Ba tháng trước dị tượng xuất hiện ở bí cảnh cũng không gây ra được chú ý gì ở Định Hải thành, nhiều nhất là ngay trong ngày hôm đó việc toàn bộ các tu sĩ bị đá ra ngoài bị mọi người trà dư tửu hậu bàn luận quá vài câu, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Thậm chí còn không náo nhiệt bằng ngày hôm nay Phá Nguyên Môn công bố danh sách các luyện khí sư thông qua sơ tuyển.
“Gia Anh?” Dung Sơ Thu nhìn người bước đến bên cạnh, “Hôm nay sao con lại có thời gian rảnh mà ra đây?”
Từ sau ngày nhìn thấy Vụ Sát Hoa thì Toàn Gia Anh liền không hề rời khỏi tông môn lấy nửa bước, suốt ba tháng ròng luôn ở trong Luyện Khí Thất tu luyện.
Toàn Gia Anh đứng trên bậc thang của Phá Nguyên Môn nhìn xuống đám người đông nghịt ở phía dưới: “Con muốn gặp người đó.”
Sư huynh nói với hắn rằng người nộp Vụ Sát Hoa ứng tuyển chính là người ngày đó ở trên đường so phù với người của Ngũ Hành Tông, hắn không tin lắm, nhưng bất luận thế nào thì hôm nay hắn muốn được tận mắt nhìn thấy luyện khí sư đã luyện chế ra Vụ Sát Hoa.
Dung Sơ Thu cười nói: “Nhang đã được châm, ngay sau đó sẽ tuyên bố danh sách vượt qua sơ tuyển.”
Số lượng tán tu luyện khí sư nộp pháp khí đến gần 2 vạn người nhưng danh ngạch thì chỉ vỏn vẹn có một ngàn, khi quyển trục từ ống tay áo của Dung Sơ Thu bay ra, mọi người ở phía dưới không khỏi nín thở nhìn quyển trục màu vàng chậm rãi mở ra.
“Luyện khí sư được kêu tên thì tiến lên lĩnh ngọc bài, sau đó liền có thể tiến vào Phá Nguyên Môn chuẩn bị sơ thí.” Dung Sơ Thu tiến lên một bước cất giọng nói.
Phía dưới tuy đứng đông nghịt người nhưng lại không hề có một thanh âm nào, mọi người hẳn là đang vô cùng căng thẳng chờ đợi.
Trên quyển trục trên không dần dần xuất hiện một cái tên, đồng thời hai bên tay cầm của quyển trục cũng truyền ra một giọng nam nhân trầm ổn: “Lưu Dân trúng tuyển.”
Danh sách trúng tuyển bắt đầu từ vị trí thứ một ngàn, khi tên của người nào xuất hiện trên quyển trục thì bên cạnh cũng sẽ đồng thời có một Tố Hồi Ngọc Bản phát lại hình ảnh lúc người đó nộp pháp khí cũng như hình ảnh khi trưởng lão của Phá Nguyên Môn thử pháp khí.
“Ta trúng tuyển! Ta trúng tuyển rồi!!!” Một nam luyện khí sư chừng bốn mươi tuổi chen ra từ trong đám người la lớn, “Là ta! Là ta! Ta chính là Lưu Dân!”
Một chấp sự của Phá Nguyên Môn bưng khay đựng ngọc bài tiến đến: “Mời.”
Lưu Dân cầm lấy ngọc bài từ trong khay, kích động đi theo vị chấp sự tiến vào nơi tập trung.
Sau đó trình tự cứ thế lặp đi lặp lại, đọc tên, dẫn người vào, không có ngoại lệ gì xảy ra, những luyện khí sư trúng tuyển đều hết sức kích động, tuy rằng về sau không nhất định có thể vượt qua được sơ thí nhưng chỉ với việc có thể đạt được danh ngạch để tham gia thì đối với danh tiếng của những tán tu này mà nói đối đã mang đến giúp ích rất lớn.
Đọc một ngàn cái tên nói dài cũng không dài lắm, nhưng ngoài đọc tên còn phải chiếu lại hình ảnh trên Tố Hồi Ngọc Bản, còn phải đợi Phá Nguyên Môn xác nhận người tiến lên nhận ngọc bài và người nộp pháp khí ban đầu là một, đồng thời cũng để những luyện khí sư không trúng tuyển nhìn thấy uy lực của pháp khí trúng tuyển. Nhiều hồi như thế nên khi đọc đến tên của luyện khí sư trúng tuyển đứng hạng thứ năm thì sắc trời cũng đã hơi ngả tối.
Dung Sơ Thu phát hiện khí tức của Toàn Gia Anh đứng bên cạnh đột nhiên trở nên cẳng thẳng, cười cười nói: “Căng thẳng? Chỉ một kiện pháp khí cũng không đại biểu được điều gì, con là đệ tử thiên phú cao nhất Phá Nguyên Môn, chỉ mới ở Trúc Cơ kỳ đã có thể xông lên nhóm 200 luyện khí sư của Bách Thanh Bảng, ngày hôm trước lại vừa đột phá, bây giờ đã là Trúc Cơ hậu kỳ, muốn so sánh với con thì cũng chỉ có hai người ở Trảm Kim Tông có thể so được mà thôi.”
Toàn Gia Anh cụp mắt nhìn hoa văn trên phiến đá dưới chân, ba tháng này hắn ở Luyện Khí Thất không ngừng nỗ lực luyện chế lại Vụ Sát Hoa, thành phẩm cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói ra ngô ra khoai, mặc dù hắn đã tận lực mô phỏng Vụ Sát Hoa nhưng vẫn không cách nào có thể tạo ra sự linh động như của bản gốc.
Sương không phải sương, hoa cũng chẳng phải hoa, một giây trước vẫn còn xinh đẹp mĩ miều nhưng ngay sau đó liền lộ ra bộ mặt hung ác, phảng phất như là vật mang linh tính trời sinh.
Đó chính là ngộ đạo.
Hắn không có, vì thế phục dựng không ra.
Không chỉ riêng hắn mà trong giới luyện khí sư, việc này cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, mặc dù cùng là một luyện khí sư nhưng không nhất định có thể một lần nữa luyện chế ra một pháp khí giống như đúc cái lần đầu tiên.
Khi Toàn Gia Anh nghĩ thông suốt và không theo đuổi mô phỏng pháp khi của đối phương nữa thì không lâu sau đó lại đột phá cảnh giới.
“Người thứ tư, Hạ Nhĩ.”
Quyển trục đọc xong tên, Tố Hồi Ngọc Bản cũng đã chiếu xong hình ảnh, các tán tu phía dưới bốn mắt nhìn nhau, từ đầu đến cuối không có người nào bước ra.
Dung Sơ Thu nhíu mày, đứng dậy kêu một lần nữa: “Hạng tư, Hạ Nhĩ.”
Vẫn như cũ không có người đáp lời.
Lúc này quyển trục lại tự động bắt đầu gọi tên: “Hạng ba, Tây Ngọc.”
Tố Hồi Ngọc Bản chiếu xong hình ảnh cũng không ai đứng ra.
Toàn Gia Anh đảo mắt nhìn qua những tán tu phía dưới, lúc này đa số mọi người cũng đã không còn kỳ vọng gì, chỉ thuần túy muốn nhìn xem mấy luyện khí sư trúng tuyển ở những hạng đầu tiên là ai, lúc này việc như thế xảy ra lại khiến mọi người không khỏi sôi nôi mà nghị luận lên.
Dung Sơ Thu lúc trước đã gặp qua mấy người bọn họ, tầm mắt của bà không ngừng dò xét trong đám người, nỗ lực tìm kiếm.
“Hạng hai, Minh Lưu Sa.”
Không có ai bước ra.
Nhóm người phía dưới vốn dĩ đang ồn ào nghị luận lại dần dần yên tĩnh lại, ai cũng nghĩ không ra tại sao mấy người này lại không đến, hôm nay chính là ngày Phá Nguyên Môn công bố danh sách trúng tuyển.
“Hạng nhất, Diệp Tố.”
Thậm chí ngay cả người đứng nhất cũng không tới!
Dung Sơ Thu liên tiếp hô mấy lần, đều không có người đáp lời.
Mấy tán tu phía dưới mắt ai cũng lập lòe bát quái, không ít người bắt đầu dùng truyền tin ngọc điệp truyền tin tức cho bằng hữu kể về kỳ cảnh hôm nay, trước Phá Nguyên Môn vậy mà có vài người trúng tuyển nhưng lại không đến.
“Ta liền biết mấy món pháp khí này tám phần mười không phải do bọn họ tự mình luyện, nhất định là chột dạ nên không dám đến.” Phòng Tu đứng bên cạnh hừ một tiếng, “ Dung trưởng lão, trời cũng đã tối rồi, chúng ta nên trở vào tông môn thôi.”
Dung trưởng lão đứng ở phía trước nhất, nhìn đám người đang ồn ào bên dưới nói: “Chư vị, danh sách trúng tuyển đã công bố xong, nếu không còn chuyện gì khác, mời mọi người về cho.”
Tỉ thí tại Phá Nguyên Môn trước nay chưa từng có chuyện sẽ bổ sung luyện khí sư cho đủ số lượng danh ngạch nên những tán tu này mắt thấy cũng không còn náo nhiệt gì khác liền lục tục tản ra.
“Dung trưởng lão, nhang vẫn còn chưa cháy hết.” Toàn Gia Anh bỗng nhiên tiến lên, “Hay là cứ chờ thêm chút nữa?”
Hắn nói không được cảm giác của chính mình lúc này là gì, hắn chỉ biết là bản thân cực kì muốn gặp người đã luyện chế ra được pháp khí như Vụ Sát Hoa như thế.
Ngày đó ở tuy có gặp nhau ở trên đường nưhung Toàn Gia Anh lại không nhớ rõ diện mạo của bọn họ trông như thế nào, lúc đó căn bản hắn không hề để mấy người bọn họ trong lòng.
Dung Sơ Thu liếc nhìn nén nhang vẫn còn đang cháy dở: “Vậy thì chờ thêm một chút.”
Nhưng chờ đến khi bầu trời hoàn toàn tối lại thì vẫn không có người nào xuất hiện.
“Đi thôi.” Dung Sơ Thu lên tiếng, xoay người chuẩn bị mang theo hơn 900 vị tán tu trúng tuyển tiến vào Phá Nguyên Môn.
……
“Đại sư tỷ! Tiến lên!” Hạ Nhĩ vừa nắm lấy y phục của Tây Ngọc vừa hô, “Nhanh nữa lên! Tiểu sư đệ sắp vượt qua chúng ta rồi!”
“Đi, trước, một, bước, nhé!” Minh Lưu Sa ôm chặt eo của Dịch Huyền, hai chân đều sắp bay lên, đắc ý mà chậm rì rì hô lên với ba người trên kiếm của Diệp Tố.
“Buông tay.” Dịch Huyền mặt không hề cảm xúc ngự kiếm, nỗ lực kéo ra bàn tay Minh Lưu Sa đang ôm chặt hắn.
Minh Lưu Sa căn bản làm như không nghe thấy, hắn quay đầu liền thấy đại sư tỷ lại tiến tới gần bọn họ hơn một chút nên nhanh chóng nói với Dịch Huyền: “Tiểu sư đệ, kĩ thuật của đệ thiệt là không được rồi, đại sư tỷ sắp đuổi kịp chúng ta rồi kìa, sau lưng tỷ ấy còn đứng hai người, không lẽ là do ta quá nặng?”
Không cần hắn nói thì Dịch Huyền cũng đã cảm nhận được khí tức gợn sóng ở sau lưng, hắn ở bên ngoài rèn luyện, từ lâu đã thông thạo ngự kiếm, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ tới Diệp Tố vậy mà cũng học được ngự kiếm, thậm chí còn có thể đuổi theo hắn.
Nốt ruồi son ở mi tâm Dịch Huyền càng lúc càng chói mắt, linh lực vận chuyển cũng mỗi lúc một nhanh, tốc độ ngự kiếm lại một lần nữa tăng lên.
“Kiếm đua của tiểu sư đệ cũng quá nhanh rồi.” Diệp Tố lắc lắc đầu rồi cũng đuổi theo, lúc này trong linh phủ nàng khó có được linh lực dồi dào, ngự kiếm không phải là việc khó.
Năm người hai kiếm cứ như thế trong không trung đua lên, dòng khí lưu tạo ra thậm chí thiếu chút nữa khiến tu sĩ ngự kiếm bay ngang qua lật ngang té nhào, dẫn đến một tràng mắng chửi ở phía sau.
“Ban đêm ban hôm đua cái gì kiếm vậy hả! Đua đi đầu thai à! @#? %& “
Năm người vận hết tốc lực ngự kiếm vậy mà cuối cùng đến nơi lại chỉ thấy được bóng lưng của nhóm người Phá Nguyên Môn đang xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đạo hữu, chờ chút!” Diệp Tố theo bản năng hô lên với những người kia.
Toàn Gia Anh quay đầu nhìn lại thì liền thấy hai ánh kiếm trên trời hạ xuống, trong có có một thanh kiếm vững vàng dừng trước đại môn của Phá Nguyên Môn, trên đó có hai người đang đứng.
Thanh kiếm phía sau thì trực tiếp lướt qua hai người đó, đâm sầm vào bậc thang đá dài, ba người trên kiếm lăn lông lốc xuống.
“...”
Diệp Tố lần đầu tiên ngự kiếm nhanh như vậy, “phanh” lại vẫn chưa thành thục lắm, nàng ngồi dậy trên bậc thang, tiện tay cào cào lại tóc bị gió thổi loạn, sau đó khách khí chắp tay với người đứng ở trên: “Các vị đạo hữu, xin hỏi danh sách trúng tuyển như thế nào rồi?”
“Đã chậm rồi!” Phòng Tu nhìn thấy bọn họ liền không cao hứng, “Cho dù các ngươi có trúng tuyển nhưng bây giờ nhang cũng đã cháy hết, các ngươi đừng hòng có thể tiến vào Phá Nguyên Môn của chúng ta.”
Diệp Tố chớp chớp mắt, lời ngày có nghĩa bọn họ đã trúng tuyển.
“Vì sao đến giờ này các ngươi mới đến?” Dung Sơ Thu một lần nữa quay lại, “Phá Nguyên Môn tỷ thí trước giờ luôn coi trọng quy củ, nhang tận giờ hết, các ngươi xem như đã từ bỏ danh ngạch.”
Diệp Tố tất nhiên không thể nói là do bọn họ đã quên, tầm mắt của nàng nhìn về nén nhang bên trong đỉnh đá phía trên bậc thang, nàng hai bước gộp thành một bước phóng nhanh lên trên, cúi người thổi đi tro nhang, lộ ra một điểm đỏ hồng, chỉ vào nó nói: “Vẫn còn chưa cháy hết.”
Dung Sơ Thu: “...”
Phòng Tu nhịn không được thấp giọng mắng một câu: “Ai mua nhang đó!” mà chất lượng tốt như vậy!
“Dung trưởng lão.” Toàn Gia Anh ở bên cạnh gọi một tiếng.
Chờ cũng đã chờ lâu như vậy rồi, chút nhang này cũng chẳng khác biệt gì.
“Thôi.” Dung Sơ Thu gật đầu, “Các người cũng lên đây đi.”
Một ngàn luyện khí sư trúng tuyển phải tiến vào Phá Nguyên Môn chuẩn bị cho sơ thí, Dịch Huyền không có nộp sơ tuyển pháp khí nên không thể đi vào.
Diệp Tố quay lại đi về phía Dịch Huyền: “Tiểu sư đệ...”
“Ta cũng phải đi rồi.” Dịch Huyền đánh gãy lời nói của nàng, xoay người liền muốn ngự kiếm rời đi, bị Diệp Tố kéo lại.
“Chờ đã.” Diệp Tố từ trong túi Càn Khôn lấy ra một đống phù, “Đây là Tật Tốc Phù, đây là Kim Cương Phù, còn có Mê Ngủ Phù, Ha Ha Phù ngươi cũng cầm lấy đi.”
Nàng vừa dúi phù vào tay Dịch Huyền vừa nhanh chóng nói qua một lần tác dụng của các loại phù.
Dịch Huyền lạnh lùng nói: “Ta không có linh thạch để mua.”
Diệp Tố hừ một tiếng: “Trước khi ngươi thoát ly tông môn thì vẫn là tiểu sư đệ của ta, ở bên ngoài quá nguy hiểm, chỗ nào có thể dùng được phù cứ dùng. Thôi không nói nữa, chúng ta phải vào Phá Nguyên Môn cọ chút linh khí để tu luyện đây.”
“Tiểu sư đệ, phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Tây Ngọc quay đầu lại vẫy tay với hắn.
“Phù chú của đại sư tỷ rất lợi hại, tiểu sư đệ ngươi dùng thử liền biết ngay.” Hạ Nhĩ nói chắc như đinh đóng cột.
“Tiểu sư đệ, cố gắng sớm trở thành kiếm tu lợi hại để về sau không ai dám bắt nạt Thiên Cơ Môn chúng ta nữa.” Minh Lưu Sa vỗ vỗ bả vai hắn, chậm rì rì nói xong mới xoay người đi về phía trước.
Dịch Huyền nhìn bóng lưng của bốn người rời đi mỗi lúc một xa, thật lâu sau lại nhìn lại đống phù chú trong tay, lần đầu tiên trong lòng hắn lại không có cảm giác buồn bực.
Trước đó khi tiểu sư muốn rời đi, nàng ta nói muốn hắn cùng đi.
Dịch Huyền không biết tại sao mình lại không đi, trái lại chờ ở khu vực bí cảnh xuất hiện, mỗi ngày cùng nhóm người Minh Lưu Sa như ngốc tử, ngày ngày đi qua đi lại từng ngóc ngách của khu vực phụ cận đó.
... Rõ ràng hắn nói với Ninh Thiển Dao muốn đơn độc đi rèn luyện.
Dịch Huyền nhớ tới những kiếm tu dễ dàng đánh gục hắn trong bí cảnh, mỗi một tên kiếm tu trong đó tùy tiện chọn một tên đều lợi hại hơn hắn, các loại tâm tình phức tạp trong lòng nhất thời liền tiêu tan, chỉ còn lại niềm khao khát muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Hắn cụp mắt một lúc lâu, rốt cục cất phù chú đi, ngự kiếm biến mất trước đại môn của Phá Nguyên Môn.
Nhất định sẽ có một ngày hắn sẽ trở nên cường đại.
Tác giả có lời muốn nói:
Phòng Tu: Tức cái lồ ng ngực thật sự, tự nhiên mua nhang tốt như vậy làm cái gì?!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 15: Đua kiếm
Chương 15: Đua kiếm