưa ta đến nơi quái quỷ này.

Nơi này vừa kì lạ, vừa nguy hiểm, nhưng tất nhiên, ta không vì vậy mà cảm thấy sợ hãi hay lo lắng gì cả.

Dù sao thì ta đã ở Ma Vực lâu như vậy, nhưng việc c.h.ế.t chóc như này cũng không phải gì quá lạ lẫm.

Liếc nhìn bà lão thêm vài lần nữa, ta nhắm mắt, phát hiện rằng thành trì xa lạ này dường như có một kết giới nào đó, sức mạnh của kết giới dường như cũng tương đương với nguồn ánh sáng đã đưa ta đến đây.

Điều này cũng khiến ta có cảm giác khó mà phá vỡ kết giới để thoát ra ngoài ngay lập tức.

“Đây là nơi nào?” Ta đột nhiên mở to hai mắt nhìn bà lão này, cũng chẳng buồn tỏ ra thân thiện làm gì vì dù sao bà ta đối với ta cũng không có ý tốt.

Bà ta cầm con dao lên, mũi dao chĩa thẳng vào cổ ta, trên môi nở nụ cười quỷ dị.

Ta rũ mắt xuống, quay mặt sang một bên, thổi một hơi vào con dao vừa chạm vào cổ, con dao lập tức hóa thành bột, bị gió vàng thổi bay.

Sau đó ta nhìn lại bà ta một lần nữa.

Bà lão dường như cuối cùng đã đoán ra được điều gì đó, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng lần này cẩn trọng hơn trước nhiều.

Không biết có phải ta đã quá nhạy cảm không, khi vừa quay người lại theo hướng mà bà lão chỉ, đám đông vốn nãy đang còn ồn ào náo nhiệt nay lại dường như yên tĩnh hơn rất nhiều.

Theo hướng mà bà lão chỉ là lối vào nội thành, trên đó có ghi ba chữ "Mê Kính Thành".

Ta từ nhỏ đến lớn đều sống cùng Nhan Loan, huynh ấy học cái gì thì ta học cái ấy, ngay cả những cuốn sách huynh ấy đọc, những điều huynh ấy biết, ta cũng có thể học giống đến tám chín phần.

Vì vậy, về cơ bản ta đã quen thuộc với hầu hết các địa điểm trên thế gian này. Nhưng với Mê Kính Thành này thì đây là lần đầu tiên ta nghe nói về nó.

“Làm cách nào để ra khỏi đây?” Ta quay lại đối mặt với bà lão.

Bà ta lần này lại trả lời hết sức thành khẩn, thậm chí còn đổi cách xưng hô với ta: “Đại nhân, Mê Kính Thành bọn ta luôn ở một chỗ bất định, không giao tiếp với người ngoài. Người vào được đây thì ít, mà vào được rồi muốn ra, lại càng khó hơn…”

"Đương nhiên, những người có bản lĩnh như Đại nhân đây, muốn ra ngoài cũng rất đơn giản. Chỉ cần tìm được Thành Chủ, ngài ấy sẽ phái người tiễn Đại nhân ra ngoài."

“Thành Chủ?”

“Vâng.” Bà ta mỉm cười lấy lòng: “Nhưng hiện tại Thành Chủ đang bế quan, mãi đến mồng năm đầu tháng sau mới xuất quan, trong lúc bế quan, không ai có thể tìm được tung tích của Thành Chủ.”

"Đại nhân, nếu ngài không vội, cũng có thể ở lại trong thành chờ đợi."

Khuôn mặt nhăn nheo nếp nhăn cười cười, bà ta từ đầu đến cuối vẫn giữ nét mặt nịnh nọt nhìn ta.

Ta im lặng một lúc, vừa định mở miệng liền cảm nhận một luồng linh lực chập chờn xuất hiện xung quanh.

Thoáng qua trên khuôn mặt bà lão có vài nét tức giận.

Trước khi ta kịp hỏi gì, bà ta đã quay đầu khó chịu, gầm lên hướng vào bên trong: “Ông có biết bắt cừu không vậy? Trong thành đang có khách quý, làm việc cẩn thận, đừng có phiền tới vị Đại nhân đây!" Nói xong, bà ta quay đầu lại, cười khan một tiếng: “Đại nhân, khiến ngài chê cười rồi, lão chồng già nhà ta tay chân vụng về, làm việc có chút chểnh mảng."

Ta liếc nhìn cái sân nhỏ phía sau quầy hàng, linh lực vừa rồi cũng từ đây mà ra.

“Đại nhân.” Bà ta dùng tay còn lại không cầm dao, khua khua trước mặt ta phụ hoạ thêm: “Mê Kính Thành này không được yên bình cho lắm, ngài vẫn nên tìm một nơi dừng chân để nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.”

Rõ ràng bà ta không muốn ta bước vào trong.

Ta bắt gặp đôi mắt nửa cười nửa không của bà lão, cảm giác xung quanh ngày càng có nhiều cặp mắt đang lén nhìn, từ từ gật đầu đồng ý với đề xuất đó.

Những ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta cũng bớt đi nhiều.

Trước khi xoay người rời đi, linh lực trong sân nhỏ bỗng dao động dữ dội, có chút gấp gáp cùng rối loạn.

Ta cũng không ngờ rằng bản thân đã lạnh lùng bước đi mà không cứu con cừu đó.

Nhưng chân ta cứ đều đều, không dừng lại một giây.

Trời đã về đêm, ta cũng tìm được một quán trọ để nghỉ ngơi.

Mê Kính Thành này kì lạ cổ quái, nhưng cách sắp xếp trong nội thành lại có đầy đủ mọi thứ. Ngoại trừ việc “đi lại”, quần áo, thức ăn, chỗ ở, mọi thứ đều chu toàn.

Khi không còn ai trong phòng, ta sử dụng phép thuật của mình để cố gắng phá vỡ kết giới bên ngoài thành - kết quả không đả động mảy may được gì.

Ta lại dùng Bướm Dẫn Thanh, cố gắng thử tìm Nhan Loan, xem huynh ấy có cách nào đưa ta ra khỏi cái nơi quái quỷ này không.

Đáng tiếc kết quả vẫn như vậy, không có tác dụng gì, kết giới dường như cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Cộc cộc.

Một lúc sau, có người gõ cửa. Đó là người hầu của quán trọ.

"Đại nhân." Cách hắn gọi ta hệt như bà lão hồi sáng: "Ta đến mang nước nóng cho ngài."

Ta vốn không hề gọi nước nóng.

"Nước nóng này được quán đặc biệt chuẩn bị cho những khách ở lại ngày đầu tiên, khách nào cũng sẽ có." Trước khi ta kịp hỏi lại, hắn đã vội đưa ra lời giải thích.

"Đại nhân." Hắn lại “chu đáo" nói: "Nếu không tiện cho ngài, vậy tiểu hạ đặt nó ở trước cửa nhé?"

“Không cần.” Ta nói lớn: “Ta không cần đâu.”

“Vâng vâng.” Hắn ở ngoài cửa đáp: “Vậy tiểu hạ xin phép đi xuống trước.”

Ta đợi đến khi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, kiểm tra lại một lần nữa xác nhận người đó đã thực sự rời đi, tâm trạng mới thả lỏng.

Đêm ở Mê Kính Thành này đến rất nhanh.

Từ khi ta vô duyên vô cớ bị đưa đến nơi này, lúc đó trời vẫn còn sáng, đến giờ thoáng cái mặt trăng đã lên cao, nhẩm tính thấy chỉ cách nhau có khi chưa đến một canh giờ.

Mặc dù ở Ma Vực, trời cũng rất hay nhanh tối, nhưng không quá khoa trương như nơi này.

“Beee!—” Bỗng có tiếng cừu kêu lên từ bên ngoài.

Ta nhớ lại cảnh hồi sáng, chân cừu nhỏ rỉ máu trên tay bà lão, và cả khoảng sân sau lưng bà ta với những luồng linh lực chập chờn gấp gáp.

Ta đặt Bướm Dẫn Thanh vào trong lòng bàn tay, vội vàng đứng dậy.

"Chân, chân!"

“Cắt chân hắn trước!"

Tiếng kêu sợ hãi, non nớt của con cừu nhỏ xen lẫn với giọng la hét khàn khàn của bà lão vọng ra từ căn phòng.

Tình hình bên trong dường như vô cùng hỗn loạn, tiếng bàn ghế xô đẩy đổ vỡ liên tục.

Ta khoanh chân ngồi ở vách tường của sân nhỏ, y phục đen hòa cùng màn đêm không ngừng bị gió thổi lay động, lộ ra một vòng tròn ma pháp đỏ son quấn quanh cổ chân trắng nõn.

"Bắt lấy nó!"

"Nắm lấy đuôi nó!"

"Beee…"

"Bộp bộp bộp."

Lại một tràng âm thanh hỗn loạn truyền đến.

Linh lực trong nhà lại chập chờn như ban sáng, nhưng có vẻ dao động yếu hơn nhiều.

Ước tính trong thời gian ngắn nữa, linh lực sẽ hoàn toàn biến mất hoặc bị phong ấn.

Một cơn gió khác lại thổi đến.

Nghe tiếng cừu kêu trong phòng cùng tiếng hỗn loạn đuổi bắt dần dần lắng xuống, cuối cùng ta rũ góc áo, che dấu ấn ma pháp trên mắt cá chân, từ trên tường cao nhảy xuống.

“Rầm!”

Cửa phòng bất ngờ bị đạp mở ra.

Một con cừu non, lông xoăn nhỏ lao ra từ bên trong, giống như đạn đại bác được bắn ra, lực đạo rất mạnh mẽ.

Có nhiều vết máu trên lông của nó, còn có vài chỗ dính bẩn dầu, giống như trốn đông núp tây ở đâu đó không cẩn thận quệt vào lông.

Bộ lông tơ đáng lý nên trắng sạch tinh tươm nay vì bị lăn lộn đuổi bắt mà trở nên dơ bẩn, như thể vừa chạy nạn từ đống rác.

Ban nãy cổ bị buộc dây, do giãy dụa nhiều khiến vùng lông xung quanh đó cũng thưa thớt hơn.

Lông ở đuôi cũng bị trụi mất một mảng, chắc là lúc bị cưỡng ép mạnh tay nhổ ra, trên đó vẫn còn rươm rướm một ít máu.

Đôi mắt trong veo của nó đầy vẻ hoảng sợ, ngay cả vùng lông xung quanh mắt cũng không nguyên vẹn.

Nói tóm lại, đây đáng lẽ là một chú cừu sữa nhỏ nhắn dễ thương, nhưng dòng đời đưa đẩy khiến bộ dáng nó hiện tại vừa bẩn thỉu, vừa có phần khôi hài.

Thấy ta cuối cùng cũng xuất hiện trong sân, nó lao thẳng về phía ta mà không hề ngần ngại.

Đương nhiên là bị ta né được.

Hai chiếc sừng nhỏ của nó vừa mới nhú ra đã lao thẳng vào cột trụ bên cạnh cổng, nửa sừng nhỏ bị cắm vào trong.

Ta gần như có thể nghe thấy âm thanh giòn giã của chiếc sừng bị gãy.

“Beee..ee!” Nó kêu lên đầy tủi thân cùng tức giận.

“Ô hô!”

“Súc vật, ngươi chạy đi đâu!”

Bà lão đuổi theo, phía sau là ông già cầm dao chạy ra ngoài.

Nhìn thấy ta đang đứng trong sân, vẻ mặt hung ác của bà lão lại cười giả tạo, giọng bà ta có chút căng thẳng: "Đại nhân... sao ngài lại ở đây?"

Vừa nói, bà ta vừa đẩy ông lão bên cạnh, nhỏ giọng than trách: "Ông còn không mau đem súc vật kia bắt về? Đừng làm phiền Đại nhân!”

Nói xong, bà ta lại quay mặt về phía ta nở một nụ cười thân thiện.

Ông lão bên cạnh vẻ mặt vô cảm, cúi đầu chào ta, sau đó làm theo lệnh của bà lão, bắt cừu nhỏ về.

Con cừu nhỏ ngay lập tức giậm mạnh bốn móng guốc của nó, cố gắng vùng vẫy thoát ra, còn liên tục kêu to như muốn đe dọa, ngăn cản mọi người đến gần nó.

Ta đứng quay lưng lại với nó, giả điếc trước những tiếng động đằng sau, thậm chí còn có tâm trạng đùa với bà lão: “À, ta không ngủ được, ra ngoài đi loanh quanh thôi.”

“Mê Kính Thành này rất nguy hiểm.” Bà lão lại khuyên nhủ ta như hồi sáng: “Dù Đại nhân bản lĩnh hơn người nhưng đêm hôm tĩnh mịch, ngài vẫn nên ở trong phòng thì tốt hơn.”

“Để tránh gặp phải chuyện không nên gặp, vô duyên vô cớ lại dính vận đen vạ lây vào người.”

Sừng của con cừu bị gãy, lần này còn kêu la thảm thương hơn.

Trước ánh mắt thâm sâu của bà lão, ta gật đầu: "Ừm."

“Xoẹt.” Có tiếng quần áo bị xé.

Khi ông già kéo một nửa sợi dây quanh cổ cừu con, lúc kéo nó đi qua người ta, dường như nó rất tức giận, cố rướn cổ quyết tâm cắn góc áo ta.

Trong lúc ông lão không để ý, nó liền tự nhiên thành công cắn tới.

Lớp vải sa mỏng bên ngoài, bao gồm cả lớp lót màu đen bên trong đều bị nó xé rách.

Ấn ký ma pháp đỏ son giữa mắt cá chân của ta lộ ra dưới ánh trăng.

“Thứ ngu xuẩn này!” Bà lão vừa liếc mắt đã nhìn ra ma pháp, bắt đầu mắng ông lão trước mặt ta không thương tiếc: "Tay của ông bị phế rồi hả? Sao có thể để cho súc vật này mạo phạm đến vị Đại nhân đây!"

Cừu nhỏ lại gào lên "beeebee", chắc là đang mắng ta độc ác?

Ta nheo mắt nhìn nó nhếch mép cười nửa miệng: Nếu ngươi thật sự muốn lão ta chết, có thể mắng thêm vài câu nữa.

Mặc dù cừu nhỏ không cam lòng, nhưng nó chỉ kêu ừ hử một tiếng như giận cá chém thớt, sau đó im lặng.

Ông lão thì vẫn đang cố biện bạch với bà lão.

Ta thu hồi ánh mắt, bà lão cẩn thận quan sát cử chỉ của ta cũng dừng mắng ông lão, nịnh bợ nói: "Đại nhân, ngài xem…”

“Giết nó đi.” Ta lạnh lùng nói.

Cừu nhỏ lại vùng vẫy mạnh mẽ hơn, như muốn phẫn nộ xỉ vả ta, nhưng vừa bắt đầu kêu lên một tiếng liền bị chặn họng.

"Hoặc," Ta cười ẩn ý, lấy ra từ thắt lưng vài hạt trân châu, ném chúng xuống: "Chi bằng giao súc vật này cho ta tuỳ ý ….xử lý?”

Hạt trân châu đó miễn cưỡng cũng được coi như là linh vật, nó có lợi rất nhiều đối với việc tu hành của người phàm.

Giữa trưa nay lúc ta nhận phòng thì thấy có người dùng vật này để thế chấp. Đối với ta mà nói, những linh khí này cũng không tính là quá quan trọng, vì vậy liền đem hạt trân châu ra để trao đổi.

Bà lão cúi người xoay phải, xoay trái nhặt lấy hạt trân châu, lại liếc nhìn cừu nhỏ, vẻ mặt có chút không vui, nhưng vẫn quay mặt lại, miễn cưỡng giữ khuôn phép: "Đại nhân, con cừu này…"

“Con, cừu, này?” Ta nhìn chằm chằm vào bà ta, nói từng chữ, cố ý gằn từ “cừu” nhiều hơn.

Không khí im lặng một lúc.

Ánh sáng le lói vào nếp nhăn trên gương mặt bà ta, đôi mắt của bà ta tỏa ra thứ cảm giác nặng nề, rùng rợn không thể giải thích được.

"Nếu đã như vậy thì …" Bà ta cười rạng rỡ, cố gắng nâng khuôn mặt đang chảy xệ của mình lên: "Vậy xin giao lại súc vật này cho Đại nhân xử lý."

Cả đường phố được bao phủ bởi ánh trăng. Chẳng bù cho cảnh vật ồn ào náo nhiệt mà ta đã thấy vào ban ngày, thay vào đó, mọi thứ hoang váng như một thành phố chết. Tuy nhiên, mỗi nhà đều được lên đèn, vừa sáng vừa rõ.

Ta kéo nửa sợi dây, dắt con cừu nhỏ còn hôi mùi sữa đi dạo trên đường, tất cả những gì ta có thể nghe thấy là tiếng bước chân "lộc cộc".

Vô cùng trống trải.

“Beee …" Nó khó chịu cựa quậy, muốn tạm thời dừng lại, nhưng vì ta không dừng lại nên nó phải đuổi theo.

Nó muốn há miệng cắn vào cổ tay ta, lại bị ta không thèm nhìn vẫn có thể bắt được nó cản lại.

Bởi vì hiện tại hắn thân là cừu, thực lực so với ta chênh lệch rất lớn, cho nên chỉ có thể bị ta ức hiếp.

Chiếc sừng đã gãy của hắn rõ ràng cũng sẽ không thể mọc trở lại.

"Bộ dạng ngươi xấu xí như vậy còn đòi cắn ta? Hử?" Ta quay lại, dùng một tay siết chặt sợi dây, tay còn lại nắm lấy gốc sừng của hắn cố ý lắc qua lắc lại, khóe môi nhếch lên, cười xấu xa: "Tiểu, súc, sinh."

Khi ta còn ở Tiên Giới, câu nói của Long Chiêm: "Ngươi trông thật xấu xí, sẽ không bao giờ trở thành Ôn tỷ tỷ thật sự" đã khiến ta - người vốn đã hẹp hòi, ghi hận cho đến tận bây giờ.

Vì vậy, bây giờ nhìn bộ dạng của Long Chiêm hắn biến thành cừu, sừng thì bị gãy, cả người thì lấm lem nhếch nhác đến thảm hại, ta liền sảng khoái đem trả những lời chế giễu xấu xí năm xưa trả lại cho hắn.

“Trông xấu xí như vậy còn đòi cắn ta? Hử? Tiểu, súc, sinh!”

Bây giờ hắn thân biến thành cừu, để cho ta tuý ý trêu chọc, bấy lâu khi kẹt lại trong Mê Kính Cung một cách vô lý làm ta bí bách vô cùng, nay cuối cùng cũng có chỗ giải toả.

“Long Chiêm.” Ta giơ tay ra, vuốt ve cái đầu đầy lông của hắn: “Biến thành cừu rồi thì đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu như vậy.”

Nói xong, liền kéo hắn đang còn kháng cự trở về quán trọ.

Đương nhiên, vì ta khai triển ma lực nên không ai có thể đến quấy rầy bọn ta nữa.

Long Chiêm hiện tại trong hình hài một chú cừu non, rất khác với vẻ kiêu ngạo thường ngày.

Lúc bình thường, ta cũng chưa bao giờ có thể tưởng tượng có ngày mình sẽ có cơ hội chơi đùa Long Chiêm như một chú cừu non nhỏ bé như vậy.

Tuy rằng ta đã buông bỏ hết quá khứ, nhưng có cơ hội trả thù dâng đến tận cửa, ta cũng không thể giả mù được.

Trong phòng ánh nến lung linh, cừu con nhỏ cảnh giác dựa vào cửa, dáng vẻ toàn thân đầy phòng vệ.

Ta không cứu hắn ngay vào buổi trưa vì ta cũng muốn cho vị Tiểu Điện hạ điêu ngoa này nếm chút mùi đau khổ.

Bây giờ quyết định cứu hắn, có hai lý do: một là để giảm thiểu ảnh hưởng của việc này, hai là Long Chiêm chính là tiểu hoàng tử của Bất Diệt Thế Đạo.

Một là để cố gắng tránh việc này có thể liên luỵ về sau, hai là Long Chiêm chính là Tiểu Điện hạ của Tiên Giới, Huyền Thanh Thần Tôn ngấm ngầm giở trò đem ta vào đây, bất luận Long Chiêm có biết sự tình này hay không nhưng giữ hắn lại bên mình cũng tăng thêm cơ hội thoát khỏi đây.

Ta tất nhiên cũng không tin hoàn toàn vào “Thành Chủ Đại nhân" mà bà lão kia nói.

Nếu không, ta e rằng, trước khi ta kịp tìm thấy "Thành Chủ Đại nhân" thì bên kia đã giăng sẵn một cái bẫy trước mặt ta, chờ ta nhảy vào.

Long Chiêm toàn thân bẩn thỉu, ánh mắt bi thương nhìn ta: "Ngươi sợ cái gì? Bây giờ nhìn ngươi thật xấu xí, ta còn có thể làm gì ngươi nữa sao?”

Câu chế giễu dù ngắn gọn nhưng chắc hẳn đã gây cho hắn rất nhiều tổn thương.

Đây là lần đầu tiên ta thấy một con cừu cũng có thể xù lông- những sợi lông xoăn xoăn của nó dường như sắp tức giận mà dựng đứng lên, hai mắt nhìn ta chằm chằm, trông thật kỳ lạ, thú vị.

“Beee!” Hắn rên lên một tiếng ngắn non nớt mùi sữa.

Ôi! Cừu con tội nghiệp. Nó vừa bẩn vừa xấu, thậm chí cũng không thể nói được.

Ta bật ra tiếng cười khúc khích.

Long Chiêm lần này khẩn trương, vừa khó chịu, lại kêu lên một tiếng "Beee".

Nếu Long Chiêm trực tiếp mở miệng nói lời châm chọc với ta, thì ta đã chặn họng hắn từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ hắn là một con cừu non nhỏ, vì vậy ta rộng lượng cho hắn thêm cơ hội kêu lên vài tiếng.

"Thôi im nào." Nhìn hắn mất mặt đủ rồi, cuối cùng ta cũng ngừng lại, nghiêm túc hỏi hắn: "Có phải chính Tiên Giới các người đã giở trò quỷ quái đem ta vào đây không?"

Long Chiêm lần này không nói gì.

Ta liếc nhìn hắn đang cố gắng cựa quậy thoát ra khỏi phòng, bật cười: "Nếu ngươi không muốn c.h.ế.t thì phải ngoan ngoãn ở lại đây, còn không thì cứ chạy ra ngoài, dù gì ta cũng lười cứu ngươi.”

Bấy giờ hắn mới chịu an tĩnh một chút.

“Bee” Hắn đáp lại một cách miễn cưỡng.

Có nghĩa là đúng, chính là bọn hắn.

Ta bật cười: "Tại sao?"

Hắn liếc nhìn ta, nhanh chóng quay đầu rồi lại im lặng, cho dù ta có đe dọa, uy hiếp cách nào cũng nghiến răng không chịu nói.

"Vậy làm cách nào để thoát ra? Còn nữa, sao ngươi lại biến thành cừu thế này?" Ta cũng lười hỏi những câu vô nghĩa tạm thời không có đáp án.

Lần này hắn trả lời rồi.

Đây là thế giới nhỏ do Vân Thạch Cổ Thánh tạo ra. Hắn cũng không biết làm sao để thoát ra, chỉ có thể đợi Huyền Thanh Thần Tôn bọn họ đến.

Về phần tại sao hắn lại trở thành cừu, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Vậy quả cầu ánh sáng trong tay Huyền Thanh ngày ấy là Vân Thạch Cổ Thánh?

Bệnh thần kinh à, một vật nguy hiểm không thể kiểm soát được, sao hắn có thể cầm trên tay tuỳ tiện như vậy?

Còn nữa, chuyện của Tiên Giới thì liên quan gì đến ta - một Ma Tôn mới được bổ nhiệm?

“Bee…” Long Chiêm không cam lòng kêu lên.

Tình hình hiện tại khiến hắn có chút nôn nóng không yên.

Ta lại đột ngột đứng dậy.

Động thái này khiến Long Chiêm - một chú cừu nhỏ nhất thời giật mình, tức giận rống lên: "Beee!"

Ta hung dữ dọa hắn: “Kêu nữa đi, ngươi mà kêu một tiếng nữa, ta sẽ thổi lửa, nướng ngươi thành xiên thịt cừu."

(Còn tiếp)

Đọc truyện chữ Full