Trong tiếng gió tuyết gào thét trên Thập Vạn Đại Sơn, Thiên Cù Tử từ tốn kể lại một câu chuyện xưa bằng chất giọng êm tai của mình. Húc Họa vẽ vòng tròn trên mặt thần kính, hỏi: “Thế nên về sau Tiên tông Cửu Uyên mới cấm chuyện tình cảm giữa sư đồ à?”
Nhìn dáng vẻ mềm mại không xương rúc vào trước thần kính, tim Thiên Cù Tử như nhũn ra, “Hạn chế sư đồ sinh tình vốn dĩ không phải vì khắc chế duc v0ng của tu sĩ, mà là vì thời gian đầu học nghệ, sư phụ luôn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, tuổi nhập môn của đệ tử lại không giống nhau, nhỏ có lớn có. Thành ra đệ tử mới trưởng thành rất dễ bị sư phụ lạm quyền bức hiếp. Điều luật này của tông môn bản chất là tốt.”
Húc Họa gật đầu, tay vẫn táy máy vẽ hoa sen lên mặt thần kính, “Sao chàng lại biết nhiều như vậy?”
Thiên Cù Tử rất muốn nắm lấy tay nàng, bàn tay kia chắc chắn vẫn mềm mại mịn màng như xưa, “Lúc trước… Ta cũng phát hiện thấy vết thương trên người Đàm Yên.”
Húc Họa bật cười, “Và sau đó chàng cũng bắt đầu điều tra Thủy Không Tú?” Không ngờ đấy nha, thì ra vị này cũng là một tên tò mò thứ thiệt.
Thiên Cù Tử cũng hơi buồn cười, “Con người trong thời kỳ thiếu niên luôn hiếu kỳ hơn, khi đó phản ứng của ta cũng gần giống nàng.”
Một lòng muốn vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của đối phương, ai ngờ cuối cùng bị Hướng Tiêu Qua lên lớp một trận, sau đó mới an phận lại.
Bất giác hai người đã trò chuyện khá lâu, trời bắt đầu sập tối. Húc Họa hơi tựa vào thần kính, giọng Thiên Cù Tử rất ấm áp, nhưng thần kính lại lạnh giá.
Thiên Cù Tử khẽ nói: “Nơi này lạnh lắm, nàng trở về đi.”
Húc Họa lắc đầu, hỏi: “Ở trong Nhược Thủy lạnh không?”
Nàng từng trải qua hai ngàn năm trấn giữ Nhược Thủy, trong đó thế nào nàng rõ hơn ai hết. Thiên Cù Tử cũng thành thật khai: “Thân thể vẫn ổn, nhưng thần thức lại cảm thấy rất lạnh.”
Húc Họa nhẹ gật đầu, đột nhiên lầm bầm một câu: “Ta muốn chàng ra ngoài với ta.”
Rõ ràng chính nàng đẩy chàng vào đây, giờ lại trưng mặt vô tội như trẻ con. Thiên Cù Tử bất đắc dĩ bảo: “Về đi, y phục nàng ướt hết rồi.”
Lấy tu vi của nàng, cho dù tuyết tan cũng sẽ không thấm ướt nổi một góc áo; nhưng lúc này đang mải mê nói chuyện với chàng, hiển nhiên nàng không để ý gì khác. Cuối cùng Húc Họa cũng đứng dậy, nói: “Vậy mai ta lại đến.”
Nghe nàng nói, Thiên Cù Tử thấy rất vui, nhưng cũng hơi chua xót, “Nhân gian nhất định còn rất nhiều nơi nàng chưa từng đặt chân tới, đi nhiều một chút sẽ thấy thời gian trôi qua rất nhanh.” Cần gì phải ở đây trông coi một mặt gương lạnh giá? Đó không phải là kết quả ta muốn thấy khi chấp nhận vào Nhược Thủy thay nàng lúc trước.
Húc Họa vùng vằng, “Ta muốn có chàng đi thăm thú cùng, không phải dùng hóa thân, mà là chính chàng, duy nhất mình chàng, không phải linh hồn nào khác.”
Sau khi chàng vào Nhược Thủy, nàng trở nên bám người hơn hẳn. Thiên Cù Tử muốn ôm nàng, muốn hôn lên hai má nàng; nhưng chàng lại chẳng làm được gì. Thật ra, có thể cách thần kính Vạn Hồi nhìn ngắm, đối thoại thế này đã là kỳ tích rồi… Thủy Không Tú mất tận năm trăm năm mới tìm ra trận tâm của thần kính.
Chẳng qua, sau khi đến được bước này, chàng lại phát hiện vẫn chưa đủ.
Húc Họa thì thầm: “Chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian.”
Quả thật là… rất rất nhiều thời gian.
Thấy Húc Họa buồn bã, lòng Thiên Cù Tử đau như cắt, song giọng nói vẫn xen lẫn ý cười, hết mực dịu dàng, “Trước kia lúc Khôi thủ ở trấn Tiên Trà, có từng đi thăm linh tuyền không?”
Húc Họa hỏi: “Linh tuyền? Ở đâu? Bổn tọa chỉ biết có dãy núi tên Linh Tuyền thôi.”
Thiên Cù Tử gật đầu, “Trên đỉnh ngọn núi chính của dãy Linh Tuyền có một mạch suối, ở đó từng xuất hiện thủy yêu, lần đầu tiên ta trải qua thí luyện thực tế chính là ở đó.”
Húc Họa lập tức trở nên phấn chấn, “Thật sao?! Trấn Tiên Trà, núi Linh Tuyền, nghe nói dùng nước linh tuyền pha trà uống cực kỳ ngon, có đúng không?”
Thiên Cù Tử mỉm cười, “Ừ. Trong dãy Linh Tuyền còn một con suối quanh năm phủ tuyết, lấy nước ở đó pha trà là ngon nhất. Hơn nữa, trong lần thí luyện đầu tiên đó, ta có chôn trên núi một vật làm kỷ niệm. Lâu quá rồi, không biết nó còn ở đó không.”
Húc Họa lập tức nói: “Ngày mai bổn tọa giúp chàng đi tìm.”
Thiên Cù Tử mỉm cười, “Ừ.”
_________oOo_________
Tin Thiên Cù Tử thức tỉnh gần như truyền đến tai Ma tộc ngay sau đó. Doanh Trì vẫn còn dưỡng thương, nghe vậy thì hết sức thắc mắc, “Lúc trước Thủy Không Tú mất tận năm trăm năm mới tìm thấy tâm trận, còn tên đó chưa được bao lâu đã thức tỉnh?”
Lệ Không Kiêu nói: “Thiên Cù Tử xưa nay luôn giấu tài, tác phong không quá phô trương. Nếu như luận thực lực thật, y sẽ không thua kém Thủy Không Tú bao nhiêu.”
Doanh Trì hừ một tiếng, do đột ngột tức giận, đao khí trong cơ thể lập tức chạy loạn, khiến hắn càng thêm phiền muộn. Lệ Không Kiêu thấy tình hình không tốt, bèn lo lắng nói: “Vẫn nên tìm Hướng Tiêu Qua xem thử thì hơn.”
Doanh Trì giận dữ lắc đầu, “Không cần! Bổn tôn biết rõ thân thể mình!”
Còn ở đó cậy mạnh nữa?! Lệ Không Kiêu rất muốn không để ý tới hắn, lớn như vậy rồi à còn giở tính trẻ con. Nhưng cũng không thể mặc kệ thật, lão bèn đổi chiến thuật: “Thiên Cù Tử tỉnh rồi, sắp tới e rằng ngày nào Khôi thủ cũng sẽ ngồi đồng ở Thập Vạn Đại Sơn tâm sự với y cho mà xem!”
Doanh Trì tức muốn xì khói, nhưng thực trạng thì lực bất tòng tâm, hồi lâu sau hắn mới rốt cuộc nhân nhượng, “Đưa bổn tôn tới Hướng gia bảo!”
Tại Hướng gia bảo, Hướng Tiêu Qua vậy mà không có ý định đến cửa sông Nhược Thủy tìm Thiên Cù Tử, trái lại đang nghiên cứu pháp trận của Nhược Thủy.
Hướng Mang đứng hầu một bên, gần đây núi Dung Thiên liên tiếp xảy ra chuyện, không còn quản đệ tử ngoại môn nghiêm khắc như xưa, nên hắn có thể ở nhà.
Lát sau bên ngoài có người lên tiếng: “Ma tôn Doanh Trì cầu kiến Hướng lão.”
Hướng Mang bất ngờ, Hướng Tiêu Qua ngược lại như đã lường trước, “Vào đây.”
Doanh Trì được khiêng vào, tuy Hướng Tiêu Qua không phải là Y tu, nhưng nếu bàn về chuyện đúc lại thân thể, Y tu tuyệt nhiên không sánh được với Khí thánh là ông.
Lệ Không Kiêu tất nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười, đon đả nịnh nọt ông một hồi. Hướng Tiêu Qua chỉ hờ hững nói: “Ta có thể lấy đao khí trong người hắn ra, chữa trị thân thể cho hắn, nhưng với một điều kiện.”
Lệ Không Kiêu vội vàng nói: “Hướng lão cứ nói, nếu trong khả năng của Ma tộc thì nhất định sẽ tận lực hoàn thành.”
Hướng Tiêu Qua lạnh lùng nói: “Ta muốn Doanh Trì lập Khế Ước Thần Ma mà thề, từ nay về sau rời xa Khôi thủ Họa Thành, không tự tiện tiếp xúc nữa.”
Lệ Không Kiêu thở dài trong bụng, nhất thời không dám trả lời mà quay đầu nhìn Doanh Trì.
Ngay cả Hướng Mang cũng thấy lạ… phụ thân sao vậy nhỉ? Doanh Trì qua lại với Khôi thủ liên quan gì tới bọn họ ta?
Hưm… Nghĩ mãi vẫn không thông!
_________oOo_________
Họa Thành.
Húc Họa đội gió đội bụi trở về, thế mà lại cả đêm không ngủ.
Nhóc gai tôm đòi ngủ với Hề Vân Thanh, nàng mừng được yên tĩnh còn không kịp, thế là xua tay đuổi cả hai ra ngoài. Nhưng lật qua lật lại cả buổi, tâm trí nàng vẫn không bình lặng nổi; trong đầu đều là giọng nói quen thuộc kia, cuối cùng từ từ tụ lại biến thành nụ cười của người nọ.
Đến khi trời hửng sáng, nàng dứt khoát ngồi dậy… lại muốn tới Thập Vạn Đại Sơn, nhưng như vậy có quá gượng gạo không nhỉ?
Nàng trang điểm đẹp đẽ, sau đó không dặn dò lời nào, cứ thế rời khỏi Họa Thành.
Hề Vân Thanh cũng dậy sớm, dẫn nhóc gai tôm đến học đường, tiểu ác ma luyện công trong tiếng ê a của đệ đệ mình. Ba người đều nhìn thấy Húc Họa ra ngoài, Hề Vân Thanh thắc mắc: “Mới sáng sớm mà lại đi đâu vậy ta?”
Tiểu ác ma: “Trông bộ mặt phơi phới đó thì còn có thể đi đâu nữa? Nhất định là lại tới Thập Vạn Đại Sơn.”
Si ở bên cạnh thực sự cạn lời, đành gõ gõ gậy xuống đất, “Không được phân tâm!”
Tiểu ác ma chớp chớp mắt, “Si này, nhìn tình hình bây giờ thì ba người các ngươi hết cửa tấn cấp làm chính quân của Khôi thủ rồi, mà chắc cũng khỏi mơ vị trí trắc quân luôn đi… Bởi vì nếu ngài ấy tu ra chín hóa thân, ba người các ngươi có hợp sức cũng bị đè bẹp thôi.”
Si lập tức đỏ bừng mặt, tiểu ác ma lại đổ thêm dầu vào lửa: “Ngươi nói xem, nếu về sau ta kế thừa vị trí Khôi thủ, ba người các ngươi sẽ thành tam quân của ta đúng không?”
Mặt Si quân liền phừng phừng như lửa cháy, trong đầu thằng nhóc này suốt ngày nghĩ gì vậy không biết nữa! Hắn trầm giọng nói: “Hôm nay bài tập tăng gấp đôi!”
Tiểu ác ma k3u r3n một tiếng, Hề Vân Thanh cười gập cả người, “Ngươi bị ngốc à, chỉ Ma khôi thuần huyết mới có thể kế nhiệm Khôi thủ. Huyết thống lai tạp như ngươi mà cũng muốn làm Khôi thủ?”
Tiểu ác ma trừng mắt liếc nàng, “Lai thì sao? Bộ khiếm khuyết sở trường gì à?”
Si quân chính trực không muốn để ý tới hai người nữa, còn ngồi nghe tiếp thì sẽ khó bảo vệ tam quan lành lặn!
Nhìn dáng vẻ mặt đỏ bừng bừng của Si, Hề Vân Thanh cảm thấy hắn đáng yêu vô cùng, bèn nói: “Nếu như Khôi thủ thật sự nạp Hề chưởng viện làm chính quân, dựa vào tính cách của Hề chưởng viện, e rằng cũng không dung được Khôi thủ nạp thêm trắc quân đâu. Chẳng rõ lúc đó Khôi thủ có cho phép tam quân đón dâu hay không nữa.”
Tiếu ác ma thêm vào: “Nếu tam quân được phép cưới gả, vậy ta muốn cưới Niệm thúc thúc. He he he.”
Niệm quân đi ngang đó, “…” Cảm ơn ngươi nha!
_________oOo_________
Núi Linh Tuyền.
Húc Họa tới đây khá vội vàng, quả nhiên nhìn thấy trên ngọn núi chính có vài con suối. Trong đó có một phủ tuyết, số tuyết đọng không quá nhiều mà thời tiết nào cũng không chịu tan. Húc Họa đến gần, trông thấy nhóm tiểu đạo sĩ của đạo quán trên núi đang bận rộn gánh nước nấu ăn.
Nàng ở trong suối tìm kiếm một phen, vừa tìm vừa suy nghĩ, khi đó Hề Huyền Chu mới vừa nhập đạo, chàng sẽ lưu lại cái gì ở đây nhỉ?
Chỉ thế thôi mà nàng lại hưng phấn khó tả.
Tìm kiếm cả buổi vẫn không thấy trong suối có vật gì lạ, Khôi thủ không kiên nhẫn được nữa, bèn dùng linh lực thăm dò, dù sao cũng không ai nhìn. Nói gì thì nói, Huyền Chu hẳn sẽ không lưu lại đồ vật bình thường đâu ha?
Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không phát hiện thấy bất kỳ chỗ nào phát ra linh lực, nơi này vốn dĩ chẳng có bảo vệ gì hết! Đừng nói Thiên Cù Tử gạt mình chứ?
Khôi thủ đi tới đi lui bên suối, cuối cùng ngẫm nghĩ rồi chạy đến trấn Tiên Trà, mua mấy cân trà đặc sản bản địa. Vãn Trần đạo trưởng trong đạo quá đã sớm nhận ra có người lạ chạy qua chạy lại, nhưng thấy người nàng đầy linh khí thì cũng biết lai lịch nàng không nhỏ, nên nhất thời không dám trêu chọc.
Húc Họa đương nhiên cũng phát hiện thấy ông, bèn lấy lá trà ra ngoắc tay với ông, “Vãn Trần đạo trưởng, lại đây uống trà nào!”
Vãn Trần đạo trưởng được ưu ái mà sợ hãi, “Tiên tử nhận ra bần đạo?”
Tất nhiên rồi, lúc đó nàng đầu thai vào bụng Phan Quỳnh Chi, sau đó mẹ con họ luôn được Vãn Trần đạo trưởng trông nom. Bình thường trong đạo quán cần giặt giũ may vá gì, ông đều giao cho Phan Quỳnh Chi, trong khi những công việc này bình thường sẽ do nhóm tiểu đạo sĩ đảm nhiệm.
Húc Họa mỉm cười, lấy nước linh tuyền pha trà, “Mới mấy năm không gặp mà Vãn Trần đạo trưởng đã quên Kỷ Họa rồi?”
“Kỷ Họa…” Vãn Trần đạo trưởng ngỡ ngàng, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi: “Ngài là… Kỷ cô nương!”
Húc Họa cười khẽ, trở lại chốn cũ quả thật sinh ra nhiều cảm xúc. Nàng đưa chén trà qua, nói: “Trước đây ta và mẫu thân luôn được đạo trưởng trông nom, nay ta không có gì cảm ơn, đành dùng trà này kính tặng vậy.”
Vãn Trần đạo trường vội vã đưa hai tay tiếp nhận, “Không dám không dám. Đó đều là theo sự nhờ vả của tiên trưởng Cửu Uyên cả, tiểu đạo nào dám giành công?”
Quả nhiên là chàng. Trong mắt Húc Họa thoáng hiện ý cười dịu dàng, nàng nói: “Không dối gạt đạo trưởng, ta nghe một người bạn cũ kể, trong lần đầu tiên tham gia rèn luyện thực tế, y từng lưu lại một vật bên suối làm kỷ niệm. Nhưng ta tìm tới tìm lui cũng chẳng thấy vật nào phi phàm, không biết đạo trưởng có thể giúp ta mách nước một hai không?”
Nghe vậy, Vãn Trần đạo trưởng trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi: “Chẳng hay vị bằng hữu cũ này của tiên trưởng lưu lại vật này đã bao lâu rồi?”
Húc Họa nói: “Khó nói chính xác, nhưng ít nhất phải hơn ngàn năm.”
Vãn Trần gật đầu, “Tiên tử nhìn bên kia thử xem.”
Húc Họa đưa mắt nhìn sang, trông thấy một gốc cổ thụ cao tận mây. Nàng lập tức đứng dậy, lao vút qua đó. Thân cây vĩ ngạn, vòng ôm cỡ sáu bảy người, trổ hoa màu tím, dày đặc trên tầng tầng tán lá, từ xa trông như một thác nước màu tím; hương hoa lan tỏa bốn phía, quả thật đẹp không tả xiết.
Thiên Cù Tử thời niên thiếu vậy mà lại trồng một cái cây ở đây!
Toàn thân Húc Họa như thấm đẫm bởi hương hoa tím vô biên này, ngẫm lại thì lúc đó Thiên Cù Tử lần đầu tiên tham gia rèn luyện thực tế, sau khi thu phục yêu vật, chàng phải phấn khởi hăng hái tới mức nào mới có hành động như trồng cây bên suối làm kỷ niệm nhỉ? Mà chẳng rõ trồng xong, về sau hằng năm chàng có trở lại thăm, nhìn nó bung trổ biển hoa tím mênh mông này không?
Ánh nắng chảy trên tán hoa chập chờn trong gió, nước suối chảy róc rách tựa tiếng nhạc, không khí trong lành, hợp thành khung cảnh khiến người khác mê say. Húc Họa quay đầu lại, trông thấy Vãn Trần đạo trưởng mỉm cười uống trà thì bỗng nhiên cảm thấy nhân gian tươi đẹp đến cực độ. Nàng hỏi: “Y có quay lại đây chứ?”
Thiếu niên trồng cây khi ấy, về sau từng bước một trở thành chưởng viện Âm Dương viện, chàng có quay lại đúng không?
Vãn Trần đạo trưởng mỉm cười nói: “Thường xuyên quay lại, bần đạo chỉ biết ngài ấy thích mặc y phục trắng, cũng không rõ lai lịch thân phận; nhưng lại may mắn được vài lần cùng ngài ấy ở đây uống trà.”
Gió núi từ xa thổi tới, cánh hoa tím xoay vòng trên không trung. Húc Họa đưa tay ra đón lấy, “Ta cũng muốn cùng y ngồi đây thưởng trà.”
Vãn Trần đạo trưởng thoáng nhíu mày, “Ngài ấy…” Ông không dám nói hết câu, chẳng lẽ vị đó không còn nữa?
Bằng không sao vị tiên tử này lại giống như đang hồi tưởng cố nhân vậy?
Húc Họa quay lại cười khẽ, “Y vẫn ổn, chỉ là tạm thời không cách nào dời thân đến đây thôi.”
Nghe vậy Vãn Trần đạo trưởng mới yên tâm, cười nói: “Vậy sớm muộn gì Kỷ tiên tử cũng có cơ hội nắm tay ngài ấy đến đây.”
Câu chúc phúc này nghe mát tai vô cùng, Húc Họa cúi đầu nhìn mớ cánh toa tím trong lòng bàn tay, “Ừ, nhất định sẽ có cơ hội.”
Nàng không muốn lãng phí thời gian nữa, nàng muốn hàng tháng hàng năm đều ở cùng chàng. Nàng biết vì sao chàng lại bảo nàng đến đây, chàng muốn ta cố gắng trải nghiệm niềm vui trên thế gian, hoan hỉ mà sống.
Chẳng qua, nhân gian thiếu vắng chàng lại không thể cho ta niềm vui.
Nàng từng cho rằng, thế gian này rộng lớn như thế, hẳn có vô số khả năng. Nhưng bây giờ nàng cuối cùng cũng biết được, thực ra thế giới này tồn tại một số chuyện có xác suất gặp cực kỳ nhỏ. Ví dụ như gặp được Hề Huyền Chu…
Trên Thập Vạn Đại Sơn, nhìn bóng hình xinh đẹp từ xa đến gần, Thiên Cù Tử khẽ thở dài, “Ta cứ tưởng nàng có thể kiên nhẫn tìm kiếm khoảng ba tới năm ngày.”
Húc Họa đắc ý xòe tay khoe mớ cánh hoa màu tím trong lòng bàn tay mình, “Hai chữ ‘kiên nhẫn’ không tồn tại trên người ta, xưa nay chưa từng.”
Cũng đúng… Thiên Cù Tử mỉm cười, nói: “Gặp Vãn Trần đạo trưởng rồi?” Bằng không dựa vào tính nàng, tất nhiên cho rằng chàng sẽ lưu lại bảo bối tuyệt thế gì đó, nhất định sẽ đào sâu ba thước để tìm.
Húc Họa ngồi xuống dựa vào thần kính Vạn Hồi, lát sau bỗng nói: “Huyền Chu, ta nhớ chàng lắm.”
Tim Thiên Cù Tử như tan chảy, “Ta biết.”
Húc Họa nhỏ giọng lầm bầm: “Tối qua ta ngủ không ngon, mơ thấy chàng.”
Giọng nàng như tơ mềm quấn lấy người, Thiên Cù Tử đành phải hỏi: “Mơ thấy ta thế nào?”
Húc Họa phấn chấn hồi tưởng, “Mơ thấy chàng áp lên người ta, cởi xiêm y của ta, sờ ta…”
Trong Nhược Thủy, Hề chưởng viện đưa tay bịt mũi, “Đủ rồi, đừng nói nữa Họa Họa… Đừng nói nữa…” Máu mũi chàng loan ra trong nước Nhược Thủy.
Đồ ngốc này, chỉ có một mình nàng nhớ nhung hay sao?
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Trăng Trong Lòng Quân
Chương 95
Chương 95