DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về - Phù Hoa
Chương 120



*HẬU TRUYỆN*
Thẩm Vô Cô
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Hơn bảy mươi năm đã trôi qua kể từ biến Hàm Dương bí cảnh chấn động tu tiên giới.

Trận biến cố đó gần như khiến tu tiên giới tổn thất hơn nửa số tu sĩ ưu tú nổi trội.

Đặc biệt phải kể đến tứ đại tiên sơn, tổn thất nghiêm trọng nhất, người chấp quyền của tứ đại tiên sơn phải thay đổi đồng loạt.
Doanh Châu tiên sơn là nơi khơi mào, kêu gọi mọi người vào Hàm Dương bí cảnh nên hứng chịu sự công kích và áp lực từ các bên, đó cũng là điều đương nhiên.

Người chưởng sự đương thời là Tắc Dung thượng nhân quyết định giam mình vào Tử Tịch vĩnh viễn để xoa dịu lửa giận của mọi người.
Con người rất dễ lãng quên, dẫu chuyện có lớn bằng trời nhưng qua một khoảng thời gian cũng như dấu chân trên cát, bị dòng chảy thời gian cuốn trôi đi không còn dấu vết, cuối cùng trở thành truyền thuyết trong miệng người đời.
Năm xưa, tất cả những người vào Hàm Dương bí cảnh đều bỏ mạng, không ai may mắn trở ra nên những người đợi bên ngoài không hề bên rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Kẻ biết chuyện, người không biết đều đưa ra lý do mà ai cũng chấp nhận rằng Hàm Dương bí cảnh sụp đổ bất ngờ, nuốt hết những người tiến vào.

Cứ thế, để mối thù hận cũ từ nhiều năm trước chìm vào biển cả.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bảy mươi năm trôi qua, tu tiên giới cuối cùng cũng trở lại thời kỳ huy hoàng năm xưa, thoát khỏi cục diện đệ tử của các môn hạ không đủ xuất chúng.


Nay đã xuất hiện nhiều thanh niên tài tuấn có bản lĩnh.
Trong đó, Kim Ngọc công tử của Doanh Châu tiên sơn là nổi bật nhất.
Thân phận của vị Kim Ngọc công tử này nói ra cũng là cả vấn đề.

Lai lịch của y là điều bí ẩn, nghe nói bảy mươi năm trước khi biến Hàm Dương bí cảnh chưa xảy ra, Chấp Đình thượng tiên đã nhận y là đồ đệ thay cho sư phụ.

Tại sao lại nhận thêm một đồ đệ cho người sư phụ đã mất mấy chục năm của mình mà không nhận cho mình? Thằng bé xuất hiện vào thời cơ hỗn loạn nhất này rốt cuộc có thân phận gì? Không ai biết, mọi người chỉ biết y lớn lên ở Doanh Châu tiên sơn, được Tắc Tồn sư huynh và Chiêu Nhạc sư tỷ dạy dỗ nên người.
Danh tiếng của Kim Ngọc công tử ngày càng lan xa, theo đó, suy đoán liên quan đến thân phận của y cũng trở thành chủ đề bàn tán mà mọi người ở tu tiên giới yêu thích nhất.

Từ đó được quy thành một trong những bí ẩn của tứ đại tiên sơn, ngoài ra còn có "cái chết của Hề Vi thượng tiên", "Nội tình biến Hàm Dương bí cảnh"
Khoảng thời gian trước, Kim Ngọc công tử đến từ Doanh Châu tiên sơn này phá giải một án oan lâu năm của Bạch Mã sơn tranh, đánh tan lệ quỷ đeo bám trong sơn thay, giúp tu tiên giới diệt trừ mầm mống gây họa.

Nhân dịp này lại nổi lên một trận bàn tán sôi nổi.
Tiên phường gần với Bạch Mã sơn trang nhất vốn là một nơi chẳng mấy náo nhiệt, bình thường các tu sĩ đi ngang qua cũng chỉ dừng nghỉ chân một chút rồi đi, nhưng dạo gần đây xảy ra chuyện Bạch Mã sơn trang làm những kẻ thích hóng chuyện chạy tới góp vui.

Đám người này cũng lạ ghê, nhân vật chính Kim Ngọc công tử trong câu chuyện làm xong việc đã về từ kiếp nào rồi mà bọn họ còn ở đó lải nhải án oan của Bạch Mã sơn trang mãi không chịu thôi.
Thẩm Vô Cô ngồi một góc trong quán trà, nghe hai tu sĩ ở bàn kế bên làm ra vẻ thần bí nói về nội tình diệt môn ở Bạch Mã sơn trang năm xưa, giọng đồng tình y như thật.

Nói xong chuyện chẳng biết thật hay giả nọ, hai người bắt đầu thảo luận đến Kim Ngọc công tử.

Một người nói: "Bây giờ thì hay rồi, đám lệ quỷ trong Bạch Mã sơn trang bị diệt trừ, vùng phụ cận cũng thái bình rồi.

Kim Ngọc công tử đó thật không hổ là đệ tử danh môn, vụ ở Bạch Mã sơn trang nhiều năm thế rồi, mấy môn phái xung quanh mặc kệ từ lâu, thế mà một mình ngài ấy giải quyết gọn ghẽ."
Người còn lại nói: "Ngươi nhìn thấy Kim Ngọc công tử đó chưa? Nghe các sư tỷ sư muội ta kể, ngài ấy tuấn tú bức người ấy, phong thái thì tuyệt đẹp…"
Nghe đến đây, Thẩm Vô Cô ngồi trong gốc bất bình đến lỗ mũi muốn xì khói.

Thẩm Vô Cô tên Vô Cô (*) nhưng biểu cảm chẳng vô tội tí nào, mắt trái hiện lên chữ không cam tâm, mắt phải hiện lên chữ bất bình.

Nếu đổi lại thành người lớn thì chắc chắn sẽ bị ăn đập ngay, nhưng Thẩm Vô Cô chỉ mới là đứa bé chín tuổi, dù mặt có ra vẻ phẫn nộ thế nào thì cũng trông như chú mèo con đang giương nanh múa vuốt thôi.
(*) Vô Cô (无辜): vô tội
Thằng bé bưng ly trà lên tu ừng ực như đang cố dập tắt lửa giận trong lòng, nhưng vô dụng bởi vì những tiếng thảo luận xung quanh vẫn cứ lọt vào tai cậu ta.

Nghe bọn họ khen ngợi Kim Ngọc công tử, vị tiểu thiếu gia ăn mặc sang trọng này rất không vui, nhưng nghe người ta ganh tị với Kim Ngọc công tử, nói y chẳng ra sao thì vị tiểu thiếu gia này cũng vẫn không vui, sau đó ngẩng đầu trừng mắt với người vừa nói.
Sực ý thức được hành vi của mình, Thẩm Vô Cô hơi xấu hổ, bỏ ly trà xuống hậm hực bỏ đi.

Bước ra khỏi quán trà, cậu ta đứng trước cửa nhìn trái ngó phải một hồi, đá đá đống tuyến trên bậc thềm.
Bấy giờ đang là mùa đông, tuyết vừa mới rơi qua một đợt nhỏ.

Thẩm Vô Cô đứng trong gió lạnh, chẳng biết mình nên đi đâu về đâu.


Cậu ta nổi điên nên bỏ nhà ra đi, chạy một mạch tới đây, bây giờ bình tĩnh lại không biết nên làm gì tiếp theo.

Cậu ta không muốn về, cũng không muốn đi tìm tiểu sư thúc, cậu ta bày đặt giận dỗi với bọn họ nên bây giờ chẳng ai thèm nhận về.
Nhưng đứng hứng gió mãi cũng không phải cách, Thẩm Vô Cô quyết định đi tìm một khách điếm trú thân rồi tính sau.

Nói tóm lại còn lâu cậu ta mới chịu chủ động về nhà cúi đầu nhận lỗi.
Dù mới chín tuổi nhưng cha cậu ta Thẩm Thanh Kha là đan sư cao cấp của Thiên Hoa Bách Thảo điện, mẹ Chiêu Nhạc là một trong các chưởng quản đương thời của Doanh Châu tiên sơn.

Cậu ta là tiểu thiếu gia oai phong khắp mọi nơi, bị chiều hư nên gan cũng to lắm.

Lần này tính mưu lập kế bỏ nhà ra đi đem theo không ít lộ phí nên không thấy lo lắng tí nào.
Khổ nỗi là cậu ta có một đôi mắt đẹp nhưng chẳng biết nhìn người gì cả, chọn tới chọn lui khắp cả tiên phường cuối cùng chọn ngay hắc điếm.

Vì tránh hành tung bị phát hiện, vị Thẩm tiểu thiếu gia này không chọn khách điếm dưới trướng các đại môn phái mà chọn một khách điếm nhỏ không mấy nổi bật.
Tính ra đây là lần đầu tiên cậu ta một mình ra khỏi nhà, tuổi còn bé thế, tất nhiên không biết trong tiên phường còn có thứ gọi là hắc điếm.

Hắc điếm thường được xây ở nơi vắng vẻ hẻo lánh, tiền phòng rẻ bèo, hoàn cảnh thì tệ, bên trong thì đủ loại người, người không có chút thủ đoạn thì không dám đi vào nơi này, lỡ như bất cẩn gặp đại ca đại tỷ gì đó bị cướp hết tiền, lấy luôn cái mạng cũng chẳng ai lo.
Thẩm tiểu thiếu gia này gan dạ phết, mặc một bộ y phục xa hoa nghênh ngang đi vào hắc điếm.

Thẩm tiểu thiếu gia vừa bước chân vào, âm thanh trong sảnh nhỏ đi trông thấy, mấy kẻ đang cãi lộn ầm ĩ, mắng người rồi đánh người đều chuyển ánh mắt ý vị không rõ về phía cậu ta.
Tiểu thiếu gia vẫn chưa nhận thấy điều gì, bộ dạng chẳng biết học được từ ai, ngẩng cao đầu nói: "Chưởng quầy, cho gian phòng thượng đẳng đi."
Đứng sau quầy là một người phụ nữ xinh đẹp, lả lướt tựa lên quầy, nghe cậu ta nói thế thì cười hô hố, giơ tay sờ mặt tiểu thiếu gia, "Ái chà, tiểu công tử nhà ai thế này, sao chạy tới đây vậy, người nhà không đi theo ư?"
Thẩm Vô Cô hừ một tiếng, không trả lời, mặt hầm hầm hất tay ả ra, "Bà còn phòng hay là không, không thì ta đổi chỗ khác."
"Có có có chứ, mở cửa làm ăn mà, có tiền thì đều là khách cả." Ả đón lấy linh thạch Thẩm Vô Cô ném qua.

Ả cầm linh thạch trong tay, mắt sáng lấp lánh, sau đó rút một tấm thẻ màu đỏ từ chiếc tủ sau lưng ra ném cho tên sai vặt đang chờ bên cạnh, "Dẫn tiểu công tử lên phòng."
Đến khi Thẩm Vô Cô lên lầu, đại sảnh mới ồn ào trở lại, chẳng qua có vài ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn lên tầng trên.
Một vị khách chùm áo choàng trông phong trần mệt mỏi ngồi một góc trong sảnh, hắn định uống xong bình rượu này rồi đi nhưng bất chợt nhìn thấy Thẩm Vô Cô bước vào, hắn ngẩn ra giây lát rồi ngồi về chỗ cũ.

Mũ áo choàng phủ xuống che đi ánh mắt của hắn.
Màn đêm buông xuống, hắc điếm dần yên tĩnh, bà chủ diễm lệ sai bọn sai vặt lên lầu đưa cơm.

Bọn họ quay trở xuống, nháy mắt một cái với ả.

Người phụ nữ diễm lệ đó nghịch mái tóc, nhìn lên tầng trên, cười khẽ.
Hai tên vai vặt đứng trước cửa phòng, nhét một viên đan dược màu đen vào phòng, sau đó lắng nghe động tĩnh bên trong.

Hai người nhìn nhau, rút dao đâm vào kẽ hở trên cửa.
Trong lúc hai người sắp phá cửa lẻn vào thành công.


đột nhiên sống lưng lạnh toát, sau đó té ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Ngã đến giữa chừng thì một bàn tay vươn ra giữ lấy rồi kéo bọn họ sang một bên, lặng lẽ đứng trước cửa nghe ngóng một lát, hình như nghe được gì đó, người khách áo choàng đẩy cửa ra.
Trong phòng trống huơ trống hoác, Thẩm tiểu công tử đáng lẽ nên ở đây lại chẳng thấy đâu nữa.

Người nọ đi vào phòng, đảo mắt một vòng cuối cùng dừng lại trên cửa sổ.

Hắn lắc đầu, thở dài bất lực.
Thằng bé này khá thông minh, còn biết đường trốn đi nhưng cậu ta chọn sai hướng rồi, vừa thoát khỏi hang hùm lại vào miệng cọp.

Vị khách áo choàng bước về phía cửa sổ hai bước, thân hình lóe lên rồi biến mất.
Lát sau, bà chủ dẫn đám sai vặt lên lầu, nhìn thấy cửa mở thênh thang và hai tên đang nằm ngủ ngon lành.

Ả tức giận giẫm chân, mắng: "Thứ vô dụng, để nó chạy mất rồi! Một thằng nhóc không có tu vi mà cũng xử không xong!"
Một tên sai vặt đi theo định nói tiểu công tử trông rất giàu có kia chắc có giấu bảo bối gì trên người mới phá được trận pháp trốn thoát, nhưng nhìn sắc mặt của bà chủ, gã không dám nói, đành phải đi theo, cẩn thận hỏi: "Bà chủ, chúng ta có cần đuổi theo…"
"Đuổi gì mà đuổi! Quy tắc ở đây là vào địa bàn của ai thì là con mồi của kẻ đó, giờ người đã chạy tới địa giới của tên mù kia rồi, đuổi cái đếch gì!" Ả ta trừng mắt, lắc mông bỏ đi, "Dọn dẹp sạch sẽ đi, để trượt tay một con dê béo có tiền, thật là tức chết bà mà!"
Vị Thẩm Vô Cô tiểu công tử suýt thành con dê béo bị làm thịt đang đi trên một con đường tối đen như mực.

Ban đầu cậu ta không thấy hắc điếm đó có gì khác lạ, đến khi phát hiện đồ ăn có vấn đề mới biết đường chuồn lẹ.

Cậu ta mới nhập môn tu luyện thôi nhưng có mang theo vài món pháp bảo cha mẹ và các tiền bối cho, không những giúp cậu ta phát hiện trong đồ ăn có vấn đề, còn hỗ trợ cậu ta phá trận chạy đi.
Dù sao cũng mới chỉ là đứa bé chín tuổi, thấy mình thoát nạn rồi trong lòng cũng bớt lo hơn, buông lỏng cảnh giác.

Bởi thế cậu ta chẳng hề nhận ra con đường tối thui tối mịt mình đang đi có gì không đúng.
- Hết chương 120 -
NNPH lảm nhảm:
Bài học rút ra là gì?
Là trẻ con hay bất kể một ai, khi đi đường vào buổi tối, đặc biệt là đường vắng phải đề cao cảnh giác.

Tốt nhất là tránh ra đường khi trời tối, tránh nông nổi bỏ nhà ra đi như tiểu Vô Cô nhé.

^^.


Đọc truyện chữ Full