DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 204: Hư ảnh thần

Du Phục Thời không biết bản thân bị làm sao vậy, cả người chỗ nào cũng không khỏe, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện tình huống thế này, hắn miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, cảm thấy cả người thật kỳ lạ.

Tàng Lục từng nói có vài đại yêu có thể cảm ứng được khi đại nạn sắp buông xuống.

Hắn suy nghĩ một hồi, lấy ra truyền tin ngọc điệp.

Độ khó của lôi Độ Kiếp kỳ đối với trời sinh thức hải mà nói càng giống như bùa đòi mạng.

Diệp Tố không ngờ tới lôi kiếp lần này lại gian nan như thế, mỗi một đạo lôi đánh xuống nàng đều cảm thấy thân thể mình sắp chịu không nổi nữa, nhưng thần thức vẫn còn có thể chống đỡ, cứ như là thân thể và linh hồn hoàn toàn tách nhau ra làm hai. Trong khi còn cần phải tiếp tục khống chế Tụ Lôi bình, luyện hóa thân bình và đạo lôi bên trong.

Lúc này, truyền tin ngọc điệp bên hông bỗng nhiên lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Tố.

Tình trạng của Diệp Tố lúc này không tốt lắm, xương cốt toàn thân bị đánh gãy, chỉ có thể cấp tốc chữa trị giữa những khoảng ngừng của các đạo lôi.

Bóng người vừa xuất hiện, theo ngay sau là thanh âm rầu rĩ truyền tới: “Diệp Tố, ta sắp chết rồi……ngươi còn thiếu ta một bình rượu.”

Vốn dĩ ý thức của Diệp Tố đã bắt đầu mơ hồ, nhưng nghe thấy nửa đầu câu nói thì thanh tỉnh hơn không ít, nàng nhìn chằm chằm Du Phục Thời, ngay lập tức phát hiện ra điểm không ổn của hắn: “Tình kỳ tới rồi sao?”

Tính toán thời gian đúng là cũng tới rồi.

“Tình kỳ là cái gì?” Mặt mày Du Phục Thời đều nhăn lại vì khó chịu, quần áo mặc trên người cũng bị cọ rối loạn, nhàu nhĩ, lộ cả ngực, hắn ngơ ngác mờ mịt hỏi, “Là một cách nói khác của tử kỳ à?”

Hắn không nhớ mình có học qua từ này.

“……”

Diệp Tố nghe thấy lời hắn nói thì đều quên mất đau đớn trên người, bật cười thành tiếng, nhưng cũng ngay lập tức nhăn mặt vì động đến xương gãy: “Đệ sẽ không chết.”

Du Phục Thời nửa tin nửa ngờ: “Nhưng mà ta rất khó chịu.”

Theo lý mà nói Yêu đều có truyền thừa theo huyết mạch, nhất là đại yêu có cảnh giới cực cao như Du Phục Thời thì càng không thể nào không hiểu tình kỳ là gì, suy nghĩ này thoáng lướt qua trong đầu Diệp Tố, nhân lúc đạo lôi tiếp theo còn chưa giáng xuống hỏi hắn: “Đây là lần đầu tiên đệ thấy khó chịu à?”

Du Phục Thời gật đầu, trước kia hắn chưa bao giờ gặp tình huống này.

“Yêu đều sẽ có tình kỳ, mỗi một thời gian cố định đều sẽ khó chịu như đệ hiện tại vậy, chịu đừng một chút rồi sẽ ổn thôi, hoặc là có thể……” Diệp Tố ngừng một chút mới nói tiếp, “kết hợp với Yêu khác……hoặc là người, hoặc là ma cũng được.”

“Tàng Lục từng nói Yêu có thể lập khế ước với người.” Du Phục Thời nghĩ nghĩ nói, “Hắn không có nói có thể lập khế ước với cả ma.”

Diệp Tố nhắm mắt: “Kết hợp và lập khế ước không phải cùng một nghĩa. Kết hợp……phải là hai người thích nhau.”

“Vậy ta có thể kết hợp với ngươi sao?” Du Phục Thời ngồi tựa vào đầu giường, đuôi mắt vì ảnh hưởng của tình kỳ mà ửng hồng, lời nói lại cứ thế trắng trợn, đơn thuần đến cực điểm.

“Ta còn đang tiến giai, đệ chờ mấy ngày nữa……ta có cái này muốn cho đệ.” Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên không trung, bởi vì không có mây lôi kiếp nên nàng thậm chí không biết khi nào sẽ có lôi bổ xuống.

Trước khi tắt truyền tin ngọc điệp, Du Phục Thời hỏi nàng: “Ngươi tiến giai rất đau sao?”

Hắn nhìn bộ dáng này của nàng không hiểu vì sao ngực lại cảm giác nặng nề, ngay cả cảm giác không khỏe vì tình kỳ cũng biến mất vài phần.

Diệp Tố cười cười: “Ta không sao.” Sau đó nàng tắt truyền tin ngọc điệp trước.

Vừa tắt xong thì lôi Độ Kiếp cũng thình lình giáng xuống đỉnh đầu Diệp Tố, khí thế cuồn cuộn như muốn phá hủy nàng.

Diệp Tố lấy thân thể chính mình làm vật dẫn, dẫn lôi kiếp cùng với linh hỏa luyện hóa Tụ Lôi bình, sau khi làm xong những việc này nàng không nhịn được mà cong người phun ra một ngụm máu.

Nếu từ bỏ luyện hóa Tụ Lôi bình thì nàng sẽ không phải chịu thống khổ như vậy nhưng Diệp Tố không dám mạo hiểm, nàng phải chuẩn bị tất cả ổn thỏa.

……

Lần này Du Phục Thời chờ đến mấy ngày, mãi đến lúc chỉ còn cách đại hội tam giới đúng một ngày Diệp Tố mới rốt cuộc tiến giai thành công, sau khi lôi kiếp tan đi, nàng nằm trong hố sâu hồi lâu mới tỉnh lại.

Trương Phong Phong tiến lên ném cho nàng một lọ Phục Nguyên Đan: “Tốc độ tu luyện của con cũng quá nhanh rồi, ngày mai đại hội tam giới, tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên đều có thể đi, con có đi không?”

“Đi.” Thanh âm Diệp Tố có chút nghẹn, nàng được Hạ Nhĩ và Tây Ngọc đỡ lên, Minh Lưu Sa đứng ở bên ngoài hố nhìn xung quanh, chuẩn bị cho người tới sửa chữa sân viện.

“Vậy hôm nay con nghỉ ngơi cho tốt đi.” Trương Phong Phong lại dặn dò thêm vài câu rồi mời rời đi.

Diệp Tố mở lọ đan dược ra, phẩm cấp của Phục Nguyên Đan này còn cao hơn cả loại lần trước nàng mua cho Bình Thư Lan.

Nàng đổ hết số đan dược ra tay nuốt xuống, quả nhiên đau đớn trong cơ thể giảm bớt rất nhiều.

Diệp Tố lắc lắc tay bảo hai người không cần diu nữa, sau đó nàng xin lỗi ba vị sư đệ sư muội vì lôi kiếp đã đánh sụp toàn bộ phòng ốc.

“Không sao, tìm người tới tu sửa lại là ổn thôi, dù sau chúng ta cũng sẽ lập tức đi tham gia đại hội tam giới, đêm nay không ở đây cũng không sao.” Tây Ngọc lắc đầu nói.

Thấy bọn họ không ngại Diệp Tố cũng không nhiều lời nữa, nàng triệu hồi thanh khiết thuật dọn sạch sẽ bản thân, sau đó nâng chân bước qua đống đổ nát, muốn đi xuống núi.

“Tỷ……lại muốn đi luyện khí à?” Minh Lưu Sa nhìn Diệp Tố khiếp sợ hỏi, lúc này mới vừa tiến giai xong, người bình thường đều sẽ đi nghỉ ngơi, tỷ ấy còn muốn xuống núi tới phòng luyện khí?

“Không luyện.” Diệp Tố dừng bước chân, quay đầu nói, “Chỉ là có chút việc.”

Minh Lưu Sa: “……” Khó trách tỷ ấy tiến giai thần tốc như vậy, vì căn bản chẳng có thời gian nào là nghỉ ngơi cả.

Bước chân của Diệp Tố không nhanh, nàng chậm rãi đi từng bậc thang một xuống núi, nàng đang cảm thụ lực lượng trong cơ thể, Độ Kiếp kỳ……cảnh giới đã từng cực kỳ xa xôi mà nay nàng cũng đã đi tới được bước này.

“Cốc cốc ——”

Diệp Tố đứng bên ngoài phòng Du Phục Thời, gõ cửa nhưng không có động tĩnh gì nên nàng tự mình đẩy cửa ra bước vào.

“Sư đệ.” Diệp Tố vừa đóng cửa lại vừa gọi Du Phục Thời, trong nháy mắt đó nàng tin rằng bản thân đã nhìn thấy một cái đuôi dài thoáng vụt qua, nàng hướng mắt lên nhìn Du Phục Thời đang nằm nghiêng trên giường, sống lưng mảnh khảnh hướng ra ngoài cửa, nhìn thoáng qua không có gì khác với thường ngày.

Diệp Tố đi về phía giường, vung tay lên lập một kết giới, nhàn nhạt nói với người trên giường: “Đã thấy rồi.”

Đệ tử Thiên Cơ Môn trước giờ quy củ, Du Phục Thời lại không quen biết ai khác nên cũng sẽ không có ai ghé vào phòng hắn, mấy ngày qua thân thể hắn không khỏe, lâu lâu khi thật sự quá khó chịu hắn sẽ thả cái đuôi qua lắc qua lắc lại, miễn cưỡng cảm thấy đỡ hơn một chút.

Du Phục Thời vốn không có phòng bị với Diệp Tố, sau khi nàng tiến vào hắn mới sực nhớ cái đuôi của mình còn chưa thu về.

“Có đỡ hơn chút nào chưa?” Diệp Tố tới gần mép giường hỏi.

Du Phục Thời lúc này mới xoay người ngồi dậy, so với lúc đầu thì hiện tại hắn đã bắt đầu thích ứng được với trạng thái này, chỉ là đuôi mắt, vành tai và những nơi da mỏng vẫn còn ửng đỏ.

“Ta dạy cho đệ niệm kinh, có thể giảm bớt khó chịu.” Diệp Tố lấy mõ ra từ túi Càn Khôn, đưa cho Du Phục Thời.

Kinh văn là lúc trước nàng đổi với một người đưa ra nhiệm vụ luyện khí, đối phương muốn luyện Phật khí, nàng không cần thù lao linh thạch mà chỉ cần một đoạn khẩu quyết thanh tâm kinh.

“Đây là cái gì?” Du Phục Thời tò mò nhìn mõ trong tay, hoàn toàn quên mất chuyện lòi đuôi của bản thân vừa rồi.

Diệp Tố rút thanh gõ mõ ra, gõ gõ trên thân mõ, mõ liển tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, ánh sáng lan đến đâu sẽ cảm thấy tâm thần thanh tỉnh đến đấy.

Nàng đưa thanh gõ mõ cho Du Phục Thời, bảo hắn niệm theo mình.

Kinh văn khẩu quyết tuy rằng phức tạp nhưng Du Phục Thời chỉ niệm mấy lần đều đã nhớ kỹ.

“Ngày mai ta phải đi tham gia đại hội tam giới.” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời gõ mõ, duỗi tay giúp hắn sửa sang lại quần áo bị hắn cọ xốc xếch, “Đệ……nếu cảm thấy không khỏe cứ lấy nó ra niệm vài lần.”

Du Phục Thời ngước mắt nhìn nàng: “Ta cũng muốn đi với ngươi.”

Diệp Tố nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, thật lâu sau mới nói: “Đi đại hội tam giới cần phải có cảnh giới Đại Thừa kỳ trở lên mới có thể đi, nhưng hiện tại trong mắt sư phụ và các trưởng lão, đệ vẫn chỉ là một đệ tử bình thường.”

Lần trước ở tửu lầu, Du Phục Thời bại lộ thực lực của mình, ngay cả Ma Tôn Độ Kiếp sơ kỳ cũng không đỡ được một chiêu của hắn.

Bởi vì Diệp Tố không nói gì thế nên hắn cũng quên mất.

“Lấy thân phận Yêu Chủ hẳn là cũng có thể tham gia.” Diệp Tố nhìn hắn nói tiếp, “Nhưng mà sau đó sẽ không còn là đệ tử Thiên Cơ Môn nữa.”

Du Phục Thời một hồi muốn công khai thận phận của mình, một hồi lại muốn tiếp tục làm đệ tử Thiên Cơ Môn, đi theo Diệp Tố.

Hắn ngơ ngác ngồi ở mép giường suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rì rì lên tiếng: “Ngươi biết thân phận của ta.”

“Người có thể nhẹ nhàng đối phó với Ma Tôn như vậy không nhiều lắm.” Diệp Tố vừa nói vừa hạ mi mắt nhìn xuống đôi chân thon dài của hắn, huống chi vị này căn bản chẳng thèm tự che giấu bản thân.

Du Phục Thời thật cẩn thận cất mõ vào túi Càn Khôn, hắn nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng nghiêng đầu nhìn Diệp Tố: “Ngươi dẫn ta theo đi.”

Vừa dứt lời, không đợi Diệp Tố kịp phản ứng thì trên giường chỉ còn lại một tiểu hắc xà xinh đẹp, chậm rì rì lúc lắc bò lên cổ tay nàng, an tĩnh cuộn tròn thành một cái vòng tay.

Toàn thân tiểu hắc xà tinh xảo hoàn mỹ, tựa như là tác phẩm điêu khắc tốt nhất của trời cao.

Rắn nhỏ thật thích nhiệt độ cơ thể trên người Diệp Tố, lắc lắc chóp đuôi, đầu cọ cọ vào ngón tay nàng.

Du Phục Thời thích ý nhắm tịt hai mắt, quả nhiên vẫn là biến về bản thể thoải mái nhất, mấy ngày nay lúc nào cả người hắn cũng cứ cảm thấy nóng.

……

Ngày hôm sau, Diệp Tố giấu ở cổ tay một tiểu hắc xà đi cùng chưởng môn và các vị trưởng lão đến đại hội tam giới, ba người Minh Lưu Sa và những người khác cũng cùng đi.

Khi đến nơi Diệp Tố mới phát hiện thì ra đại hội tam giới được tổ chức ở nơi tam giới giao nhau, chẳng qua lúc này cửa của ba giới đều mở, chưởng môn dẫn đoàn người đi đến một đại điện lộ thiên.

Diệp Tố đi theo mọi người bước vào điện, đầu ngón tay thỉnh thoảng sẽ xoa xoa tiểu hắc xà đang cuộn tròn trên tay còn lại, nàng nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng ngửa đầu nhìn bên trên đại điện.

Thì ra vạn năm trước bên cạnh Luân Chuyển tháp không phải là một mảnh hoang vu mà có một tòa đại điện huy hoàng như thế này sao?

Đại hội tam giới, tất nhiên thành phần tham dự bao gồm cả ba giới người, Yêu và Ma.

Diệp Tố không quen ai, mọi người đều ngồi theo từng bàn, có không ít ánh mắt thỉnh thoảng sẽ rơi trên người nàng vì việc Thiên Cơ Môn đột nhiên có một đại đệ tử mới đã được lan truyền khắp nơi.

Diệp Tố làm lơ ánh mắt của những người đó, nhón lấy một quả nho trên bàn, lặng lẽ đưa tay xuống bàn cho tiểu hắc xà ăn.

Du Phục Thời cực kỳ hưởng thụ được đút tận miệng thế này, hoàn toàn không có nửa điểm uy phong của Yêu Chủ.

“Đại hội tam giới chỉ là tới đây ngồi rồi nhìn tới nhìn lui thôi à?” Diệp Tố quay đầu hỏi Minh Lưu Sa bên cạnh.

“Đợi một chút nữa.” Minh Lưu Sa giơ một ngón tay chỉ chỉ lên trời, “Sau khi bọn họ xuống đây sẽ hỏi những chuyện đã xảy ra trong tam giới những năm qua, sau lại bắt đầu khảo nghiệm, ai thông qua sẽ có phần thưởng, nghe nói lần trước là một Thần Khí.”

“Người Bồng Lai có đến không?” Diệp Tố tiếp tục hỏi.

“Có, đã đến rồi.” Minh Lưu Sa nâng chung trà lên, hất nhẹ cằm về phía cửa của đại điện.

Diệp Tố quay đầu nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy hơn mười vị mặc áo choàng màu xanh nhạt đang đi tới, dẫn đầu hẳn là Bồng Lai chưởng sử, vẫn y như vạn năm sau, một gương mặt bình thường không tài nào nhớ nổi.

“Bồng Lai người đã tới, những người bên trên hẳn cũng nên tới rồi.” Trương Phong Phong nhìn người Bồng Lai an tọa, thấp giọng nói.

Ông vừa dứt lời thì khắp không trung bỗng nhiên nổi lên gió lớn, mây tía tỏa ánh sáng rực rỡ khiến mọi người không tài nào mở mắt được, chỉ đành phải giơ tay che mắt lại.

Diệp Tố không che mắt, dù đôi mắt bị ánh sáng chói đến sinh đau thì nàng cũng muốn nhìn cho bằng được ba chỗ ngồi ở trên cùng đó.

Qua một lúc lâu, ánh sáng tím tan đi, ba chỗ ngồi cao nhất trên đại điện xuất hiện ba người……hoặc là nói ba vị thần.

Trong nháy mắt khi mọi người đều hạ tay xuống, Diệp Tố bóp nát quả nho trong tay, tiểu hắc xà thè lưỡi li3m li3m, bỗng cảm giác không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn nàng.

Diệp Tố nhìn chằm chằm ba người ở trên cao đó, cả người cứng đờ, ba người này……Ít nhất có hai người nàng đã gặp qua, chính là hư ảnh ở vạn năm sau.

Đọc truyện chữ Full