Trên tấm bảng kim loại đó có khắc năm 2009, nói cách khác mười năm trước công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế đã chuyển chỗ rồi, lại còn chuyển đến chỗ Building Phồn Hoa nào đó trong một khu phố sầm uất ở khu Giang Nam nữa.
Công ty chuyển phát nhanh của tu sĩ đáng lý ra phải giữ bí ẩn với người bình thường mà? Sao tự dưng lại chuyển thẳng đến khu đông đúc của người thường chứ, im lặng nằm trong lòng đất không phải tốt hơn à?
Hốc mắt của Tống Thư Hàng lập tức ươn ướt. Rốt cuộc hắn phải trải qua Địa Độn thuật tàn khốc như thế, bị ăn phải nhiều đất như thế, chịu lắm khổ đau như thế để làm gì kia chứ?
Ngư Kiều Kiều cũng cảm thấy xấu hổ lắm. Đúng là khi còn bé cô đã đích thân theo cha mình đến nơi này một chuyến, nhưng đó là chuyện của hơn ba bốn chục năm trước cơ.
Cô lén lút đưa mắt nhìn Tống Thư Hàng một cái, Tống Thư Hàng như gặp phải đả kích gì nặng nề lắm, mặt cũng đần thối ra rồi kìa.
- Khụ!
Ngư Kiều Kiều ho khan một tiếng:
- Thư Hàng này, bây giờ chúng ta có đi đến building kia không?
- Đương nhiên là phải đi rồi!
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi. Chịu nhiều vất vả đau khổ như thế, lẽ nào lại từ bỏ hàng gửi của Trúc Quản Tử trưởng lão hay sao?
Hắn sẽ không từ bỏ đâu!
Cái câu dã tràng se cát này không thuộc về hắn.
Ý chí cứng rắn như sắt thép của hắn sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như thế đâu.
- Vậy chúng ta nghỉ ngơi chốc lát rồi quay lại mặt đất nhé.
Ngư Kiều Kiều nói.
- Được!
Tống Thư Hàng đáp.
Quay lại mặt đất thì lại phải dùng đến Địa Độn Thuật tiếp.
Tống Thư Hàng cảm thấy ngoại trừ chứng sợ độ cao ra thì có lẽ sau này mình có thể bị thêm chứng sợ độ sâu rồi, chỉ cần nghĩ tới cảnh ở trong lòng đất thì hắn sẽ xuất hiện tình trạng nhũn giò luôn ấy chứ.
Nửa giờ sau.
Dưới một bóng cây ở khu vực khá hẻo lánh của khu Giang Nam đột nhiên có một bóng hình lẳng lặng xuất hiện. Đó chính là Tống Thư Hàng dùng địa độn quay về.
Để giảm bớt tiêu hao của Địa Độn Thuật, nên lần này Ngư Kiều Kiều chọn cách đào thẳng một đường lên mặt đất.
Trên đường quay về lần này lại chui qua một mạch nước ngầm ở dưới đất, thế nên toàn thân Tống Thư Hàng cũng ướt nhem.
Ngư Kiều Kiều ỉu xìu ở trên bả vai hắn, địa độn suốt gần ba giờ đồng hồ, nên bây giờ cô đang ở trong trạng thái mệt mỏi, toàn thân mềm oặt. Cô yếu ớt nói:
- Đi ra khỏi cái công viên này thì chính là đường lớn rồi đấy, chúng ta có thể thuê xe đến building Phồn Hoa kia.
- Được, ta đi gọi xe tắc-xi.
Tống Thư Hàng sờ lên túi tiền của mình, may mà lần này có cầm theo tiền ra ngoài.
- Ta phải nghỉ ngơi một chút cái đã, sau khi đến nơi thì hãy gọi ta.
Ngư Kiều Kiều nói xong thì lại duỗi móng vuốt của mình bấu lên người của Tống Thư Hàng. Ngay sau đó, nước dính trên người của Tống Thư Hàng biến thành hơi nước trắng đục bốc lên rồi biến mất.
- Cô vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Tống Thư Hàng cảm kích nói với cô. Tuy rằng bởi vì Địa Độn Thuật của Ngư Kiều Kiều mà hắn đã phải chịu khổ lẫn ăn vào không ít bùn đất, nhưng toàn bộ chuyến đi này Ngư Kiều Kiều cũng đã giúp hắn rất nhiều, con người thì phải biết uống nước nhớ nguồn.
Hơn mười phút đồng hồ sau.
Tống Thư Hàng thanh toán tiền xe, bước xuống khỏi taxi.
Trước mắt hắn là một khu vui chơi giải trí, cũng chính là cái building Phồn Hoa đó.
Trước khi bước vào tòa nhà, Tống Thư Hàng còn nhủ thầm: “Mong là công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế kia đừng có chuyển địa điểm thêm đợt nữa.”
Bước vào building Phồn Hoa, vô thang máy, ấn nút lên tầng 30.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, Tống Thư Hàng nhìn về phía cuối hành lang, nhưng nó thoạt nhìn giống như là một tầng bị bỏ phế, không có lắp đặt thiết bị gì, cũng chẳng có bóng dáng ai.
Có một loại dự cảm không tốt trỗi dậy.
- Không phải là lại chuyển chỗ rồi đấy chứ?
Tống Thư Hàng mở to hai mắt ra nhìn.
Có tin là hắn nằm lăn ra ăn vạ ngay tại chỗ này luôn không?
Ngư Kiều Kiều mở mắt ra, nhìn tầng lầu trống hoác một cái rồi cười nói:
- Hì hì, đây chỉ là loại pháp thuật che mắt đơn giản nhất mà thôi, Thư Hàng ngươi thử vận chuyển chân khí một cái rồi nhìn lại là rõ thôi ấy mà.
Cho dù đã chuyển đến khu vực đông đúc đi chăng nữa, nhưng dù sao thì nó cũng là công ty chuyển phát nhanh chỉ phục vụ tu sĩ, trong tình huống bình thường sẽ không nhận hàng chuyển phát nhanh của người bình thường.
Cho nên vẫn cần phải dùng chướng nhãn pháp, tránh cho có người thường sơ ý đi vào.
Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì vận chuyển chân khí, tập trung tinh thần lực nhìn về phía tầng lầu trống trơn đó.
Lần này thì hắn đã nhìn thấy bộ dạng thật sự của tầng lầu rồi.
Cuối hành lang là một cánh cổng lớn bằng đồng xanh, ở chỗ cửa ra vào có hai pho tượng trông hệt như tượng binh mã, nó là pháp bảo thuộc loại tượng gỗ bảo hộ.
Nhìn thì có vẻ khá vắng lặng, dù sao thì số lượng tu sĩ cũng chẳng có mấy ai, hơn nữa nơi này chỉ là một phân bộ, đương nhiên không thể đông người ra vào như mấy công ty chuyển phát nhanh bình thường được rồi.
Tống Thư Hàng đi dọc theo hành lang, bước đến trước cánh cửa bằng đồng xanh kia.
Trong mắt của hai bức tượng người kia có ánh sáng lóe lên, xác nhận thân phận tu sĩ của Tống Thư Hàng, sau đó để mặc hắn tự nhiên đẩy cánh cửa đồng ra.
Vừa vào cửa xong là lập tức có một giọng nói véo von vang lên:
- Ơ, có khách đến à? Hiếm khi có tận hai vị khách cùng đến thế này lắm nha.
Bên trong cánh cửa bằng đồng xanh kia là một đại sảnh mang phong cách cổ điển, trong đó có một cô gái mặc sườn xám mỉm cười nhìn Tống Thư Hàng nói.
Cô chính là người phụ trách ở chi nhánh của công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế này.
Còn ở trước mặt cô thì lại có một vị đạo nhân râu tóc trắng phau, đang cắm cúi viết đơn chuyển phát nhanh.
Vị đạo nhân này sức mạnh cực kỳ to lớn, hơn nữa chắc là đang ở giai đoạn sắp sửa tiến cấp, nên không thể nào thu khí tức toàn thân lại được, vì vậy mà cứ tùy ý thả cho nó tản ra…
Khí tức mà hắn phát ra đã vượt xa cấp độ của kim đan ngũ phẩm bình thường đổ lên, chắc là một vị tu sĩ đã sắp sửa trùng kích cảnh giới chân quân lục phẩm rồi.
Tru.yện được. dịch. tại iREAD.vn.Cỗ khí tức do hắn phát ra khiến cho tu sĩ nhị phẩm nho nhỏ như Tống Thư Hàng cảm giác có phần khá áp lực.
Lúc này, vị đạo nhân tóc trắng đang cúi đầu ghi đơn chuyển phát nhanh mới tò mò quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng một cái. Tu sĩ nhị phẩm bình thường mà ở dưới luồng khí tức khó có thể thu liễm của hắn thì đã sớm mềm nhũn cả hai chân ra rồi, không ngờ tên nhóc này vẫn có thể trụ được.
Đạo nhân tóc trắng nọ nở nụ cười hiền lành với Tống Thư Hàng, sau đó giao mớ đơn chuyển phát nhanh đã viết xong lại cho cô gái mặc sườn xám kia, hỏi:
- Cần bao nhiêu linh thạch?
Cô gái mặc sườn xám kia nhìn địa chỉ rồi đáp:
- Khoảng cách hơi xa, một viên linh thạch ngũ phẩm.
- Được, xin mang hàng chuyển phát nhanh gửi đi sớm một chút. Vì vật này khá gấp đấy.
Đạo nhân tóc trắng nói.
- Xin ngài cứ yên tâm, công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế của chúng tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để gửi món hàng chuyển phát nhanh này đi.
Cô gái mặc sườn xám kia cam đoan.
- Cảm ơn.
Vị đạo nhân tóc trắng nọ đứng dậy, rời khỏi đại sảnh của công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế.
Trên đường đi, vị đạo nhân đó có đi lướt qua sát người với Tống Thư Hàng vừa mới bước vào.
Lúc đi qua bên cạnh Tống Thư Hàng, đạo nhân tóc trắng nọ đột nhiên khựng lại một chút.
Mũi hắn giật giật ngửi một cái, ngửi thấy một mùi khá đặc biệt, ấy chính là mùi huyết ma của ngoại vực thiên ma!
Trong mắt của vị đạo nhân tóc trắng kia lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng tia kinh ngạc này chỉ lóe lên một cái mà thôi.
Hắn quay sang mỉm cười với Tống Thư Hàng rồi rời khỏi đại sảnh này.
Tống Thư Hàng đi tới trước mặt của cô gái mặc sườn xám kia.
- Xin chào! Khách nhân à, xin hỏi ngươi muốn gửi đồ đến hành tinh nào thế?
Cô gái mặc sườn xám kia chủ động hỏi.
Công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế nay đang dốc sức phát triển hoạt động chuyển hàng ngoài vũ trụ. Chuyển đồ trong phạm vi trái đất họ chẳng nhận nữa rồi, trừ phi là món hàng cực kỳ đặc biệt nào đó.
Đương nhiên, công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế cũng không bỏ hết mấy mối làm ăn trên trái đất. Bọn họ còn nhiều công ty con lắm. Thường thì mấy mối làm ăn trong phạm vi trái đất họ đều giao cho các công ty con chịu trách nhiệm cả.
Công ty con của bọn họ không chỉ nhận mối từ tu sĩ mà còn phụ trách chuyển hàng cho một số người thường nữa.
Tống Thư Hàng bèn nói:
- Ta muốn lấy một món hàng ký gửi, món hàng này gửi từ 130 năm trước.
Cô gái mặc sườn xám kia khựng lại một cái rồi hỏi:
- Hàng gửi từ 130 năm trước sao? Xin hỏi ngươi có thứ gì làm tin không?
- À có.
Tần Vấn Thiên lấy sợi dây màu vàng kia ra đưa lên.
Cô gái mặc sườn xám nhận lấy sợi dây vàng nọ, giám định một lượt rồi nói:
- Xin khách nhân hãy chờ một lát, bởi vì thời gian khá lâu nên ta phải liên hệ với tổng bộ để xác định hàng gửi.
Món hàng gửi đó đương nhiên sẽ không giữ ở phân bộ khu Giang Nam rồi... Toàn bộ vật phẩm không gửi được năm xưa đều đưa về tổng bộ của công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế để bảo quản cả rồi.
- Được!
Tống Thư Hàng đáp.
Cô gái mặc sườn xám kia giơ tay thi triển một pháp thuật lên sợi dây màu vàng nọ, truyền tin tức về sợi dây màu vàng qua cho tổng bộ.
Hiệu suất làm việc của công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế khá nhanh, chỉ trong vòng một phút mà tổng bộ đã truyền tin về.
Cô gái mác sườn xám xem tin hồi âm xong thì mỉm cười nói:
- Đã nhận được tin tức hồi âm rồi. Là món hàng 130 năm trước Trúc Quản Tử trưởng lão của Tam Thập Tam Thú Thần Tông đã gửi đúng không?
- Đúng vậy.
Tống Thư Hàng đáp.
- Năm đó khi tiêu cục Tam Thế của bọn ta chuyển đồ đến Tam Thập Tam Thú Thần Tông thì Tam Thập Tam Thú Thần Tông đã bị người ta hủy diệt rồi. Chúng ta không tìm được tung tích của Trúc Quản Tử trưởng lão nên đành phải mang hàng về giữ ở tổng bộ của bọn ta.
Cô gái mặc sườn xám kia giải thích.
Tống Thư Hàng cũng gật đầu. Hắn đã nhìn thấy một phần ký ức rời rạc ở bên trong sợi dây xích màu vàng kia. Năm đó Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị hủy diệt, chắc cũng vì thế nên tiêu cục Tam Thế không thể đưa hàng đến trong tay của Trúc Quản Tử trưởng lão.
Cô gái mặc sườn xám kia lại nói:
- Như vậy, dựa theo ước định giữa tiêu cục của bọn ta và Trúc Quản Tử trưởng lão, chỉ cần khách nhân mang theo sợi dây vàng này đến tiêu cục Tam Thế của bọn ta thì có thể lấy hàng của hắn đi. Nhưng ngoại trừ sợi dây vàng này ra, dựa theo khế ước của Trúc Quản Tử trưởng lão năm đó thì khách nhân ngươi còn phải biểu diễn một phần Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà ngài tu luyện cho bọn ta xem nữa.
Còn có yêu cầu này nữa sao?
Cũng may mà Tống Thư Hàng có tu luyện công pháp này.
- Không thành vấn đề.
Hắn vươn tay ra, vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công. Chân khí ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, còn có tiếng cá voi kêu lớn phát ra từ lòng bàn tay của Tống Thư Hàng.
- Đã xác định đây đúng là Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, vậy thì khách nhân có thể để lại địa chỉ nhận hàng của ngài được không? Chúng ta sẽ chuyển món hàng đó về tới địa chỉ kia cho ngài trong vòng hai ngày.
Cô gái mặc sườn xám vẫn giữ nguyên nụ cười kia, đưa một tờ giấy chuyển phát nhanh lên.
Cô không hỏi thêm điều gì khác, đối với công ty chuyển phát nhanh Tam Thế thì chỉ cần khớp với điều kiện do khách nhân năm đó để lại là có thể lấy được hàng.
Cô gái mặc sườn xám lại nói thêm:
- Ngoài ra, phí bảo quản hàng 130 năm cộng với phí chuyển phát nhanh, tổng cộng là một viên linh thạch tứ phẩm.
Một viên linh thạch tứ phẩm ư?
Tống Thư Hàng mò vào túi thu nhỏ một tấc lấy viên linh thạch tứ phẩm cuối cùng của hắn ra.
Thế là ngoại trừ viên linh thạch sắp xài hết ở trong cơ thể của con rối ngân long ra thì trên người hắn chẳng còn đồng xu dính túi...
Hắn nghèo rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 601: Viên Linh Thạch Tứ Phẩm Cuối Cùng
Chương 601: Viên Linh Thạch Tứ Phẩm Cuối Cùng