DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về - Phù Hoa
Chương 44



"Một đêm khuynh đảo đời đổi thay"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Hồi bé, sức khỏe của Liên Hề Vi không được tốt, nếu như không có Liên Úc thượng tiên thường ra vào các bí cảnh tìm kiếm linh dược tục mạng cho nàng thì nàng đã chết từ lâu rồi.

Bởi lý do sức khỏe, nàng phải luôn ở trong căn viện Liên Úc thượng tiên đặc biệt chuẩn bị cho mình trên Doanh Châu tiên sơn.

Trong viện trồng rất nhiều thiên tài địa bảo có thể sinh ra mộc linh lực thuần khiết, tục mạng cho nàng mỗi giờ mỗi khắc.

Lúc sức khỏe tốt lên một chút, nàng cũng chỉ được đi dạo quanh quẩn trong viện mà thôi.
Liên Hề Vi không có bạn bè, Liên Úc thượng tiên là người nàng tin cậy nhất, nhưng ông ấy thường xuyên ra ngoài tìm thuốc cho con gái nên Liên Hề Vi ở một mình rất cô đơn.
Vào năm mười tuổi, Liên Hề Vi gặp Thương Lâm Tị.

Lúc đó, Thương Lâm Tị đã là chàng thiếu niên mười bảy tuổi, là con trai đầu lòng của Thương Hoán thượng tiên nhưng do tư chất không cao mà không được xem trọng.
Lúc hắn theo Thương Hoán thượng tiên đến bái phỏng Doanh Châu tiên sơn thì bất ngờ đi nhầm vào căn viện của Liên Hề Vi và gặp được nàng.

Khi ấy Liên Hề Vi thật sự rất thích người ca ca vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn này.

Hắn biết kể những chuyện thú vị, biết chăm sóc nàng, từ lời kể của hắn Liên Hề Vi biết được thế giới ngoài kia to lớn nhường nào.
Trời xanh ấm áp, dưới tán cây, ánh mắt chàng thiếu niên trong sáng miêu tả lại khung cảnh hải vực xanh biếc mình được thấy với nàng bằng ngữ điệu thích thú.


Trong lời kể của hắn, mọi thứ trở nên thật hấp dẫn.
Thương Lâm Tị không giống cha của Liên Hề Vi Liên Úc thượng tiên.

Tuy Liên Úc thượng tiên yêu thương con gái nhưng ông ấy không biết biểu đạt, tình yêu của ông ấy là sự im lặng.

Nhưng Thương Lâm Tị thì không, một đứa bé cô độc yếu ớt vì bệnh tật từ nhỏ không thể nào từ chối sự bầu bạn của hắn.

Thế nên kể từ đó, Thương Lâm Tị được Liên Úc thượng tiên cho phép, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đến chơi với Liên Hề Vi.
Năm Liên Hề Vi hai mươi tuổi, nàng và Thương Lâm Tị định hôn ước.

"Cho dù Hề Vi bị như thế này cả đời, con cũng sẽ ở bên cạnh nàng ấy, nàng ấy sống bao lâu, con sẽ yêu nàng ấy bấy lâu." Thương Lâm Tị nói với Liên Úc thượng tiên như thế, nhưng Liên Úc thượng tiên vẫn còn rất đắn đo, sau khi hỏi ý kiến của con gái xong ông ấy mới đồng ý mối hôn sự này.
Không lâu sau, cũng trong năm đó, Bồng Lai hủy diệt, Liên Hề Vi khỏe mạnh lại nhờ dùng một viên thần châu, nàng bắt đầu tu luyện, tiến độ một ngày bằng vạn dặm, nhanh chóng vượt mặt Thương Lâm Tị.

Nàng không cần phải ở trong căn viện đó nữa, cũng không cần nghe Thương Lâm Tị miêu tả về thế giới bên ngoài, bởi nàng có thể đi ngắm thế gian bằng chính đôi mắt của mình.
Nàng ngày càng nổi trội, là viên minh châu của Doanh Châu tiên sơn.

Còn Thương Lâm Tị, tư chất hắn vốn không tốt, tu luyện chậm chạp, phụ thân chẳng buồn để mắt tới, hai đệ đệ xem thường ức hiếp hắn, thậm chí vì mối quan hệ giữa hắn và Liên Hề Vi mà hai đệ đệ kia ghen ghét, làm ra rất nhiều chuyện nhằm khiến hắn mất mặt.
Do đó Thương Lâm Tị thường mang thương tích đầy mình đến gặp Liên Hề Vi.

Tuy hắn che giấu nhưng làm sao Liên Hề Vi không nhìn ra được.

Thế là nàng chẳng thèm bận tâm lập tức cầm kiếm chạy lên Đại Dư tiên sơn tìm hai đệ đệ của Thương Lâm Tị đòi tính sổ.
"Lâm Tị huynh trưởng cứ yên tâm, sau này ta sẽ bảo vệ huynh, hai đệ đệ kia của huynh mà còn dám bắt nạt huynh nữa thì cứ nói với ta, ta đi đánh chúng nó giúp huynh! Chúng nó ức hiếp huynh một lần thì ta đánh chúng nó hai lần, dù sao ta đánh thì cha huynh cũng không nói gì ta đâu." Liên Hề Vi dạy dỗ đệ đệ hắn xong thì nói thế.
Thương Lâm Tị chỉ biết cười khổ nói: "Hề Vi, ta không sao đâu, chúng nó là đệ đệ ruột của ta, cho dù bất hòa cũng có sao đâu.

Người làm ca ca như ta phải nhường nhịn chúng, vả lại tư chất của ta không bằng chúng, chúng nó nói ta là phế vật cũng đúng thôi."
Liên Hề Vi xem hắn là ca ca ruột nên làm sao nhẫn tâm nhìn hắn như vậy, thế nên đi đến đâu nàng cũng bảo vệ Thương Lâm Tị, còn chia tài nguyên tu luyện của mình cho Thương Lâm Tị, đi khắp nơi tìm kiếm linh dược.
"Lâm Tị huynh trưởng, lần trước huynh nói còn thiếu hai nhánh cỏ Băng Phương, huynh xem đây là gì nè!" Liên Hề Vi lấy hai nhánh linh thảo trong suốt ra như dâng hiến bảo bối.

Thương Lâm Tị không nhìn nhánh cỏ mà nắm lấy tay nàng, nhíu mày nhìn vết thương lốm đốm trên đó.
"Sao thế này, ta nói rồi, không cần làm những chuyện này vì ta đâu."
"Ta chỉ mong Lâm Tị huynh trưởng có thể vui lên một chút."
"Chỉ cần Hề Vi luôn ở bên cạnh ta thì ta đã rất vui rồi."
Liên Hề Vi cười nói: "Lâm Tị huynh trưởng dễ bị ăn hiếp như vậy, ta chắc chắn phải ở bên cạnh bảo vệ huynh rồi."
Sau này, Liên Úc thượng tiên dẫn theo một thiếu niên về Doanh Châu, Liên Hề Vi đặt tên cho hắn là Chấp Đình.

Mấy năm sau hai đệ đệ của Thương Lâm Tị gặp nạn trong một lần đi hái Hồng Vân Ngọc hoa.

Từ đó, Thương Lâm Tị trở thành đứa con trai duy nhất của Thương Hoán thượng tiên, cuối cùng cũng được bồi dưỡng chu đáo.
Mấy chục năm sau, Thương Hoán thượng tiên mất tích, Thương Lâm Tị gánh vác áp lực nặng nề bôn ba khắp nơi nhờ chúng tu sĩ giúp đỡ tìm kiếm nhưng không hề có kết quả.

Ai nấy đều nói hắn là người trọng tình trọng nghĩa, lương thiện, hiếu thuận.

Sau này hắn bế quan tu luyện, vài năm sau trở ta thì đã thành tiên thân, trở thành sơn chủ Đại Dư tiên sơn.
Những điều này là những thứ Liên Hề Vi được biết nhưng tất cả chỉ là bề nổi mà thôi.

Vào năm mươi năm trước, trước khi bộ mặt thật của Thương Lâm Tị được vạch trần trước mặt nàng thì Liên Hề Vi vẫn luôn cho rằng Thương Lâm Tị là huynh trưởng dịu dàng, đáng tin cậy, là nơi có thể trút bầu tâm sự.
Nhưng sự thật luôn luôn tàn nhẫn như vậy.

Khi nàng biết được chân tướng của chuyện Bồng Lai hủy diệt thì cùng lúc đó Chấp Đình cũng cho nàng biết bộ mặt thật của Thương Lâm Tị.

Chỉ trong một đêm, thế giới và người thân mà nàng quen biết hoàn toàn biểu hiện ra bộ mặt xấu xa ghê gớm bên trong.
Lúc Chấp Đình nói với nàng Thương Lâm Tị bày mưu hại chết đệ đệ, bắt nhốt phụ thân lấy máu thịt luyện đan luyện thuốc để nâng cao tư chất của mình, Liên Hề Vi không tin.

Từ nhỏ nàng đã chứng kiến Lâm Tị huynh trưởng nhẫn nhục trước hai đệ đệ kia thế nào, nhìn thấy sự tôn kính nhất mực hắn dành cho cha mình, sao có thể tin loại chuyện hoang đường thế kia.
Nhưng sự thật chứng minh Chấp Đình nói đúng.

Nàng tìm thấy một mật thất trong nơi ở của Thương Lâm Tị trên Đại Dư tiên sơn.

Bên trong, Thương Hoán thượng tiên bị nhốt đến chẳng còn thần trí, chỉ còn lại cái đầu và một bộ xương nhưng vẫn chưa chết.

Ngoài ra còn hai đệ đệ của Thương Lâm Tị mà nghe nói đã chết mất xác năm xưa.
Công cụ để lấy máu, lò luyện đan, tất cả đều nằm trong mật thất đó.

Nhưng Liên Hề Vi vẫn không dám tin người huynh trưởng mình quen biết mấy trăm năm lại là loại người như thế.

Thế là nàng tìm một chỗ nấp đi, chờ đợi, cuối cùng tận mắt chứng kiến Lâm Tị huynh trưởng ngoài mặt dịu dàng, thân thiện, yếu đuối cắt máu thịt trên ba cơ thể đã chẳng còn hình người bên kia để luyện đan rồi vui vẻ nuốt xuống.
Tranh chấp nảy sinh giữa bọn họ bắt đầu từ đó.
"Hề Vi, tại sao nàng không hiểu cho ta? Nàng thấy bọn họ đối xử với ta thế nào mà, ta chỉ muốn báo thù thôi, bọn họ có thể sỉ nhục ta thì tại sao ta không thể hành hạ bọn họ? Với lại ta chỉ muốn nâng cao tư chất để xứng với nàng thôi mà, nếu không sớm muộn nàng sẽ rời bỏ ta!"
"Vì muốn nâng cao tư chất mà ngươi ăn thịt cha ruột mình.

Vì hận đệ đệ từng ức hiếp sỉ nhục mình mà cho dù trong người bọn họ không có sức mạnh của thần châu ngươi vẫn ăn thịt họ để rửa hận.

Âm thầm làm những chuyện này tại đây, còn ở trước mặt ta lại giả vờ là một người lương thiện vô tội, ta chưa bao giờ nghi ngờ ngươi.

Ngươi lừa gạt ta nhiều năm như vậy là vì sao? Chẳng lẽ thật sự giống như người ta nói, ngươi cũng muốn dùng máu thịt ta luyện đan?"
"Ta chỉ sợ sau khi nàng biết chuyện sẽ ghét bỏ ta, giống như bây giờ vậy! Tại sao nàng nghĩ ta sẽ hại nàng chứ, nàng sắp thành thê tử của ta rồi, sao ta có thể làm hại nàng… Là Chấp Đình nói với nàng đúng không? Hề Vi, nàng bị hắn gạt rồi, hắn chỉ muốn ngăn cản hôn sự của chúng ta nên mới đặt điều thôi."
...
Năm đó hắn nói như thế, năm mươi năm sau, hắn vẫn nói như thế.

Thập Nhị Nương nghe rồi chỉ thấy châm biếm, nàng của hiện tại suy nghĩ minh bạch hơn năm mươi năm trước nhiều.
Giống như Thương Lâm Tị nói, chuyện hắn thích nàng là thật, ít nhất ban đầu là thế, không phải là thứ tình cảm yêu thích giữa người thân mà là tình cảm chất chứa dục v0ng chiếm hữu của nam nữ, nhưng trong tình cảm ấy còn đan xen rất nhiều sự ghen tị và không cam lòng.

Tham vọng của hắn ngày càng bành trướng từ khi bắt đầu ăn thịt cha mình, có được sức mạnh to lớn.
"Thương Lâm Tị, ta không tin ngươi." Thập Nhị Nương không muốn nói nhiều, chỉ phun ra một câu như vậy.
Thương Lâm Tị sửng sốt, hắn cười, "Hề Vi, nàng vẫn cứ thế, vẫn cứ… không công bằng."

"Đồ đệ của nàng giết nàng, nàng có thể tha thứ cho hắn, ta chưa từng làm hại nàng, nàng lại không chịu tha thứ cho ta."
"Ngươi chưa từng nghĩ sẽ làm hại ta hay là chưa kịp làm hại ta?" Thập Nhị Nương hỏi.
"Ha." Bàn tay Thương Lâm Tị lướt qua một nhánh linh hoa, "Nàng xem nàng đi Hề Vi, từ nhỏ đã như thế, giúp đỡ kẻ yếu, vĩnh viễn đứng về phía chính nghĩa, bảo vệ người khác, mạnh mẽ biết mấy.

Cho nên nàng xem thường ta, cho nên nàng cảm thấy cả thiên hạ đều có lỗi với tên đồ đệ chó nhà có tang đáng thương của nàng."
Thương Lâm Tị nở nụ cười quái dị, "Cho nên, bây giờ đồ đệ của nàng muốn đại khai sát giới, nàng có muốn ngăn cản không? Đó là tính mạng của hơn nửa tu tiên giới đấy."
Thập Nhị Nương không dao động bởi lời nói của hắn, "Có ý gì?"
"Nàng chưa biết đâu nhỉ, tên đồ đệ ngoan của nàng chiêu cáo với cả tu tiên giới rằng hắn tìm được Hàm Dương bí cảnh, bây giờ cần phải bày trận ở tứ đại tiên sơn và bảy động thiên phúc địa, còn muốn cử hành đại hội tiên đạo, chọn ra năm ngàn người cùng tham gia… Ha ha, nàng đoán xem, hắn tốt bụng vậy à, muốn đưa những hung thủ hủy diệt Bồng Lai năm xưa đi tìm bảo vật?"
Thập Nhị Nương biến sắc, Thương Lâm Tị nhìn thấy nên thấp giọng bật cười.
"Hề Vi ơi là Hề Vi, tới tận bây giờ nàng vẫn còn muốn bảo vệ tên đồ đệ đó của nàng ư? Nàng muốn trơ mắt nhìn hắn hủy diệt tứ đại tiên sơn, hủy diệt hơn nửa tu tiên giới?" Thương Lâm Tị hơi thương hại nói.
Hắn thật sự rất thích Liên Hề Vi, nhưng đồng thời khi nhìn Liên Hề Vi sáng ngời không tì vết, nơi sâu thẳm trong tim nghĩ, chẳng lẽ nàng thật sự có thể chính nghĩa, có thể cao cao tại thượng cúi xuống nhìn những đám người ti tiện như vậy mãi sao? Không, cuối cùng con người sẽ rơi vào đầm lầy cả thôi, ai rồi cũng sẽ như nhau.
Thập Nhị Nương hít sâu một hơi, "Ta không bao giờ ngăn cản người khác phục thù, cho dù Chấp Đình không phải đồ đệ của ta, hôm nay ta cũng sẽ nói như thế.

Bất kể vì thứ gì, sai chính là sai, nếu đã làm ra chuyện sai lầm thì phải chịu hậu quả do mình gây ra.

Nếu vì mọi người đều phạm sai lầm mà không bị trừng phạt thì há chẳng phải rất nực cười."
Thương Lâm Tị ngẩn người, vừa lắc đầu vừa vỗ tay, "Hề Vi, nàng thật… ngây thơ."
"Đó không phải ngây thơ mà là thứ ta luôn kiên trì.

Nếu kẻ ác làm chuyện ác không bị trừng trị, vậy thì những người vô tội gánh chịu ác quả còn đâu vô tội?" Thập Nhị Nương nói, "Suy nghĩ của ngươi và ta từ trước đến nay đã không giống nhau rồi."
"Nói vậy nàng không chịu đi ngăn cản Chấp Đình ư?" Thương Lâm Tị tiếc nuối nói.
"Chớ nói nhiều, nói thẳng mục đích ngươi mời ta tới đây được chứ?" Thập Nhị Nương bắt đầu cảnh giác.
"Hề Vi, nàng biết mà, ta không muốn làm hại nàng, nhưng nàng không chịu phối hợp thì ta cũng chẳng còn cách nào." Thương Lâm Tị bước lên trước một bước, Thập Nhị Nương lập tức triệu Hi Vi kiếm ra.

Hai người ở thế đối đầu, bầu không khí căng như dây cung.
Ngay lúc ấy, một giọng nói truyền đến từ một nơi không xa.
"Lâm Tị thượng tiên đến rồi, có gì nghi vấn, sao không trực tiếp hỏi ta."
- Hết chương 44 -
NNPH lảm nhảm:
Huhu sau 44 chương thì cuối cùng nam nữ 9 cũng được gặp nhau.

Xúc động rớt nước mắt.

:)).


Đọc truyện chữ Full