Hướng gia bảo, Hướng Tiêu Qua hiếm khi để tay chân rảnh rỗi, chỉ lẳng lặng ngồi trước lò kiếm. Trong lò không có kiếm, trong lúc tam giới tranh nhau chết đi sống lại để cầu được Khí thánh đích thân đúc binh khí cho mình, ông lại ngẩn người ngồi đây.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Hướng Tiêu Qua cũng không quay đầu lại. Trên dưới tam giới đều cực kỳ kính trọng Hướng gia bảo, người duy nhất không mời mà tới chỉ có một, à, đó thậm chí còn không thể xưng là ‘người’.
Quả nhiên, điềm hương thoang thoảng càng ngày càng gần.
Hướng Tiêu Qua lên tiếng: “Nghe nói ngươi thành thần rồi? Mưu đồ mấy ngàn năm rốt cuộc cũng thành, thỏa mãn không?”
Húc Họa đi đến trước bàn, ngồi xuống đối diện ông, nói: “Thật ra rất vô vị.”
Hướng Tiêu Qua *hừ* mũi, “Ngươi đến Hướng gia bảo để khoe khoang đấy à?”
Húc Họa cầm bình trà lên muốn rót chút nước, lại phát hiện trong bình trống không. Nàng nói: “Còn cần phải khoe khoang sao, lấy tu vi của ta, nói kiểu gì cũng xứng với danh xưng ‘thần’ này. Sau trong bình của ông không có nước? Hạ nhân lười biếng tới mức này à?”
Hướng Tiêu Qua đã sớm quen với kiểu cuồng vọng của nàng rồi, gần như lờ tịt nàng. Húc Họa nói tiếp: “Đừng vậy mà, ở Họa Thành sống một ngày như bằng một năm, nên ta tới tìm ông tâm sự. Phụ thân, ông nói xem, vật sống trên thế gian rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Hướng Tiêu Qua vốn dĩ không muốn nghe nàng nói chuyện về nhân sinh, bèn bảo: “Ta bề bộn nhiều việc, nếu ngươi không có chuyện gì thì mời đi ngay giùm.”
Húc Họa chịu đi mới lạ, “Đừng đuổi mà, ông bận gì thì cứ làm đi, ta ở bên cạnh nhìn cũng được.”
Hướng Tiêu Qua trầm giọng nói: “Sao hả, Ma khôi Họa Thành không cần nâng cao thực lực nữa à?”
Húc Họa lắc đầu, “Cần chứ, nhưng ta không muốn dạy.”
Hướng Tiêu Qua đương nhiên nhìn ra nàng đang buồn chán, nhưng nhìn ra ông cũng không muốn để ý tới. Yêu nữ này tâm tư khó lường, không thể lơ là. Ông nói: “Ngươi chớ lại rảnh rỗi rồi sinh ra ý tưởng quái đản gì đó. Không có Thiên Cù Tử, nếu ngươi lại quậy ra chuyện, cũng không ai có thể giúp ngươi thu dọn đâu.”
Húc Họa gật đầu, “Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Dù sao Thủy Không Tú cũng chẳng giống dạng hòa nhã gì cho cam. Bây giờ Tiên tông Cửu Uyên không một ai bám theo ta nữa. Lần trước gặp Hướng Mang, hắn ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, chưa gì đã vội vã đi mất.” Giọng nàng chứa đầy sự tức tối bất bình.
Hướng Tiêu Qua thật sự không muốn nàng đi tìm Hướng Mang trả thù, bèn nói: “Thủy Không Tú hạ lệnh rất rõ ràng, yêu cầu các đệ tử vạch rõ giới hạn với Ma khôi.”
Húc Họa uể oải nói: “Ta biết, tên đó đúng là vô lý. Lập trường là lập trường, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân chứ, nhập nhằng sao được. Ta và người Cửu Uyên cùng uống chén rượu thì chết ai? Lúc nên đánh vẫn đánh đấy thôi.”
Hướng Tiêu Qua cười mỉa, “Có lẽ y sợ Tiên tông Cửu Uyên lại xuất hiện thêm một tên đần giống Thiên Cù Tử.”
Húc Họa không cho là đúng, “Thiên Cù Tử đần chỗ nào. Nhược Thủy chắc chắn cần vật sống trấn giữ, mà ta tuyệt đối sẽ không đi, y đồng ý đi thủ đã là công lao vĩ đại với tam giới rồi, không thua gì lúc đó ông với Thủy Không Tú đúc kiếm trấn giữ Thiên Hà đâu. Buồn cười thật, tiểu bối hy sinh bản thân mình, các ông trái lại kinh bỉ người ta như thế!?!”
Hướng Tiêu Qua liếc nàng, “Bởi vì ít nhất bọn ta không có thấy sắc liền mờ mắt giống tên đó!”
Húc Họa ngã người ngửa mặt lên trời, tựa đầu vào lưng ghế, bỗng nói: “Haiz, hàn huyên với ông chán ngắt. Ta tốt xấu gì cũng là một tôn thần, tự hạ thấp địa vị đến tìm ông nói chuyện phiếm, vậy mà ông lại tạt nước lạnh vào mặt ta.”
Hướng Tiêu Qua hừ mũi, “Ngươi không hài lòng thì có thể đi. Chưa kể, ngươi trò chuyện với ai mới thấy thú vị hả?”
Húc Họa không đáp. Một lúc sau, Hướng Tiêu Qua rốt cuộc hỏi: “Nhược Thủy Thiên Hà chỉ có thể do ngươi hoặc Thiên Cù Tử vào trấn giữ hay sao?”
Húc Họa miễn cưỡng nói: “Không hẳn.” Nàng đột nhiên tỉnh táo hơn hẳn, “Nếu mang cả phụ thân và Thủy Không Tú cùng luyện hóa, có lẽ cũng có thể thủ…”
Mặt Hướng Tiêu Qua đen hệt đáy nồi, “Ngươi cảm thấy cách này so với Thiên Cù Tử một mình trấn giữ có gì khác hả?”
Húc Họa: “Có chứ, hai người các ông gộp lại cũng không thú vị bằng một mình y.”
Hướng Tiêu Qua cuối cùng cũng biết sự uể oải chán chường của nàng từ đâu mà đến. Ông hỏi: “Lúc đó ngươi có thể chạy ra khỏi Nhược Thủy mà, giờ không thể giúp hắn một tay sao?”
Húc Họa *hừ* mũi, “Hỏi thừa, ta thoát được là vì có Thủy Không Tú vào thay. Bây giờ nếu Thiên Cù Tử ra ngoài, chẳng phải ta lại bị kéo vào đó à? Mặc dù ta muốn y ra, nhưng không có nghĩa là ta muốn mình vào thay!”
Nói rất có lý, Hướng Tiêu Qua im lặng. Hồi lâu sau, ông vẫn không nổi lửa cho lò, mà lại đột nhiên nói: “Chưa biết chừng… tên đó cũng không hy vọng có người vào thay mình, đặc biệt là ngươi.” Húc Họa sửng sốt, Hướng Tiêu Qua nhấc bình trà lên, nghiêng bình lắc nhẹ, bên trong liền chảy ra nước mát trong lành, “Thằng bé đó, cả đời luôn khổ tu, tôn kính trưởng bối, bảo vệ đồng môn, nếu nói về tư tâm, suy tới xét lui, cũng chỉ là một mình ngươi mà thôi. Bây giờ, nếu nó đã chọn con đường này, vậy ngươi cũng chớ tác oai tác quái nữa, tiếp tục sống cho thật tốt.”
Húc Họa vặn hỏi: “Bổn tọa xưa nay rất thiết thực, làm người khiêm tốn hữu lễ, đã bao giờ tác oai tác oái đâu?”
Khiêm tốn hữu lễ? Cảm ơn lời thật lòng của ngươi nhá! Hướng Tiêu Qua phất phất tay, chỉ chỉ vào chén nước trước mặt nàng, “Mau uống đi, uống xong thì đi giùm! Thật sự là không muốn liếc nhìn yêu nữ này nhiều thêm cái nào nữa.
Húc Họa cầm chén lên từ từ uống, không rõ vì sao nàng lại không muốn đi. Cả buổi sau, nàng lại hỏi: “Ta nói này, phụ thân chẳng phải là Khí thánh sao? Cũng không có biện pháp gì khác giúp y thoát ra ư?”
Hướng Tiêu Qua giận dữ, “Có, ném ngươi vào liền xong!”
Húc Họa *hừ* một tiếng, ừng ực uống cạn chén nước rồi cầm bình lên lắc lắc. Hướng Tiêu Qua hỏi: “Tại sao không muốn trở về?”
Húc Họa nói: “Họa Thành đều là một đám đần, chán chết.”
Hướng Tiêu Qua bỗng hỏi: “Con ngươi đâu?”
Húc Họa so vai, “Vân Thanh đang giữ.”
Hướng Tiêu Qua khẽ lắc đầu, mặt hàng này quả nhiên không đáng tin. Ông nói: “Ngươi như vậy, Thiên Cù Tử sẽ lo lắng.”
Húc Họa sửng sốt, Hướng Tiêu Qua thành khẩn tiếp lời: “Lúc đó chính là ngươi muốn lưu lại nhân gian, bây giờ Thiên Cù Tử đã dùng bản thân thành toàn cho ngươi, vậy ngươi hẳn nên sống cho tốt. Ta cũng không biết sự tồn tại của con người có ý nghĩa gì, nhưng phàm nhân tu luyện không dễ, cả đời bình bình, nên có lẽ là để lập danh thu lợi, vì tình vì nghĩa chăng? Nhưng nào ai có thời gian nghĩ nhiều như vậy? Giờ ngươi có đủ thời gian, không chừng đến khi nhân gian tàn lụi, núi kiệt biển khô, hẳn ngươi có thể chiêm nghiệm rõ ràng.”
Húc Họa rốt cuộc đứng lên, bước ra khỏi Hướng gia bảo. Bên ngoài trời âm u, bông tuyết bay bay theo gió.
Gió rất lạnh, nàng không sợ lạnh, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng; trong nháy mắt có hơi không thích kiểu thời tiết này, khiến người ta thấy lòng cô tịch lạnh lẽo. Phải gọi vài tri kỷ hảo hữu, tìm đầu bếp xịn, rồi quây quần cùng nhau ăn một bữa lẩu mới được.
Nhưng hảo hữu… Niệm, Nộ, Si chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng… Hề Vân Thanh thì trí thông minh quá thấp… Doanh Trì càng là loại lá mặt lá trái, khẩu phật tâm xà.
Cũng không thể đi tìm Thái Sử Trường Lệnh… Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là không có một ai vừa lòng.
À, Mộc Cuồng Dương! Còn Mộc Cuồng Dương mà!
Nàng đi tới dưới chân núi Dung Thiên, đáng tiếc pháp trận quanh núi không dễ bị lừa nữa. Đảo quanh dưới chân núi hồi lâu cũng không gặp ai quen, nàng đột nhiên phát hiện, bản mình ngay cả rìa núi Dung Thiên cũng không thể đặt chân vào.
Trong lòng bỗng bừng lên nỗi phẫn uất không tên, song nàng cũng nhanh chóng đổ hết cơn giận này lên đầu Thủy Không Tú. Thực ra mấy màn ăn nhậu gì đó, nàng cũng không phải mặn mà gì cho lắm, cả với ngọn núi Dung Thiên này, cho dù có thể lên nàng cũng không muốn lên.
Nơi nàng thật sự muốn đến… chỉ có một chỗ.
Thập Vạn Đại Sơn, tuyết trắng mênh mông, dưới tháp Luân Hồi.
Gió tuyết gào rít mải miết không ngừng, pháp trận không cản được Húc Họa, nàng chậm rãi đến gần, bất tri bất giác trên người đã bị phủ một lớp tuyết mịn. Kính Vạn Hồi chuyển động chậm chạp, hiển nhiên Thiên Cù Tử vẫn chưa thức tỉnh. Cũng không có gì lạ, Nhược Thủy không thuộc về tam giới, bất kỳ vật sống nào bước vào, ban đầu đều chưa thể tiếp nhận áp lực nhường ấy.
Húc Họa khoanh chân ngồi xuống dưới chân tháp, đủ loại phiền muộn trong lòng dường như cũng bị gió tuyết đầy trời đóng băng, nội tâm nàng từ từ bình tĩnh lại.
Thì ra bồn chồn ngứa ngáy mãi, cuối cùng đều bởi vì khăng khăng không đi tới nơi mình muốn đi nhất.
Nàng vươn tay ra, từ tốn lau đi bông tuyết bám trên mặt kính, đằng xa vang lên tiếng *rắc*, không biết sương tuyết lại đè gãy chạc cây chỗ nào nữa rồi.
Thì ra Thập Vạn Đại Sơn cũng yên tĩnh đến đáng sợ.
Thực ra Húc Họa cực kỳ không thích yên tĩnh, nhưng lạ lùng ở chỗ, chờ ở đây lại hơn bất kỳ chốn nào người qua kẻ lại như nước. Nàng lẳng lặng ngồi nửa ngày, một chữ cũng không nói.
Sau lưng truyền đến tiếng băng tuyết bị giẫm lên, Húc Họa quay đầu lại, nhìn thấy Doanh Trì đang chậm rãi đi tới. Hắn vẫn mặc y phục tuyền đen, quanh người ma tức lượn lờ, lưng đeo bảo kiếm Hư Vọng.
Trông thấy Húc Họa, trên mặt hắn xuất hiện ý cười, “Nghe Vân Thanh nói nàng không có trong Họa Thành, ta biết ngay nàng nhất định sẽ ở đây.” Giọng hắn hết sức ôn tồn, giống như trước đó hai người chưa từng trở mặt với nhau.
Húc Họa nói: “Vân Thanh là để ta gọi, Ma tôn vẫn nên xưng hô đầy đủ là Hề Vân Thanh hay Húc Vân Thanh thì hơn.”
Doanh Trì khẽ cười một tiếng, cũng không tranh cãi với nàng, chỉ bảo: “Ta biết một chỗ có đầu bếp tay nghề rất khá, rượu cũng rất ngon.”
Hắn đề nghị như vậy, tính ra cũng vừa ý nàng, nhưng Húc Họa lại nói: “Ngươi đang quấy nhiễu ta ngắm cảnh.”
Doanh Trì ngồi xuống cạnh nàng, “Hồi hận dường như không giống cá tính của nàng.”
Húc Họa bật cười, “Hối hận? Ha ha. Cho ta chọn thêm một vạn lần nữa, ta vẫn sẽ làm thế, hối hận ở đâu ra?”
Doanh Trì hỏi: “Nếu không hối hận, vậy rượu ngon mỹ thực chẳng thú vị hơn ngồi bất động ở đây sao?”
Húc Họa nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt sâu không thấy đáy như nhìn thẳng vào linh hồn hắn, “Ngươi đang nghĩ cái gì, trong lòng ta biết rất rõ. Họa Thành vĩnh viễn sẽ không mở cửa cho Ma tộc, bổn tọa cũng sẽ không lùi bước cầu cạnh việc khác. Đừng uổng phí tâm cơ làm gì.”
Doanh Trì lắc đầu, “Vô tình thật. Nhưng Họa Họa này, lúc trước ta không biết thân phận của nàng, nên cũng không hiểu tính nàng. Nhưng bây giờ đã khác, nếu nàng muốn học cách sống giống như con người, vậy phải hiểu bình thường nhân loại làm sao đưa ra các quyết định và lựa chọn.”
Nghe vậy Húc Họa mới bắt đầu thấy tò mò, “Quyết định và lựa chọn?”
Doanh Trì nói: “Như Thiên Cù Tử bây giờ trấn giữ Nhược Thủy, đồng nghĩa với đã xác định rằng không cách nào khôi phục tự do. Bất kể nàng có áy náy tới mức nào, hay lòng mang vấn vương nhiều đến đâu, tất cả đều vô ích. Nếu là người bình thường, sẽ rất nhanh quên y đi, đón nhận người mới, bắt đầu cuộc sống mới.”
Húc Họa cười cười, “Ý ngươi là, ngươi muốn làm người mới?”
Doanh Trì nói: “Bây giờ còn nhân tuyển nào thích hợp hơn ta sao? Đừng nói nàng đang cân nhắc tới Thủy Không Tú đấy? Y hận nàng chết đi được.”
Húc Họa hỏi: “Doanh Trì, ngươi có thể thay ta trấn giữ Nhược Thủy không?”
Doanh Trì sửng sốt, lời này không rõ thực hư thế nào, hắn không dám đáp bừa. Thật lâu sau, hắn mới hỏi lại: “Thời gian trong Nhược Thủy là thế nào?”
Húc Họa đưa tay vốc tuyết, nhìn chúng từ từ tan ra trong lòng bàn tay mình, “Đen tối, trong tâm pháp trận không có ánh sáng, chỉ có nước vô biên vô tận. Không có bất kỳ âm thanh gì truyền vào được, cho nên quanh năm tĩnh lặng như tờ. Nhược Thủy bị ô nhiễm bởi uế khí, cho nên ma tức luôn quanh quẩn, dưới đáy không có nổi một ngọn cỏ, chỉ có cực nhiều bùn lầy. Ta tương đối may mắn, thần mộc Bất Hủ có thể sinh trưởng trong đó, thế nên rảnh rỗi không có gì làm ta còn có thể đếm lá cây, Cứ thế đếm lá suốt hai ngàn năm.”
Doanh Trì rùng mình, không nói gì nữa. Húc Họa hỏi lại: “Ngươi không đồng ý?”
Doanh Trì nói: “So đo chuyện đó làm gì, bây giờ nàng cũng có cần nữa đâu, phải không nào?”
Húc Họa không để ý tới câu hỏi của hắn, chỉ lẩm bẩm nói: “Ngươi còn có thể lại tìm một người chịu thay ta trấn giữ Nhược Thủy sao?”
Doanh Trì gật đầu, “Đương nhiên có thể. Thế gian rộng lớn như vậy, sẽ luôn có vài người đồng ý vì tình mà đánh đổi hết thảy.”
Húc Họa nói: “Có lẽ ta thật sự nên thử một lần.” Nàng đứng dậy, lại liếc nhìn tòa tháp bằng đá cao ngất trời. Nàng từng vô số lần cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, nhưng sau khi trở lại nhân gian, đây là lần đầu tiên có lại cảm giác này.
Mà theo thời gian, loại cảm giác này càng ngày càng không dễ chịu.
Sau lưng tháp Luân Hồi, bên trong Nhược Thủy.
Khi Thiên Cù Tử mở mắt ra, hoàn toàn không biết đã qua bao lâu rồi. Xung quanh đều là nước, không thấy bầu trời. Chàng tìm kiếm bốn phía, lo lắng không biết Thủy Không Tú có bình an thoát ra chưa. Nhưng tầm nhìn trong nước thật sự quá kém, chàng cũng không rõ vùng thủy vực này rốt cuộc rộng bao nhiêu.
Đáy nước chồng chất bùn lầy, song lại không có bóng một cọng cỏ ngọn cây. Chàng dịch đến đứng giữa trung tâm pháp trận, giống như bất kỳ vật trấn nào khác, chỉ cần không nhúc nhích, chống đỡ pháp trận là đủ.
Linh lực luân chuyển quanh người chàng, chàng muốn tìm kính Vạn Hồi, nhất định phải tìm được mắt trận của thần kính chàng mới có thể thông qua nó giao lưu với ngoại giới. Thì ra lúc trước Thủy Không Tú một mực im lặng không phải là vì thần thức chưa tỉnh. Có lẽ khi đó tông chủ cũng đang tìm kiếm kẽ hở của pháp trận, tiêu tốn mất hơn năm trăm năm.
Pháp trận nơi này trải qua năm tháng được tu bổ, vô cùng phức tạp. Chỉ bằng sức lực của một người thì rất khó đả động được tâm trận. Trong khi đó chàng lại không thể tự tiện di chuyển, tránh để pháp trận sụp đổ. Xem ra lúc trước Thủy Không Tú chỉ mất năm trăm năm đã tìm được kính Vạn Hồi, tính ra thì rất may mắn rồi.
Thiên Cù Tử bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, mấy ngày đầu còn cảm thấy bình thường. Nơi này rất yên tĩnh, không cần phải bận tâm nhiều, lại có nhiều thời gian, làm chàng nhớ lại rất nhiều chuyện. Mà chàng quả thật có kha khá ký ức vụn vặt, giờ mới có thời gian từ từ chắp vá chúng lại.
Nhưng thời gian là vô tận, trong đây lại chẳng phân biệt được ngày đêm, luôn là cảnh giơ tay không thấy được năm ngón. Xung quanh không có bất kỳ thứ gì, chàng đứng trong trận, xung quanh chỉ có tầng tầng pháp trận.
Bốn bề đều là nước, cũng không có bất kỳ âm thanh gì. Trong nước có ma tức lơ lửng, tựa như một tầng lá chắn đen xì ngăn cách chàng với thế giới bên ngoài.
Thì ra đây chính là cảm giác trấn giữ Nhược Thủy, vậy mà nàng lại ở trong này hơn hai ngàn năm. Chàng muốn tìm kiếm dấu vết người đi trước để lại, nhưng trong nước không dễ di động, vật có thể chạm được lại cực kỳ ít ỏi.
Đó là một cảm giác trống trải cực kỳ dễ ép người khác đến phát điên, yên tĩnh đến mức khiến người ta suy sụp.
Thiên Cù Tử không phát hiện được dấu vết nào của người tiền nhiệm, giống như trước đó vốn dĩ chưa từng có ai ở đây. Mới không bao lâu, chàng cũng đã bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình, làm sao có thể không có bất kỳ vết tích nào chứ?
Lấy tính cách hiếu động kia của Húc Họa, ít nhất phải còn sót lại vài luồng kiếm khí mới đúng.
Hay hết thảy đều là vọng tưởng của chàng, vốn dĩ chưa từng có Húc Họa, chưa từng có thế giới bên ngoài?
Chàng chậm rãi hít sâu một hơi, tay phải vẫn đang cố gắng tìm tòi, rốt cuộc mò được đến đầu vai… tua rua của Định Hồng Trần. Lòng chàng từ từ bình tĩnh lại, chàng biết Nhược Thủy có khả năng ảnh hưởng đến tâm trạng của người ở trong nó, nên không suy nghĩ lung tung nữa. Phải kiên định đến mức nào, mới có thể hờ hững như không trước bóng tối và sự tĩnh mịch này chứ?
Thực ra thánh kiếm trong truyền thuyết, hay tông chủ Cửu Uyên – nhân vật hàng đầu Huyền môn, vô luận là tính tình cứng cỏi hay thực lực mạnh mẽ, cả hai đều không phụ danh tiếng của mình khắp tam giới.
Trước mắt chàng hiện lên nụ cười của người nọ, vẫn khuynh thành rực rỡ như cũ. Đây là con đường chàng chọn, thế nên chàng cần bỏ ra nghị lực và bền bỉ vô hạn. Nếu như người vào đây không phải là chàng, vậy giờ canh giữ nơi này cũng chỉ có thể là nàng.
Nhưng nàng làm sao có thể vĩnh viễn chờ trong nơi tối tăm lãnh lẽo không ánh mặt trời thế này chứ?
Nàng là đóa hoa nở trên đồng tuyết vạn dặm, là tiên quế nở trái mùa, là lưu tinh chạy qua mây trời. Nàng hẳn nên tận hưởng vô ưu, tự do tự tại, nên có thể đi bất kỳ nơi nào nàng muốn.
Kiếp này diễm phúc thế nào mới có được cơ hội hộ hoa.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Trăng Trong Lòng Quân
Chương 78
Chương 78