DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Trăng Trong Lòng Quân
Chương 63

- -------

Chương 63: Tâm huyết nam nhi

Trên mặt Thiên Cù Tử là sự kinh ngạc tột độ, Húc Họa thì lại cười cười, trên đường trở về Tinh Thần Hải gần như là vừa đi vừa kéo chàng.

Mộc Cuồng Dương vốn không giỏi giữ bình tĩnh, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thiên Cù Tử và hóa thân đều không trả lời, vẫn là Húc Họa lên tiếng thay: “Người đâu, bày lại bàn với chén, bổn tọa muốn uống với mấy vị chưởng viện thêm vài chén.”

Còn đòi uống thêm?! Thiên Cù Tử xoay người nói: “Tiệc hôm nay dừng ở đây. Cuồng Dương, cô và Vân Thanh đi mở quà, Quân Thiên Tử, Cửu Trản Đăng, Phó đại trưởng lão, ba vị tạm thời uống trước, bổn viện có chuyện muốn nói riêng với Khôi thủ.”

Chàng cực kỳ hiếm khi ngang tàn thế này, nhưng mấy người kia có mù cũng nhìn ra được chàng thật sự có chuyện quan trọng, nên nào nói được gì khác?

À, có người nói được. Hề Vân Thanh nắm tay tiểu ác ma, nói: “Hừ, lão cẩu, lúc nào thì ở Họa Thành tới phiên ngươi khua tay múa chân hả?”

Mọi người: ”…”

Thiên Cù Tử không buồn so đo với đệ tử cũ, vội vã lôi kéo Húc Họa đi thẳng vào tẩm điện của nàng. Mặc dù quan hệ giữa hai người tới mức thân mật da thịt, nhưng chàng luôn luôn giữ lễ, chưa từng bước vào nơi này nửa bước, song hôm nay lại không chút do dự đi thẳng vào.

Mọi người: “…”

Xảy ra chuyện gì mà khiến vị này thất thố đến như vậy?

Đám người quay mặt nhìn nhau, đều tỏ ra không hiểu nổi.

Thiên Cù Tử kéo nàng vào phòng, chỉ cảm thấy dưới chân cộm cấn cực kỳ, cúi đầu nhìn thì chỉ thấy một thảm màu trắng muốt phủ kín cả phòng. Trên mặt thảm vốn vẽ tranh mỹ nhân hiến rượu, nhưng y phục và đồ dùng của mỹ nhân đều được khảm đầy bảo thạch. Chính giữa tấm thảm là một chiếc giường tinh thạch, bốn góc giường đá cũng treo đầy thủy tinh.

Các vách tường đều treo phù điêu và châu báu, hoa mỹ không lời nào tả xiết. Ngay cả người luôn trấn tĩnh như Thiên Cù Tử cũng nhất thời quên mất chính sự, nhíu mày hỏi: “Nàng như vậy… không thấy cấn chân ư?”

Húc Họa nói: “Cấn chứ, không thấy cứng như thế  à?”

Thiên Cù Tử hỏi lại: “Vậy vì sao lại khảm nhiều châu ngọc nhường này?”

Húc Họa đáp với vẻ đương nhiên: “Vì đẹp chứ sao nữa, cấn chút thì tính là gì?”

“…” Không thể nói lý lẽ với nàng nổi! Thiên Cù Tử rốt cuộc nhớ tới chính sự, “Khôi thủ, nàng thật sự có thai rồi?”

Vừa nói chàng vừa bắt mạch cho nàng, nhưng chỉ vừa sờ vào cổ tay trắng nõn của Húc Họa, Thiên Cù Tử liền biết nàng không nói ngoa. Không ngờ thể chất Ma khôi lại dễ thụ thai đến như vậy. Chàng nói: “Chuyện đã đến nước này, đều là lỗi của Thiên Cù Tử cả. Nhưng giờ ăn năn cũng vô dụng, xin hỏi Khôi thủ, tiếp theo nàng có dự định gì không?”

Húc Họa gật đầu, “Đương nhiên là có.”

Trong phòng sáng ngời như được tắm ánh trăng, mỹ nhân dưới trăng tóc đen như mây, da thịt trắng tựa tuyết. Thiên Cù Tử nắm chặt cổ tay nàng mãi không buông, nghe nàng nói vậy thì thoáng yên lòng, dịu dàng bảo: “Huyền Chu xin lắng tai nghe.”

Húc Họa nói: “Y tu vốn có phép luyện đan thành châu. Bây giờ đứa bé này còn nhỏ, chờ nuôi được hai tháng, bổn tọa sẽ lấy nó luyện thành một viên minh châu, hồn phách nó sẽ lập tức có thể trở thành khí linh. Nó do chính bổn tọa đích thân thai nghén, tất nhiên hoàn toàn kế thừa được tư chất của Hề chưởng viện. Chỉ cần trong quá trình luyện chế chú ý dụng tậm một chút là nó sẽ thành một bảo vật tuyệt thế. Đến lúc thành, Hề chưởng viện cải tiến lại một chút là liền có thể lấy nó làm vật hộ tâm. Cũng có thể khảm nó vào Định Hồng Trần, uy lực của Định Hồng Trần chắc chắn sẽ vượt xa hiện giờ!”

Từng câu từng chữ nàng nói đều chứng tỏ mình đã nghĩ sâu tính kỹ rồi, Thiên Cù Tử chậm rãi buông cổ tay nàng ra, hàn khí vô biên lẳng lặng thẩm thấu lòng chàng. Thật lâu sau chàng vẫn không nói lời nào, Húc Họa phát hiện ra sự khác thường, bèn hỏi: “Hề chưởng viện thấy sao?”

Đây chính là một ý kiến hay nha, nàng đâu cảm thấy có gì bất ổn.

Thiên Cù Tử cất giọng khô khốc: “Húc Họa, nó là con của chúng ta.” Giọng chàng cực kỳ bình tĩnh, đến mức Húc Họa không hề nghe vui buồn, nhưng vẫn thấy khó chịu trong lòng. Nàng nói: “Bổn tọa biết, nếu như là con của người khác, thứ nhất là tư chất không tốt, hai là cha mẹ nó đương nhiên sẽ không đồng ý.”

Thiên Cù Tử đưa một tay chống tường, cảm thấy phỉ thủy khảm trên tường vừa cứng vừa lạnh lẽo, chàng hỏi: “Húc Họa, vì sao cha mẹ của đứa trẻ khác sẽ không đồng ý?”

Húc Họa nói với vẻ hiển nhiên, “Phàm nhân nhìn đời thiển cận, làm sao so được với ngài và ta?”

Thiên Cù Tử đưa hai tay nắm vai nàng, nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp không gì sánh được trước mắt mình, chàng nói: “Bọn họ không phải nhìn đời thiển cận! Nàng chỉ có bề ngoài là người, nhưng không hề có tình cảm! Nàng có biết như thế nào là nhân tính hay không?”

Húc Họa khó hiểu, gì vậy ta, hình như lão thất phu này không cảm kích lắm thì phải!

Nàng hỏi: “Làm thế có gì không ổn? Dẫu gì thể chất Ma khôi cũng rất dễ hoài thai, muốn bao nhiêu đứa con mà không được? Hơn nữa, tâm đã mang thiên hạ, thì linh vật trong thiên hạ đều là con cái của bổn tọa. Sao ánh mắt của Hề chưởng viện lại thiển cận đến vậy?!”

Thiên Cù Tử siết chặt hơn, đến khi nghe thấy xương cốt nàng kêu *két két* vì áp lực, “Nhưng nàng là mẹ của nó! Nàng vốn nên hết lòng hết dạ ban cho nó sinh mạng! Đây là nền tảng kéo dài chủng tộc của nhân loại!”

Rồi rồi, lão thất phu không vui.

Húc Họa giằng ra khỏi sự kềm cặp của đối phương, “Dù gì cũng là lễ vật tặng cho Hề chưởng viện để báo đáp đại ân, đương nhiên quan trọng nhất là hợp ý ngài. Hề chưởng nói đi, ngài muốn thế nào.”

Sự lạnh nhạt trong lời nói khiến lòng người rét buốt. Thiên Cù Tử nói: “Khôi thủ quả thật lòng dạ sắt đá. Đối mặt với huyết mạch của chính mình mà cũng có thể tàn khốc đến như vậy.”

Chậc, vốn là hảo ý đáp lễ, giờ ngược lại bị mắng.

Trăng sáng len lỏi vào từng ngõ ngách, Khôi thủ cực kỳ không vui, nói: “Lúc trước bổn tọa đã từng nói, Hề chưởng viện hoàn toàn không biết gì về bổn tọa cả. Hôm nay ta đã nói cho ngài biết chuyện rồi, ngài muốn gì hãy tự quyết định đi.”

Thiên Cù Tử trầm giọng nói: “Chuyện này nói cho cùng đều là lỗi của một mình Thiên Cù Tử, vẫn xin Khôi thủ yên tâm tịnh dưỡng, chờ sinh… đứa trẻ ra. Trong thời gian đó, Thiên Cù Tử xin lấy tính mạng và nhân cách ra bảo đảm, Huyền môn tuyệt đối sẽ không thừa cơ quấy nhiễu Họa Thành. Nhưng cũng mời Khôi thủ thu hồi ý chí chiến đấu, tập trung dưỡng thai.”

Sinh ra? Húc Họa nói: “Như vậy sẽ mất toi của bổn tọa gần một năm.”

Thiên Cù Tử không nói gì, lần đầu tiên trong đời chàng ý thức được, khoảng cách giữa người trước mặt với mình quả thật xa như trời và biển.

Húc Họa suy nghĩ một hồi, rốt cuộc quyết định, “Được rồi, nếu đã đồng ý tặng quà đáp lễ Hề chưởng viện, bổn tọa đương nhiên phải thành tâm. Sau khi bình an sinh sản, bổn tọa sẽ phái người đưa nó tới núi Dung Thiên. Còn về phía Huyền môn, Hề chưởng viện cũng không cần lo lắng, nếu bổn tọa đã dáp ứng, thì tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ phá hoại phần hậu lễ này.”

Thiên Cù Tử quay đầu đi, không chút cảm kích trước hảo ý của nàng, “Xin Khôi thủ ghi nhớ hứa hẹn hôm nay, đừng mảy may tổn thương tới đứa trẻ.” Tới bây giờ chàng vẫn không thể tin được, đây là lời mình phải dặn dò mẫu thân của con bọn họ.

Húc Họa gật đầu, “Hề chưởng viện yên tâm, bổn tọa xưa nay luôn nói là làm.”

Thiên Cù Tử nhìn nàng đăm đăm hồi lâu, rồi nói: “Đã vậy, Thiên Cù Tử cáo từ.”

Húc Họa: “Làm gì vội thế, mấy người Cuồng Dương vẫn chờ Hề chưởng viện cùng uống rượu mà.” Thiên Cù Tử tỉ mỉ quan sát nàng, nàng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. Người trước mặt vẫn đẹp, đẹp đến mức chỉ một nụ cười cũng đủ khuynh tâm người khác.

Nhưng chàng đã đích thân trải nghiệm rồi, bên dưới vỏ ngoài mỹ miều này là sự cứng rắn vô tình đến mức nào.

Thần sắc chàng trở nên suy sụp, hồi lâu vẫn không nói gì. Húc Họa vẫn khuyên: “Hôm nay là sinh thần của bổn tọa, Hề chưởng viện là hảo hữu, không nên tới lui vội vàng như vậy.”

Môi đỏ của Thiên Cù Tử rốt cuộc khẽ nhếch, buông ra hai chữ: “Thôi được.”

Chàng chỉ là một trong số đông người ái mộ nàng, dù biết lòng nàng như sắt thép, nhưng vẫn không cách nào từ chối yêu cầu của nàng, vì tình mà biến thành bụi trần hèn mọn.

Thiên Cù Tử ra khỏi tẩm điện của nàng, vốn là chuyện đáng để mừng như điên, nhưng giờ lại như bảo thạch khảm trên mặt đất, lạnh giá cấn chân, chỉ có vẻ ngoài là tráng lệ thôi.

Húc Họa ôm hình nhân được tặng, hình nhân này quả thật sinh động như thật, chỉ là y phục nó mặc cầu kỳ quá mức, ôm trong tay không thoải mái lắm, lại dễ trầy xước quần áo trên người.

Nhưng Húc Họa sẽ để ý tới mấy chuyện vặt này sao? Trên mặt thảm còn khảm cả châu báu đấy!

Nàng hớn hở ra ngoài, xông vào phòng gọi Mộc Cuồng Dương và Hề Vân Thanh đang mở quà, “Đi uống rượu nào!”

Thể chất Ma khôi tuy không mạnh mẽ lắm, nhưng dù gì cũng là một nhánh Ma tộc, nên một chút rượu sẽ không ảnh hưởng gì tới bào thai trong bụng.

Thiên Cù Tử không khước từ, nhưng suốt buổi đều vô cùng ít nói. Mộc Cuồng Dương không kiềm nổi sự tò mò, một mực muốn thăm dò ngọn ngành đã xảy ra chuyện gì, song cả chàng và Húc Họa đều kín miệng như hũ nút, nửa chữ cũng chịu không nói.

Tiệc tàn, Mộc Cuồng Dương nghỉ lại trong tẩm điện của Húc Họa, mấy người Quân Thiên Tử cũng được sắp xếp ở lại thiên điện dành cho khách. Chỉ có Thiên Cù Tử là khi sắc trời còn chưa tỏ đã rời khỏi Họa Thành.

Có người đoán, chàng vội tới vội đi như vậy là vì sợ Khôi thủ tỉnh sẽ bắt giam mình lại.

Chỉ có mấy người Quân Thiên Tử là nhận ra gì đó, Cửu Trản Đăng nói: “Thiên Cù Tử hơi là lạ.”

Quân Thiên Tử đang xếp lại chăn đệm, cũng tiếp lời: “Tên này không dễ động lòng, nhưng một khi đã cảm mến ai là sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Ta thấy không ổn.”

Phó Thuần Phong đang lo lắng cho Mộc Cuồng Dương, nên không tham gia câu chuyện. Hóa thân Thiên Cù Tử đành lên tiếng: “Đừng coi như ta vô hình được không?”

Ớ, được rồi, quên mất nơi này còn một nửa của y. Quân Thiên Tử sờ sờ đầu mình, quan tâm hỏi: “Nói thật đi, ngươi cứ một hồn hai thể như vậy, không thấy mệt sao?”

Thiên Cù Tử không muốn nói chuyện, Phó Thuần Phong hiểu chàng không biết đùa, đành nói với Quân Thiên Tử: “Quân chưởng viện vẫn nên về Dược phường trông chừng lò đan trước đi.”

Quân Thiên Tử lộ vẻ bất đắc dĩ, “Đúng là thiên ý trêu ngươi, tại sao lại là ngươi tu ra hóa thân chứ? Ta rõ ràng mới là người cần có hóa thân nhất!”

Trong tẩm điện, Mộc Cuồng Dương trải qua một đêm mất ngủ… cái giường đá này cứng còng, mẹ nó, cứng chết đi được!

Nàng đẩy đẩy Húc Họa, “Ê! Mỗi ngày cô ngủ ở đây không thấy cấn lưng hả?”

Húc Họa sờ sờ giường đá sáng choang dưới thân mình, “Cấn chứ.”

Mộc Cuồng Dương đần mặt ra, không thể tin nổi, “Chẳng lẽ cô không biết trên đời này có thứ gọi là đệm chăn à?”

Húc Họa nói: “Biết chứ, nhưng hôm nay cô tới, trải đệm lên còn có thể nhìn thấy giường này đẹp đến cỡ nào sao?”

Xương cốt toàn thân Mộc Cuồng Dương bây giờ đều ê ẩm, nghe vậy nàng càng không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, “Mẹ nó chứ, cảm ơn lòng tốt của cô quá chừng!”

Húc Họa vội nói: “Chớ khách khí, giường đá này của ta thế nào? Không phải bổn tọa nói khoác chứ, cả tam giới cũng không tìm ra cái thứ hai đâu.”

Mộc Cuồng Dương nghiến răng nói: “Húc Họa, cô chưa từng nghe qua câu ‘có mã mà không có ruột’ à?” Dứt lời nàng mặc quần áo xong rồi đi ngay.

Húc Họa ở đằng sau nói với theo: “Đêm nay cũng lại đây ngủ nhé!”

Còn tới?! Mộc Cuồng Dương bực bội gạt đi: “Miễn giùm, ta thích giường gỗ ở Dược phường hơn!”

Trên núi Dung Thiên.

Chuyện Thiên Cù Tử đến Họa Thành chúc thọ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, toàn bộ Huyền môn lập tức xôn xao bất an, kéo theo đủ loại lời đồn.

Tái Sương Quy tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, cản đường đại đệ tử người đầy gió bụi trở về, phẫn nộ mắng mỏ: “Thiên Cù Tử, ngươi điên rồi có phải không? Bây giờ Huyên môn và Họa Thành như nước với lửa, ngươi còn đi chúc thọ ả ta cái gì?!”

Thiên Cù Tử không để ý, hờ hững nói: “Hảo hữu mừng sinh thần, bất kể thế nào cũng phải tận tâm chu toàn lễ nghĩa.”

Tái Sương Quy giận quá hóa cười, “Được lắm, vậy bây giờ ngươi định làm sao giải quyết mấy lời đàm tiếu kia? Thế nhân đều đang đồn ngươi và Khôi thủ Họa Thành đã sớm gian díu với nhau, đều tại ngươi Huyền môn mới liên tục bại dưới tay Họa Thành. Khó nghe hơn nữa là nói ngươi thành gian tế mà Ma tộc cài vào Huyền môn! Thiên Cù Tử, tu vi với thanh danh cả đời này của ngươi, đạt được dễ dàng quá phải không?!”

Thiên Cù Tử vẫn không đổi sắc mặt, chỉ nói: “Quan hệ với Khôi thủ là chuyện cá nhân, không ảnh hưởng đến lập trường của Thiên Cù Tử.”

Tái Sương Quy nói: “Vậy ngươi đi mà giải thích với bọn họ, xem ai sẽ tin!”

Thiên Cù Tử: “Người khác nghĩ gì không quá quan trọng.”

Tái Sương Quỷ quả thực muốn té xỉu tới nơi, “Ngươi nhìn thoáng thật!” Nhưng liên lụy tới danh dự của đệ tử, ông thật sự không thể ngồi yên nhìn, tức giận xong cũng chỉ đành nghĩ cách, “Ta sẽ giải thích với bọn họ, rằng ngươi chỉ đến Họa Thành thám thính thực hư, thuận tiện xem thử ba vị chưởng viện thế nào. Sắp tới, Tiên tông Cửu Uyên nhất định phải tấn công Họa Thành, cứu nhóm Quân Thiên Tử về.”

Ai ngời ông vừa dứt lời, Thiên Cù Tử lại lập tức nói: “Không được!”

Tái Sương Quy sửng sốt, “Không được cái gì? Ngươi còn ý kiến gì khác?”

Thiên Cù Tử ngẩng đầu nhìn ông, khẽ nói: “Huyền môn tạm thời không thể động thủ với Họa Thành.”

Tái Sương Quy tức muốn nổ phổi rồi, “Không thể? Vì sao?! Nếu ngươi không có một giải thích thỏa đáng, ta…”

Ông mới nói được nửa câu, Thiên Cù Tử đã thản nhiên tiếp lời: “Nàng có mang.”

Tái Sương Quy đứng hình, môi há ngậm cả buổi mới hỏi được một câu: “Cái gì? Ai có mang?”

Thiên Cù Tử nhẹ giọng nói: “Húc Họa mang thai, là cốt nhục của ta.”

Tái Sương Quy sửng sốt hồi lâu, sau đó chuyển sang mừng như điên, “Thật sự?!” Ông vỗ vai Thiên Cù Tử cái *bốp*, “Tốt lắm, tốt lắm!” Ông không có con nối dõi, luôn coi Thiên Cù Tử như con trai ruột nên giờ liền có cảm giác thỏa mãn sắp được làm gia gia.

Ngẫm nghĩ một lúc, ông nói: “Nhưng chuyện Thiên Hà thánh kiếm phải gác lại như vậy sao? Nếu như đã hoài thai con của ngươi, liệu nàng có nguyện ý giao thánh kiếm ra không? Bây giờ hai bên cũng coi như người một nhà rồi, chỉ cần có thể giao thánh kiếm ra, mọi chuyện trước đó vi sư đều có thể thử hòa giải từ nội bộ. Như vậy Tiên tông Cửu Uyên cũng dễ điều hướng tiếng gió hơn.”

Thiên Cù Tử cười khổ, “Sư tôn, chờ nàng sinh con xong, chúng ta mới tấn công Họa Thành, cướp lại thánh kiếm sau.”

Tái Sương Quy dần dần hiểu ý chàng, cả buổi sau mới kêu lên: “Huyền Chu.”

Từ khi Thiên Cù Tử đảm nhiệm vị trí chưởng viện Âm Dương viện đến nay, ông cực kỳ ít gọi chàng bằng tên này. Thiên Cù Tử quay đầu nhìn ông, ông nói tiếp: “Thiên Hà thánh kiếm liên quan đến tam giới, Cửu Uyên nhất định phải đoạt nó về. Nếu như nàng ta khăng khăng không đồng ý, như vậy chỉ khi nhân lúc nàng ta mang thai suy yếu cướp đoạt mới là thượng sách.”

Thiên Cù Tử đương nhiên hiểu ý ông, chàng nhìn thẳng vào mắt Tái Sương Quy, thần sắc trầm tĩnh nhưng lời lẽ lại cực kỳ đanh thép: “Trước khi nàng hạ sinh, Huyền Chu sẽ bảo vệ trên dưới Họa Thành được bình yên, bất kỳ ngoại lực xâm lấn nào cũng đều là địch của ta.”

Đứa đệ tử này, một khi đã quyết định cái gì thì không hề dễ thay đổi. Tái Sương Quy cả giận hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn vì nàng ta mà thành địch của toàn bộ Huyền môn?!”

Thiên Cù Tử nói: “Đứng trước trách nhiệm và tâm huyết nam nhi, nhất định phải như thế, cho dù phải đổ máu nhuộm Họa Thành, cũng không thể lay động ý chí ta.”

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full