Có lẽ vì chuyện tối qua nên hôm nay khi đến sân thi đấu, Diệp Tố lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Ninh Thiển Dao.
Một thân bạch y, hai mắt oánh nhuận long lanh, vừa thuần tịnh vừa vô tội, đai eo thắt chặt khiến eo trông rất nhỏ, lộ ra thêm một phần quyến rũ của tuổi trẻ.
Nàng ta đứng bên người Lục Trầm Hàn, hơi ngửa đầu nhìn hắn, ánh nắng sớm vừa vặn dừng trên mặt Ninh Thiển Dao.
Nếu chỉ nhìn từ góc độ người qua đường thì xác thật rất đẹp mắt.
Cho tới hiện tại, tuy biết rõ Ninh Thiển Dao có vận tốt đến cỡ nào, có thể đi được rất xa, nhưng Diệp Tố chỉ mãi lo để ý đến Thiên Cơ Môn vốn chỉ được nhắc đến qua vài câu trong sách.
Chỉ cần không dính dáng đến Thiên Cơ Môn thì nàng cũng không để ý Ninh Thiển Dao làm cái gì.
Bây giờ……Diệp Tố bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, nàng muốn biết cơ duyên của Ninh Thiển Dao rốt cuộc đến từ đâu.
“Vòng thứ ba, không có giới hạn thời gian, đánh đến khi xác định mười vị trí đầu tiên mới thôi.” Lão nhân tóc nâu chỉ vào tám lôi đài nói, “Sau khi đánh xong mỗi trận thì đến chỗ ta tiếp tục rút thăm.”
Vòng cuối cùng không cho các đệ tử thời gian nghỉ ngơi, đánh xong trận này liền phải tới ngay trận tiếp theo.
Tám người thắng và tám người thua ngày hôm qua tách ra bốc thăm.
Ngay trận đầu hôm nay thì vận khí của Thiên Cơ Môn hơi kém một chút, Du Phục Thời đụng phải Dịch Huyền, Diệp Tố rút trúng Liên Liên.
“Gặp nhau sớm như vậy cũng tốt, ta vẫn luôn muốn biết trình độ phù chú của cô.” Liên Liên nhìn Diệp Tố nói, “Ta sẽ không nương tay.”
Bầu không khí trên lôi đài của hai người còn tính là hòa hợp, không giống với lôi đài sát bên, Du Phục Thời và Dịch Huyền đang đứng đối mặt nhau, một kiếm một đao xao động dị thường.
Khấp Huyết kiếm là yêu kiếm, thích nhất là gây sự, Trọng Minh đao tuy ổn trọng nhưng nhiều năm qua trong Kiếm Trủng, thanh kiếm yêu lí yêu khí này thường thường tác oai tác oái, mê hoặc nhân tâm khiến cho Trọng Minh đao rất không vừa mắt.
Càng không cần nhắc tới hai vị chủ nhân vốn chẳng ưa gì nhau.
“Ngươi định sẽ chỉ để kiếm đối chiến?” Dịch Huyền nắm Trọng Minh đao hỏi.
Du Phục Thời rõ ràng cảm nhận được ý trào phúng của Dịch Huyền đối diện vậy nên hắn gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Dịch Huyền: “……” Quên mất, có loại người chẳng bao giờ cần mặt mũi.
Dù vậy Dịch Huyền cũng không hề lơ là, đặc biệt hắn đã từng thiếu chút nữa đã chọn Khấp Huyết kiếm nên độ chú ý đối với nó cao hơn những thanh kiếm khác.
Tựa hồ cảnh giới của Du Phục Thời càng cao thì uy lực của Khấp Huyết kiếm cũng theo đó mà tăng theo.
Dịch Huyền chủ động xuất chiêu, hắn giao phong với Khấp Huyết kiếm vài lần, không dùng toàn lực. Lúc này Khấp Huyết kiếm ẩn ẩn lập lòe hồng quang, lại bắt đầu mê hoặc đối thủ.
Nếu là trước kia thì khả năng cao Dịch Huyền sẽ trúng chiêu, chỉ là hiện tại tâm chí của hắn đã kiên định hơn không ít, huống chi tay còn cầm Trọng Minh đao, linh phủ thanh minh, Khấp Huyết kiếm không ảnh hưởng được hắn.
Chợt Dịch Huyền giả vờ thất thủ, khiến độ cảnh giác của Khấp Huyết kiếm hạ xuống, ngay sau đó hắn điểm mũi chân, lướt qua Khấp Huyết kiếm, lập tức phóng về phía Du Phục Thời đang đứng ở rìa lôi đài.
Khấp Huyết kiếm ở phía sau còn chưa kịp chạy tới thì Dịch Huyền đã phi thân lên, giơ ngang đao quét tới, Du Phục Thời chỉ có thể ngửa ra sau, cơ hồ song song với mặt đất, hắn tránh được Trọng Minh đao nhưng lúc này Dịch Huyền lại nâng gối thúc vào eo của hắn.
Chỉ cần đá trúng thì Du Phục Thời nhất định sẽ ngã xuống lôi đài, bất quá ngay sau đó đầu gối của Dịch Huyền liền bị hắn dùng tay ngăn lại, tựa như đụng phải ván sắt cứng rắn.
Dù vậy Du Phục Thời cũng chưa ngã xuống lôi đài, vẫn vững vàng ngửa ra sau, treo ở rìa lôi đài, có thể thấy được sức bật cực mạnh của eo bụng hắn.
Cùng lúc đó Khấp Huyết kiếm cũng đã đuổi đến, liên tục đâm, chém, tấn công Dịch Huyền, Dịch Huyền lật cổ tay nắm lấy Trọng Minh đao chống đỡ công kích, trước thế tấn công rào rạt của Khấp Huyết kiếm hắn không còn cách nào khác phải lùi lại về phía sau.
Du Phục Thời lúc này mới đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, hắn di chuyển vị trí, dựa lưng một một cây cột lôi đài.
Khấp Huyết kiếm không ngừng quấy nhiễu tâm cảnh của Dịch Huyền, dần dần cũng có chút khiến hắn sinh ra cảm giác hoang mang, sau đó Dịch Huyền được sự ôn hòa bàng bạc của Trọng Minh đao bao bọc, đánh thức.
Hắn còn nhớ rõ khi ở trong Kiếm Trủng, tất cả kiếm đều không muốn tiếp nhận hắn, cuối cùng chỉ có Trọng Minh đao là nguyện ý.
Trận đấu với Khấp Huyết kiếm này càng là như Dịch Huyền đang tự nhìn nhận lại bản thân, bài trừ tâm dục, hòa hợp thêm một bước với Trọng Minh đao.
“Đại sư huynh, huynh mau nhìn bên trên kìa!” Mã Tòng Thu vừa mới đỡ Từ Trình Ngọc đến đây xem thi đấu, chỉ vào trên không trung phía trên lôi đài của Du Phục Thời và Dịch Huyền, khiếp sợ nói.
Từ Trình Ngọc ngửa đầu nhìn lên: bầu trời đang dần tối đi, mây bắt đầu chậm rãi tụ lại, đây là dấu hiệu xuất hiện lôi kiếp.
Hai người trên lôi đài tựa hồ hoàn toàn không nhận thấy dị tượng.
Dịch Huyền nắm Trọng Minh đao, từng chiêu so với lúc trước càng thêm thông thuận, những chiêu thức ngày ngày đêm đêm luyện tập với Tân Thẩm Chi thậm chí không cần hồi tưởng, thân thể cứ thế tự mình lựa chọn chiêu thức mà ra.
Kiếm có kiếm ý, đao làm sao lại không có đao ý.
Cả thân Trọng Minh đao được bao bởi một tầng lam ý nhàn nhạt, ẩn chứa trong đó uy lực của vạn quân, đao ý thẳng tiến không lùi bổ về phía Khấp Huyết kiếm.
Khi đao kiếm chạm nhau, vài tia đao ý văng ra thế nhưng lại chọc thủng luôn kết giới của lôi đài, thiếu chút nữa đả thương các tu sĩ dang đứng chung quang, lão nhân tóc nâu vội vàng một lần nữa thiết lập lại kết giới.
Đôi tay Dịch Huyền nắm lấy Trọng Minh đao, mắt nhìn cổ bạc trên thân Khấp Huyết kiếm, linh lực cùng ý chí hóa thành nhất thể với đao trong tay, toàn lực đối kháng Khấp Huyết kiếm, từng chút một áp nó xuống, cuối cùng Khấp Huyết kiếm kiệt sức, ngã lạch cạch xuống lôi đài.
“Thì ra là Trọng Minh đao xuất thế?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nhìn Dịch Huyền bên dưới hỏi.
Lúc trước không có ai chú ý đến đao của Dịch Huyền vì hắn sử dụng vẫn còn ít nhiều trúc trắc.
“Lôi kiếp sắp đến rồi.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ ngửa đầu, hiển nhiên trên lôi đài Dịch Huyền chính là người có vẻ sẽ tiến giai, trong lòng ông rất cao hứng, dù sao thì Dịch Huyền cũng xem như là đệ tử Ngô Kiếm Phái.
Sau khi Khấp Huyết kiếm rơi xuống sàn lôi đài thì phảng phất như bị đả kích nghiêm trọng, nó nằm yên đó giả làm cá chết, vờ như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
“Tiểu sư đệ.” Dịch Huyền nhìn Du Phục Thời, chậm rãi bước về phía hắn, “Kiếm của ngươi thua rồi.”
“Đao của ngươi không tồi.” Du Phục Thời khó có dịp mở miệng khen một câu.
“Đao là của ta, ngươi đoạt không được.” Dịch Huyền vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Khấp Huyết kiếm bị đoạt lúc trước.
Danh hào tiểu sư đệ cũng bị Du Phục Thời đoạt mất rồi.
“Kiếm tới đây.” Du Phục Thời mở ra bàn tay phải, Khấp Huyến kiếm vốn đang giả chết trên sàn đấu lật đật nhanh chóng bay vào trong tay hắn, tựa như đã tìm được chống lưng vững chắc, lại bắt đầu lóe lóe hồng quang.
“Ngươi vẫn còn muốn đánh?” Dịch Huyền hỏi hắn.
Du Phục Thời không trả lời, sau khi nắm kiếm thì cổ tay nhẹ run lên, Khấp Huyết kiếm khẽ uốn lượn, khiến cho người ta sinh ra ảo giác nó là một vật sống.
Cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng Dịch Huyền, hắn không chủ động tới gần mà ngược lại lùi về phía sau vài bước, tay nắm chặt Trọng Minh đao.
“Ôi lần đầu tiên thấy Du công tử chính thức cầm kiếm đấy.” Mã Tòng Thu hưng phấn chà xát hai tay, thiếu chút nữa hất ngã Từ Trình Ngọc mà hắn vốn đang đỡ.
Mã Tòng Thu vội vàng chụp lại Từ Trình Ngọc nói: “Đại sư huynh, đệ xin lỗi!”
“Không cần đỡ ta, đệ xem thi đấu đi.” Từ Trình Ngọc nói.
“Nhưng mà, đại sư huynh, vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn mà.” Mã Tòng Thu áy náy vươn tay chuẩn bị tiếp tục đỡ.
“Ta có mang theo ghế dựa.” Trước khi đến đây Từ Trình Ngọc đã nghĩ trước nghĩ sau cuối cùng quyết định mang theo một cái ghế trong phòng, chỉ là ngượng ngùng ngồi xuống trước mặt mọi người.
Bất quá tình huống hiện tại đến bước này thì hắn càng phải ngồi xuống yên ổn để xem thi đấu.
Dưới đài, biểu tình của Từ Trình Ngọc quẫn bách, vành tai ửng đỏ, chịu đựng ánh mắt của mọi người đang đứng xung quanh mà ngồi xuống ghế, nửa ngày sau mới định thần.
Trên đài, Du Phục Thời cầm kiếm giao tranh trực diện với Dịch Huyền, kiếm chiêu của hắn cực phiêu cực linh, hư vô mờ mịt, thay đổi không ngừng, Khấp Huyết kiếm cứ như một du long vùng vẫy khắp nơi.
Dịch Huyền ăn mệt năm lần bảy lượt, không cách nào nắm bắt kiếm chiêu của Du Phục Thời.
“Này không khỏi……quá đẹp rồi.” Nhan Hảo vừa mới đánh thắng, khi bước xuống lôi đài đi ngang qua nhìn thấy quang cảnh hai người trên đài đối chiến thì há hốc miệng đến độ sắp rớt cả cằm.
Dung mạo của Dịch Huyền cực mỹ, nốt ruổi đỏ giữa mày càng tăng thêm nét diễm mị không phân nam nữ, tuy nhiên hắn lại cầm trong tay thanh Trọng Minh đao dày nặng, mỗi chiêu xuất ra đều cực ổn trọng.
Bản thân hắn cùng thanh đao có đối lập thật lớn.
Trong khi đó Du Phục Thời ở đối diện lại là một tình huống tương phản cực hạn với hắn.
Nếu bỏ qua hành vi lười nhác thường ngày của Du Phục Thời, chỉ nhìn tướng mạo thì bất luận người nào cũng sẽ không do dự mà cho rằng đây là một quý công tử thanh tuyển thịnh thế, trái ngược hoàn toàn với thanh kiếm đầy yêu khí của hắn, từng chiêu đều lắc léo quỷ dị.
Ánh mắt của các tu sĩ đến xem thi đấu trong sân đều không hẹn mà bị hai cực đối lập này hấp dẫn.
Lúc này, chỉ có Dịch Huyền trên lôi đài biết rõ áp lực mà Du Phục Thời mang đến cho hắn lớn đến mức nào.
Bắt đầu từ khoảnh khắc được Du Phục Thời nắm trong tay, Khấp Huyết kiếm mới như chân chính có chủ nhân, kiếm ý giết chóc thị huyết nhanh chóng dệt thành một tấm lưới che trời lấp đất, khiến Dịch Huyền không còn nơi nào để tránh.
Hắn sẽ không từ bỏ!
Ánh mắt của Dịch Huyền càng thêm kiên định, nắm Trọng Minh đao dùng hết toàn lực chém một nhát thật mạnh về phía Du Phục Thời, thế nhưng lại thật sự có thể chém vỡ sát võng của Khấp Huyết kiếm, thậm chí chém nứt luôn lôi đài thành hai nửa.
Lúc này kiếm ý tràn ngập sát khí của Khấp Huyết kiếm cũng đồng thời chém tới, Dịch Huyền không kịp cao hứng vì bản thân có thể phá chiêu mà chỉ có thể tiếp tục né tránh, hắn đứng bên một nửa lôi đài, một lần nữa vung đao vọt tới.
Thế nhưng tốc độ của Du Phục Thời cực nhanh, chớp mắt đã dịch chuyển đến trước mặt Dịch Huyền.
Dịch Huyền cho rằng hắn muốn huy kiếm chém mình, không ngờ Du Phục Thời chỉ là cắm Khấp Huyết kiếm xuống tảng đá kê dưới lôi đài.
Chờ đến khi Dịch Huyền cảm thấy không ổn thì cả lôi đài dưới chân đã chia năm xẻ bảy, hai chân hắn trực tiếp dẫm trên mặt đất.
Dựa theo quy định, hai chân chạm đất chính là thua.
“Đây sẽ được tính là ngang tài ngang sức sao?” Mã Tòng Thu kích động nói, lôi đài dưới chân hai người đã hóa thành đá vụn.
Tất nhiên tất cả mọi người đều nghĩ giống như hắn, bao gồm cả Dịch Huyền.
Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy Du Phục Thời vung tay lên, toàn bộ cát bụi dưới chân tan đi, đập vào mắt mọi người là hai chân của Du Phục Thời chói lọi dẫm lên một khối đá nhỏ.
Dịch Huyền: “……”
Hắn còn chưa kịp sỉ vả hành vi không thể nào vô sỉ hơn của Du Phục Thời thì lôi kiếp trên đầu đã hoàn toàn hình thành, sấm rền ầm vang, hướng về phía Dịch Huyền.
“Tất cả mọi người thối lui.” Phong Trần đạo nhân đứng trên đài cao ra tay, lập kết giới ở bốn phía Dịch Huyền, các tu sĩ khác phải cách xa một chút.
Mây đen ngập trời, thiên lôi thô to như nắm tay thẳng tắp bổ xuống đầu Dịch Huyền.
Khi Dịch Huyền ngửa đầu thấy mây đen thì còn có chút mờ mịt, ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ tới sẽ dẫn tới lôi kiếp, nhưng hắn phản ứng nhanh chóng, nắm ngay Trọng Minh đao, nghênh lôi mà tiến.
Danh xưng thần binh đương thời của Trọng Minh đao cũng không có chút nào phóng đại, có rất nhiều tiền bối ưu tú đã từng nắm lấy nó, trảm ma lập công.
Sau khi đón nhận đạo lôi thứ nhất thì Dịch Huyền dần dần bắt đầu cảm nhận được những ý chí của các tiền bối cùng với đao ý còn sót lại của họ.
Phảng phất như có các vị tiền bối đang than nhẹ bên tai hắn, tay cầm tay chỉ dạy cho Dịch Huyền làm sao để kề vai chiến đấu cùng với Trọng Minh đao, làm thế nào để đối kháng lại lôi kiếp.
Trong ánh sáng chói lòa của từng đạo thiên lôi giáng xuống, nốt ruồi đỏ giữa mày Dịch Huyền càng thêm chói mắt.
……
Sau khi xác nhận bản thân đã thắng thì Du Phục Thời liền đi xem Diệp Tố đối chiến, so sánh ra thì lôi đài bên này ôn hòa hơn không ít.
Diệp Tố chỉ so phù chú với Liên Liên, nàng thậm chí không hề lấy ra bất kì kiện pháp khí nào.
Du Phục Thời cầm Khấp Huyết kiếm, ngẩng đầu nhìn người trên đài, biểu tình có chút hoảng hốt, hắn nhớ rõ trước kia cũng có người đã từng dạy hắn vẽ loại đồ vật này, bất quá hắn học không được bao nhiêu.
Những phù chú đó quá phức tập, nhìn đau đầu.
Hắn giống như vẫn luôn nghĩ ràng có người sẽ luôn vẽ cho hắn, như vậy là được rồi.
“Ta thua.” Liên Liên giơ hai tay lên, không động nữa.
Nàng đã lọt vào phù trận mà Diệp Tố thiết lập, chỉ cần động đậy thì lập tức sẽ bị trận pháp treo cổ.
Diệp Tố thu phù trận lại, vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt Du Phục Thời đang nhìn nàng chằm chằm dưới đài, nhất thời không khỏi ngơ ngẩn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 119: Lôi kiếp
Chương 119: Lôi kiếp