Mẫu thân hắn nghe được tin này, không kềm được rưng rưng ngấn lệ:
- Năm xưa ông ngoại con đã chết trong tay Ma Thiên Lang. Mặc dù với người trong giang hồ. chuyện tử trận sa trường là chuyện bình thường, nhưng cũng coi như đã báo được đại thù. Ngày mai mẹ sẽ đi tảo mộ cho lão nhân gia. báo cho người tin tức tốt lành này. Nếu con gặp được Bạch Thiếu môn chủ. hãy cảm tạ người ta cho chu đáo.
Dư Tắc Thành đáp:
- Hôm nay con đã gặp y, y khen thang do con nấu rất ngon còn thưởng cho con mười lượng bạc. Mẫu thân, người hãy cắt đi để còn chi tiêu trong nhà.
Dứt lời. hắn đưa bạc cho mẫu thân, mẫu thân hắn nhận lấy:
- Coi như ta cất giùm con. vốn để sau này cho con lấy vợ. Thế nhưng Tiêu Tam nhà lão Tiết trước nhà mình đã bị mất một chân trong đại chiến lần này Lý lão đầu ở phố Đông cũng tử trận. vừa hay có số bạc này. cũng nên đi thăm bọn họ một chuyến. Lúc trước khi ông ngọai con tử trận, bọn họ cũng đã giúp chúng ta rất nhiều. Người ta không thể không có lương tâm. lần này chúng ta cũng nên giúp bọn họ một chút.
- Tuy rằng lần đại thắng này đã chết rất nhiều người, nhưng cũng đáng. Nước lên thì thuyền lên. đệ tử của Hắc Hổ Đường đi lại ngoài đường cũng cảm thấy nở mày nỡ mặt. ngay cả chúng ta cũng được tự hào. Hôm nay lại có người tới cầu thân. Hứa Nhị Lượng của Hứa Ký phạn điếm trước nhà mình đã cậy người tới cầu thân, nhi nữ của ông ta trông vừa trắng vừa xinh, vừa nhìn đã biết là con nhà lương thiện, con thấy sao hả? Nếu được, hay là ưng thuận mối này đi?
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Mẫu thân, con vẫn còn nhỏ. hiện giờ nói chuyện này vẫn còn sớm chờ thêm vài năm nữa rồi hãy tính.
Mẫu thân hắn nói:
- Cưới vợ thì cưới liền tay, còn chờ vài năm làm gì? Không lẽ con không sợ các cô nương tốt đều bị người khác cưới hết hay sao?
Dư Tắc Thành lặng vẻn không nói mẫu thân hắn biết bắn đã nói ra rồi tuyệt đối sẽ không thay đổi biết mình có nói gì thêm nữa cũng vô ích. nên không nói nữạ bèn thu dọn bàn rồi rời khỏi.
Dư Tắc Thành về phòng mình, đốt đèn lên cầm lấy sách trên bàn bắt đầu đọc. Sách trong nhà đều do phụ thân hắn để lại. sau khi phụ thân hắn mất đi chức Chấp Sự. bèn gia nhập vào một thương đội bôn tẩu Đông Tây. Tuy rằng vất vả, không thể có mặt ờ nhà thường xuyên, nhưng Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được phụ thân hắn vô cùng hưng phấn. Thật ra phụ thân hắn thích cuộc sống du thương như vậy. có thể đi khắp thiên hạ.
Mỗi lần phụ thân hắn trở về, đều mang sách về cho Dư Tắc Thành, đại đa số đều là du ký tạp bút của các bậc tiên hiền đại nho. Mỗi khi đọc sách, Dư Tắc Thành có cảm giác như đích thân mình đã tới những phong cảnh ấy, đã ngao du ở những địa phương ấy.
Dư Tắc Thành rất thích xem sách do phụ thân để lại. trong sách ghi chép toàn bộ từ Thiên Nam Cửu Châu, thậm chí là những khu vực xa xôi như Mạc Bắc. Tuy Viễn, Sở Tây, Cổ Tần... khiến cho Dư Tắc Thành xem rất thích. Lý tưởng lớn nhất của hắn là có thể du ngoạn tới những địa phương này. đông thời nguyện vọng lớn nhất của Dư Tắc Thành là có thể đi khắp thiên hạ như Mình Truyền Ngọc, sau đó viết lại du kỳ của mình, khiến cho người đời sau xem cảm thấy hâm mộ.
Đi khắc sáu vực trong thế giới mênh mông này... Đây chỉ là giấc mộng, đừng nói là một người phàm nho nhỏ như hắn. đù là tiên nhân cũng không có khả năng đi khắp sáu vực.
Dư Tắc Thành xem sách một lúc. thật ra bao nhiều sách trong nhà do phụ thân để lại. Dư
Tắc Thành đã xem đi xem lại nhiều lần. thậm chí thuộc làu làu. Đột nhiên trong đầu hắn nảy ra ý nghĩ, sáng mai phái ra ngoài mua một vài quyển sách về xem.
Sáng sớm hôm sau. trời còn chưa sáng hẳn. Dư Tắc Thành đã dậy. đánh thức đệ đệ mười tuổi của mình, dẫn nó cùng lên nóc phòng mình, bắt đầu ngồi xuống đả tọa hấp khí đối điện hướng mặt trời tu luyện Mãnh Hổ Khiếu Thiên Quyết.
Môn công phu này mỗi ngày đều cần phái tiến hành tu luyện từ sáng sớm. chờ đợi tia nắng mặt trời đầu tiên nhằm hấp thu khí thuần dương.
Nghe nói Mãnh Hổ Khiếu Thiên Quyết này là do tiên nhân truyền thụ cho bang chủ Mãnh Hổ Bang, đệ tử của Mãnh Hổ Bang chỉ cần đến sáu tuổi là có thể tu luyện. Muốn tu luyện thật giỏi, chỉ cần chịu khó một chút, mỗi ngày hấp thu khí thuần dương. Kiên trì mãi như vậy. đối với người bình thường, chỉ cần không phải loại quá ngu ngốc hoặc là không có chút thiên phú nào. đều có thể đạt tới cảnh giới đại thành trước mười sáu tuổi.
Thật ra một số thiên tài chỉ cần ba năm là có thể đạt tới đại thành, các đệ tử bình thường khác cũng mất khoảng sáu năm là đạt tới Cảnh giới đại thành. Hơn nữa môn công pháp này còn CÓ thể tiến hành thôi công, sau khi tu luyện khoảng bốn năm. nếu được các trưởng bối ra tay trợ giúp, tiến hành truyền công trợ lực. sẽ có thể đạt tới cảnh giới đại thành vào năm mười tuổi, sau đó có thể tu luyện năm môn nội công khác của Mãnh Hổ bang.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã tu luyện được tám năm, nhưng vẫn không thể tu luyện thành công. Còn đệ đệ Dư Tắc Công của hẳn mới tu luyện bốn năm đã đuôi kịp cảnh giới của hắn. Muốn trở nên nổi bật trong Mãnh Hổ Bang, vũ lực là quan trọng nhất, nhưng hắn lại chậm chạp không thể luyện được đến cảnh giới đại thành. Nếu đê đệ đệ của mình qua mặt, thể điện của một ca ca như hắn sẽ mất hết, cho nên Dư Tắc Thành không khỏi ngày càng nôn nóng.
Cho dù tu luyện Mãnh Hổ Khiếu Thiên Quyết đến cảnh giới đại thành, lượng chân khí tích lũy được cũng không nhiều lắm. So với nội công tâm pháp của những thế gia khác lưu truyền, chân khí về lượng cũng như về mặt chiến đấu cùng kém hơn rất nhiều lần, chỉ có chút tác dụng giúp cho cường tráng thân thể. kéo dài tuổi thọ.
ích lợi duy nhất là môn nội công này hết sức vững vàng, tuyệt đối sẽ không có chuyện tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa nếu tu luyện đến đại thành, khi tu luyện năm môn nội công khác của Mãnh Hổ Bang: Hắc Hổ Kính. Kim Hổ Công. Bạch Hổ Khí. Tử Hổ Quyết. Lam Hổ Kinh sẽ tiếp thu rất nhanh. Bởi vì cả năm môn nội công này đều được biến hóa trên nền tảng căn bản là Mãnh Hổ Khiếu Thiên Quyết. Chỉ có điều hiện tại rất nhiều đệ tử của Mãnh Hổ Bang không tu luyện môn nội công này. mà tu luyện thẳng sang năm môn tuyệt học kia.
Lúc này, mặt trời đang chậm rãi lên ở phương xa. Dư Tắc Thành đánh thức đệ đệ mình còn đang mơ màng buồn ngủ. sau đó vận hành chân khí chuẩn bị hấp thu tia nắng đầu tiên.
Trong nháy mắt. mặt trời đã lên khỏi đường chân trời, tia nắng đầu tiên chiếu lên người Dư Tắc Thành, lập tức toàn thân hắn chấn động, vận chuyển chân khí đến cực hạn. hấp thu lực thuần dương này.
Dư Tắc Thành tiến hành hô hấp. thở khí ra giống như một làn sương trắng. Đây chính là đặc điểm của Mãnh Hổ Khiếu Thiên Quyết, mượn lực của nắng sớm tây rửa khí dơ trong cơ thể.
Lúc Dư Tắc Thành chấm dứt hành công, cảm thấy chân khí vẫn không có chút dấu hiệu đột phá nào. không khỏi hơi thất vọng, bất quá hắn cũng không biết làm sao.
Thành Lâm Hải nằm ở phía Nam Thang Quốc, phía Đông dựa vào Thập Vạn Đại Sơn phía Tây giáp Bột Hải. là trọng trấn giao thông, người đến người đi. buôn bán tấp nập không ngừng, tự nhiên là nơi rất phồn hoa.
Vô số thương nhân các nước ở Lư châu đi thuyền vượt Bột Hải mà đến. đừng bến thuyền
Lâm Hải hoặc là đến cổn châu sâu trong đất liền mua bán. hoặc mua sắm thổ đặc sản của Thập Vạn Đại Sơn ở đây. trạm đừng chân đầu tiên của bọn họ đều là thành Lâm Hải.
Các tộc sinh sống trong Thập Vạn Đại Sơn như Sơn tộc. Mộc tộc. Thạch tộc... thỉnh thoảng cùng phái thương đội tới Lâm Hải Thành mua muối, đồ sắt. lá trà... các loại vật phẩm dùng trong sinh hoạt hàng ngày, lại bán ra đặc sản trong núi. Thành Lâm Hải giống như một trạm trung chuyển tự nhiên hưng vượng vô cùng.
Sách lược thống trị Thang quốc của hoàng tộc Trần gia chính là sử dụng hình thức thế gia. Các thế gia vọng tộc khác phụ thuộc và phục vụ cho Trần gia. Chuyện này chính là kết quả cuối cùng sau vô số lần tranh đấu trong suốt thời gian lập quốc sáu trăm năm qua của Thang quốc. Lúc trước, Hoàng đế đời thứ Tư đã từng cho tô chức khoa thi trên quỷ mô lớn. đề bạt bá tánh bình dân, muốn phá vỡ hình thức trị quốc bằng thể gia này. nhưng cuối cùng cũng không thể làm được.
Như ở thành Lâm Hải này có sáu đại thế gia. trong đó phân chi của Thiết Mạo Tử Vương Trần gia. là người thống trị thành Lâm Hải. đã hoàn toàn khống chế trong tay bến thuyền Lâm Hải. là một chi siêu quẩn xuất chúng.
Thiết gia chế tạo binh khí là chính, tạo ra binh khí. khí giới cho nhiều đời Trần gia. Bọn họ nắm trong tay rất nhiều mỏ sắt. Mỏ than ở miền Nam Thang quốc.
Tổ tiên của Thạch gia vân là người của Thạch tộc. là tộc sông trong Thập Vạn Đại Sơn. Năm xưa là nò lệ dắt ngựa cho Hoàng để khai quốc của Thang quốc, hiện tại. trở thành một trong các thế gia ở thành Lâm Hải, đồng thời bọn họ cũng là một trong những phân chi của Xích Thủy Môn. Chỉ có thương đội của bọn họ mới có thể tiến sâu vào Thập Vạn Đại Sơn. Lần này Mã Lão Hắc có thể mời được cao thủ như Thiếu môn chủ Bạch Hà Tích của Xích Thủy Môn. chính là nhờ vào liên hệ của lão bà của y là Thạch Tam muội.
Lý gia có xướng đóng thuyền lớn nhất trong cổn Châu Thất Quốc, thậm chí các thương gia ở Lư Châu. Duyên Châu cùng đến đặt hàng. Bọn họ kinh doanh vận tải biển, ngoài ra còn là một thành viên trong mạng lưới Tứ Hải tiền trang trải rộng khắp khu vực Thiên Nam. có thể nói là tiền tài vô số.
Dư gia khống chế con đường buôn bán giữa hai nước Mộc Thang, bọn họ cũng có một thương đội của mình ở Mộc quốc. Nếu các thương đội khác muốn tiên hành buôn bán giữa lãnh, thổ hai nước, ắt phái nộp tiền quá cảnh cho bọn họ. Chi dựa vào điểm này. Dư gia cùng đã đủ giàu có một phương.
Hiện tại. Mã Lão Hắc đã tiêu diệt được Dã Lang bang, thống nhất được các thế lực Hắc đạo trong thành Lâm Hải. các kỹ viện, tửu lâu. lữ điếm, thuyền bè đều nằm trong phạm vi thế lực của bọn họ, cũng đã đủ tư cách tiến vào hàng ngũ này.
Thật ra giữa các thế gia đều tiến hành thông hồn với nhau, tỷ như lão bà của Mã Lão Hắc chính là Thạch Tam muội của Thạch gia. con gái của Thôi Nhân Hùng được gả cho Thiết gia. Vương Học Sâm thuộc bàng chi của Trần gia. Mà phụ thân của Dư Tắc Thành là con cháu đích tôn của Dư gia. bởi vì yêu thương mẫu thân hắn. nhưng gia tộc phản đối. cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa, cắt đứt liên hệ.
Bất quá Dư Tắc Thành cũng không lo tới những chuyện này. hắn chỉ là một đầu bếp thân phận nho nhỏ. Tu luyện xong. Dư Tắc Thành bắt đầu ra đường, chuẩn bị mua vài quyển sách hay.
Tuy rằng tiền thưởng hôm qua, Dư Tắc Thành đã đưa hết cho mẫu thân, nhưng nhờ công việc hiện tại, trong tay hắn cùng không thiếu tiền xài. Loại thang này chỉ có hắn mới có thể nấu được, nguyên liệu nấu nướng mang tới có phù hợp hay không, chỉ cần hắn nói một câu. tự nhiên sẽ có người biếu xén.
Dư Tắc Thành kiểm tra lại số tiền mà mình đã dành dụm được trong thời gian qua. tổng cộng có một ngàn một trăm hai mươi ba đồng. Trâm cài tóc của mẫu thân đã hỏng, hắn phái mua cho bà một cây mới. Mua cho đệ đệ muội muội mỗi đứa vài chiếc kẹo đường, tiền còn lại sẽ dùng mua sách. Mỗi quyển cũng phái mất một trăm năm mươi đồng, số tiền này cũng đã đủ. nhất định phái mua vài quyển sách hay xem cho đỡ ghiền.
Dư Tắc Thành đi ra trước cứa. vừa khéo đi ngang qua phạn điếm Hứa Kỳ. Hắn lập tức nhớ tới lời mẫu thân hôm qua. bèn cố ý liếc nhìn vào trong phạn điếm, cũng đồng thời phát hiện nữ nhi của Hứa gia đang nhìn trộm mình. Thấy Dư Tắc Thành nhìn về phía này. nữ tử kia lập tức đỏ mật. xấu hổ chạy vào trong phạn điếm.
Dư Tắc Thành nhìn theo nữ tử kia chạy trốn, có vẻ nàng cũng biết hắn là ai. Quả thật nàng cũng có chút nhan sắc, trắng trẻo dễ nhìn, khiến cho Dư Tắc Thành không khỏi thoáng động trong lòng.
Dư Tắc Thành ra đường lớn. trước tiên tìm mua một chiếc trâm cài đầu bằng đồng cho mẫu thân, tốn một trăm đồng, là loại mà mẫu thân hắn thích nhất. Thật ra lão bản đời tới một trăm hai mươi đồng. Dư Tắc Thành cò kè mặc cả hồi lâu cùng lão. cuối cùng nói tới nỗi lão nghẹn lời. đành phái bán cho Dư Tắc Thành với giá một trăm đông.
Dư Tắc Thành rất thích cò kè mặc cả. Lão sư Chu Ly đã nói rằng, thật ra đó là một cuộc chiến, một loại đối kháng, sử dụng ngôn ngữ hành động của mình ảnh hưởng tới tâm trí và niềm tin của kẻ địch, thuyết phục địch nhân thay đổi lập trường, chuyện này so với dùng đao kiếm choảng nhau còn hứng thú hơn nhiều.
Dư Tắc Thành lại tốn hai mươi đồng mua cho đệ đệ muội muội một ít kẹo đường, sau đó lại mua một số vật dụng cân thiết trong nhà. Lúc này. Dư Tắc Thành chỉ còn lại tám trăm tám mươi đồng, hắn đang cân nhắc xem có nên mua cho mình một chiếc kẹo đường không, tự thưởng cho mình một chút, rốt cục thì hắn cũng mới mười bốn tuổi mà thôi. Đúng lúc này, hắn chợt nghe tiếng rao từ xa truyền đến:
- Đại hạ giá. đại hạ giá... Sách đại hạ giá...
Sách đại hạ giá? Lập tức Dư Tắc Thành rảo bước đi tới. tiếng rao từ một trạch viện quyển quý vang lên. Nhìn thấy tòa trạch viện này. Dư Tắc Thành lập tức bước nhanh hơn. nhất định nơi này sẽ có vài thứ đồ tốt.
Đây là nhà họ Lý, một nhà giàu trong Thành Lâm Hải. gia chủ vốn là Thượng thư Thang quốc, sau cáo lão hồi hương trở về đây dưỡng già. vài ngày hôm trước nhiễm bệnh mà chết. Nghe nói vào lúc đưa tang, toàn bộ những gia tộc lớn đều đến. thậm chí Thiết Mạo Tử vương cũng đích thân tới đưa.
Lão nhân vừa chết đi. kế thừa gia nghiệp của lão là đứa con nổi tiếng phá sản toàn thành của lão: Lý Đại quan nhân. Y là khách quen của Bích Thúy lâu. ham mê đánh bạc, hiện tại không còn ai cai quán nên muốn làm gì thì làm.
Quả nhiên ngoài cửa Lý gia bày đủ các loại đồ vật, lớn là bàn ghế. nhỏ là đồ sứ. Tên phá của này bắt đầu bán phá giá những thứ mà y cho là rác rưởi trong nhà. trong đó bán nhiều nhất là các loại sách của phụ thân ỵ tích trữ đã bao đời.
Nhìn từng đống sách bày ngổn ngang trước mặt. lập tức hai mắt Dư Tắc Thành trợn tròn, tên phá của này thật sự bán sạch tài sán của phụ thân y mà không chút đau lòng.
Dư Tắc Thành vội vàng vọt tới. chen vào hàng những người đang mua. tìm loại sách mà mình thích trong những đống này. Luận Ngữ. Mặc Tử. Thi Văn... Dư Tắc Thành chỉ nhìn lướt qua, hắn thích nhất là các loại du ký. Trong loại sách này. hắn có thể tìm hiểu phong cảnh và phong tục tập quán ở khắp nơi.
Dư Tắc Thành lựa tới lựa lui. rốt cục cũng chọn ra ba quyển. Một quyển là Tiên Tần khảo chứng, ghi lại những chuyện xưa trong thời kỳ truyền thuyết về Tiên Tần Đại đế quốc. Một quyển là Miêu Sương ký sự. ghi lại phong tục tập quán của khu vực Miêu Sương. Một quyển là Bản Thảo cương mục. ghi lại các loại linh thảo quý hiếm và những được liệu hữu dụng.
Dư Tắc Thành vẫn muốn tiếp tục chọn, chợt phát hiện ra dưới mông của tên phá của Lý đại quan nhân kia còn có vài cuốn sách, số sách này không phải giấy cũng không phải da. không biết làm bằng thứ gì. toát ra ánh sáng kỳ dị.
Nhìn lại lần nữa. ánh sáng kia đã biến mất. Dư Tắc Thành bất giác đi tới. đưa ba quyển sách mình đã lựa ra:
- Ba quyển này bán bao nhiều?
Lý đại quan nhân liếc qua một cái:
- Hai mươi đồng một quyển.
Một quyển sách thông thường hoặc được khắc bản in bằng đồng in ra. hoặc thuê người sao chép bằng tay. Khắc bản in bằng đồng là muốn truyền lại sách của mình cho hậu thế. Khắc bản in như vậy phái nhờ người chuyên môn sắp chữ. sử dụng giấy tinh tế đắt tiền, cho nên sách có giá cực cao. một quyển có giá trên dưới hai trăm đồng.
Nếu thuê người chép sách, vậy cũng phái mời những người có chút tài như tú tài, như vậy nét chữ sẽ đẹp. không bị chép sai. Hơn nữa. còn ghi tên tú tài chép sách lên trên sách, nếu tú tài đó may mà thi đậu. trở thành người nổi tiếng, quyển sách ấy cũng nước lên theo thuyền. có giá trị hơn nhiều. Dương nhiên tiền công, cơm nước cũng không phải nhỏ. thuê chép một quyển sách như vậy ít nhất cũng phái mất một trăm năm mươi đông.
ở đây bán hai mươi đồng một quyển. quả thật là đại hạ giá. Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được rồi, ta mua. à phái, dưới mông Đại ca là thứ gì vậy. có thể cho ta xem không?
Lý đại quan nhân đáp:
- Tiểu tử thối ngươi đứng qua bên cạnh đi. Đây là chỗ ngươi có thể tới sao. Đây chính là bí tịch đo Tổ tiên ta lưu truyền lại. còn Đây là phép môn tu luyện của tiên nhân, nếu tu luyện có thể đắc đạo thành tiên, đây là loại sách cực phẩm, dù có ngàn vàng cũng khó mua được.
Dứt lời, y bèn mang ra cho Dư Tắc Thành xem. có tổng cộng ba quyển. Một quyển tên là Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết. Một quyển là Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh thuật. Một quyển nữa là Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si thuyết.
Dư Tắc Thành vừa thấy ba quyển sách này, lập tức giật mình, nhớ tới vô số truyền thuyết trên giang hồ. Chẳng lẽ Đây là bí tịch tu tiên trong truyền thuyết Đây sao?
Dư Tắc Thành bèn thản nhiên hỏi:
- Đại ca. sách này bán bao nhiều tiền một quyển?
Lý đại quan nhân đáp:
- Mười lượng bạc một quyển. có mua không?
Đối với Dư Tắc Thành, lúc này cuộc chiến đã bắt đầu, hắn bèn hét lớn:
- Mười lượng bạc một quyển ư? Sách này chi hai mươi đồng, thứ này lại đời mười lượng, ha ha. Đại ca muốn giỡn chơi sao?
Lý đại quan nhân nói:
- Nhưng Đây là bí tịch tu tiên, nếu như có nó...
Dư Tắc Thành cắt ngang lời y:
- Đại ca đừng có nói quá như vậy, ta là đệ tử của Hắc Hổ đường. Chúng ta đều biết rõ. lão thái gia Lý gia các ngươi chưa tới sáu mươi tuổi đã ra đi, mấy hôm trước đưa tang ta còn đi đưa. Hãy nói giá cả thật đi. ta muốn mua về xem.
Lý đại quan nhân nhìn hắn một cái:
- Thấy những quyển sách này. ta lập tức cảm thấy đau đầu. chỉ là sách, ta đánh bạc chẳng lẽ không cần tiền hay sao? Bất quá sách này cũng không thể bán một cách dễ dàng, sách này quả thật là do Tổ tiên Lý gia chúng ta truyền lại. đều là bí tịch tu tiên. Từ trước tới nay có hơn mười mấy đời tu luyện nhưng không thể luyện được gì. ta thấy chỉ là mớ giấy vụn mà thôi. Nếu cha của ta không xem chúng như bảo vật gia truyền. cũng đã không chết sớm như vậy. Nhưng đây là do tồ tiên để lại. khác với những quyển sách này. ít nhất một quyển cùng phái ba lượng bạc.
Dư Tắc Thành nói:
- Không được Đại ca ơi phái bớt thêm nữa mới được. Đã là đại hạ giá. ngươi giữ chúng làm gì nữa. chẳng lẽ đánh bạc không cần tiên sao? Tiêu thư nổi tiếng A Văn cô nương của Bích Thúy lâu chờ ngươi lâu lắm rồi bán rẻ cho ta chút đi.
Dư Tắc Thành bắt đầu cò kè với Lý đại quan nhân. Sau chừng nửa canh giờ* rốt cục hắn cũng thắng được trận chiến này. Cuối cùng. Lý đại quan nhân không còn chịu nổi:
- Được, được, được, bán cho ngươi một lượng, ngươi thật là phiền phức!
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ Lý đại ca. nhưng ta chỉ còn tám trăm tám mươi đồng. Hôm nay may mắn như vậy. ngươi đánh bạc nhất định thắng, hay là để ta thêm cho ngươi chiếc kẹo này...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngạo
Chương 3: Bí tịch tu tiên
Chương 3: Bí tịch tu tiên