Joseph chỉ cảm thấy lúc sư phụ chạy đi vô cùng tiêu sái, nhìn qua giống như Tống Thư Hàng chỉ đang thong thả dạo bước, nhưng thực tế, tốc độ lại nhanh kinh khủng, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của hắn chỉ còn lại một đốm nhỏ màu đen.
Đây cũng là đặc điểm của công pháp nho môn - phong độ, nhất định phải giữ được phong độ!
Dù choảng nhau nhưng tóc tai vẫn gọn gàng, ấy chính là tu sĩ nho môn.
- Đây chính là khinh công sao! - Joseph mở to hai mắt, bây giờ hắn chỉ cân nhắc mỗi một việc - khó khăn lắm mới gặp lại được sư phụ lần nữa, và cũng đã biết được tên tuổi của sư phụ rồi. Vậy mình có nên thuận thế bám sát theo sư phụ luôn không? Tốt nhất là đi tới gần nhà của sư phụ để tiện bề học thêm chút công phu nữa ấy?
….
Hơn mười giây sau.
Khi Tống Thư Hàng nhanh chóng chạy tới chỗ cổng thành thì hai con chim ưng lớn kia cũng vừa tấn công xuống!
Chúng nó vươn vuốt chộp tới, vừa trảo một cái đã bắt được con mồi.
Một con hùng ưng tóm lấy Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen, một con hùng ưng khác thì tấn công hơi chậm hơn, bắt lấy cô gái trông có vẻ trí thức và tiếp viên hàng không hơi béo nọ.
- Cao Mỗ Mỗ! - Nha Y lập tức kêu to, muốn chạy nhào lên.
Cũng may là chị gái của Lục Phỉ đứng bên cạnh túm lấy Nha Y lại…..
Sau khi hai con hùng ưng bắt được mục tiêu thì vỗ cánh phành phạch tạo thành gió lớn.
Thân thể khổng lồ của chúng nó bắt đầu bay lên trời lần nữa!
Bên trong vuốt ưng, Cao Mỗ Mỗ thở dài nặng nề - trong lúc nguy hiểm ban nãy, cậu ta đã đẩy bạn gái Nha Y của mình ra, còn mình thì bị con chim ưng lớn này chộp lấy.
Cậu ta thở dài, cảm giác gần đây mình xúi quẩy quá thể…. Kể từ khi cái thằng Gia Cát Trung Dương kia vượt ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài tìm tới cậu thì cái thang điểm may mắn vốn vào hàng cực phẩm của cậu đã tụt xuống không phanh luôn.
Mười ngày trước, chú mèo mà cậu nuôi bao năm nay đột nhiên xông ra ngoài đường, bị xe tông chết. Khiến cậu ta rất đau lòng.
Chín ngày trước, ba con kim ngư cậu ta vừa mới nuôi, bởi vì mẹ hắn ở không chán quá nên bỏ đồ ăn hơi nhiều, khiến cả ba con no bể bụng mà chết. Khiến cậu ta đau lòng khôn xiết.
Tám ngày trước, bộ tiểu thuyết mà cậu ta viết đăng lên mạng từ hai năm trước, bởi vì tả sơ sơ về chỗ không nên tả, sau đó toàn bộ bị report. Rõ ràng cậu ta đã rất cẩn thận, tả né dữ lắm rồi. Nhưng vẫn bị bắt. Khiến cậu ta tan nát cõi lòng.
Ba ngày trước, khi cậu ta và bạn gái Nha Y hẹn hò đi chơi, thì đột nhiên bị Gia Cát Trung Dương tìm tới tận cửa quấy rầy, bị cắt đứt tuần trăng mật. Khiến lòng cậu ta quặng thắt.
Sau đó tới hôm nay, máy bay tự nhiên gặp sự cố, bọn họ phải vội vàng đáp xuống một nơi kỳ lạ. Bây giờ, cậu ta lại bị một con chim ưng bắt lấy.
Sau đó… không bao lâu nữa, mình sẽ bị con chim ưng khổng lồ này nuốt vào trong bụng, sau đó sẽ bị nó tiêu hóa, rồi bị nó thải ra chỗ nào đó.
Đúng là một câu chuyện quá đỗi thê thảm.
Trong lúc Cao Mỗ Mỗ đang suy nghĩ bung bét lung tung thì bên dưới đột nhiên có bóng người chạy tới. Tốc độ của bóng người kia cực kỳ nhanh, có thể sánh ngang với tốc độ của xe hơi.
Chính là Tống Thư Hàng!
Nhìn thấy thằng bạn tốt cùng phòng của mình, Cao Mỗ Mỗ thầm cắn răng.
Cậu ta cố ngăn dòng nước mắt - không được khóc, trước khi chết, cậu ta phải giữ lại hình tượng một trang nam nhi hảo hán cứng cỏi cho Nha Y mới được.
- Thư Hàng, giúp tao chăm sóc Nha Y thật tốt, kiếp sau bọn mình lại làm an hem! - Cao Mỗ Mỗ gào lên rất đỗi bi tráng, ra sức huơ tay với Tống Thư Hàng.
Nha Y ở chỗ cổng thành lập tức bật khóc.
….
Tống Thư Hàng thầm cắ răng, vẫn đến muộn mốt bước…. nhưng cũng may là không trễ lắm, vẫn còn cơ hội cứu vãn!
- Xuống đây… cho tao! - Tống Thư Hàng tức giận gầm lên một tiếng.
Tiếng như sấm rền, đinh tai nhức óc! Khiến cho con hùng ưng đang tung cánh trên trời cao bị dọa sợ.
- Thư Hàng, đừng có làm chuyện ngu ngốc! - Cao Mỗ Mỗ ở giữa không trung kêu to, lúc này, con hùng ưng đã kéo bọn họ bay lên cao hơn mười mét rồi.
Hai con hùng ưng vẫn đang ra sức vỗ cánh, lên cao thêm chút nữa thì bọn nó có thể đập cánh bay thẳng lên mây xanh.
Lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên nhảy lên chỗ bức tường thành, hai chân đạp lên tường!
Sau một khắc, hắn lại chạy men theo bức tường.
Bức tường thành cao bốn mươi mét, chia ra làm bốn tầng theo dạng bậc thang. Mỗi tầng cao hơn mười mét. Vách tường thẳng đứng, không có chỗ nào có thể mượn lực được.
Cho dù là cao thủ leo núi hàng đầu thế giới tới đây, nếu như không có thiết bị đầy đủ trợ giúp thì cũng chẳng làm gì được trước bức tường này.
Nhưng lúc này, Tống Thư Hàng lại đạp lên nó chạy lên như đạp trên đất bằng, cứ chạy thẳng một mạch lên trên.
Lúc này, định luật vạn vật hấp dẫn dường như không có hiệu quả đối với Tống Thư Hàng.
Hắn chạy với tốc độ cực nhanh. Cứ chạy mỗi mười mét tường thành thì sẽ có một đoạn bậc để cho Tống Thư Hàng mượn lực. Sau đó, hắn có thể nhảy lên một cái, rồi lại chạy băng băng lên bức tường.
May mà đoạn tường thành này được xây theo dạng kim tử tháp.
Nếu không, lấy tu vi của thân pháp 'quân tử vạn lý hành' của Tống Thư Hàng bây giờ, căn bản không cách nào một hơi leo lên bức tường cao cỡ này được.
Mọi người đứng bên dưới cổng thành thấy thế thì ai cũng đực mặt ra. Dựa vào hai chân thôi mà có thể chạy lên một bức tường thẳng đứng thế này, đây chính là bức tường cao hơn bốn mươi mét đấy!
Đây là chuyện mà con người có thể làm ra được sao?
Tất cả mọi người lập tức nhớ tới cảnh ông chú Joseph mặt mày hớn hở gọi Tống Thư Hàng là ‘sư phò’.
Chẳng lẽ Tống Thư Hàng lại là cao thủ võ lâm thật à?
Loại sinh vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết với phim ảnh như cao thủ võ lâm thật sự có thật ở ngoài đời sao?
Bạn đang- đọc truyệ-n tại iRE-A-D.vn…
Chỉ trong chớp mắt, Tống Thư Hàng đã chạy lên đỉnh của bức tường bốn mươi mét kia!
Lúc này hai con hùng ưng nọ cũng vừa bay tới độ cao này - Tống Thư Hàng đang ở ngang với chúng nó.
- Ở lại cho tao! - Tống Thư Hàng cắn răng kêu to, hai chân của hắn giẫm mạnh lên tường thành, bàn chân giống như có gắn lò xò, bay vọt qua một khoảng cách xa gần bảy mét, đạp về phía con hùng ưng đầu tiên!
Con hùng ưng đầu tiên kia đang quắp cô gái và tiếp viên hàng không nọ. Nó hoàn toàn không ngờ trên tường thành đột nhiên lại nhảy ra một sinh vật nào đó, nên hoàn toàn không chút đề phòng nào.
Sau một khắc, Tống Thư Hàng đạp một cước thật mạnh lên lưng của con hùng ưng đó. Khí huyết trong bốn khiếu, tâm, nhãn, tị, nhĩ bộc phát. Toàn bộ sức mạnh bị Tống Thư Hàng dồn hết lên trên chân phải.
Một cước này mang theo vạn quân chi lực, đạp thật mạnh lên lưng của con hùng ưng kia!
Con hùng ưng kêu thảm một tiếng, sau khi bị đạp mạnh, nó bất giác rơi xuống bên dưới.
Mà nương theo lực của cú đạp này, Tống Thư Hàng lại bật người nhảy lên thêm lần nữa, hai tay nắm chặt bảo đao Bá Toái, chém thật mạnh về phía con hùng ưng còn lại - con hùng ưng chộp lấy Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen này mới là mục tiêu chính của Tống Thư Hàng hắn.
Tống Thư Hàng cũng chẳng phải thánh nhân, càng không phải cao tăng đắc đạo, không thể nào xem chúng sinh ngang hàng được.
Tuy rằng hắn đều quan tâm lo lắng cho an nguy của cả bốn người bị bắt - nhưng so ra, hắn vẫn quan tâm an nguy của thằng bạn cùng phòng là Cao Mỗ Mỗ hơn.
Hai con chim ưng này, Tống Thư Hàng đương nhiên muốn giải quyết con chim đang quắp Cao Mỗ Mỗ trước tiên.
Tuyệt đối không thể để cho con chim ưng này chạy thoát, nếu không, hòn đảo thần bí này lớn như thế. Khắp nơi đều ngập tràn nguy cơ, tỉ lệ sống sót của Cao Mỗ Mỗ sẽ không tới một phần vạn.
….
Phải một chiêu giết chết nó, không thể cho nó có cơ hội chạy trốn được.
- Hỏa diễm đao! - Tống Thư Hàng vừa ra tay thì lập tức kích hoạt kỹ năng trên chiếc nhẫn cổ đồng không chút do dự.
Mỗi ngày chỉ có thể dùng hỏa diễm đao ba lần, đây đã là lần dùng cuối cùng. Nếu muốn dùng hỏa diễm đao trên chiếc nhẫn cổ đồng này nữa thì phải chờ đủ hai mươi bốn giờ đồng hồ sau khi chém ra đao đầu tiên mới được.
Ngọn lửa sáng rực bốc lên trong tay Tống Thư Hàng, ngọn lửa phập phồng, đao khí tăng cao.
Trong mắt của con hùng ưng kia lộ ra vẻ sợ hãi, bản năng của nó cảm giác được, ngọn lửa trong tay sinh vật nhỏ xíu này có uy lực đủ để giết chết được nó.
Không thể để ngọn lửa này chạm phải.
Con hùng ưng sợ hãi kêu vang, nó vỗ cánh điên cuồng, lên cao, phải lên cao hơn nữa!
- Chết đi cho tao! - Tống Thư Hàng giơ tay hai chém xuống thật mạnh giống như lần trước.
Hỏa diễm đao lại biến thành đao khí hình bán nguyệt. bay về phía cổ của con chim ưng nọ….
- Nhất định phải thành công đấy. - Tống Thư Hàng ở giữa không trung cắn răng nói.
Phập! Đao khí của hỏa diêm đao chém về phía cổ của con hùng ưng.
Con hùng ưng kia liều mạng, dùng hết sức đập cánh, tốc độ vươn coa của nó ngày càng nhanh hơn.
Không thể xem thường ý chí sống còn của bất kỳ sinh vật nào… trong lúc sống chết trước mắt, tất cả các loài sinh vật đều sẽ bộc phát ra được tiềm lực kinh người.
Lúc này, con hùng ưng này đã bộc phát toàn bộ tiềm lực của mình.
Cơ hồ là trong nháy mắt khi đao mang của hỏa diễm đao chém tới, mắt thấy đã sắp chém trúng cổ của nó, thì đúng lúc này, con hùng ưng kia dùng sức vỗ cánh, thân hình dựng thẳng lên, ra sức ngưỡng cổ ra đằng sau.
Đao khí của hỏa diễm đao xẹt qua chỗ cổ của con hùng ưng… đao mang chém gọn một mảng lớn lông cổ với lông ngực của nó.
Cổ của hùng ưng túa máu. Nhưng nó vẫn giữ được một mạng.
- Còn chưa ngỏm nữa! - Tống Thư Hàng giơ tay trái của mình, trên đó lóe lên ánh sáng của một tờ bảo phù.
Hắn đã có chuẩn bị từ trước, dù sao thì hỏa diễm đao chỉ là một năng lực kèm theo của chiếc nhẫn cổ đồng kia, hắn không thể khống chế đao pháp này hoàn toàn theo ý mình được.
May mắn chính là hắn vẫn còn một tờ kiếm phù cuối cùng. Tuy rằng dùng một tờ kiếm phù có uy lực tương đương với một kiếm của tu sĩ tam phẩm thế này để đối phó với một con hùng ưng thì hơi phí.
Nhưng vì cứu thằng bạn tốt của mình, Tống Thư Hàng không quan tâm nhiều như thế.
- Kiếm! - Tống Thư Hàng quát khẽ một tiếng.
Nhưng… kiếm khí trong dự đoán lại không hề bắn ra.
Sao có thể chứ, lẽ nào kiếm phù mất hiệu lực rồi sao? Tống Thư Hàng nhìn tờ kiếm phù trong tay, sau đó mặt mày trắng bệch.
Bởi vì thứ trong tay hắn không phải kiếm phù, mà là một tờ phá tà phù.
Lúc này, thân thể Tống Thư Hàng đã mất điểm tựa, đang rơi xuống dưới.
Còn con hùng ưng đang quắp lấy Cao Mỗ Mỗ thì vỗ cánh, muốn kéo dài khoảng cách với hắn.
Tại sao có thể như thế! Tờ bảo phù trong tay mình sao có thể là phá tà phù được chứ. Bây giờ không đổi kịp nữa, bởi vì mấy tờ bảo phù còn lại đều đang ở trong ba lô rồi!
Đáng chết, mình đã chủ quan quá mức… bởi vì sự chủ quan này, nên mình đã đánh mất cơ hội cuối cùng để cứu bạn rồi.
Nếu như một chiêu hỏa diễm đao kia của mình có thể đánh trung hùng ưng thì mình sẽ không sơ sẩy như thế, nếu như thực lực của mình có thể mạnh hơn một chút thì kết cục cũng sẽ không như thế.
Trong lòng Thư Hàng cực kỳ tức giận, hắn giận vì sự chủ quan của mình, giận vì thực lực của mình quá yếu kém.
Cơn lửa giận này bốc lên ngùn ngụt trong lòng của Tống Thư Hàng.
- đúng lúc này, trong đầu của hắn đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh của một mảnh hỏa diễm.
Đó là cảnh tượng khi Xích Tiêu Tử đạo trưởng dùng nhánh cây làm đao, vung nhẹ một cái, ngọn lửa bùng lên trên nhánh cây, đốt cháy cả trời, thiêu rụi cả đất, nuốt chửng cả thế giới….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 292: Tống Thư Hàng Thế Mà Là Võ Lâm Cao Thủ Thật À?
Chương 292: Tống Thư Hàng Thế Mà Là Võ Lâm Cao Thủ Thật À?