Nhan Đàm chộp lấy
thanh trường kiếm còn chưa khai phong này, nhanh như chớp đứng bật dậy,
thậm chí cả bụi bám trên người cũng chẳng kịp phủi, chạy vụt qua Nam
Chiêu và hai người còn lại: “Cho ta mượn thanh kiếm này một lát!”
Nàng phóng một mạch ra khỏi cửa thôn, chạy dọc theo con đường dẫn đến Phù
Vân tự, mãi lúc đến nơi sáng hôm đó bị đám bọ đục xác bao vây mới dừng
lại nghỉ thở, vì tâm trạng kích động mà cả bàn tay đang cầm kiếm cũng
run lẩy bẩy. Nàng đứng đấy đợi một lúc, bên tai dần trồi dậy tiếng sột
soạt khe khẽ. Âm thanh sột soạt này mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một dày
đặc, cả mảnh rừng đều vang vọng lại thứ tiếng động này.
Nhan Đàm
thở ra một hơi dài, ánh mắt chậm rãi đảo quanh tứ phía. Từ trong những
bụi cây, từng đám bọ đục xác đang nhung nhúc bò về phía nàng, ánh mặt
trời rọi trên những tấm vỏ cứng của chúng, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Quả nhiên đúng như nàng nghĩ.
Nhan Đàm thu trường kiếm lại, xoay người dùng yêu khí nâng mình lên không
trung, bay lướt qua đám bọ đục xác đang chen chúc thành nùi kia. Bỗng
nghe sau lưng có tiếng bước chân khẽ vang, nàng theo phản xạ quay đầu
lại nhìn thì thấy Liễu Duy Dương hai ống tay áo phất phơ trong gió, đang từ phía sau bước tới. Đám bọ kia vừa trông thấy hắn thì đều dừng khựng
tại chỗ, muốn kéo nhau ngùn ngụt xông lên, nhưng lại trông giống như
đang sợ hắn, chỉ có thể chôn chân ở đó không nhúc nhích.
Liễu Duy Dương mắt chẳng buồn liếc bước qua trên con đường nhỏ, đám bọ kia cũng đờ ra bất động.
Hắn bước tới gần, trông thấy trường kiếm trên tay Nhan Đàm, điềm nhiên lên tiếng: “Hóa ra ngươi cũng đã nghĩ đến.”
Nhan Đàm bấy giờ mới bình tâm lại từ trạng thái kích động ban nãy, tỉ mỉ
ngẫm qua một lượt, lòng cảm thấy không đúng lắm: “Thanh kiếm này là ta
lấy từ chỗ Nam Chiêu và Thủy Hạnh, trên kiếm có mùi máu tanh. Mà sáng
nay bọn ta từ Phù Vân tự trở về, sở dĩ bị bọ đục xác bao vây, cũng chính là vì mùi máu tanh này. Nhưng Thủy Hạnh và Nam Chiêu căn bản không
giống hung thủ giết liền tay ba mạng người, ta có cảm giác, tuyệt đối
không phải bọn họ.”
Liễu Duy Dương thần sắc trầm tĩnh như nước, thấp giọng hỏi: “Cảm giác?”
Nhan Đàm gật đầu: “Khoan nói tới chuyện bọn họ dùng thanh kiếm còn chưa khai phong này giết không nổi ai, ta ở cùng họ bấy nay, cảm thấy hai người
bọn họ đều rất lương thiện.”
Liễu Duy Dương phất nhẹ tay áo,
thong thả bước dọc theo con đường nhỏ tới trước: “Đến thứ tận mắt nhìn
thấy cũng còn chưa chắc đã là thật, huống hồ chi là cảm giác? Lại nói
chưa có bằng cớ xác thực, ta cũng sẽ không vì vậy mà nhận định việc này
có liên quan đến họ.”
Nhan Đàm nói không lại hắn, chỉ đành thấp
giọng lầm bầm: “Ta và bọn họ ở chung lâu ngày như vậy, đủ để biết ngay
việc này và họ không có can hệ gì hết.”
Liễu Duy Dương chợt dừng
bước, thấp giọng hỏi nàng: “Nhan Đàm, ngươi có còn nhớ, lúc ở Thẩm gia
trong trấn Thanh Thạch, ngươi nhờ đâu có thể trong nháy mắt đã nhìn thấu màn kịch của bọn chúng?”
Nhan Đàm không cần nghĩ ngợi đáp ngay:
“Hai người đó phải gọi là đầy rẫy sơ hở, đâu đâu cũng để lại dấu vết có
thể lần theo, còn nhìn không ra nữa thì bao năm sống trên đời này của ta không phải uổng phí hết sao?”
“Khi đó ngươi hoàn toàn dùng ánh
mắt của người ngoài cuộc để nhìn sự việc.” Hắn xoay đầu sang, khẽ nói,
“Còn ở nơi này, ngươi đã đứng sai vị trí. Đây là Ma Tướng, mọi thứ ở đây có thể đã từng tồn tại, nhưng những thứ này không có dính líu gì đến
chúng ta, đừng nên hành sự theo cảm tính.”
Nhan Đàm tức thì ngây
người ra, đoạn bần thần lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ công tử chưa từng hành
sự theo cảm tính sao?” Nàng đã quên béng đi mất, rằng Liễu Duy Dương
ngay đến chính mình là ai còn không nhớ nổi, cứ cho là hắn đã từng có
lúc nhiệt thành dễ bị dao động, thì cũng chẳng còn nhớ nữa.
Thế nhưng Liễu Duy Dương lại nhoẻn cười, nụ cười thoảng qua như làn gió nhẹ: “Dĩ nhiên là có, đến tận bây giờ cũng vẫn có khi.”
Liền vài ngày sau, trong thôn Lạc Nguyệt không còn xuất hiện việc lớn ghê
gớm nào nữa. Tên hung thủ thần bí kia dường như đã ngừng tay, chẳng còn
mảy may động tĩnh. Còn những thanh kiếm chưa khai phong kia đều là lấy
từ nhà kho của Lạc Nguyệt tộc, con cái nhà ai luyện võ cũng đều đến lấy
dùng, vậy nên, mẩu manh mối này so với đứt đoạn cũng không khác biệt là
mấy.
Sinh nhật của Nam Chiêu đã gần kề, Thủy Hạnh cứ nhắc tới
chuyện cùng Nam Chiêu mừng sinh nhật là sốt sắng một cách khác thường,
còn nói phải tới phòng cha mình chôm về một vò rượu, thế là kéo theo
Nhan Đàm và Nam Chiêu cùng đi xoáy đồ. Nam Chiêu tính tình vốn dĩ ôn
hòa, tuy cảm thấy không hay nhưng vẫn thuận theo ý của Thủy Hạnh. Nhan
Đàm thấy bọn họ đối với việc này có hứng thú như vậy, cũng chỉ còn nước
góp mặt đi cùng.
Cha của Thủy Hạnh ban ngày thường không ở trong
phòng. Thủy Hạnh lá gan cũng to ngoại cỡ, xông vào cái ào rồi bắt đầu
moi rương lục tủ: “Muội cũng là mấy ngày trước nghe Nùng Thúy tỉ tỉ nói
đó thôi, tỉ ấy kể cha mới rinh về bốn năm vò rượu ngon, tỉ ấy mè nheo
nửa ngày cũng không xin được, còn không bằng như muội đây tự mình tới
lấy, cha cũng đâu có biết được.”
Nhan Đàm tựa người bên cửa, vừa
nghe ngóng động tĩnh bên ngoài vừa nhìn Thủy Hạnh ở đó lục lạo. Tuy nàng không phải chủ mưu nhưng cũng được tính là tòng phạm, nếu trùng hợp để
người khác bước vào bắt gặp thì gay to.
Thủy Hạnh lật tung hết
các ngăn tủ trong phòng nhưng đến nửa vò rượu cũng không tìm thấy, bèn
xoay người chạy tới bên giường đập đập gõ gõ.
Nam Chiêu không thể không mở miệng: “Không có thì thôi, chẳng qua là ngày sinh nhật thôi mà.”
Thủy Hạnh đầu không ngẩng lên: “Muội biết chắc chắn là ở đây mà, ở đây có
cái ngăn bí mật, muội từng có lần thấy mẹ bỏ đồ vào trong.” Cô bé vừa
nói dứt lời thì cạch một tiếng, cơ quan mở khóa, tấm ván gỗ bên mép
giường đột ngột rời ra, tấm ván này ước chừng to hơn chiếc ngăn kéo bình thường một chút. Nhan Đàm đứng thẳng người dậy, bụng khá hiếu kì dòm
vào bên trong. Mẹ của Thủy Hạnh là người đầu tiên bị giết, thứ bà ta âm
thầm mang giấu liệu có dính líu gì tới vụ án mạng này không đây?”
Thủy Hạnh đột nhiên nhảy giật ra xa hai bước, giũ giũ tay mặt đầy ghê tởm: “Trong này là thứ gì vậy? Sao mà nhớt nhợt vầy nè?”
Nhan Đàm lòng gợn cảnh giác, vội bước tới trước hai bước, chắn ngang tầm
nhìn của Thủy Hạnh và Nam Chiêu: “Hai người mau quay đầu sang chỗ khác.”
Nam Chiêu lập tức vâng lời quay mặt đi nhìn về phía cửa sổ. Thủy Hạnh rề rà hết một lúc lâu, còn có chút không hài lòng: “Khi khổng khi không, làm
gì bắt bọn muội quay mặt đi.”
Nhan Đàm đanh mặt, lạnh lùng ra
lệnh: “Quay mặt đi!” Nàng ngày thường tươi cười tít mắt, cũng rất dễ làm thân với người khác, bây giờ nhoáng cái mặt đã đanh lại khiến Thủy Hạnh giật cả mình, tức khắc làm theo lời nàng.
Nhan Đàm xoay đầu lại, nhấc tấm ván giường đậy hờ phía ngoài xuống, một dòng nước đen nhớp
nhúa từ bên trong trào vọt ra. Nàng ngập ngừng thoáng, cuối cùng xé một
mảnh rèm giường xuống bọc bên ngoài tay, đoạn chầm chậm thò tay vào. Còn chưa chạm đến thứ nằm bên trong thì nàng đã rụt tay về, đứng bật dậy
lùi ra sau hai bước.
Chỗ nước đen nhớp nhúa kia trào ra mỗi lúc
một nhiều, bỗng uỵch cái, một khúc chi bị chặt rời rơi ra ngoài. Nhan
Đàm hơi thở tắc nghẹn, miệng lẩm bẩm: “Sao lại có thể như vậy?”
Đúng vào lúc đó, một thứ tròn tròn lăn khỏi chiếc ngăn, rơi xuống ngay cạnh
chân nàng, một gương mặt nam tử thanh tú nho nhã đập thẳng vào mắt.
Người này, thậm chí khóe môi còn vương nét cười, mắt hơi hé mở, cứ như
một người còn sống sờ sờ!
Nhan Đàm đờ người ra đó, căn bản không có cách nào suy nghĩ được.
Bất thình lình phía sau lưng có tiếng tông đổ bàn trà, nàng ngoảnh đầu lại, trông thấy Nam Chiêu sắc mặt trắng bệch, khóe mắt hoe đỏ, cổ họng phát
ra âm thanh khục khặc. Cậu rốt cuộc vẫn là không kìm được lén ngoái đầu
lại nhìn. Thủy Hạnh đứng cạnh thấy vẻ mặt cậu như vậy, lấy làm lạ hỏi:
“Nam Chiêu, huynh bị sao vậy?” Trong khi nói chuyện, đầu cũng ở trong tư thế chuẩn bị ngoái lại.
Nhan Đàm lập tức hoàn hồn, vội vàng chắn ngang trước mặt cô bé: “Thủy Hạnh, tuyệt đối không được quay lại!”
Nam Chiêu ánh mắt trống rỗng, chậm chạp quay đầu về phía Nhan Đàm, giọng nói mảnh như tơ nhện: “Đó là… cha của đệ…”
Nhan Đàm còn nhớ cậu thiếu niên dáng vẻ thư sinh này đã từng nói với vẻ mặt
kính trọng sùng bái: “Cha ta là phàm nhân không sai, nhưng ông là một
người tốt, vì vậy mẹ ta mới phải lòng ông!”
Nàng chầm chậm chìa tay sang che hai mắt cậu: “Nam Chiêu, đừng nhìn nữa, đừng nhìn thêm nữa…”
Nam Chiêu siết chặt tay nàng, cặp mắt đã nhuộm đỏ ngầu, giọng nói cũng mỗi
lúc một to dần: “Đây là cha đệ! Đây là cha của đệ! Sao ông lại thành ra
bộ dạng như hiện giờ?! Tỉ nói đệ biết xem tại sao vậy?!”
Nhan Đàm để mặc cho cậu nắm lấy tay mình, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Nam Chiêu, nếu đệ muốn khóc thì cứ việc khóc toáng lên đi.”
Nam Chiêu ngước mắt nhìn nàng, nước mắt từng giọt một rơi từ khóe mắt
xuống, nhưng từ đầu chí cuối không bật ra tiếng khóc nào. Nhan Đàm lo
lắng nhìn cậu, cứ kìm nén như vậy, thực sự rất dễ khiến con người ta
phát điên. Mà trong đầu nàng giờ cũng toàn là hỗn độn, không biết nên
làm thế nào mới phải. Có lẽ lần này nàng đã quá xem giả thành thật, rõ
ràng đây là Ma Tướng, mọi thứ ở đây đều không có can hệ đến nàng, thế mà nàng còn để bị chuyển biến vừa ập đến này làm cho tâm thần lạc lõng.
Nhan Đàm cố ép bản thân định thần trở lại, chợt nghe thấy bên ngoài phòng có vài tiếng bước chân khẽ vọng tới, giọng nói của Nùng Thúy đã gần trong
gang tấc: “Thủy Hạnh, bọn muội ở đây làm gì thế hả?”
Đứng ở bục cửa là Nùng Thúy và Liễu Duy Dương.
Nhan Đàm nhìn hai người này, nhất thời không nghĩ ra được lời viện cớ nào.
Nùng Thúy bước sang, cũng chẳng buồn nhìn đến chỗ thi thể đứt lìa rơi
vãi trên sàn, chỉ tóm lấy Thủy Hạnh lôi ra ngoài, miệng quở nhẹ: “Ai cho muội đến lật tung phòng của cha mẹ đấy hả?”
Nhan Đàm quay đầu
nhìn Nùng Thúy, trong lòng chỉ nghĩ: Thì ra nàng ta đã biết, nàng ta
nhất định đã biết trong ngăn chứa bên giường có thi thể của cha Nam
Chiêu. Gian phòng là của cha mẹ nàng ta, trong hai người họ ít nhất phải có một bên biết nơi này có cất giấu thi thể, nhưng là ai đã mang thi
thể của cha Nam Chiêu đến giấu ở đây? Còn việc Nùng Thúy thà vu khống
Liễu Duy Dương là hung thủ cũng không muốn hắn rời khỏi, sự cố chấp đáng sợ này, cũng là bắt nguồn từ đây mà ra?
Ma Tướng, ma tự tâm sinh.
Nùng Thúy sau khi đuổi Thủy Hạnh đi khỏi, liếc cũng không buồn liếc đến bọn
họ, tự nhiên bước tới cạnh Liễu Duy Dương yêu kiều nở một nụ cười:
“Thiếp vốn muốn mời chàng đến nếm thử rượu ngon cha vừa mang về, không
ngờ lại thành ra thế này.”
Nhan Đàm chầm chậm siết chặt nắm tay, đầu óc rối như tơ vò bị lấp đầy bởi một âm thanh: Giết chết ả, lập tức giết chết ả!
Nàng lòng nghĩ vậy, tay không tự chủ giơ lên, trên tay yêu khí lởn vởn,
nhưng còn chưa kịp động thủ thì đột nhiên cổ đã bị siết chặt, liền sau
đó hai cổ tay cũng bị kẹp lấy, trong mắt chỉ phản chiếu một đôi ngươi
điềm nhiên không một gợn sóng. Tiếp theo nàng cũng không biết xảy ra
chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt chợt man mát, đầu bị thẳng tay dìm mạnh
xuống nước.
Nhan Đàm giật bắn, ngay tắp lự hồi phục thần trí, rối rít vùng vẫy liền mấy phát, lực siết trên cổ cũng lập tức thả lỏng ra.
Nàng sặc hết mấy ngụm nước, căm hờn ngẩng phắt đầu dậy thì thấy mình đã
đứng cạnh chum nước được chuẩn bị sẵn ngoài phòng để phòng hỏa hoạn, còn kẻ trước đó đè đầu trấn nước mình chính là Liễu Duy Dương.
Liễu Duy Dương mắt không dậy sóng nhìn nàng: “Đã tỉnh táo lại chưa?”
Nhan Đàm quẹt quẹt nước trên mặt, phẫn nộ đáp: “Ta vốn dĩ tỉnh táo vô cùng!
Ta tận mắt nhìn thấy trong chiếc ngăn bí mật cạnh giường kia lăn ra một
cái đầu người, không lẽ những thứ này đều là ta nằm mơ?!”
“Đó đều là thật.”
“Vậy được, sau đó ngươi và Nùng Thúy xuất hiện ở cửa, nếu là người thường
trông thấy mấy mẩu xác chết chặt khúc như vậy, ít nhất cũng phải sửng
sốt ra mặt chứ có phải không? Nhưng nàng ta thì không hề, nàng ta căn
bản đã biết từ sớm có thứ như vậy trong chiếc ngăn kia! Không lẽ ta suy
đoán như vậy không đúng sao?”
“Suy đoán rất đúng.”
“Vậy ngươi còn xách ta ra đây nhúng nước làm chi hả?”
Liễu Duy Dương cúi đầu nhìn nàng, âm giọng trầm thấp: “Tất thảy những thứ
xảy ra trong Ma Tướng đều không có can hệ đến ngươi, một khi để bị lôi
kéo vào thì sẽ nhập ma, ngươi vừa nãy chỉ thiếu một chút nữa thôi.”
Nhan Đàm bực bội quay ngoắt người đi, dẩu dẩu môi không nói gì nữa.
Liễu Duy Dương xoay người bước vào phòng, điểm vào huyệt ngủ của Nam Chiêu
bấy giờ đang co rúm người vào một góc với cặp mắt đỏ ngầu, đoạn nhấc cậu lên vai cõng dậy. Nùng Thúy thấy hắn chuẩn bị rời khỏi, vội gọi giật
lại: “Chàng định đi bây giờ sao? Nhưng hiếm khi mới có dịp đến…”
Liễu Duy Dương nhạt giọng đáp: “Ta sang đây, vốn dĩ chính là vì việc này.”
Nhan Đàm tức thì cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ Liễu Duy Dương thật sự đã nhìn
ra manh mối bên trong? Còn tính toán thời gian qua tới đây vừa khéo
không sớm không muộn. Có điều hắn chơi chiêu mỹ nhân kế này không khỏi
hơi bỉ ổi quá mức, cứ như còn chê Nùng Thúy chưa đủ cực đoan trêu gan
nàng ta thêm phát nữa. Nếu sau này hắn mà cũng xuất hiện trong chiếc
ngăn giường bí mật kia, nàng đây một chút cũng không lấy làm kinh ngạc.
Quả nhiên, còn chưa đợi họ đi được bao xa thì vù một tiếng, một chiếc ghế đẩu đã bị ném sang, suýt soát sượt qua bên người.
Bọn họ trở về khoảnh sân nơi đang trú tạm. Đường Châu và Dư Mặc đều đang ở
đó, trông thấy cảnh tượng này nét mặt cũng thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
Liễu Duy Dương đặt Nam Chiêu xuống giường, trầm giọng lên tiếng: “Mấy ngày
nay ta đã điều tra rõ ràng, giữa ba người bị giết kia có một điểm tương
đồng, bọn họ và cha mẹ của Nam Chiêu đều rất thân thuộc. Ngoài ra Pháp
Vân cũng xuất gia đúng vào năm mẹ Nam Chiêu qua đời. Nhan Đàm, ngươi hẳn biết sử dụng vãng sinh chú?”
Nhan Đàm thoáng ngẩn người. Vãng
sinh chú là loại chú thuật có thể nhìn vào kí ức của người khác, hắn hỏi vậy chắc không phải muốn nàng dùng vãng sinh chú trên người Nam Chiêu
chứ? Nàng đây không có sở thích tọc mạch tâm sự của người khác một tí
nào.
“Loại chú thuật này á hả, ta không được rành cho lắm…”
Liễu Duy Dương mặt lạnh như tiền: “Vậy sao, ta cứ tưởng ngươi trước đây là
tiên tử trên Cửu Trùng Thiên, ít nhất cũng có học qua.”
Lời này
của hắn vừa ra khỏi miệng, Đường Châu vốn đang cúi mặt uống trà liền
ngẩng đầu lên nhìn nàng, Dư Mặc thì ngược lại chẳng có phản ứng gì, cả
đầu cũng chả buồn ngẩng.
Nhan Đàm bi phẫn tột độ, giọng run run
bảo: “Rõ ràng đã giao kèo rồi mà, sao công tử còn nói ra…” Nàng phỏng
chừng nếu mình không đồng ý, vị Liễu cung chủ này sẽ đem cả những chuyện mất mặt khác của mình ra kể huỵch toẹt tuốt, nên chỉ còn nước ngồi
xuống bên giường: “Được rồi được rồi, để ta thử xem thế nào, cũng không
biết có được hay không.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trầm Vụn Hương Phai
Chương 62: Ma tướng
Chương 62: Ma tướng