- Ví dụ như cái gì mà thần kiếm bát thức danh chấn thiên hạ ấy, ở bên ngoài được xưng là tám thức, nhưng thật ra kiếm phổ tổ truyền chỉ có bảy thức mà thôi, thức cuối cùng cần nhờ kẻ tu luyện tự mình quy nạp, lĩnh ngộ ra thức thứ tám thuộc về bản thân mình từ bảy thức trước? - Tống Thư Hàng đoán thử.
Tuy rằng hắn chưa từng tiếp xúc vơi công pháp cửu phẩm, nhưng hắn đã từng xem rất nhiều tiểu thuyết và phim kiếm hiệp, tiên hiệp mà! - Tống Thư Hàng cảm giác đầu óc mình sáng láng nhanh nhạy lắm!
- …. - đại tiền bối im lặng một lát rồi nói: - Xin lỗi nhé, cứ coi như ta chưa từng hỏi vấn đề này đi.
Sau đó, ngón tay của đại tiền bối lại lật qua lật lại trong hư không, tiếng động nặng nề lại vang lên - giống như nếu đã bị Tống Thư Hàng phát hiện hắn đọc nhầm bản thảo thì hắn cũng cứ lật bản thảo huỵch toẹt ra luôn cho rồi!
Tống Thư Hàng: - …..
Đại tiền bối ngươi thẳng thắn quá rồi đó, ta vất vả lắm mới đoán thử một lần, ngươi huỵch toẹt như thế khiến lòng ta đau đớn quá.
- Khụ, thật ra sau kiếp tiên cửu phẩm không còn công pháp nào nữa, đó là vì kiếp tiên cửu phẩm đã là cực hạn của tu sĩ rồi. Nếu như thiên đạo vô chủ thì sau kiếp tiên, chính là quần hùng vùng dậy, cùng tranh đoạn thiên mệnh!
- Chỉ tới khi một vị kiếp tiên mang thiên mệnh chi thế quét ngang quần hùng, đứng trên vạn người, vô địch đương thế. Hắn trấn áp vạn cổ, nắm giữ thiên mệnh, đúc thành bất hủ chi thân, chấp chưởng thiên đạo mới. Nói cách khác, sau kiếp tiên chính là thiên đạo!
- Vậy thì lại có vấn đề… Nếu như thiên đạo ở thế gian này đã có chủ, nắm giữ thiên mệnh duy nhất, vậy những người khác cũng chỉ có thể dừng chân lại ở cảnh giới kiếp tiên mà thôi. Tuy kiếp thiên rất mạnh, nhưng đã là cực hạn của tu sĩ, thọ nguyên mấy ngàn vạn năm. Nhưng kiếp tiên không phải vĩnh hằng bất hủ, kiếp tiên vẫn sẽ chết! - đại tiền bối nói rất dõng dạc, nếu như không phải có thêm cái mặt nạ kia che lại phần nào, Tống Thư Hàng hoài nghi chắc đại tiền bối sẽ nói hăng tới mức nước bọt phun chết hắn luôn mất.
Đb ơi, ngươi chỉ đọc cái bản thảo thôi mà. Chắc có khi đại tiền bối đã đọc cái bản thảo này nhiều lần lắm rồi. Thế mà vẫn giữ nguyên được trạng thái kích động nhường này, đúng là đáng quý thật đấy.
Tuy rằng trong lòng nghĩ thế, nhưng trên mặt Tống Thư Hàng vẫn lộ ra vẻ kích động. Vỗ tay bôm bốp - tiết tháo ấy à, lúc cần thì cứ ném đi cũng chả sao.
Vẫn là câu nói kia, thứ như tiết thảo này, ngủ một giấc dậy là lại vẹn nguyên như cũ thôi.
Nói tới ngủ một giấc, Tống Thư Hàng dùng khóe mắt liếc Cửu Đăng cô nương ở bên cạnh.
Chỉ thấy mặt mày của Cửu Đăng cô nương rất đỗi nghiêm túc, hai đóa kim liên nâng cô lơ lửng, vô cùng thần thánh và xinh đẹp. Nhưng Tống Thư Hàng có thể thấy được hai mắt cô không có tiêu cự, khóe miệng loáng thoáng còn có chất lỏng trong suốt rỉ ra.
Đây chính là thần kỹ của đám lười học - ngủ mở mắt thần công, cô đang ngủ say sưa ngon lành.
Trước tiên cô ấy dùng sức nhấn đầu mình xuống ép mình gật đầu. Không phải là vì chơi xỏ mình, để mình vỗ tay thu hút sự chú ý của đại tiền bối, sau đó cô ấy lại ngồi im ngủ gật đấy chứ?
Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên ngộ ra.
…..
Có Tống Thư Hàng vỗ tay cổ vũ cật lực, khiến cho đại tiền bối lại càng kích động hơn nữa.
- Cho nên, các kiếp tiên thượng cổ bắt đầu dốc sức tìm kiếm đủ mọi cách, tìm cách khiến cho cảnh giới của mình vẫn có thể tiến thêm một bước tới gần trường sinh bất tử trong điều kiện thiên đạo đã có chủ. Không cầu bất hủ, chỉ cầu trường sinh.
- Các kiếp tiên thượng cổ đã nghiên cứu ra rất nhiều cách, rất nhiều kiếp tiên cường đại có được thiên mệnh chi tư đã khai phá ra được ‘đạo’ của riêng mình. Những kiếp tiên có được thiên mệnh chi tư này đều là các thiên tài, trong tình huống thiên đạo vô chủ, đều có khả năng tranh đoạt thiên mệnh, chấp chưởng thiên đạo! Cũng như vị đạo hữu Xích Tiêu Tử kia của ta vậy. Hắn là một trong những thiên tài có được thiên mệnh chi tư thật sự mà ta từng gặp trong đời, từ lúc huyền thánh bát phẩm, hắn đã bắt đầu thực tiễn trường sinh chi đạo của hắn. Nhưng tiếc rằng, những trường sinh chi đạo do những kiếp tiên có thiên mệnh chi tư này khai phát ra, phần lớn chỉ thích hợp cho riêng bản thân của họ mà thôi.
Nói tới đây, đại tiền bối rốt cuộc cũng khép quyển bản thảo vô hình kia lại, bắt đầu diễn thuyết ngoài lề.
- Còn ta, tư chất ngu ngốc. Sống uổng phí biết bao nhiêu năm, nhưng mãi mà vẫn không thể nào tạo ra được trường sinh chi đạo của mình. Cuối cùng, ta mới chuyển tầm nhìn về phía thiên đình.
- Nói tới đây, chắc ngươi cũng đoán được rồi. Thiên đình viễn cổ chính là trường sinh chi đạo của thiên đế! Toàn bộ nền móng chủ yếu của thiên đình chính là do thiên đế dùng thực tại ảo, dung hợp cùng vô số thiên tài địa bảo mà tạo thành. Sau đó, lại có rất nhiều cường giả tôn giả thất phẩm đầu phục vào dưới trướng thiên đế, dùng thực tại ảo của bọn họ để bổ sung thêm, hoàn thiện thiên đình viễn cổ, cùng tạo nên thiên đình.
- Thực tại ảo chính là vật hư ảo, nhưng lại tồn tại thật. Sau khi tạo nên nền móng của thiên đình xong, vượt ra ngoài vạn giới, tạo thành thế giới riêng, không bị thiên đạo ảnh hưởng. Sau khi không bị thiên đạo ảnh hưởng thì thiên đế lại hoàn thiện trường sinh chi đạo của mình. Không chỉ riêng hắn, mà những tu sĩ cường đại đi theo hắn đều có cơ hội tiếp xúc với áo nghĩa của trường sinh, và tư cách tấn thăng lên cảnh giới trường sinh. Nói thật, thiên đế không hổ là đệ nhất thiên tài dưới thiên đạo từ xưa tới nay, trường sinh chi đạo của hắn không giới hạn riêng mình hắn, mà như biển chứa trăm sông. Hắn và thiên đình là một thể, thành viên gia nhập vào thiên đình càng đông, càng mạnh thì thiên đình lại càng mạnh hơn, thiên đình càng mạnh thì thiên đế cũng sẽ càng mạnh!
Truyện được -biên tập tại iread.vn---Nói tới đây, đại tiền bối khẽ vuốt ve con thỏ trong tay, thở dài một hơi nặng nề.
- Cơ hội tiếp xúc với áo nghĩa trường sinh? - Tống Thư Hàng không khỏi nhìn đại tiền bối kỹ hơn.
Đại tiền bối nhìn lại Tống Thư Hàng, bật cười: - Đúng là một tên tiểu tử cẩn thận, đúng vậy…. ta đã từng là một thành viên của thiên đình. Cho nên may mắn được tiếp xúc với áo nghĩa của trường sinh khi ở cảnh giới tôn giả thất phẩm. Lúc thiên đình bị hủy diệt, xảy ra trong một đêm - lúc ấy có rất nhiều thành viên của thiên đình đang phân tán ở bên ngoài, không ở bên trong thiên đình, nên mới tránh được một kiếp, ta chính là một trong số đó. Nhưng trong số chúng ta không có bất kỳ người nào biết rõ rốt cuộc tại sao thiên đình lại gặp chuyện.
Tống Thư Hàng thoáng hiểu ra, nên gật đầu.
Bản thân đã từng là một thành viên của thiên đình, lại trở thành một phần của thiên đình, chẳng trách đại tiền bối lại nghĩ tới con đường khó khăn như xây dựng lại thiên đình.
Lúc này, Cửu Đăng cô nương ngồi một bên rốt cuộc cũng giơ tay lau nước miếng: - Rốt cuộc cũng nói xong rồi hả?
- Ngủ có ngon không? - đại tiền bối lên tiếng hỏi, nhưng giọng của hắn cư nhiên lại biến thành giọng của Tống Thư Hàng!
Tống Thư Hàng bất giác sờ sờ lên cổ của mình, trong nháy mắt khi nãy, nếu không phải hắn xác định mình không hề mở miệng thì ngay cả hắn cũng đang hoài nghi là do mình lên tiếng.
- Ừ, ngủ ngon lắm. - Cửu Đăng cô nương vẫn còn ở trong trạng thái mớ ngủ, nghe thấy giọng của Tống Thư Hàng vang lên thì vô thức đáp.
Nhưng vừa mới đáp xong thì cô đột nhiên tỉnh táo lại ngay.
Cô vội quay người lại, nhìn thấy Tống Thư Hàng đang sờ cổ họng với vẻ mặt quái lạ. Cửu Đăng cô nương lập tức xị mặt xuống, buồn bực quay đầu lại, nhìn đại tiền bối với vẻ cực kỳ đáng thương.
- Ha ha, muộn rồi. - đại tiền bối cười nhẹ.
Sau đó, chỉ thấy hắn cong ngón tay lại bắn ra.
Một cỗ lực lượng vô hình đánh lên người của Cửu Đăng cô nương.
- A a a a ~ a …. - Cửu Đăng cô nương hét thảm một tiếng, đã bị bắn bay ra ngoài ~ tốc độ kia nhanh tới cực hạn. Sau khi hét ra bốn tiếng a, cô đã bị bắn ra khỏi cổ điện đồng xanh, biến mất tăm.
- Tuyệt đối không được ngủ gục trong lúc ta giảng bài, tiểu nha đầu chẳng bao giờ nhớ được điểm này. Con bé cái gì cũng tốt, chỉ là mau quên mà thôi. - đại tiền bối lẩm bẩm.
Tống Thư Hàng nuốt nước bọt cái ực.
- Được rồi, tiểu tử này, nói cũng nói xong rồi. Giờ là lúc đưa ngươi ra khỏi đào. - đại tiền bối đứng lên, móc móc trên người con thỏ lông dài. Sau đó, hắn móc ra một mảnh vải có vẽ phù văn, đưa cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy mảnh vải có phù văn, hỏi: - Đây là pháp thuật phong ấn trí nhớ sao?
Khi hắn nhận lấy mảnh vải này thì trước mắt hắn đột nhiên sáng lên.
Phù văn trên tấm vải biến thành vô số phù văn nhỏ, nhảy vào trong đầu của hắn. Những phù văn này hợp lại với nhau, đúng là một pháp thuật phong ấn ký ức. Nhưng pháp thuật kia đang ở trong trạng thái chờ kích hoạt, chỉ còn chờ Tống Thư Hàng chủ động kích hoạt nó để phong ấn trí nhớ lại mà thôi.
- Phù văn này có thể khiến ngươi có một cơ cơ hội được tự mình phong ấn. Bên trong pháp thuật phong ấn có ẩn chứa một cơ hội giải phong ấn. Chờ sau khi ngươi kích hoạt được nó thì nó sẽ phong ấn toàn bộ ký ức về thiên giới đảo của ngươi lại. - đại tiền bối giới thiệu: - Còn cơ hội giải khai phong ấn này thì phải xem ngươi có duyên tiếp xúc được hay không.
- Cuối cùng, xem như trả công cho việc ngươi chịu ngồi nghe ta nói lâu như thế, đưa cái phần da nhất thốn chỉ xà kia cho ta. Ta sẽ tự mình chế tác một cái túi thu nhỏ cho ngươi. - đại tiền bối mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì hai mắt lập tức sáng rỡ lên.
Nghe vị đại tiền bối nãy lải nhải cả buổi trời, rốt cuộc cũng có thu hoạch rồi. Tuy rằng hắn có một bộ da của nhất thốn chỉ xà, nhưng muốn tìm người làm thành một cái túi thu nhỏ cũng chẳng dễ dàng gì, nhất định phải trả một cái giá thật lớn. Nói không chừng một đoạn thời gian rất dài sắp tới hắn cũng không thể có được một cái túi thu nhỏ của riêng mình được.
Đại tiền bối đưa ra yêu cầu giúp đỡ thế này đúng là hợp ý của hắn.
Vậy nên Tống Thư Hàng vội móc mảnh da rắn mà Cửu Đăng cô nương cho hắn ra, đưa cho đại tiền bối.
Đại tiền bối lấy da của nhất thốn chỉ xà ra, vỗ tay một cái.
Con thỏ lông dài màu tắng trên người hắn há miệng, phun ra mấy loại tài liệu, dung nhập vào trong hai tay của đại tiền bối.
Một đám phù văn pháp thuật lóe lên trong lòng bàn tay của đại tiền bối.
Một lát sau, đại tiền bối vươn tay ra, trong tay hắn xuất hiện một túi tiền hình thỏ vô cùng đáng yêu.
- Đã lâu rồi không luyện mấy loại pháp khí cấp thấp thế này, nên không quen tay lắm. - đại tiền bối đắc ý đưa cái túi tiền hình con thỏ này cho Tống Thư Hàng: - Cầm trận pháp bên lỗ tai trái của nó, quán nhập khí huyết chi lực vào, lại áp sát túi vào thứ ngươi muốn thu nhỏ, là có thể thu nhỏ thứ ngươi muốn, sau đó bỏ nó vào trong túi.
Tống Thư Hàng giơ hai tay run rẩy nhận lấy cái túi tiền này.
- Tiền bối… tại sao lại làm hình con thỏ thế? - Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại, nếu như có thể thì hắn muốn đổi thành cái túi da cá sấu, loại mà đàn ông hay dùng cũng được.
Nhưng lại là một túi tiền hình con thỏ đáng yêu thế này, khiến hắn có hơi khó chấp nhận nổi.
- Bởi vì ta rất thích thỏ. - đại tiền bối trầm giọng nói.
….
Biển Đông, trên người con cá voi lớn.
- Tìm được manh mối rồi! - Hai mắt của Bạch Tôn Giả sáng lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 317: Túi Thu Nhỏ Nhất Thốn Chỉ Xà.
Chương 317: Túi Thu Nhỏ Nhất Thốn Chỉ Xà.