Hai mắt của Ứng Uyên quân đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Nhan Đàm còn nhớ hắn có một đôi mắt sáng ngời rất đẹp. Nhưng giờ đây hắn chỉ có thể nhắm mắt gắng sức lắng nghe động tĩnh chung quanh, có lúc cũng
sẽ mở mắt, nhưng đôi mắt kia lại không còn sáng ngời đen láy nữa mà hơi
mang chút màu sắc ảm đạm, lơ đễnh vô hồn. Dung mạo hắn bị hủy hoại, tiên pháp bị giam hãm, trong ngày có khi mất đi thần trí, hắn dường như đã
mất hết tất cả.
Nhan Đàm có lần nhìn thấy dáng vẻ lúc mất hết thần trí của hắn, cứ như đang bị ác ma khống chế, hai hàm răng nghiến
chặt, nhưng lại gồng mình không bật ra tiếng động nào. Mới đầu trông
thấy cảnh tượng này, nàng hơi có chút sợ hãi, nhưng dù trong lòng khiếp
sợ vẫn không muốn rời khỏi. Đợi đến khi Ứng Uyên quân hồi phục thần trí, ngẩng đầu cười uể oải nói: “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Sau này, ngươi vẫn là đừng nên lui tới nữa.”
Nhan Đàm dềnh dành hết một lúc
lâu, miệng lầm bầm đáp: “Nơi này rất ít khi có ai tới, nếu không tới đây nói chuyện với người, vậy ta còn không phải sẽ chán chết?”
Tiên quân tiên tử tướng mạo tuấn mỹ trên thiên đình vốn dĩ nhiều, Ứng Uyên
quân vốn không phải nổi bật nhất, giờ đây dung mạo bị hủy, lúc mới trông thấy sẽ cảm thấy đáng sợ. Nhan Đàm lại không cảm thấy vẻ ngoài này của
hắn khó coi, tướng mạo vốn dĩ là do trời sinh, đẹp đẽ hay xấu xí đều
không thể lựa chọn.
Ứng Uyên thoáng ngẩn người, vẻ như có
chút lực bất tòng tâm: “Thôi được, vậy ngươi sau này trông thấy ta hỏa
độc phát tác, nhất định phải cẩn thận một chút.”
Đáng tiếc Nhan Đàm lại ưa thích để ý những việc ngoài lề: “Hỏa độc? Là cái gì vậy?”
“Là huyết điêu của ma cảnh. Bọn chúng là do máu của tà thần hóa thành, khi
lao đến tấn công sẽ phát hỏa không báo trước, mắt của ta chính là vì
nguyên do này… không nhìn thấy nữa.” Hắn nói bằng một giọng trầm thấp,
đoạn chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước. Ngày hôm
ấy, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nào quên được. Ánh sáng trước
mắt dần chuyển ảm đạm, mảng bóng tối tĩnh mịch kia thì lại mỗi lúc một
dày đặc. Hắn biết chẳng mấy chốc đôi mắt của mình sẽ không thể nhìn thấy bất kì thứ gì nữa, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng làm ra vẻ không hề gì.
Mãi cho đến khi ma cảnh sụp đổ mới có người phát hiện bất thường.
Nhưng hỏa độc của huyết điêu đã ngấm vào cơ thể, khiến hắn thường xuyên mất
đi thần trí, có lần còn suýt nữa giết chết mấy tiên tử tiên quân dưới
tọa, chỉ còn có thể tự giam cầm mình ở đây.
Nhan Đàm ngẫm qua, không nhịn được hỏi: “Hỏa độc này không chữa được sao?”
“Có lẽ là được, chỉ là Lăng Hoa Nguyên quân am tường y thuật nhất cũng bó
tay…” Hắn thần sắc trầm tĩnh, “Cũng chẳng sao, như ta hiện giờ cũng
không gọi là thê thảm.”
Nhan Đàm thì lại không thấy thế này
mà còn không gọi là thê thảm. Sau khi nàng trở về Địa Nhai bèn lật tìm
thử trong sách, nhưng lật tung hết chỗ sách cũng không tìm thấy ghi chép nào về huyết điêu.
Mành tre khẽ đu đưa trong gió nhẹ, chuông gió phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, tiếng chuông lanh lảnh vang
vọng giữa khoảnh sân trống tĩnh mịch.
Vào lúc ngoái đầu, Nhan Đàm trông thấy lò trầm hương bằng gỗ đàn khắc hình linh thú đặt cạnh
bên khung cửa sổ. Từng dải khói màu trắng nhạt bốc lên từ lò trầm hương, hương thơm tràn ngập gian phòng.
Nàng nhớ lại những ngày đầu khi sư tôn vừa trở về từ ma cảnh tính khí cũng hay cáu gắt thất thường, một vị tiên quân phẩm cách cao quý sao lại có thể bỗng nhiên trở nên
cáu bẳn cơ chứ? Nàng đi sang đó, hai tay bê lò trầm hương kia lên, lòng
chợt gợn chút mông lung.
Sư tôn là người nàng kính trọng
nhất, cho dù là vì sư tôn ngắt sạch hết lá hoa trên người, đó cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng Ứng Uyên quân lại giữ vị trí gì trong lòng nàng?
Chẳng qua chỉ là người dưng nước lã, vì một người không quan hệ tổn hại
chính mình, không phải rất kì quặc sao?
Con cá nhỏ này tuy thông minh nhưng đúng là không dễ thương gì hết.
Nàng nghĩ không thông, bèn tản bộ đến Huyền Tâm nhai, từ xa trông thấy Nam
Cực Tiên ông đứng bên ao sen, miệng lẩm ba lẩm bẩm gì đó. Đợi lúc tới
gần mới nghe thấy đối phương bảo: “Aiii, tính thời gian cũng đã sắp đến
lúc hóa người rồi, con cửu kì này tốt nhất đừng trở chứng thà làm cá cả
đời đấy…”
Trên đời này còn có con cá ưa trở chứng sao?
Nhan Đàm không nhịn được hỏi: “Tiên ông, con cửu kì này còn bao lâu nữa thì sẽ hóa người?”
“Còn tầm chừng hơn nửa năm nữa. Con không biết ta lúc đầu vì muốn giành con
cửu kì cuối cùng còn sót lại trên đời này từ chỗ Ngọc Đế về đây hao tổn
bao nhiêu là sức lực đâu. Nhọc nhằn vất vả lao tâm lao lực nuôi nấng bao nhiêu năm trời, cả mụn trứng cũng không có nở, uổng công lão phu lựa
chọn cả một ao cá cái bầu bạn.” Nam Cực Tiên ông bị nàng hỏi trúng chỗ
đau, bi phẫn cực độ nói, “Nhan Đàm con xem cả ao cá này, con dài con dẹp con ngắn, còn có mấy con tương đối mảnh dẻ, có loại cá cái nào là không có, thế mà lại cứ không có một con nào tu thành chánh quả!”
“… Khụ khụ!” Nhan Đàm không nén nổi cơn sặc, lựa lời mở miệng, “Chuyện này vẫn là cứ nên từ từ, lại nói, không chừng con cửu kì này sở thích không giống những con cá khác, không thích cá cái thì sao.”
“Chính là nghĩ đến việc nó có lẽ là một con cá đoạn tụ (1), về sau ta mới thả
thêm con cá đực vào, kết quả vẫn chẳng có biến chuyển gì, trái lại con
cá đực kia thì lại vô cùng ưa thích ve vãn.”
Nam Cực Tiên ông kể lể xong, trong lòng dễ chịu ra nhiều, bèn mãn nguyện đi khỏi đó.
Nhan Đàm ngồi xổm bên bờ ao sen, một chốc ngắn sau, con cá bé mắt đỏ kia ló
đầu ra khỏi mặt nước. Nàng không khỏi mỉm cười bảo: “Để hôm khác đi, bữa nay ta hông có đem theo sách.”
Nàng vừa dứt lời thì đã thấy chú cá nhỏ kia hất đuôi cái lặn khỏi mặt nước, chả buồn đếm xỉa gì tới mình nữa.
Nhan Đàm nổi quạu: “Ê, dù gì ta cũng đọc hết mấy chục cuốn sách cho mi nghe
mà, không có công lao ít nhất cũng phải có khổ lao chứ? Mi vầy là thái
độ gì hả?”
Ao sen một khoảnh yên ắng, chỉ có con cá râu hổ
ham bay nhảy kia đang hớn hở ngoi lên ngụp xuống. Nhan Đàm lúc đứng dậy
lòng nghĩ, trước đây bất kể mình có nói gì, ít ra con cá nhỏ mềm mại này cũng còn có chút phản ứng, tuy nàng cảm thấy mình hoàn toàn triệt để bị khinh bỉ, nhưng dạo gần đây đến cả loại khinh bỉ này cũng bị cắt giảm.
Con cá nhỏ này tuy thông minh nhưng đúng là không dễ thương gì hết.
Trong lúc xoay người, nàng lại không kìm được nghĩ, thực ra việc bản thân
mình muốn làm, vốn dĩ chẳng can hệ gì đến những người khác, cớ gì lại
phải quan tâm họ có tán đồng hay không?
Ngày hôm sau, khi Nhan Đàm đến thăm Ứng Uyên, tiện thể mang theo một lò trầm hương.
Không khí tràn ngập một mùi hương sen khiến tinh thần như được xoa dịu.
Ứng Uyên xem ra rất ưa thích mùi trầm hương này, lại còn lên tiếng hỏi:
“Gần đây có phải hoa sen bên bờ Dao Trì đã nở rồi không?”
Lúc này sớm đã qua mùa hoa sen nở rộ, hắn giam mình ở đây lâu ngày, đến cả ngày tháng cũng không còn nhớ rõ nữa.
Nhan Đàm khe khẽ ừm tiếng, ngẫm qua lại hỏi: “Người có muốn đi ngắm hoa sen không?”
Ứng Uyên khẽ cười: “Cho dù hoa sen có nở đẹp hơn đi nữa, ta cũng đã không thể nào nhìn thấy.”
“Nhưng người có thể ngửi thấy mùi hương của hoa sen, nghe thấy tiếng gió, còn
có thể dùng tay chạm vào, cho dù không nhìn thấy được màu sắc của hoa,
nhưng chỉ cần đã từng thấy qua thì vẫn có thể nhớ lại được.” Nhan Đàm
cảm thấy thật sự không cần thiết an ủi đôi mắt này của hắn có lẽ có ngày sẽ hồi phục. Nàng chân thân là tứ diệp hạm đạm, vốn dĩ tinh thông tiên
thuật chữa trị hơn những người khác, nàng cảm thấy Ứng Uyên quân là
không thể nào nhìn thấy được nữa.
Ứng Uyên vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thật ra lần hoa sen nở đẹp nhất mà ta từng thấy đã là hai trăm năm về trước.”
Ngày hôm đó, tứ diệp hạm đạm hóa người, phỏng chừng do hãy sớm so với tuổi
thành niên mà hóa ra hình hài một tiểu quỷ nghịch ngợm đến nói chuyện
cũng còn bập bẹ, chỉ biết bò loạn xạ dưới đất. Hắn vốn cứ tưởng bản thân đã quên mất, giờ lại phát hiện mình còn nhớ rõ như in.
Có
điều tiểu quỷ ngỗ nghịch là thế trong ấn tượng sau trăm năm lại trở nên
có chút không giống ngày trước. Hắn có một hôm xem xong công văn ra
ngoài, định đi tản bộ trong Diễn Hư cung cho giãn gân giãn cốt một chút, kết quả trông thấy một tiên tử người khoác y sam bằng lụa mỏng trắng
muốt như tuyết đang dùng hai tay đỡ một quyển sách đứng dưới ánh đèn
chăm chú đọc, nhìn cách ăn vận, hẳn là Chi tiên tử Chỉ Tích dưới quyền
Lục Cảnh.
Thấy hắn bước sang, Chỉ Tích hớt hải giấu quyển sách trên tay ra sau lưng, dáng điệu duyên dáng hành lễ: “Đế tọa.”
Ứng Uyên mắt liếc thấy tựa đề sách, miệng mỉm cười vẻ thấu hiểu: “Quyển
kịch bản tuồng Lâm Xuyên tứ mộng này là do Tử Hư Đế quân mang từ phàm
giới về, còn là độc bản, chớ làm hỏng đấy.”
Chỉ Tích hơi há hốc miệng, cuối cùng vẫn là cúi đầu thưa: “Vâng, đế tọa.”
Ứng Uyên đi khỏi vài bước, bỗng nhiên ngoái đầu lại hỏi: “Ngươi cảm thấy,
thứ tình cảm nam nữ quấn quýt được nói đến trong kịch bản tuồng của phàm giới, phải chăng có thật?”
Chỉ Tích hai tay cầm sách, nghĩ
ngợi hết một lúc lâu mới đáp: “Hồi bẩm đế tọa, Chỉ Tích cho rằng loại
tình si sầu oán này là có tồn tại, cũng là có thật. Có rất nhiều việc,
không phải bản thân mong muốn thế nào thì sẽ được như thế đấy, âu bởi
mới có đắng cay lầm lỡ như được miêu tả trong tuồng.”
Ứng Uyên chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì cả.
Thật ra hắn cũng tin rằng cho dù chỉ là một vở tuồng, cũng nhất định có câu
chuyện tương tự đã từng xảy ra. Chỉ là trên chốn thiên đình mà táo bạo
công khai đàm luận chuyện tình cảm phàm tục, đó là việc làm trái với tu
đạo. Chỉ Tích chung quy vẫn là tuổi đời chưa đủ từng trải, nhưng qua một thời gian nữa, cô bé nhất định sẽ hiểu nhiều hơn. Riêng hắn đã sống quá lâu, đã không còn biết thế nào mới có thể gọi là lâu dài. Những tình
cảm vấn vương phàm tục, chắc chắn sẽ không cố định bất biến theo dòng
đổi thay bãi bể nương dâu.
Cứ thế qua được vài ngày, Nhan Đàm mắt thấy chân thân của mình đã sắp thành ra hói trọi, cuối cùng cũng
không nhịn nổi đề nghị: “Người thật sự chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi
nơi này sao?”
“Vì sao phải rời khỏi?” Ứng Uyên có chút kinh ngạc.
“Ta nghĩ thế này, dẫu sao nơi này cũng đã là đầu tận của thiên đình, ngày
thường cũng chẳng mấy ai lui tới. Mà phía sau Địa Nhai cung có gian
phòng trống, ở đó dù sao cũng tốt hơn bị trói trên cây chứ? Càng huống
hồ chi, ta mấy ngày trước đã có tra sách, trong đó nói Côn Luân thần thụ là sống nhờ vào hấp thu linh khí, sau cùng người sẽ bị hút thành chỉ
còn da bọc xương, lại còn cúng hời cho một cái cây xấu xí như vậy.”
Ứng Uyên lặng thinh không nói gì.
Nhan Đàm mừng rơn, nàng biết bản thân dùng tình lay động dùng lý giảng giải
thế này nhất định sẽ thuyết phục được đối phương. Thật ra đây cũng là
nhờ ích lợi của trầm hương, ít ra Ứng Uyên quân gần đây thời gian tỉnh
táo ngày một nhiều, gần như chẳng phát tác gì mấy nữa. Nàng cũng cảm
thấy đối phương nếu giam mình cả đời ở nơi này, ít nhiều gì cũng có phần đáng tiếc.
Ứng Uyên ngẫm qua, chậm rãi cất lời: “Thế thì cứ thử xem vậy, nếu không được lại quay về đây.”
“Sao lại không được cơ chứ? Gần đây những lúc phát tác của người ngày một
ít, nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn.”
Ứng
Uyên ra sức giơ cổ tay lên, một chút tiên pháp cũng không dùng đến,
những nhánh cây quấn quanh tay chân hắn lập tức biết điều buông lỏng ra. Nhan Đàm mắt chữ o mồm chữ a, xem ra đối phương nếu muốn vùng thoát
thật sự không cần hao phí chút sức lực nào, chẳng qua là hắn không muốn
mà thôi. Ứng Uyên cúi người sờ soạng mặt đất, nhặt đoạn xích sắt dài
lên: “Xiềng trói tiên này tuyệt đối không thể gỡ xuống, ngươi đừng quên
đấy.”
Nhan Đàm ừm tiếng, bước tới đỡ lấy cánh tay hắn dẫn về phía trước.
Ứng Uyên mang xiềng trói tiên trên người, xem ra phải rất khổ sở, nhưng trước nay chưa từng nghe hắn đả động đến.
Nhan Đàm lòng nghĩ, mình gần đây rất thích cùng Ứng Uyên trò chuyện, cũng
mong đối phương có thể sớm ngày khỏe lại, nếu đây chỉ là cảm thông, thế
thì lại vì đâu mà cam tâm tình nguyện đến vậy?
Nàng cứ cảm thấy bản thân có chút không ổn, dường như đột nhiên trở nên rất thấu hiểu lòng người lại ân cần dịu dàng.
Mà kết luận, xem ra cũng chẳng phải lý do nàng mong muốn.
Chú thích:
(1) đoạn tụ: nghĩa đen là “cắt đứt tay áo”, dùng ám chỉ đồng tính nam, xuất phát từ điển cố về Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Hán Ai Đế Lưu Hân sủng ái
Đổng Hiền, hai người quấn quýt như hình với bóng, có lần Ai Đế thức dậy
thấy tay áo bị Đổng Hiền đè lên, sợ kéo tay áo ra làm người thương tỉnh
giấc, bèn dùng một lưỡi dao nhỏ cắt đứt tay áo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trầm Vụn Hương Phai
Chương 81: Tình kiếp (Thượng)
Chương 81: Tình kiếp (Thượng)