Trong cấm địa, khoảnh khắc Diệp Tố kéo Nhan Hảo nhảy vào trong hồ nước, nàng cảm nhận được rõ ràng bản thân bị nước hồ vô biên vây lấy, cơ hồ không thể thở nổi, phảng phất như bị giam giữ trong một không gian khép kín.
Diệp Tố theo bản năng muốn phá vỡ tầng giam cầm này, nhưng linh lực phóng thích không ra nên nàng chỉ có thể phóng thích thần thức để công kích.
Nàng không công kích thành công, ngược lại còn bị một đạo lực lượng trói buộc.
Khi thần thức bị kiềm chế, Diệp Tố không hề nghĩ đến trốn đi hay là từ bỏ, nàng khống chế thần thức ngược lại bao lấy đạo lực lượng không biết là gì đó, nuốt chửng nó.
Chưa kịp đợi thức hải của nàng phản ứng lại thì ngay sau đó trước mắt hai người chợt lóe lên một luồng sáng trắng, hồ nước biến mất, chung quanh trắng phau cái gì cũng không có, các nàng có vẻ đã đến vùng đệm giữa hai giới.
“Đây là nơi nào?” Nhan Hảo mờ mịt nhìn bốn phía, sau một loạt hành động của Diệp Tố, đầu óc nàng đã chết máy.
Diệp Tố mở mắt, ực một cái nuốt cổ lực lượng vừa rồi xuống linh phủ, nhét nó vào thức hải: “……Ợ”
Nhan Hảo quay đầu nhìn nàng, không thể tin được hỏi: “Cô vừa mới ợ hả?”
“Không có.” Diệp Tố không thừa nhận.
“Vậy chắc là ta nghe nhầm.” Trong lòng Nhan Hảo cảm thán không thôi, một đường lăn lộn không có bị miếng thương ngoài da nào nhưng bóng ma tâm lý thật là không ít a.
Diệp Tố nói sang chuyện khác: “Con yêu thú đó đâu?”
“Ở kia kìa!” Nhan Hảo chỉ vào một vệt sáng màu cam ẩn hiện đằng xa.
Diệp Tố cũng nhìn thấy: “Bám theo nó.”
Hai người theo đuôi con yêu thú đầu chim mình khỉ, Nhan Hảo còn cơ trí mà thiết lập một thuật ẩn thân trùm lên hai người, phòng ngừa yêu thú đằng trước phát hiện, bất quả từ đầu đến cuối nó căn bản không hề quay đầu lại.
“Đầu của nó biến mất rồi……” Nhan Hỏa trơ mắt nhìn một nửa thân thể của yêu thú bỗng nhiên biến mất.
“Là lối ra.” Diệp Tố dán một tờ Tật Tốc Phù lên người sau đó lôi cánh tay Nhan Hảo nhanh chóng chạy theo.
Khi đầu chim mình khỉ xuyên qua kết giới của cấm địa thì tầng linh hỏa đang bọc lấy thân nó chợt yếu đi, màu lông nhìn bằng mắt thường cũng thấy nhạt xuống.
Diệp Tố nhận thấy được sự biến hóa này, kéo Nhan Hảo để cả hai dựa gần vào thân thể của yêu thú, cùng đi với nó ra ngoài, tất cả phù bảo hộ cũng được dán đầy người cả hai.
Cũng may con khỉ này thân thể lớn nên khi nó xuyên qua kết giới tạo lỗ hổng đủ to để hai người đi qua theo trước khi kết giới khép lại, hai người đi sát theo người nó ra ngoài, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Bất qua khi ra được đến bên ngoài thì Diệp Tố phát hiện các tu sĩ ở đối diện không nhìn thấy các nàng, ngay cả Ninh Thiển Dao cũng hoàn toàn không biết có các nàng ở gần bên.
Nàng bảo Nhan Hảo triệt tiêu thuật ẩn nấp, kết quả hai người phát hiện một sự thật phũ phàng – thuật ẩn nấp xảy ra vấn đề, không triệt được.
Vì thế ở đằng kia đánh nhau túi bụi, ở đằng này hai người loay hoay làm này làm kia vẫn không có cách nào hóa giải được thuật ẩn nấp.
Nhan Hảo toát mồ hôi đầy đầu, nàng cảm giác đầu óc của mình hư thật rồi, hoàn toàn không nhớ rõ thuật ẩn nấp thi triển trước đó rốt cuộc có vấn đề ở đâu.
Lúc này, Du Phục Thời ném túi Càn Khôn tới, Diệp Tố quay đầu mới phát hiện tiểu sư đệ đang đứng ở gần ngay trước mắtt, nhưng nàng phát hiện ánh mắt hắn nhìn về phía nàng không xác định, vậy là rõ ràng thuật ẩn nấp vẫn còn chưa hết công hiệu.
Diệp Tố chỉ có thể hỏi Nhan Hảo: “Thuật giải được chưa?”
“Nhanh thôi, nhanh thôi.” Nhan Hảo dựng lên hai ngón tay, thấp giọng niệm một câu, sau đó mở một mắt hỏi, “Được chưa?”
Hai người thoáng hiện ra trước mắt mọi người một hồi, sau đó lại biến mất.
Diệp Tố: “……”
“Ảo thuật của ta hình như bị cái gì đó thêm vào rồi hay sao đấy.” Nhan Hảo lại niệm một lần nữa, lúc này thuật ẩn nấp mới rốt cuộc được giải khai, hai người cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
“Diệp Tố?”
“Sư muội!”
Từ Trình Ngọc cùng Mai Cừu Nhân đồng thời hô lên.
Nhan Hảo nhìn thấy người sống bên ngoài cấm địa thế nhưng lại xúc động muốn rơi nước mắt, bên trong thật là đáng sợ!
Tầm mắt của Vạn Phật Tông Cốc Lương Thiên dời từ trên người Lục Trầm Hàn sang Diệp Tố ở bên này.
Hắn biết Nhan Hảo.
Trước khi tông môn đại bỉ diễn ra, hắn đã xem qua tư liệu về các đệ tử dự thi của các đại tông môn.
Còn Thiên Cơ Môn Diệp Tố bên cạnh nàng ta, gần đây mới nổi lên tới, cảnh giới không ra gì nhưng thủ đoạn lại không ít.
……
Diệp Tố cúi đầu mở ra túi Càn Khôn trong tay, nhìn thấy đồ vật bên trong thì kinh ngạc không thôi, nàng nhìn Du Phục Thời hỏi: “Đệ đào thú đan?”
Ở đây có ít nhất là hai trăm viên tứ giai thú đan, nàng còn thấy có cả ngũ giai thú đan nữa.
Du Phục Thời không trả lời câu hỏi của nàng mà ngược lại nhíu mày nhìn Diệp Tố: “Ngươi nói là gặp nhau ở trong kính.”
Ý lên án nàng nói lời không giữ lời trong lời nói của tiểu sư đệ cao ngùn ngụt, khiến đại sư tỷ không thể nào xem nhẹ.
“Gặp phải ngoài ý muốn.” Diệp Tố giải thích.
Du Phục Thời nhìn phàm nhân này một thân chật vật, cuối cùng trong lòng quyết định miễn cưỡng tha thứ cho nàng.
“Đệ……” Diệp Tố duỗi tay đưa túi Càn Khôn trả lại cho Du Phục Thời, lúc này bỗng nhiên một đạo lôi thô to như nắm tay từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp bổ xuống người nàng.
Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, Diệp Tố không hề chuẩn bị, cả người bị phách biến thành màu đen, tóc tai toàn bộ dựng đứng hết cả lên, tuy nhiên Du Phục Thời đang cầm tay nàng ở bên cạnh lại không bị ảnh hưởng mảy may.
Diệp Tố thậm chí có thể từ trong mắt của tiểu sư đệ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu chính mình, trông như một cây củi cháy, nàng mở miệng: “Ta……”
Hộc ra một làn khói trắng.
Trên không như là bị dẫn lôi, mấy chục đạo lôi bắt đầu bùm bùm nện xuống, mục tiêu chủ yếu chính là Diệp Tố nhưng những tu sĩ đứng gần đó cũng bắt đầu chịu họa lây.
Lục Trầm Hàn ôm Ninh Thiển Dao nhảy qua một bên tránh khỏi một đạo lôi, không quan tâm con yêu thú kia nữa mà ngửa đầu nhìn lên không trung, trong mắt hiện lên khó hiểu.
Bọn họ đang ở trong Hỗn Độn Kính, sao lại có thiên lôi?
“Mọi người ngay lập tức ra ngoài!” Trên không đột nhiên truyền đến thanh âm của Phong Trần đạo nhân.
Tất cả mọi người trong Hỗn Độn Kính đều ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ thấy bầu trời bị xé ra một lỗ hổng, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hút lên.
……
Trong sân thi đấu, khi Nhan Hảo biến mất thì tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt liền chú ý thấy được, bà nhìn khắp các Thủy Vân Kính trên sân nhưng vẫn không thấy tung tích của nàng, lúc ấy trong lòng các đại tông chủ đều có phỏng đoán.
Không nghĩ tới ngay sau đó Diệp Tố không biết làm cái gì, đột nhiên cũng biến mất tăm trong các Thủy Vân Kính.
Người bên ngoài Hỗn Độn Kính chỉ có thể nhìn thấy được bọn họ đang làm gì, nhưng không thể hoàn toàn biết được các đệ tử trong đó nghe thấy gì, nhìn thấy chi.
Các đại tông chủ chỉ nhìn thấy Diệp Tố đỡ tay vào một thân cây, ngay sau đó liền giống hệt Nhan Hảo, biến mất trong tất cả Thủy Vân Kính.
“Bọn họ có phải đi cấm địa hay không?” Thật lâu sau, tông chủ Thượng Khuyết Tông hỏi.
“Nếu vậy ở giữa đường như thế tại sao lại có lối vào cấm địa?” Ngô Nguyệt đặt chén trà thật mạnh xuống bàn, ai cũng biết cấm địa là nơi chỉ có vào mà không có ra.
“Ngô tông chủ tạm thời đừng nóng nảy, Hỗn Độn Kính chỉ có các đệ tử đi vào.” Phong Trần đạo nhân thấu hiểu tâm tình của tông chủ Hợp Hoan Tông, trấn an nói, “Không ai có thể gian lận, bọn họ không hẳn đã vào cấm địa.”
“Nhưng trong tất cả Thủy Vân Kính đều không thấy được hai đứa chúng nó.” Ngô Nguyệt không nghĩ tới đệ tử của mình sẽ biến mất ở một mảnh đất tầm thường như vậy.
“Không bằng trước cứ xem tình trạng của mệnh đèn.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nói: “Các đệ tử đi nhầm vào cấm địa những năm trước thì trong vòng 3 ngày mệnh đèn đều tắt.”
Tông chủ Vạn Phật Tông cũng lên tiếng: “Có lẽ là xông lầm vào pháp trận không gian nào đó thôi, Hỗn Độn Kính là đồ vật được lưu lại từ trước Thần Vẫn kỳ, bên trong có không ít tàn dư pháp trận.”
Ngô Nguyệt không vào được Hỗn Độn kinh, chỉ có thể chú ý mệnh đèn của đệ tử, cũng may tuy rằng Nhan Hảo biến mất, không thấy được bóng dáng trong Thủy Vân Kinh nhưng mệnh đèn vẫn luôn không có biến hóa gì, thậm chí không hề có dấu vết ảm đạm chút nào.
Mãi cho đến khi vòng đấu sắp kết thúc mà mệnh đèn vẫn không có chút dị thường nào, lúc này Ngô Nguyệt mới miễn cưỡng bớt lo: Ít nhất chưa đi vào cấm địa.
Chờ khi hai người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh kết giới cấm địa thì lúc này Ngô Nguyệt mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
“Quả nhiên là vào nhầm pháp trận nào đó.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ như suy tư gì đó nói.
Bên này, lực chú ý của Côn Luân đặt trên người Lục Trầm Hàn, hắn liên thủ cùng một nữ tu sĩ khác, vậy mà hoàn toàn áp chế được lục giai yêu thú.
Khoảnh khắc Lục Trầm Hàn sắp chém đầu con lục giai yêu thú nọ thì đột nhiên thiên lôi thẳng tắp bổ xuống Hỗn Độn Kính.
Các tông chủ trên sân thi đấu chưa bao giờ gặp qua trường hợp thế này, nhất thời ngơ ngẩn tại chỗ, trơ mắt nhìn từng đạo thiên lôi đánh vào Hỗn Độn Kính.
Phong Trần đạo nhân là người phản ứng lại đầu tiên, ánh sáng chớp lóe của thiên lôi khiến tròng mắt ông co rụt lại, ông phất tay mạnh mẽ mở ra thông đạo của Hỗn Độn Kính: “Mọi người ngay lập tức ra ngoài!”
Toàn bộ đệ tử trong Hỗn Độn Kính bị hút ra tới, tất cả đệ tử dự thi trong nháy mắt xuất hiện trên sân thi đấu. Có vài người vì chưa chuẩn bị sẵn sàng nên thậm chí ngã chỏng vó.
Tất cả các tông chủ đứng dậy, tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ mắt sắc phát hiện trên mặt Hỗn Độn Kính xuất hiện một vết nứt nhưng ngay sau đó Hỗn Độn Kính đã bị Phong Trần đạo nhân thu hồi.
Lại là một đạo thiên lôi bổ xuống, nhắm thẳng Diệp Tố vừa mới ra khỏi kính.
“Cách xa ta một chút.” Diệp Tố phản ứng cực nhanh, vung tay phóng ta linh lực, đẩy Du Phục Thời bên người cùng với Dịch Huyền vừa chạy tới ra xa khỏi nàng.
Bất quá chỉ một thoáng thời gian này thôi nàng lại một lần nữa ăn trọn một đạo lôi.
Đại sư tỷ chỉ cảm thấy linh hồn đều đang tê dại mà kháng nghị.
“Các đệ tử thối lui.” Lão nhân tóc nâu dẫn đầu quát to với các đệ tử vừa mới ra khỏi kính còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Chỉ trong chốc lát, giữa sân chỉ còn lại một mình Diệp Tố.
Năm đại tông chủ tập trung ở một bên của sân thi đấu, lẳng lặng nhìn Diệp Tố, nàng đang tiến giai.
Một Kim Đan kỳ tiến giai sẽ có thiên lôi?
“Nhị sư phụ.” Dịch Huyền xuyên qua đám người, rốt cuộc tìm được Tân Thẩm Chi.
Tân Thẩm Tử nhìn thoáng qua đồ đệ bảo bối của mình, gãi gãi đầu tóc rối: “Biết, biết”
Ông triệu hồi ra Lãnh Tuyền kiếm, một thanh kiếm xanh lam bay vào giữa sân, nằm ngang thế Diệp Tố ngăn cản một đạo thiên lôi vừa đánh xuống tới.
“Diệp Tố, tiếp lấy!” Nhan Hảo nhanh chóng quyết định móc từ trên người của Mai Cừu Nhân bên cạnh ra một đống đan dược cùng với Dù Già Lôi ném cho nàng.
Ngô Nguyệt nhìn thấy đống pháp khí và đan dược mình đã vơ vét cho hai đệ tử để dùng khi tiến giai sau này, không khỏi quay đầu nhìn Nhan Hảo.
Nhan Hảo xòe ra quạt lông hồng phấn, che lại mặt của bản thân, làm bộ không thấy ánh mắt của sư phụ.
Diệp Tố ở trong sân rốt cuộc cũng nhận ra, bản thân sắp tiếp giai.
Bất quá……
Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên không trung, thiên lôi đang sôi nổi bổ tới từ bốn phương tám hướng, trận thế này có phải có chút quá lớn rồi không, phảng phất như nàng tạo nghiệt gì kinh khủng lắm vậy.
Lãnh Tuyền kiếm một lần chỉ có thể ngăn cản một đạo lôi, thế nhưng thiên lôi lại bắt đầu một lần đánh xuống đến mấy đạo.
Diệp Tố vừa trốn vừa căng ra Dù Già Lôi.
Sau khi có pháp khí nàng mới có thể đả tọa nhập định, bắt đầu sửa sang lại linh phủ và thức hải của mình.
Lúc này, thức hải đang quay cuồng, đây là do lực lượng trong hồ mà nàng đã nuốt tạo thành.
Diệp Tố điều khiển thần thức trói buộc cổ lực lượng đó lại, trong linh phủ của nàng thì nàng chính là chủ.
Cổ lực lượng đó không lớn, chỉ khoảng cỡ nắm tay, nhưng Diệp Tố có thể cảm nhận được bên trong nó chứa đựng bàng bạc linh lực.
Tới cũng tới rồi, linh lực chỉ có thể biến thành của nàng thôi.
Bên trong linh phủ, Diệp Tố vội vàng luyện hóa cỗ linh lực này, bên ngoài thì thiên lôi một đạo lại tiếp một đạo bổ về phía nàng.
Dù Già Lôi sau khi bị mười đạo lôi bổ xuống thì liền rách bươm, chỉ còn lại Lãnh Tuyền kiếm của Tân Thẩm Chi đang chống đỡ nhưng cũng không tham dự được bao nhiêu.
“Nàng đây là muốn một bước độ kiếp luôn sao?” Lien Liên lấy ra từ túi Càn Khôn một chiếc Lược Chắn Lôi, ném lên tóc Diệp Tố.
Tông chủ Ngũ Hành Tông nhìn thấy Liên Liên ném pháp khí ra thì cả giận nói: “Con làm gì đó?”
“Pháp khí mẫu thân để lại cho con.” Liên Liên không để tâm nói, “Con muốn dùng thế nào thì dùng thế đó.”
Lược Chắn Lôi chỉ có thể ngăn cản được thiên lôi bình thường, chứ không phải luồng lôi to như đầu người còn phiếm màu tím Huyền Thiên Lôi như luồng đang đánh xuống như vậy.
Đạo Huyền Thiên Lôi đó đánh xuống, ngay cả Lãnh Tuyền kiếm cũng bị thanh thế của nó chấn trụ, vô pháp chuyển động.
Diệp Tố bỗng nhiên mở to mắt, một tay bắt lấy Lược Chắn Lôi trên đỉnh đầu, một tay khác khởi động vòng linh lực bảo hộ.
Sau đó…… Bị đánh một phát lạnh thấu tim.
Mọi người đứng vòng quanh ngoài sân thi đấu không thấy Diệp Tố đen thui giữa sân đâu nữa, thì ra nơi nàng đả tọa nhập định đã bị đạo lôi vừa rồi bổ ra một cái hố to, còn bốc lên khói trắng.
Bầu trời tối tăm vần vũ trong phút chốc liền khôi phục lại bộ dáng sáng sủa trời quang mây tạnh, phảng phất như chưa từng có gì xảy ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 97: Huyền Thiên Lôi
Chương 97: Huyền Thiên Lôi