DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 210: Mắt Trần Tu Minh trợn tròn

Khi giọng nói rơi xuống, một nhóm người từ trong tầng hai của hội trường từ từ đi ra.

Ba người đi trước nhóm người,

Một người đàn ông trung niên có khí thế hùng hậu, một ông lão trên người mặc quần áo cổ trang, còn có một người đàn ông trung niên trên người mặc quân phục.

Ba người này không phải là người nào khác, hóa ra theo thứ tự là Tào Khôn, Đường Nghiệp và cha của Tần Tu Minh, Trần tư lệnh Trần Kỳ Phong!

Hóa ra, bởi vì động tĩnh ở tầng một quá lớn, đã kinh động tới các vị đại lão ở tầng hai, nhiều đại lão còn tưởng rằng có người cố ý muốn gây chuyện đập phá nhà hàng, lập tức vội vàng đi ra rất khí thế.

Oanh!

Mọi người ở tầng một lập tức cảm nhận được một cố áp lực vô hình từ trên tầng hai rạp trời kín đất phả tới.

Mọi người vốn còn có chút xôn xao loạn ở tầng một, nhìn lên tầng hai thấy các vị đại lão xuất hiện, trong nháy mắt toàn bộ trở nên yên tĩnh, "Đậu xanh rau má! Bán cá đường tàu! Đại lão Vân Châu chúng ta, chắc là tất cả đều ở chỗ này a? "

"Trận thế này quả thực quá kinh khủng!"

"Mau nhìn, Trần tư lệnh thế mà cũng có thể ở đây! Tiểu tử kia lần này coi như biết yêu thuật, chỉ sợ cũng không đi nổi!"

...

Tô Tiểu Nhu bên cạnh Diệp Trần, vào lúc này cũng phản ứng lại, vẻ mặt sốt sắng nói:

"Diệp Trần, ngươi vẫn là tranh thủ thời gian chạy đi! Để Trần tư lệnh bắt được ngươi, thì ngươi xong rồi!"

Vừa nói, Tô Tiểu Nhu muốn lôi kéo cánh tay Diệp Trần nhanh chóng rời đi, tuy nhiên, Diệp Trần vẫn đứng ở chỗ đó không có nhúc nhích, chỉ là cười khẽ với nàng, "Yên tâm! Trần Kỳ Phong không dám tìm ta phiền phức!

Tô Tiểu Nhu nghe được điều này, lập tức tức giận đến phát điên, lập tức tăng tốc độ nói thật nhanh:

"Đến lúc này rồi, ngươi còn ở trước mặt ta chém gió cái gì nữa a! Tuy rằng ta không biết một thân võ công của ngươi là học được ở chỗ nào, thế nhưng trong tay Trần tư lệnh cầm quân đội, cũng không phải ngươi có thể chống lại được! Hơn nữa ngươi còn đả thương con trai bảo bối của hắn, Trần tư lệnh này là người nổi danh bao che khuyết điểm, hắn làm sao có thể buông tha ngươi?"

Diệp Trần biết, vào lúc này minh coi như có giải thích như thế nào đi nữa, Tô Tiểu Nhu khẳng định cũng sẽ không tin tưởng, dứt khoát trực tiếp ngồi trở lại chỗ ngồi, tiếp tục thảnh thơi thảnh thơi cầm ly rượu vang lên, bắt đầu từ từu uống.

Tô Tiểu Nhu thấy thế, lập tức súy chút nữa thì phun máu, chính mình còn đang lo lắng chết khiếp đi được, kết quả là Diệp Trần vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, đây thực sự là hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp!

...

Mà đổi thành ra một bên, Trần Tu Mình nhìn thấy Trần Kỳ Phong ở trên tầng hai, vốn còn đang hoảng sợ bất định, do dự, vào lúc này thoáng cái nhất thời tìm được chỗ dựa, lập tức lớn tiếng kêu rên lên:

"Cha! Nhanh cứu con! Cứu con với!"

Trần Kỳ Phong nghe được giọng nói này, lúc này mới để ý tới, Trần Tu Minh con trai nhà mình vào lúc này thế mà đang nằm ở trên sàn nhà tầng một, vẻ mặt chẳng chững trắng bệch, hơn nữa hai tay còn đang che lấy đùi phải, dường như còn bị thương!

Đằng!

Trần Kỳ Phong lập tức trừng hai mắt một cái, khí thê trên người lập tức triệt để phóng thích ra ngoài!

Sưu!

Chỉ thấy, Trần Kỳ Phong đang ở trên tầng hai, trực tiếp tung người nhảy lên cũng đã nhảy qua lan can, sau đó thân thể bắt đầu nhanh chóng rơi xuống, ngay lúc người khác đang nghĩ hắn sẽ rơi xuống thì đột nhiên lại nắm lấy lan can cầu thang bên cạnh, sau đó cả người nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.

"Được!"

"Thân thủ Trần tư lệnh khác lắm!"

Mọi người thi nhau kêu được, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, võ công của vị Trần tư lệnh này, lại tốt như vậy!

Sau khi Trần Kỳ Phong nhảy xuống tầng một, bình tĩnh lại và bước nhanh đi tới trước mặt Trần Tu Minh, "Tu Minh, con làm sao? Là ai đánh con thành ra như vậy?"

Trần Tu Minh có chỗ dựa, tinh thần lập tức rung động, lập tức chỉ về phía Diệp Trần, hai mắt đỏ như một con thỏ, giận dữ hét:

"Cha! Là hắn! Chính là hắn hại con thành ra như vậy! Cha tranh thủ thời gian điều động quân đội tới bắt hắn lại, báo thù cho con!"

Trần Kỳ Phong lập tức nhướng mày, tuy rằng hắn là người luôn luôn bao che khuyết điểm, thế nhưng cũng biết, bản thân là thủ trưởng một nơi, sao có thể bời vì thù riêng mà tùy tiện điều động quân đội tới bắt người?

Hơn nữa còn là loại trường hợp ở trước mắt nhiều người như vậy, cho dù bắt cũng phải có đầy đủ lý do hợp lý mới được, bằng không một khi chọc ra, rắc rối dành cho hắn cũng không nhỏ.

Con trai mình luôn luôn thông minh, tại sao hôm nay lại hồ đồ như vậy? Nói chuyện thiếu chuẩn mực như thế!

Trong lòng tuy rằng là nghĩ như vậy, tuy nhiên nhìn thấy cản tượng bi thảm của con mình, Trần Kỳ Phong tự nhiên cũng không thể không làm chút gì, vừa đúng lúc này, đội cảnh vệ của hắn cũng nghe tin mà lao vào.

"Mấy người các ngươi, bắt lại hung đồ đả thương con trai ta, đưa đến cảnh sát..."

Trần Kỳ Phong đang nói ra lời này đồng thời lúc này mới hướng theo hướng chỉ của con trai mình nhìn vào "Hung đồ" kia, trong nháy mắt lập tức trợn mắt há hốc mồm, lời nói tiếp theo, bất kể như thế nào cũng không dám nói ra ngoài.

"Diệp... Diệp thiếu..."

Diệp Trần cười tủm tỉm nhìn qua Trần Kỳ Phong, không đợi tiếng "Diệp thiếu tướng" được gọi ra, trực tiếp cắt ngang lời nói:

"Trần tư lệnh! Bản thân ngươi là thủ trưởng một phương, không hỏi nguyên do rõ ràng, đã để cho cảnh vệ của mình bắt người, có phải có chút không thỏa đáng hay không? Huống chi, tất cả mọi người ở đây, cùng với camera ở khắp nơi, đều có thể làm chứng cho ta, từ đầu tới đuôi ta đều không có chạm vao người của con ngươi một chút nào, hắn nói chân của hắn là do ta làm bị thương, cách nói này có thể nói không được rõ ràng cho lắm nha!"

"Vâng vâng..."

Ngay trong chớp mắt khi Trần Kỳ Phong nhìn thấy Diệp Trần, cả người đều đã choáng váng, nghe được lời này của Diệp Trần, nơi nào còn dám phản bác, lập tức đồng ý liên tục.

Trần Tu Minh ở một bên lập tức nóng nảy, "Cha! Cha đừng nghe tên tiểu tử này nói bậy bạ! Chân của con chính là bị hắn đả thương, cha bắt hắn lại nhanh lên, vì con..."

"Ba!"

Không đợi Trần Tu Minh nói nốt, trực tiếp bị Trần Kỳ Phong tát một cái rõ ràng cắt ngang!

"Ngươi cái đồ không nên thân này! Câm miệng lại cho ta!"

Xoạt!

Xung quanh lập tức xì xào bàn tán, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, kịch bản sẽ xảy ra chuyển biến thần kỳ tới như vậy!

Người có con mắt tinh đời đều có thể nhìn ra, Trần tư lệnh uy chấn một phương, lúc đối mặt với người thiếu niên này, dường như rất kính nể!

Lại nghĩ tới tiếng nói nửa chừng của Trần Kỳ Phong kia có từ "Diệp thiếu", mọi người đều choáng váng một lúc và tất cả họ đều nghĩ, "Chẳng lẽ tiểu tử này lại là công tử ca của một gia tộc lớn nào đó hay sao? Bằng không làm sao mà ngay cả Trần tư lệnh đều đối với hắn mà kính nể như thế?"

Ngay cả Tô Tiểu Nhu đứng ở bênh cạnh, cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chợt nhận ra chính mình càng thêm không hiểu rõ cái tên này.

Duy chỉ có Trần Tu Minh, vào lúc này sớm đã tức giận đến choáng váng đầu óc, chỗ nào còn có thể nghĩ được nhiều như vậy, sau khi bị Trần Kỳ Phong cho một cái tát, lập tức không cam lòng rống giận, "Cha, Tại sao? Tại sao cha lại như vậy! Cha lại vì tiểu tử kia mà đánh ta? Ta không phục!"

Trần Kỳ Phong bị đứa con ngu xuẩn này của mình làm tức đều nhanh muốn hộc máu mồm, lập tức hướng về phái mấy tên cảnh vệ ở bên kia khoát tay chặn lại, "Mấy người các ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì? Còn không nhanh mang cái nghịch tử này rút quân về doanh cho ta, sau này không có lệnh của ta, không được để cho nó đi ra khỏi quân doanh nửa bước!"

"Vâng! Thủ trưởng!"

Mấy tên cảnh vệ tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng đối với chỉ lệnh của Trần Kỳ Phong tự nhiên không dám chống lại, lập tức khiêng Trần Tu Minh từ trên mặt đất lên, đi ra bên ngoài.

Trần Tu Minh lập tức triệt để trợn tròn mắt...

P/S: Ta thích nào....truyện hay phải không mọi người, ta thấy mọi người đọc nhiều như vậy, mà không thấy phát biểu ý kiến cảm tưởng hay động thái gì kể ra cũng thầy kỳ kỳ..tự hỏi có nên tiếp tục dịch nữa hay không:v Chương thứ nhất trong ngày 7/9

Đọc truyện chữ Full