DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 394: Dược Sư Đạo Hữu, Thêm Hai Cái Giường.

Tống Thư Hàng:

- …

Quả thực là phương pháp tiếp xúc với tu sĩ của hắn có vấn đề sao? Chẳng lẽ không thể để hắn gặp gỡ một vài tu sĩ bình thường chút được à? Tu sĩ tiên phong đạo cốt ấy! Tu sĩ có khí chất thế ngoại cao nhân ấy!

- Ha ha. - Tu sĩ họ Sở bị rút não lâm sàng bật ra câu hát chỉ còn biết cười ngượng ngập.

Tống Thư Hàng thở dài, lặp lại động tác áp chế tạm thời đau đớn do độc tố cho mấy tu sĩ họ Sở khác, rồi để sáu người bọn họ phụ trách việc bảo vệlối vào mật thất.

Sáu người họ tạm thời không thể tiếp xúc với người khác được, thôi thì cứ ở đây trấn thủ, chờ hắn đi kiếm viện binh tới giải độc cho đi.

Sau khi làm xong hết thảy, Tống Thư Hàng cõng bức họa quyển kia đi tới Đoạn Tiên Đài. Hi vọng là sau khi nghe tin Kiếm Quyết của Sở gia bị trộm mất, mấy vị tộc lão nhà họ Sở đừng có lăn đùng ra đấy.

Trước khi đi, Tống Thư Hàng còn tiện tay mượn một bộ quần áo của đệ tử Sở gia.

Sau khi rời khỏi nhà họ Sở, hắn tìm một chỗ không người để thay quần áo rồi giải trừ hiệu quả của Biến Huyễn Hung Châm. Giờ chỉ cần tìm Bạch tiền bối để lấy lại giọng nói của mình nữa là ok rồi.

Những gì xảy ra ngày hôm nay chắc chắn sẽ trở thành lịch sử đen tối không dám quay đầu nhìn lại của hắn.

Đợi sau này học được pháp thuật phong ấn kí ức rồi, hắn nhất định phải phong ấn hết kí ức ngày hôm nay! Đúng là xấu hổ muốn chết mà!



Ở một phía khác, trên Đoạn Tiên Đài.

Trận chiến giữa thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải của Hư Kiếm phái và lão thái gia Sở Khang Bá của Sở gia đã đi tới hồi kết.

Kiếm Uyên Hải chung quy không phải là đối thủ của Sở Khang Bá. Cho dù Sở Khang Bá bị trọng thương chưa lành, thế nhưng dựa vào ưu thế cảnh giới, hắn vẫn thoải mái đè épKiếm Uyên Hải.

Ầm!

Kiếm khí loang loáng, ánh hào quang pháp thuật bùng lên, khí lãng cường đại cuồn cuộn.

Kiếm Uyên Hải bị chém văng ra, sắc mặt trắng bệch, cánh tay cầm kiếm bị kiếm khí của Sở Khang Bá đánh cho nổ toang dập nát, không còn cơ hội lành lại nữa. Ngay cả phi kiếm trong tay hắn cũng bị pháp thuật của Sở Khang Bá tới liền sau đó đánh gãy thành hai đoạn.

Mất đi cánh tay phải cầm kiếm, sức chiến đấu của Kiếm Uyên Hải giảm xuống đáng kể. Hắn thực sự trở thành tu sĩ chỉ đứng hạng chót trong cảnh giới tứ phẩm.

Sở Khang Bá trầm giọng quát:

- Ngươi thua rồi.

Kiếm Uyên Hải ho sòng sọc, hộc ra một ngụm máu tươi. Không chỉ mất đi cánh tay phải mà hắn còn bị nội thương nghiêm trọng, nếu không có linh đan diệu dược cứu trợ thì rất khó mà sống qua được mùa đông năm nay.

- Ta thua. - Kiếm Uyên Hải thở dài một tiếng nặng nề. Thọ nguyên của hắn vốn chẳng còn nhiều, sau khi thốt ra chữ “thua” kia thì trông lại càng già nua tiều tụy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.

Sắc mặt của các đệ tử Hư Kiếm phái trở nên rất khó coi.

Mà dtsg thì hoan hô vang dội, ra sức gào thét, để phát tiết hết nỗi vui sướng trong lòng.





Người hộ đài Đoạn Tiên Đài - Bồng Sinh Hải của Trường Sinh Kiếm Tông hô vang tuyên bố:

- Trận thứ ba Đoạn Tiên Đài, Sở gia thắng!

Rõ ràng cấp bậc của trận chiến Đoạn Tiên Đài này không cao, thế mà hai vị Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông chủ trì xong lại cảm thấy mệt rã rời hết cả thể xác lẫn tinh thần.

May mà Trường Sinh Kiếm Tông phái hai vị Kim Đan Linh Hoàng đến chủ trì trận đánh này, chứ nếu phái hai tu sĩ tứ phẩm đến đây thì đúng là chẳng làm sao mà kiểm soát được tình hình.

Ai mà ngờ Sở gia đột nhiên lại mọc ra một lão tổ tông Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm cơ chứ? Càng chẳng ai ngờ là họ lại mời được bao nhiêu tu sĩ cấp cao đến để trấn tràng.

Sau khi tuyên bố trận chiến Đoạn Tiên Đài chấm dứt, cuối cùng nhiệm vụ của hai người hộ đài cũng kết thúc.

Sau đó, một vị hộ đài khác - Trường Sinh Kiếm Tông Bồng Thiên Âm lên tiếng:

- Dựa theo quy tắc của trận chiến Đoạn Tiên Đài lần này, Sở gia có thể đưa ra một điều kiện với Trường Sinh Kiếm Tông!

Nghe câu nói ấy, Kiếm Uyên Hải sầu não khó mà tả được. Vốn dĩ hắn định đánh thắng trận chiến Đoạn Tiên Đài rồi bắt Sở gia phải giao Kiếm Quyết ra. Nào ngờ Hư Kiếm phái lại thua, và thua thê thảm đến thế.

Với tính cách của Sở gia, phỏng chừng sẽ bắt Hư Kiếm phái phải chuyển đi khỏi khu vực này. Sau đó Sở gia sẽ chiếm lấy tông môn của Hư Kiếm phái, cướp lấy linh địa tu luyện của họ mất thôi. Kiếm Uyên Hải đã nghe ngóng Sở gia từ trước… khi tộc lão Sở gia đưa ra đề nghị về trận Đoạn Tiên Đài này thì đã có tính toán như thế rồi.

Hư Kiếm phái sẽ phải rời khỏi cơ nghiệp tông môn đã sinh sống mấy trăm năm ư?

- Yêu cầu à? Suýt nữa thì ta quên mất quy tắc của Đoạn Tiên Đài luôn đấy. - Sở Khang Bá cười sang sảng, sau đó chỉ ngón tay mà nói rằng: - Yêu cầu của ta đơn giản lắm. Ta muốn có Hư Không Kiếm Kinh của Hư Kiếm phái!

Nếu Sở Khang Bá đã chịu hiện thân thì có nghĩa là vết thương của hắn đã khôi phục quá nửa rồi. Có tu sĩ cấp bậc Linh Hoàng ngũ phẩm như hắn ở đây, thì Sở gia sẽ chẳng sợ gì một Hư Kiếm phái.

Thời gian tới đây sẽ là lúc Sở gia áp chế Hư Kiếm phái về mọi mặt. Đến lúc đó, nếu Hư Kiếm phái thức thời mà chủ động rời bỏ tông môn thì thôi; nếu họ không biết thời biết thế thì Sở Khang Bá cũng sẽ không khách khí với bọn họ.

Năm xưa Hư Kiếm phái đã làm những gì với Sở gia, ngày nay Sở gia sẽ trả lại cho bọn họ gấp mười, gấp trăm lần. Sở gia không phải là Phật Môn thế gia, không xem trọng nhẫn nại và tha thứ.

Nghe thấy điều kiện ấy thì Kiếm Uyên Hải sửng sốt sững ra. Hư Không Kiếm Kinh chính là công pháp trấn tông của Hư Kiếm phái. Tuy rằng công pháp ấy phẩm giai không cao, dùtu luyện tới cực hạn cũng chỉ đạt đến cảnh giới Thiên Tiên tứ phẩm, thế nhưng lực công kích của nó thì thực sự không tồi. Nếu chỉ luận về chiêu thức, thì nó có thể đạt tới hàng trung đẳng so với những kiếm thuật cùng cấp bậc đấy.

Bạn- đan-g đọc truyện tại iR-EAD.vn-- Không thể được! - Kiếm Uyên Hải hô lớn theo bản năng. Công pháp trấn tông của Hư Kiếm phái bọn họ, há lại có thể giao cho người khác được hay sao?

Nếu như Hư Không Kiếm Kinh bị truyền ra ngoài rồi, Hư Kiếm phái còn có thể gọi là Hư Kiếm phái được nữa sao? Đến lúc đó có khi phải đổi tên thành “Hư Kiếm phái số 2” ấy chứ!

- Ha ha. - Sở Khang Bá cười sang sảng. Rồi không để ý đến Kiếm Uyên Hải nữa, hắn quay sang nói với người hộ đài: - Ta đã đề xuất yêu cầu rồi đấy, sau này phải nhờ các vị hộ đài chủ trì công bằng cho Sở gia chúng ta thôi.

Hai người hộ đài yên lặng gật đầu:

- Sau khi trở về tông môn, bọn ta sẽ báo cáo đúng như sự thật. Trong vòng một tuần, bọn ta cam đoan Hư Không Kiếm Kinh sẽ được giao tới tay Sở gia.

- Hai vị đạo hữu công chính vô tư, Sở mỗ bội phục. - Sở Khang Bá ôm quyền nói. Hắn hoàn toàn coi nhẹ sự phản kháng của Kiếm Uyên Hải. Nếu như lúc này phản kháng mà có tác dụng thì còn cần người hộ đài để làm gì?

- Làm theo chức trách mà thôi, Sở huynh khách khí quá rồi. - Trường Sinh Kiếm Tông Bồng Sinh Hải mỉm cười, rồi cũng ôm quyền hành lễ với Sở Khang Bá: - Vậy thì trận chiến Đoạn Tiên Đài chấm dứt ở đây, nhiệm vụ của hai sư huynh đệ chúng ta cũng đã hoàn thành. Bây giờ chúng ta phải trở về tông môn phục mệnh. Sở huynh, xin cáo từ ở đây.

Sau đó, hai vị linh hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông lại tới trước trận doanh của Sở gia để chào từ biệt từng vị đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đang ngồi đó.

Bởi vì bao nhiêu vị tai to mặt lớn đều ngồi ở bên đó cả mà.

Từ biệt xong, hai vị linh hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông ngự kiếm bay lên, biến mất trên trời cao bát ngát.

Đến đây, trận chiến Đoạn Tiên Đài đã chấm dứt hoàn toàn.

Tiếng hoan hô của người Sở gia càng thêm vang dội.

Hư Kiếm phái thì ngược lại, tất cả mọi người, kể cả thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải đều trắng bệch sắc mặt. Ai nấy tiu nghỉu cúp đuôi mà đi chẳng khác nào chó nhà có tang.

Chỉ có chưởng giáo Hư Kiếm phái biến thành đầu heo là nhìn lại Sở gia với ánh mắt đầy oán hận.

Hắn siết chặt lấy điện thoại, trên đó có một tin nhắn mà lúc trước tiên sinh gửi tới. Tin nhắn chỉ có bốn chữ: Kế hoạch thành công.

Đám chết tiệt Sở gia, cứ vui vẻ cho đã đi.

Chờ khi trở lại gia tộc, biết được Kiếm Quyết đã bị trộm rồi. Đến lúc đó các ngươi sẽ tha hồ mà khóc! Hư Tranh căm hận nói thầm.



Ngay khi trận chiến Đoạn Tiên Đài chấm dứt, có một đạo kiếm quang bay vút tới từ trời cao, rồi dừng lại trên trận doanh Sở gia.

Đó chính là Lưu Kiếm Nhất đưa Thiết Quái Toán Tiên đến.

Lưu Kiếm Nhất dừng lại trước các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1, thả Thiết Quái Toán Tiên xuống rồi nói:

- Kiếm Nhất xin chào các vị tiền bối.

Hoàng Sơn Chân Quân nhìn thấy đệ tử của bằng hữu lâu năm thì trêu ghẹo:

- Là Kiếm Nhất đấy phỏng? Gần đây ngươi có được nhàn rỗi hay không?

- Hờ hờ, hờ hờ. - Lưu Kiếm Nhất cười gượng hai tiếng.

- Ủa? Đây không phải là đệ tử bảo bối Thiết Quái Toán Tiên của Đồng Quái sao? Hắn sao thế? Sao mà bị thương nặng thế này? - Bắc Hà Tán Nhân nhìn thấy Thiết Quái Toán Tiên thì hỏi ngay.

Lưu Kiếm Nhất vội vàng giải thích:

- Sư phụ ta đi giữa đường thì gặp vị Thiết Quái đạo hữu này. Thấy hắn bị trọng thương, sư phụ bèn cứu hắn rồi đưa đến đây đấy.

- Nhìn có vẻ là những vết thương do nổ lớn gây ra. Đứa trẻ xui xẻo này đi mạo hiểm ở đâu thế?

- Sao ta cứ thấy mấy vết thương này quen quen thế nhỉ… không hiểu sao, chúng lại khiến ta nhớ tới Hiến Công Cư Sĩ.

- Ngươi nói thế làm ta cũng thấy hơi giống thật.

- Đừng nói là vũ khí hạt nhân thật nhé? Ôi đứa bé xui xẻo này. Này, có đạo hữu nào rảnh không? Đưa hắn đến chỗ Dược Sư chữa trị đi. Tiện thể nhớ báo cho Đồng Quái, bảo hắn đừng có quên trả tiền chữa chạy cho Dược Sư đấy. - Bắc Hà Tán Nhân nói.

- Đệ tử của Đồng Quái? Bảo Đồng Quái đến chỗ Dược Sư? - Lệ Chi Tiên Tử cạnh đó bỗng sáng ngời mắt lên, giơ tay nhiệt liệt: - Ta ta ta, để ta đưa đứa nhóc này đến chỗ Dược Sư cho! Gần đây, ta, rảnh, lắm!

Chữ cuối cùng của Lệ Chi Tiên Tử gần như là cắn răng bật ra.

- Vậy thì làm phiền Lệ Chi Tiên Tử. - Bắc Hà Tán Nhân giơ ngón cái.

- Các vị đạo hữu, cứu người như cứu hỏa, không thể kéo dài lâu, Tiểu Lệ Chi đi trước một bước đây! - Nói đoạn, Lệ Chi Tiên Tử ôm quyền với các đạo hữu rồi lấy pháp bảo phi hành ra. Nàng xách Thiết Quái Toán Tiên lên, bay vèo một cái lên trời.

Trên đường phi hành, Lệ Chi Tiên Tử nhanh chóng lấy điện thoại của Hoàng Sơn Chân Quân ra…ừm, bởi vì điện thoại của cô bây giờ không có trên người đó.

Sau đó Lệ Chi Tiên Tử gửi tin nhắn cho Đồng Quái Tiên Sư:

- Đồng Quái đạo hữu, mau đến chỗ Dược Sư. Đệ tử Thiết Quái của ngươi bị thương nặng. Mặt khác, nhớ mang theo đầy đủ tiền chữa bệnh.

Tiếp đó, Lệ Chi Tiên Tử lại gửi tin cho Dược Sư:

- Dược Sư đạo hữu, chuẩn bị hai giường VIP.

- ? - Dược Sư chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, sao gần đây nhiều đạo hữu cần chuẩn bị giường thế? Lúc trước Bạch Hạc vừa mới đặt một cái xong, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Đệ tử Thiết Quái của Đồng Quái đạo hữu bị thương, cho hắn một giường. Còn một cái chuẩn bị sẵn cho Đồng Quái đạo hữu. [icon Bạch tiền bối mỉm cười]

Gửi tin xong, tâm tình của Lệ Chi Tiên Tử cực kì vui vẻ.

Nghĩ ngợi một tí, Lệ Chi Tiên Tử giơ máy điện thoại lên tự chụp cho mình một tấm. Cảm xúc hôm nay từ xám xịt đến mưa mù, bây giờ trời xanh mây trắng rồi, yêu quá đi cơ ~

Dược Sư gãi đầu khó hiểu, đoạn nói với Giang Tử Yên ở đối diện mình:

- Tử Yên, chuẩn bị thêm hai cái giường, hình như Thiết Quái và Đồng Quái đều bị thương nặng đấy.

- Vâng. - Giang Tử Yên trả lời vừa ngắn gọn vừa dứt khoát.

Đọc truyện chữ Full