DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về - Phù Hoa
Chương 132

Triển kiếm

Cây hòe cao lớn, nhánh cây đan xen như vuốt quỷ, vị khách áo choàng nhanh nhẹn tránh né, Cù Vân Thăng đuổi theo phía sau, tìm sơ hở tấn công. Cây hòe quỷ này rất quan trọng với hắn ta, không thể mặc sức phát động tấn công ở phạm vi lớn.

Vị khách áo choàng nhếch môi, đạp mạnh chân, một nhánh cây dưới chân hắn rắc một tiếng gãy lìa, mang theo dây đỏ thắt trên nhánh cùng rơi xuống đất, màu sắc nhạt nhòa ngay trong thấy.

Tuy Cù Vân Thăng không thấy đường nhưng tu vi cao thâm, nhạy bén, hắn ta biết vị khách áo choàng vừa làm gì, sắc mặt khó coi vô cùng. Nhưng hắn không ngăn được vị khách áo choàng, cứ thế mấy tiếng răng rắc vang lên liên tiếp, hơn nửa nhánh trên cây hòe đã bị vị khách áo choàng đạp gãy.

Không thể cứ tiếp tục thế này! Sắc mặt Cù Vân Thăng cứng nhắc lạnh lẽo, hắn hạ quyết tâm, bắn ra một viên linh thạch xanh ngọc bích từ trong tay áo, linh thạch rơi xuống một nơi không nổi bật trên thân cây. Chớp mắt, xung quanh cây hòe nổi sương trắng.

Sương trắng vừa dâng, nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột, vị khách áo choàng đang định nhảy lên ngọn cây nhưng giữa chừng khựng lại, đáp xuống một nhánh bên cạnh. Sương trắng tràn ra, cảnh vật bốn bề trở nên mơ hồ.

Vị khách áo choàng phát hiện linh lực trong cơ thể dần dần ngừng lưu chuyển, hẳn là chịu ảnh hưởng từ sương trắng này. Hắn lắc đầu: “Thương địch một ngàn, ta cũng chịu thương tám trăm.”

Kiếm quang quỷ quyệt đâm tới lưng hắn. Vị khách áo choàng hơi nghiêng đầu, phi thân xuống dưới. Kiếm quanh đó vẫn bám theo hắn không buông.

Trong sương trắng không nhìn rõ thứ gì, linh lực cũng không thể lưu chuyển bình thường như bị thứ gì dán dính lại. Vị khách áo choàng bình tĩnh, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ta phân bố của các nhánh cây, tiếp theo, hắn giữ một nhánh bên tay phải, quay người đạp lên một nhánh khác, chân đạp liên tiếp lên hai ba điểm, mượn thế xoay người trên không, thân ảnh quỷ dị đổi vị trí đến sau lưng Cù Vân Thăng, sau đó không chút do dự bóp cổ hắn ta.

Nhưng Cù Vân Thăng cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, hắn phản ứng rất nhanh, cầm kiếm đâm ngang về sau. Chiêu này đến bất ngờ nhưng vị khách áo choàng đã sớm có dự liệu, hắn ngã người ra sau, kiếm của Cù Vân Thăng không chém trúng hắn mà chém phải một nhánh hòe.

Hai người kẻ qua người lại, động tác nhanh nhẹn khó nắm bắt, mới qua giây lát đã đánh được mấy chiêu, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Đáng tiếc, một người mù, một người nhắm mắt, lại còn bị sương khói che mờ, người bên ngoài không thấy được tình hình bên trong, chỉ nghe được tiếng động.

Kim Ngọc bị trận pháp trong viện giữ chân một lúc, bị thương vài chỗ nhưng may mắn chỉ là vết thương ngoài da. Y nhìn trận pháp dày đặc như tơ như trước mặt, cảm thấy trận pháp này mà không phá được thì dù cho trong kia có kết thúc rồi y cũng không vào được. Y phải tìm cách nào đó thật nhanh gọn mới được.

“Chỗ này nhìn là thấy không giống nơi tốt lành gì, phá luôn cho rồi.” Kim Ngọc lấy túi đồ của mình ra, bắt đầu lục lọi đồ đạc bên trong.

Thứ lợi hại nhất của y không phải kiếm pháp cũng không phải thuật pháp mà là mấy kỹ xảo bàng môn tà đạo. Kỹ xảo từ lâu đã không ai tu luyện, tu sĩ bình thường còn nghe đến nữa là. Kim Ngọc may mắn gặp duyên kỳ ngộ nên được truyền thụ một ít, cộng thêm hứng thú cá nhân mà có chút thành tựu. Y thật sự có năng khiếu ở phương diện này, tìm tòi ra không ít thứ hay ho.

Kỹ xảo y sắp dùng đến là tự mình mày mò ra, do lực sát thương mạnh nên đây là lần đầu tiên chính thức sử dụng. Y lấy ít khoáng thạch vàng và bột phấn, dùng cách giống như bày trận đặt chúng vào những phương vị khác nhau trong trạch viện, cuối cùng Kim Ngọc lấy ra một bó đuốc đã tắt, nghiến răng ném xuống.

Một tiếng động lớn vang lên, trời đất quay cuồng, trạch viện nằm trong sự bảo vệ của vô số trận pháp bắt đầu rung lắc. Thấy có tác dụng, Kim Ngọc tiếp tục bổ sung vào các phương vị. Y vừa làm vừa nhăn mặt.

Những thứ này có uy lực lớn nhưng đồng thời cũng rất quý giá và hiếm có, vài món trong đó là y moi được từ chỗ sư huynh sư tỷ và mấy vị bằng hữu, còn lại lá thành quả khổ sở đi khắp nơi tìm kiếm. Bây giờ đem ra dùng hết rồi, đau lòng chết đi được.

Nhưng mà đau lòng thì đau lòng, chỗ nào nên dùng y đều dùng tất. Dưới uy lực mạnh mẽ này, tòa trạch viện nằm sâu trong sườn núi này cuối cùng cũng sụp đổ, kéo theo trận pháp bên trong cũng đổ hơn một nửa. Kim Ngọc vui mừng, nhấc kiếm lên, đi vào trong viện, vừa đi vừa huýt sáo.

Trạch viện đổ sập, trận pháp bị phá, sương trắng cũng tan đi, hai người đáp xuống dưới cây hòe. Sau trận chiến lúc nãy, vị khách áo choàng bị rách tay áo, cánh tay bị chém một đường, máu đang chảy ra nhưng không nghiêm trọng lắm. Còn tay phải Cù Vân Thăng buông thõng, tay phải đã bị gãy đổi sang tay trái cầm kiếm.

Hai người vừa đáp xuống thì trông thấy một bóng người bay tới.

Kim Ngọc vừa mừng rỡ xông vào thì bị ánh mắt của hai người quét tới làm cho sợ hãi thụt lùi một bước. Nhưng y nhanh chóng để ý thấy cánh tay bị thương của vị khách áo choàng, trừng mắt hô: “Cha! Cha bị thương rồi, kẻ này khó chơi vậy hả?”

Vị khách áo choàng lau sạch vết máu trên cánh tay, đáp: “À, không sao.”

So với hai người họ, sắc mặt Cù Vân Thăng nặng nề hơn nhiều. Hắn nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn phá hoại kế hoạch của ta.”

Vị khách áo choàng đáp: “Con trai ta bị dây đỏ của ngươi nhiếp mất hồn phách, ngươi nói xem tại sao ta lại đến đây phá chuyện tốt của ngươi?”

Cù Vân Thăng hít sâu một hơi, nói: “Ta có thể trả lại hồn phách ngươi muốn, bớt đi chuyện không đáng, thế nào?”

Cù Vân Thăng chịu lùi một bước, hắn ta không muốn việc sắp thành lại hỏng ngay thời khắc mấu chốt này. Nhưng vị khách áo choàng không thỏa nguyện của hắn, vị khách áo choàng bình thản nói: “E là không được, từ lúc ta nhìn thấy cây hòe này, ta đã quyết định phải hủy diệt nó. Nhưng mà, thật khiến người ta cảm động, ta nhớ trước đây nghe nói rằng Yên Nhiên thượng nhân của Phương Hồ tiên sơn cả đời kiêu ngạo, tuyệt đối không chịu cúi đầu trước kẻ khác.”

Cù Vân Thăng nghe đến Yên Nhiên thượng nhân, mí mắt run rẩy, hỏi: “Ngươi quyết đối đầu với ta thật ư?” Sau đó cười lạnh nói tiếp, “Hay cho một nhân sĩ chính đạo thay đời hành đạo.”

“Không, ngươi nhầm rồi, ta không phải người tốt, cũng không có lý tưởng vĩ đại cứu rỗi chúng sinh gì cả. Ta chỉ đang làm chuyện ta muốn làm.” Vị khách áo choàng nói: “Ta cho rằng, ngươi phục sinh một ma hồn chi bằng tiễn ngươi đến với đồ nhi của ngươi, có lẽ như thế mới là viên mãn nhất.”

Cù Vân Thăng biến sắc, nghiến răng quát: “Ngươi thì biết cái gì! Đáng lẽ nàng ấy không phải chết! Nàng ấy không thể chết! Nàng ấy phải sống! Ta nhất định phải cứu sống nàng ấy, không kẻ nào được phép ngăn cản!”

Vị khách áo choàng nhìn nam nhân điên cuồng trước mặt, “Ta biết, thế nên ta nói ngươi sai rồi.”

Cù Vân Thăng bật cười, sau đó tiếng cười ngưng bặt giữa chừng. Đôi mắt hắn chầm chậm mở ra. Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt hắn, trái tim vị khách áo choàng trùng xuống.

Không ổn, trong mắt hắn ta có thứ gì đó. Bên trong đã bị ma khí nhuộm đen đặc. Trong tích tắc, cả người Cù Vân Thăng chìm trong ma khí. Hắn ta nhập ma rồi.

Vị khách áo choàng thầm cảnh giác, nhưng Cù Vân Thăng không đối phó hắn ngay mà quay đầu sang Kim Ngọc. Trong lúc hai người họ trao đổi, Kim Ngọc đã phát hiện ma hồn trong kết giới, kết giới rất kiên cố, đến nay vẫn chưa hề bị phá, chỉ yếu đi một ít do ảnh hưởng của xung quanh. Có lẽ ma hồn cũng cảm nhận được điểm này nên càng hung hăng lao đầu vào kết giới.

Kim Ngọc đến gần định nhìn cho rõ ma hồn đó, ai ngờ, hành động của y đã kích động đến Cù Vân Thăng. Hắn ta bỏ vị khách áo choàng, xông về phía Kim Ngọc. Sau khi ma hóa, tu vi của Cù Vân Thăng tăng lên một bậc, tốc độ nhanh đến mức Kim Ngọc không kịp phản ứng.

Kim Ngọc chỉ cảm thấy có một hơi lạnh quẹt qua cổ mình, sống lạnh đổ mồ hôi lạnh, lý trí nói với y mau mau tránh ra, nhưng đôi chân cứ như bén rễ, không tài nào động đậy.

Một giây nhanh như chớp, mọi thứ đều biến thành hư vô, Kim Ngọc thở dốc, giãy giụa thoát khỏi áp lực từ Cù Vân Thăng. Y phát hiện mình chưa chết, trên cổ cũng không có vệt máu nào chảy ra, nhưng vị khách áo choàng chắn trước mặt bảo vệ y chịu một kiếm ngay trước ngực, máu trào ra nhuộm đỏ một bên tay áo của Kim Ngọc. 

Nhìn kỹ hơn, không chịu hứng một kiếm, mũ áo choàng cũng bị chém làm hai, rơi xuống đất, và… thanh kiếm bất ly thân kia cũng rơi xuống bên cạnh.

Bởi một kiếm của Cù Vân Thăng quá lợi hại, lớp vải quấn quanh thanh kiếm bí ẩn bung ra một ít.

Kim Ngọc không dám hít thở, nhìn chằm chằm chui kiếm đang lộ ra bên ngoài.

Vị khách áo choàng lau máu dính trên tay, nhặt kiếm lên. Lúc cầm kiếm lên, lớp vải bọc bên ngoài tụt xuống, thân kiếm hoàn toàn lộ ra.

Vị khách áo choàng lúc này không còn giống vị khách áo choàng của trước đó, dường như nét ôn hòa qua bao năm tháng bị phủi sạch, đằng sau đó là sự sắc bén thậm chí là điên cuồng. Hắn của giờ phút này có nét gì đó giống với Cù Vân Thăng đã nhập ma, giống đến khó nói nên lời.

“Ta không định dùng đến thanh kiếm này nhưng ta đã đồng ý với nàng ấy…”

——”Chấp Đình, huynh trưởng như cha, sư đệ sư muội giao cho con chăm sóc đó.” Nàng đã nói đùa với hắn như thế. Khi ấy Tiểu Chiêu Nhạc vừa mới biết nói.

——”Chấp Đình, đồng ý với ta, sau khi ta chết, con phải bảo vệ các sư đệ sư muội bình an, không được… không được để chúng nó…” Đấy là câu nói cuối cùng nàng nói với hắn trước khi chết ở Thanh Trúc Lý, sau khi biết được thân phận và mọi việc hắn gây ra.

Vị khách áo choàng từ từ rút trường kiếm lạnh lẽo mà bén nhọn ra. Hi Vi kiếm ra khỏi vỏ phát ra tiếng kêu bi thảm não nề.

– Hết chương 132 –

Đọc truyện chữ Full