Nhưng vấn đề là… e rằng Bạch Tôn Giả cũng không ngờ lại có một con rắn tà ma bốn đầu từ trên trời giáng xuống bắt hắn và Thư Hàng đi.
Từ một góc độ nào đó mà nói… con rắn tà ma bốn đầu này rất may mắn. Vởi vì lúc quấn lấy Bạch Tôn Giả thì động tác của nó vô cùng nhẹ nhàng, không có một tia sát ý nào.
Nếu không, lúc đó Bạch Tôn Giả sẽ lập tức phá quan ra ngoài, chém nó thành từng miếng thịt rắn tươi rồi.
Mà lúc này, may mắn của con rắn tà ma bốn đầu ấy chính là bất hạnh của Tống Thư Hàng.
Thư Hàng lúc này khóc không ra nước mắt.
Bạch tiền bối đã tiến vào trạng thái bế quan, phải hai giờ sau mới khôi phục lại. Thời gian hai giờ đủ để con tà ma Cửu U đã bắt hắn này làm được biết bao nhiêu là chuyện.
Năng lượng dao động trên người đối phương rất mạnh, còn lớn hơn cả uy áp của linh hoàng ngũ phẩm, có lẽ là ở lục phẩm.
Lục phẩm chân quân à, thực lực của phần lớn các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều chỉ là ngũ phẩm.
Còn Tống Thư Hàng thì mới tam phẩm, đối mặt với tà ma lục phẩm thì biết tính sao được?
Một kích toàn lực của hắn, cũng chỉ như gãi ngứa cho con tà ma Cửu U này mà thôi. Cho dù có loại vũ kỹ thuộc tính khắc chế tà ma như “Kim Cương Phục Ma quyền” hay “Thánh Quang Kiếm Thuật” thì trong khoảng cách lớn về đẳng cấp như thế này, e là cũng chẳng có hiệu quả gì.
Lại nói… thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, sao các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 vẫn không đuổi theo thế này?
Không phải là vì thấy hắn bị bắt đi cùng Bạch Tôn Giả, cho nên các tiền bối trong nhóm mới vô cùng bình tĩnh và không có ai đuổi theo đấy chứ?
Sao có thể như vậy được?
Đừng mà, kịch bản này không ổn chút nào hết á.
Còn nữa, vận may mà mình có được sau khi diễn vai đối thủ khiến cho Bạch Tôn Giả rất hài lòng đâu rồi? Rõ ràng trước đây vận may của hắn tăng vèo vèo, tung xúc xắc muốn ra cái gì thì có thể ra cái đó mà.
Chẳng lẽ vận may này cũng không phải “hạn chế thời gian”, mà là “hạn chế số lần” à? Mấy lần tung xúc xắc lúc đó cũng coi như tính vào “số lần may mắn” luôn rồi sao?
Đợi tí đã, bây giờ ta vẫn đang suy nghĩ mấy thứ vô dụng này để làm gì kia chứ?
Bình tĩnh… bình tĩnh nào…
Bây giờ có lẽ điều cần phải nghĩ chính là làm thế nào để thoát thân.
Đối phương là sinh vật đến từ thế giới Cửu U, trên người mang theo sức mạnh dơ bẩn của Cửu U. Tuy Tống Thư Hàng có ánh sáng công đức hộ thể, nhưng nếu như thời gian tiếp xúc với con rắn tà ma bốn đầu quá lâu thì chưa biết chừng cũng sẽ bị ô nhiễm bởi sức mạnh Cửu U.
Đại não của Tống Thư Hàng nhanh chóng vận chuyển.
Hay là phóng thích sát khí với Bạch Tôn Giả nhỉ?
Thử xem sao, có lẽ sẽ khiến cho tiền bối đi ra từ trong trạng thái bế quan chăng?
Nhưng làm sao phóng thích được cái sát ý này đây?
Phải nghĩ thầm trong lòng, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Bạch Tôn Giả sao?
Loại chuyện như thế này đúng là làm khó người khác mà
Hay là… hắn thử xem có cách gì để chọc giận con rắn bốn đầu này khiến cho nó rơi vào trạng thái chiến đấu, rồi kích thích đến Bạch Tôn Giả trong bế quan thì sao nhỉ?
Không ổn không ổn, con quái xà này nói thế nào cũng là lục phẩm, bóp chết người ở tam phẩm như mình đây cũng chỉ như trò chơi mà thôi.
Ngộ nhỡ Bạch Tôn Giả đang bế quan không kịp cứu hắn thì sao?
Không còn cách nào khác nữa rồi, thời khắc mấu chốt chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!
“Chỉ có thể dùng cách đó thôi sao?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng, cũng may lúc bị con xà ma bốn đầu quấn lấy, hai tay hắn đặt khá gần nhau.
Tống Thư Hàng nhấc tay trái ra khỏi tay phải.
Cuối cùng, hắn cố gắng điều chỉnh tư thế, tay phải vỗ lên trên người con rắn tà ma bốn đầu.
- Tiểu tử kia.
Con rắn tà ma bốn đầu nói với vẻ lạnh lùng:
- Đừng có làm mấy trò mèo gì đó nhé, nếu không ta cũng không ngại giết chết ngươi đâu!
Nếu không phải vì bắt sống “dư nghiệt của Kim Cương Tự”, phần thưởng nhận được còn phong phú hơn thì hắn đã sớm bóp chết tiểu tu sĩ tam phẩm này rồi.
Giọng của con rắn tà ma bốn đầu này vừa dứt thì đột nhiên, trên người Tống Thư Hàng có vô số máu tươi phun ra ào ào.
-?
Bốn cái đầu của con rắn tà ma này đồng thời ngây ra.
“Con mẹ nó chứ, ta chưa có làm cái gì hết nhé. Tại sao tiểu tử này lại tự nhiên điên cuồng phun máu thế này?
Không phải là tiểu từ này đang vận chuyển công pháp đặc thù gì đấy chứ?”
Lúc con rắn tà ma bốn đầu dùng cơ thể cuộn lấy Tống Thư Hàng thì nó vẫn luôn chú ý đến chân khí dạng lỏng vận chuyển trong cơ thể hắn. Chỉ cần Tống Thư Hàng thoáng có chút dị thường thì nó sẽ lập tức phóng thích một trận sấm sét ra.
Tiểu tử này có điều cổ quái.
Rắn tà ma bốn đầu lại nghĩ ngợi một phen, cảm giác độ cao bây giờ đã khá cao, đủ để tách ra khỏi sự ngăn cản của tên chân quân loài người kia rồi.
Cho nên đúng lúc tranh thủ đánh ngất tiểu tử này đivậy!
Hắn cứ luôn cảm thấy tiểu gia hỏa toàn thân phun máu này rất dị thường.
…
Lúc này, Tống Thư Hàng đã thành công hoàn thành rồi.
Cái giá của lần này cũng không nặng lắm, nhìn như phun ra không ít máu tươi nhưng thực ra hắn chỉ chịu mười vết thương, chỉ là vết thương hơi sâu nên lượng máu phun ra khá nhiều.
“Tuyệt đối phải giám định cho ra con rắn bốn đầu này có nhược điểm gì, hoặc là có thể để cho mình nhìn thấy một manh mối của cơ hội sống sót!” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Bí pháp giám định đã nhanh chóng đưa tin tức của con rắn tà ma bốn đầu này về lại trong đầu của Tống Thư Hàng.
“Đáng ghét, tại sao chỉ cần là có con quái vật loại rắn mấy đầu thì nhất định đều có năng lực chứ?
Đầu nhiều thì giỏi lắm à? Đầu nhiều thì có thể chém chơi chứ sao!”
Thông tin rất quý báu… nhưng đối với Tống Thư Hàng mà nói thì chẳng có tác dụng gì. Một kích toàn lực của Thư Hàng bây giờ cái còn không cắt da của con rắn bốn đầu này ra được chứ đừng nói là tìm ra trái tim của nó để mà giết.
“Đây không phải là ‘một cơ hội sống’ đấy chứ? Lấy lòng con xà yêu được gọi là Ba Trát Cổ này thì sẽ trở thành một thành viên trong hậu cung của nó, sau đó thì có thể giành được đường sống?
Đường sống cái khỉ gì!
Hay là lại giám định thêm để xem có ra manh mối nào có ích nữa không?”
Nhưng manh mối kết thúc ở đây không phải vì “bí pháp giám định” không có hiệu quả mà là do con xà yêu bốn đầu này chính là loài sinh vật đơn giản như thế đấy.
Chẳng trách lúc giám định con xà ma bốn đầu, cái giá phải trả lại không nặng lắm hóa ra thứ giám định ra được cũng không có tác dụng gì.
Xem ra… thời khắc mấu chốt đến vào bản thân cũng chẳng đáng tin!
Quả nhiên là vẫn phải dựa vào tiền bối!
Bạch tiền bối, ta cũng đã phun máu đến thế này rồi, sao ngài vẫn còn chưa tỉnh lại thế?
Đúng vào lúc này, con xà ma bốn đầu vốn chuẩn bị đánh ngất Tống Thư Hàng đột nhiên ngừng lại.
Hắn ta đắc ý cười vang:
- Hắc hắc hắc, ở đây lại có thông đạo đi thẳng về thế giới Cửu U, đúng là kinh hỉ bất ngờ mà.
Lúc hắn bay ở trên cao thì đột nhiên phát hiện ra một khe nhỏ thông với thế giới Cửu U, tuy là không lớn nhưng cũng đủ để cho hắn đi qua rồi.
Điều này đúng là quá tuyệt vời!
Như vậy thì hắn có thể lập tức tiến vào thế giới Cửu U, mang chiến lợi phẩm trong tay là tu sĩ nhân loại tuấn mỹ và “dư nghiệt của Kim Cương Tự” đến núi Lai Sinh trước!
Có hai chiến lợi này ở đây, chuyến du hành Hoa Hạ lần này đủ cho hắn kiếm bộn rồi.
Đắc ý cười vang, con xà ma bốn đầu mang theo Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả chui tọt vào trong cái khe kia.
Tống Thư Hàng cũng cảm thấy được khe hở kia, loại khí tức dơ bẩn này chính là của thế giới Cửu U!
Xà yêu bốn đầu muốn dẫn hắn và Bạch tiền bối đến thế giới Cửu U sao? Toi rồi, nếu hắn bị dẫn vào thế giới Cửu U thì sẽ bị sức mạnh của thế giới Cửu U làm vấy bẩn từng giây từng phút.
- Bạch tiền bối, mau tỉnh lại đi!
Tống Thư Hàng lo lắng kêu lên.
Nếu không tỉnh lại, Tống Thư Hàng ta liền xong đời rồi.
Đáng tiếc chính là Bạch Tôn Giả vẫn không có vẻ gì là sắp tỉnh lại… Trạng thái bế quan lần này của Bạch Tôn Giả cực kỳ tuyệt vời, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.
- Ồn chết đi được. Ngươi cứ ngoan ngoãn ngủ một giấc cho ta đi.
Xà ma bốn đầu cười quái dị, hơi dung sức thít chặt thân thể của Tống Thư Hàng lại.
- Đau… đau quá… Bạch tiền bối mau tỉnh lại đi.
Ngay sau đó, hai mắt Tống Thư Hàng tối sầm, hôn mê bất tỉnh
Trong hư không chỉ còn lại tiếng vang vọng mà thôi.
Con rắn tà ma bốn đầu cười lạnh một tiếng, lại cuộn Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả một lần nữa, rơi vào trong thế giới Cửu U thông qua khe hở không gian.
- Đến đây thì chính là địa bàn của ta rồi. Ha ha ha.
Con rắn tà ma bốn đầu đắc ý nói.
…
Lúc này, trong hư không của thế giới Cửu U có một thanh âm nặng nề vang lên.
Thanh âm kia như nộ lôi cuồn cuộn, từ xa đến gần.
Lúc nghe được thanh âm này thì rắn tà ma bốn đầu phát hiện cơ thể mình lại không tự chủ được mà run lên.
Trong hư không có một đạo thân ảnh đen kịt im lặng xuất hiện ở trên đầu con rắn tà ma kia.
Nương vào ánh sáng lờ mờ của thế giới Cửu U, con xà ma đã thấy rõ thân ảnh đó.
Đó là một thân ảnh tuấn mỹ đến không cách nào dùng từ ngữ để hình dung ra được, mái tóc đen nhánh buông dài ở sau lưng, đôi mắt sáng ngời như ánh sao chiếu rọi nhân gian. Dường như trên người hắn có một loại ma lực mà không ngôn từ nào miêu tả được, chỉ cần là sinh vật thì sẽ bất giác dõi theo, bị hắn hút hồn.
Thân ảnh này mặc một bộ trường y màu đen. Trường y này là do sức mạnh Cửu U thuần túy ngưng tụ mà thành, trên đó ẩn hiện loại “ác” thuần túy nhất, loại “dơ bẩn” thuần túy nhất, loại “tà” thuần túy nhất.
Chẳng biết tại sao, con xà ma bốn đầu cảm thấy nam tử ở phía trên nhìn khá quen mắt.
Hắn cúi đầu xuống nhìn về thân ảnh tuấn mỹ giống như “trích tiên hạ phàm” đang bị cái đuôi của mình cuốn lấy kia… Cũng tuấn mỹ đến không cách nào hình dung ra được, cũng mái tóc đen tung bay, trên người cũng mang theo ma lực không ngôn từ nào diễn tả được.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là tướng mạo của hai người này giống nhau đến tám phần.
Chẳng qua một người thì có khí tức quang minh chính đại, một người thì có khí tức tà ác dơ bẩn.
Đuôi của con xà ma bốn đầu cũng mềm nhũn cả ra rồi.
- Lạ thật ư? Vừa rồi dường như nghe thấy có người đang gọi ta mà.
Thân ảnh kia đứng ngáp một cái trong hư không rồi nhìn xuống phía dưới.
Sau đó, ánh mắt của thân ảnh ấy và xà ma đầu đen giao nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 681: Bạch Tôn Giả Màu Đen
Chương 681: Bạch Tôn Giả Màu Đen