Qua câu nói của Hoàng Sơn chân quân trong đoạn video ấy thì có thể kết luận: Bạch chân quân là người có sức cuốn hút cao, giới tính là nam, còn những thứ khác thì chân quân chưa nói tới.
Rốt cuộc vì đâu mà một Bạch chân quân “hào phóng, được mọi người trong nhóm chat kính nể, gần gũi hậu bối” lại khiến chúng tiền bối sợ như vậy?
Không chết người đấy chứ? Tống Thư Hàng có chút lo lắng.
- Thôi, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ dừng! - Hắn tắt máy tính, bò lên giường đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, ngủ thẳng đến hừng đông.
Không có giấc mơ kỳ quái nào…xem chừng đàn chủ đã chết hẳn rồi.
Hôm sau, mùng 9 tháng 6, trời quang mây tạnh.
Ngày cuối cùng của đại hội thể dục thể thao, cùng là ngày cuối cùng của kỳ thi đại học.
Qua hôm nay, các thí sinh khốn khổ sẽ được giải thoát khỏi địa ngục thi đại học, sau đó...họ sẽ bước chân vào một cái địa ngục khác có tên là “đợi kết quả”, tiếp tục phải chịu đựng những cách tra tấn khác.
- Thư Hàng, đi, đi đăng ký thôi! - Sáng sớm, Thổ Ba về ký túc xá, rồi hô lên với Thư Hàng như vậy.
Đúng rồi, hôm qua đã hẹn Thổ Ba cùng đi đăng ký học lái xe thi lấy bằng ô tô.
Trong khu vực của đại học Giang Nam có một chi nhánh của phòng quản lí xe, nơi này là nơi cấp bằng lái cho sinh viên.
Mới sáng sớm, lượng người đăng ký học xe không nhiều, Thư Hàng cùng Thổ Ba tới quầy lễ tân để xếp hàng, sau đó cả hai cùng điền thông tin vào phiếu đăng ký của phòng quản lí.
Tiếp đó là kiểm tra thị lực, thính lực, kiểm tra sức khỏe, rồi đi chụp hình thẻ, sau đó quay về quầy tiếp tân để nộp phí, nhận tài liệu.
Cô gái ở quầy tiếp tân rất nhiệt tình giải thích cho họ:
- Tám giờ sáng và một giờ chiều mai - thứ hai, có hai tiết học lý thuyết lái xe, sau khi tham dự hai tiết học đó, hai cậu có thể đăng ký thi lý thuyết lúc nào cũng được. Nhưng mỗi đăng ký chỉ có hai cơ hội thi lý thuyết, nếu không đỗ thì phải nộp phí đăng ký tiếp. Vậy nên, hai cậu tốt nhất là đừng lãng phí cơ hội.
- Cám ơn. - Tống Thư Hàng cười ngượng ngùng.
Hai năm gần đây, việc làm thủ tục ở Hoa Hạ được giản lược đi rất nhiều.
Nghe nói, chừng năm, sáu năm trước, muốn học lái xe, thì phải đợi chừng mười ngày nửa tháng mới đi học lý thuyết được, học xong lại đợi thêm chừng mười ngày nửa tháng để thi lý thuyết. Nghĩ lại những tiền bối phải học lái xe thời đó, mà lại thấy đau xót. Bao thanh xuân đều lãng phí bởi những quãng thời gian chờ đợi.
Giờ thì đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần tự thấy bản thân đã nắm được lý thuyết, học xong lớp dạy lý thuyết xong, thi ngay cũng được. Không đỗ thì đăng ký thi tiếp, thi đến khi đỗ mới thôi.
Đã đỗ lý thuyết rồi, thì bất cứ lúc nào cũng có thể học thực hành.
Nếu may mắn, thì chỉ cần một tháng là có thể nhận được bằng.
- Thi lý thuyết không thành vấn đề đấy chứ? Thư Hàng? - Thổ Ba hỏi, vốn hắn đã nhớ sạch những quy tắc giao thông và những kiến thức quan trọng rồi.
- Không thành vấn đề, chỉ cần học xong hai tiết lý thuyết là có thể đăng ký thi ngay! - Tống Thư Hàng đáp.
Dạo trước, hắn vào tiệm sách coi cọp cũng đâu phải coi không. Những kiến thức quan trọng và những kiến thức lý thuyết hắn đều nhớ cả rồi.
- Được, đợi thi lý thuyết xong, chúng ta đăng ký học thực hành luôn, tranh thủ lấy được bằng trong khoảng thời gian sớm nhất. - Thổ Ba chà chà tay, - Mấy hôm nay tao đi hỏi dò xem giáo viên nào dạy tốt, đến lúc đấy thì đăng ký học giáo viên đó.
- Không phải giáo viên là được phân ngẫu nhiên à? - Thư Hàng hỏi.
- Đương nhiên là “ngẫu nhiên” chứ, yên tâm đi, cứ để tao lo. - Thổ Ba cười gian trá.
- Được rồi. - Tống Thư Hàng cười bảo.
Ừm...Đợi đến khi có bằng lái ô tô rồi, mình có nên đi học cả bằng lái máy bay không nhỉ? Còn lâu lắm mới có thể dùng kiếm để bay lên trời, chui xuống đất. Giờ muốn bay giữa trời cũng chỉ còn cách là lái máy bay!
Ừm, không việc gì phải vội,cứ từng bước mà đi, trước tiên cứ có bằng ô tô cái đã.
Bấy giờ, Thổ Ba thuận miệng hỏi:
- Thư Hàng, tao định đi chơi ở quảng trường La Tín một chút, mua đồ ăn vặt. Mày muốn đi cùng không?
Tống Thư Hàng nghĩ nghĩ, ngoại trừ việc tu luyện thì hôm nay cũng chẳng còn việc gì khác, đi dạo phố cũng chẳng tốn mấy thời gian.
- Được cùng đi, tao cũng muốn mua ít đồ. - Thư Hàng cười nói.
Quảng trường La Tín nha, con đường ẩm thực, cũng là một trong những địa điểm làm thay đổi cuộc đời hắn!
Bạn đan.g đọc truyện tại i.RE.AD.vn.Nếu không có quảng trường La Tín, hắn sẽ không gặp Vũ Nhu Tử, cũng không nhận được hai chai thuốc thối dịch, cũng không có cơ hội tiếp xúc với thế giới tu sĩ!
Thư Hàng cảm thấy quảng trường La Tín chính là địa điểm may mắn của mình.
Con đường ẩm thực.
Sau khi Thư Hàng và Thổ Ba đi dạo một chốc, Thổ Ba đã mua cả đống đồ, xách theo đủ thứ túi lớn túi nhỏ, xem chừng, mấy ngày sau hắn định ngồi rịt trong nhà à? Chẳng nhẽ lại thấy game nào hay, định cày suốt đêm?
Thư Hàng chỉ tùy tiện mua một ít, vừa đi vừa ăn.
Ngay khi đang dạo, bỗng nhiên, khóe miệng hắn giật giật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một bóng dáng cách đó không xa.
Xin chào ác duyên, sao ngày nào cũng gặp ác duyên!
Cách ngã tư không xa, có một người đàn ông vận đồ công sở đang bước vội vàng. Đi được một quãng, hắn lại lén lút núp trong góc, không biết đang làm gì.
Nói thế nào nhỉ, thế giới này lớn như thế…dựa theo thống kê, thì trước năm 2018, toàn thế giới đã có chừng tám tỷ người. Một khán phòng năm nghìn người đã đủ khiến người ta thấy đông đúc, nếu tám tỷ người đứng cùng một chỗ thì chẳng các nào biển người!
Nhưng thế giới cũng rất nhỏ. Dưới sự dẫn lối của một sợi dây có tên là “duyên”, nó khiến hai con người khác biệt, nằm lọt thỏm giữa con số tám tỷ, nhưng lại không ngừng gặp nhau.
Mấy hôm nay, Tống Thư Hàng gần như ngày nào cũng trông thấy ông chú này.
Dù là trong ngõ hẻm, tàu điện ngầm, bệnh viện, hay thậm chí là con đường ẩm thực này, đi đâu cũng có thể trông thấy người kia.
Trong một thoáng, Tống Thư Hàng thậm chí còn nghi ngờ là, liệu có phải trên thế giới này có rất nhiều clone của “ông chú” này, phân bố quanh khu vực đại học Giang Nam, nên mình mới dễ gặp người ta thế không?
Được rồi, dù là thế nào chăng nữa, thì ác duyên vẫn cứ là ác duyên!
Hôm nay đã gặp nhau, thì nhất quyết không được cho qua dễ dàng được!
Tống Thư Hàng bắt đầu đứng xoay vai, hoạt động gân cốt!
Thổ Ba nhìn hắn với vẻ nghi hoặc:
- Thư Hàng, mày làm gì thế?
- Ha ha, đừng để ý. Tao gặp người quen, nên định qua “chào hỏi” chút thôi! - Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi bảo.
- Ha? Vậy tao vào cửa hàng này mua ít đồ, mày chào hỏi xong thì qua tìm tao. - Thổ Ba gật đầu, rồi xoay người đi vào trong cửa tiệm bên cạnh.
Tống Thư Hàng nghe răng cười, ngồi xổm xuống, tạo dáng chuẩn của vận động viên thi chạy một trăm mét…ông chú à, tôi tới đây!
- Con cháu Tô thị, lần này phải xem ngươi chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta như thế nào! - Ông chú lạnh giọng nói.
Lần trước, đi theo dõi mà lại bị sổng mất “con cháu Tô thị”, hắn vốn đã bực bội hồi lâu, nay vất vả lắm mới lại tìm được người đó! Ông chú này chuẩn bị lặng lẽ theo dõi, rồi tìm chỗ không người để tóm đối phương!
Bấy giờ, hắn đột nhiên cảm thấy có gì bứt rứt. Giác quan thứ sáu sắc bén của một tu sĩ cho hắn biết, có rắc rối ở chung quanh mình.
Ánh mắt của ông chú sắc lẻm như chim ưng, hắn quanh đầu nhìn chung quanh, chẳng mấy chốc đã thấy được cái nguyên nhân khiến mình bứt rứt…cách đó không xa, một cậu thanh niên tuấn tú đang vọt tới cạnh hắn bằng tốc độ của người thi chạy một trăm mét!
Là cậu ta!
Tên lừa đảo vô cùng phiền toái!
Không ngờ tên này lại quấn hắn lâu như thế, còn không chịu buông tha! Lần trước cũng tại thằng lừa đảo này mà khiến con cháu Tô thị chạy mất, lần này hắn lại định quấy rối sao?!
Nhưng lần này, tao không né nữa đâu!
Ánh mắt của ông chú trở nên kiên định, đến lúc cần phải làm rõ vấn đề!
Ánh mắt của đôi bên đụng vào nhau, Tống Thư Hàng biết đối phương đã thấy mình,
Vậy thì cứ đường hoàng mà xông lên.
Tống Thư Hàng thầm siết chặt tay lại, điều chỉnh sức mạnh phù hợp, chuẩn bị tặng cho ông chú này một quyền, đánh cho ông ta ngã xuống, sau đó khống chế, rồi “tâm sự tỉ mỉ” về niềm tin cơ bản giữa người với người!
Tống Thư Hàng chạy cực nhanh, chẳng mấy chốc đã vọt tới trước mặt ông chú trung niên.
- Ông chú à! - Hắn nhe răng, tay phải siết thành quyền, chuẩn bị tung cú đấm!
Đúng lúc này...
Rầm một tiếng.
Thư Hàng cảm thấy mắt trái của mình tối sầm, một cú đấm đập thẳng vào hốc mắt hắn...Tiếp đó, là cảm giác choáng váng cực độ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 110: Đừng Nói, Phía Trước Có Một Ông Chú Hoang Dại!
Chương 110: Đừng Nói, Phía Trước Có Một Ông Chú Hoang Dại!