DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 3: Vô Âm Tông

Đêm nay trên Cửu Huyền Phong, nơi phòng của năm người, gió gào thét không ngừng.

Dịch Huyền trợn mắt nhìn nóc giường, nghe gió thổi lồ ng lộng trong phòng, không có cách nào đi vào giấc ngủ, chợt hắn ngồi dậy rời giường.

Có một việc Diệp Tố nói không sai, so với với luyện chế pháp khí, hắn càng thích kiếm thuật hơn.

Chưởng môn sư phụ cũng biết tình huống của hắn, thậm chí còn luyện chế một thanh kiếm tốt tặng cho Dịch Huyền.

Có vài luyện khí sư say mê luyện kiếm, nhưng để luyện ra kiếm tốt yêu cầu phải có hiểu biết về kiếm tu, nên Thiên Cơ Môn cũng có không ít kiếm phổ do các tiền bối nghiên cứu lưu lại, Dịch Huyền đã chọn ra vài quyển để học.

Dịch Huyền lật bàn tay phải, kiếm từ trong túi trữ vật bay ra đến trên tay, hiện tại hắn đã là Trúc Cơ, có thể bắt đầu ngự kiếm, nhưng trên kiếm phổ cũng không có giảng giải tỉ mỉ làm thế nào để ngự kiếm phi hành, hắn chỉ có thể tự mình mày mò.

Cửu Huyền Phong cao ngàn trượng, Dịch Huyền đứng trên đỉnh núi, gió thổi qua tà áo, hắn nhắm mắt lại, rót linh lực vào thân kiếm, sau khi cảm nhận được liên hệ giữa linh thức cùng kiếm, hơi đề khí nhảy lên trên thân kiếm, dựng thẳng hai ngón tay phải, chỉ huy kiếm động, thuận lợi di chuyển, nhưng mà ngay sau đó liền rơi xuống núi.

……

Diệp Tố dán thuốc lên mũi bằng hai mảnh vải trắng, trời vừa sáng nàng đã vác hai thanh đòn gánh đi xuống núi, mang bốn gánh gạch và bùn trở về, chuẩn bị sửa tường cho các sư đệ sư muội, mới đi đến cửa viện liền đụng phải Dịch Huyền cũng mới trở về.

Nàng hơi nhướng mày, làm bộ như không nhìn thấy Dịch Huyền một thân chật vật, nhẹ nhàng bâng quơ chào hỏi một câu: “Tiểu sư đệ.”

Dịch Huyền cả đêm luyện tập ngự kiếm, từ Cửu Huyền Phong ngã xuống không biết bao nhiêu lần, cả người đầy thương tích, ngay cả nốt ruồi đỏ giữa mày tựa hồ cũng ảm đạm đi không ít.

Lúc này tam sư muội cũng vừa lúc từ trong phòng ra tới, nhìn thấy bộ dáng của Dịch Huyền liền sửng sốt, theo bản năng liền lên tiếng khuyên can: “Tiểu sư đệ, đại sư tỷ cũng không phải cố ý, tường hôm nay sửa sửa lại một chút là không có vấn đề gì rồi, sao mà lại còn đánh nhau vậy?”

Năm người ở Thiên Cơ Môn cùng nhau lớn lên, tuy rằng ngày thường đại sư tỷ đối với Dịch Huyền cũng không có gì khác nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được quan hệ giữa Diệp Tố và Dịch Huyền không tốt lắm.

“Ta không có đụng vào đệ ấy.” Diệp Tố lập tức giơ lên một bàn tay giải thích với Tây Ngọc, “Thương tích của đệ ấy cũng không liên quan tới ta.”

Ánh mắt Dịch Huyền nhàn nhạt đảo qua hai người, không nói một lời trở về phòng của mình.

“…… Đại sư tỷ, tiểu sư đệ thật sự sẽ không cùng chúng ta xuống núi hả?” Tây Ngọc nhìn Dịch Huyền đi về phía gian phòng trong cùng, lặng lẽ xáp gần lại Diệp Tố nhỏ giọng hỏi.

“Chỉ có bốn người chúng ta thôi.” Diệp Tố thất thần nói, nàng sờ sờ cái mũi còn mang thương tích, thuốc dán này vị nồng quá đi thôi, hiệu quả cũng chỉ thường thường, chỉ có thắng ở chỗ giá rẻ.

Tây Ngọc có chút tiếc nuối: “Tiểu sư đệ không thân thiết với chúng ta gì hết.”

“Nên sửa tường thôi.” Diệp Tố ngắt lời, không thân cận cũng quá bình thường thôi, nam nhị chỉ đối tốt với một mình nữ chủ, nàng còn nhớ rõ trong nguyên tác, tất cả sư đệ sư muội đều chết trong tay ma vật.

“Đại sư tỷ, đệ tới hỗ trợ.” Hạ Nhĩ đi ra, lập tức xách lên một sọt gạch nói.

Sau đó Minh Lưu Sa cũng bước ra từ trong phòng, phụ một tay giúp đỡ xây lại tường.

Dịch Huyền ngồi trên giường đả tọa nghỉ ngơi, nhưng trước sau vẫn như cũ không tĩnh được tâm, hắn có thể nghe thấy bên ngoài thường thường truyền đến tiếng cười.

Không có linh mạch tẩm bổ, toàn bộ tông môn cũng kiếm không được bao nhiêu linh thạch, mỗi ngày phải tìm mọi cách đi cọ linh khí của môn phái khác, bị người xem thường.

Mấy người này lại vĩnh viễn giống như không có việc gì xảy ra.

Hai tay của Dịch Huyền chụm vào nhau, vốn dĩ linh lực đang vận hành bỗng nhiên tán loạn, loạn nhảy trong phế phủ.

Cách hai gian phòng, Diệp Tố nhận thấy trong không trung có một tia dao động không bình thường, không khỏi nhíu mày, loại khí tức này chỉ có thể là Trúc Cơ Dịch Huyền, dao động càng lúc càng thêm rõ ràng, do dự một lúc nàng rốt cuộc nhịn không được nữa.

“Cầm lấy.” Diệp Tố ném viên gạch trong tay cho Minh Lưu Sa, bước nhanh đi ra ngoài, “Mấy đứa xây tiếp đi, ta đi uống chén nước.”

Hắn một ngày vẫn chưa rời đi thì vẫn là tiểu sư đệ Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố đá văng cửa phòng, phát hiện Dịch Huyền đang ngồi đả tọa nhưng hơi thở hỗn loạn, linh lực nghịch chuyển, nàng giơ lên hai ngón tay trong nháy mắt điểm xuống nội quan ở cổ tay hắn và huyệt vị ở linh đạo, linh khí từ đầu ngón tay thuận thế mà truyền sang, đánh tan đoàn linh khí nghịch chuyển trong thân thể hắn.

Dịch Huyền chợt phun ra một ngụm máu bầm, ngã xuống giường.

Diệp Tố nhìn tiểu sư đệ ngã vào trên giường, bên môi có một tia máu tươi, nốt ruồi đỏ giữa mày càng thêm có vẻ yêu diễm, sớm như vậy đã bắt đầu có dấu hiệu nhập ma? Nàng còn tưởng rằng về sau do nữ chủ và nam chủ k1ch thích nên Dịch Huyền hắn mới có thể nhập ma, chẳng lẽ hiện tại đã bắt đầu sinh ra tâm ma rồi ư?

Diệp Tố như đang suy tư gì, sau một lúc liền tùy tay cầm chăn mỏng bên cạnh đắp lên mặt hắn, mắt không thấy tâm không phiền, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, lúc này Dịch Huyền mới từ trong hỗn loạn tĩnh táo lại, hắn kéo chăn mỏng trên mặt xuống, ngơ ngẩn nhìn nóc giường.

Từ lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên, Dịch Huyền liền biết Diệp Tố không thích hắn.

Dịch Huyền giơ tay che hai mắt lại, thầm cười nhạo một tiếng: Tỷ ấy chỉ là vì làm tròn chức vị đại sư tỷ mà thôi, làm bộ làm tịch.

……

Việc sửa sang lại tường mất cả buổi sáng, mấy người Diệp Tiếp vừa mới ngồi xuống ngạch cửa nghỉ ngơi thì lại nghe thấy có tiếng lục lạc vang lên ngoài cửa viện, sư tỷ đệ mấy người động tác nhất trí quay đầu lại nhìn xem.

Ninh Thiển Dao mặc một thân váy trắng, một tay kéo nhẹ đuôi tóc một tay đẩy cửa viện tiến vào, trên hai cổ tay của nàng ta mang một bộ chuông bạc, nghe nói là lễ vật do chưởng môn Vô Âm Tông tặng, có thể giúp giữ đầu óc minh mẫn.

Nàng ta một thân sạch sẽ xinh đẹp quý giá, so với nhóm người dính đầy bùn đất đang ngồi trên ngạch cửa, trên trời dưới đất bất quá cũng như thế mà thôi.

Ninh Thiển Dao nhẹ nhàng đi vào, mang theo từng nhịp tiếng vang của lục lạc, nàng ta nhìn thấy mấy người cả người dơ bẩn, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng nàng ta chỉ hỏi: “Sư huynh sư tỷ, tiểu sư huynh có ở đây không?”

“Có.” Hạ Nhĩ chỉ chỉ gian phòng trong cùng.

Ninh Thiển Dao lại không vội vã đi vào, ngược lại lấy ra một quyển bút ký đưa cho Diệp Tố: “Đại sư tỷ, đây là một ít điều tâm đắc của Thiển Dao khi đạt Trúc Cơ, đại sư tỷ cầm đi tham khảo, nếu còn có chỗ nào không hiểu, có thể tới hỏi Thiển Dao.”

“Cho ta?” Diệp Tố nhất thời không hiểu rõ hành động này của nàng ta.

Tu chân giới mỗi người tự có duyên pháp khác nhau, đặc biệt là chuyện đột phá cảnh giới là dựa vào cá nhân ngộ đạo, chưa từng có ai sẽ viết cái gì mà bút ký tâm đắc, rốt cuộc thì ngàn người ngàn mặt, không ai giống ai.

Ninh Thiển Dao gật đầu, nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Các sư huynh sư tỷ khác cũng có thể xem.”

Mấy người ngồi trên ngạch cửa sắc mặt quái dị, Tây Ngọc nói thẳng: “Đại sư tỷ không dùng được, tỷ ấy sớm là Trúc Cơ rồi”

“Tiểu, sư, muội, hảo, tâm, rồi” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói, nhưng kết hợp với một câu của Tây Ngọc, lại mang tới bầu không khí xấu hổ có chút khiến người ta hít thở không thông.

“Tiểu sư đệ cũng Trúc Cơ.” Hạ Nhĩ tốt bụng bổ sung.

Bàn tay giấu dưới tay áo của Ninh Thiển Dao vô thức nắm chặt, nàng ta không kinh ngạc chuyện Dịch Huyền có thể Trúc Cơ, sư phụ và sư nương đã sớm nói qua thiên phú của tiểu sư huynh cực cao, mỗi lần nàng ta mang theo linh thạch tới đây tìm Dịch Huyền sư phụ cũng biết.

Chỉ là vì sao đại sư tỷ cũng…… có thể Trúc Cơ thành công?

Ninh Thiển Dao thu hồi bút ký tâm đắc của mình, có chút xin lỗi nói: “Là Thiển Dao không nghe được tin tức, khiến đại sư tỷ chê cười rồi.”

“Sư phụ vẫn còn chưa kịp thông tri mọi người, tiểu sư muội không cần để ý.” Diệp Tố chân thành nói, “Bất quá, tiểu sư muội nếu có dư thừa linh thạch, có thể tặng cho ta. Đại sư tỷ hiện giờ cũng là Trúc Cơ, cần rất nhiều linh thạch để tu luyện.”

Ninh Thiển Dao: “……”

Trong Thiên Cơ Môn người không biết xấu hổ nhất chính là Diệp Tố này, những người khác đi cọ linh khí hoặc nhiều hoặc ít sẽ còn ngượng ngùng, nhưng nàng trước nay mặt mũi chưa từng đỏ bao giờ, thậm chí hiện tại còn muốn đòi linh thạch của mình?

“Chúc mừng đại sư tỷ Trúc Cơ thành công, Thiển Dao đi trước tìm tiểu sư huynh.” Đôi mắt nai của Ninh Thiển Dao cong lên, lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, làm bộ như không nghe thấy lời vừa rồi của Diệp Tố, nâng bước nhanh chóng rời đi, chỉ là thanh âm của lục lạc có hơi dồn đập, so với lúc mới tới nhẹ nhàng có thể thấy được có chút ý vị chạy trối chết.

Mấy sư huynh muội ngồi trên ngạch cửa thống nhất lấy tay chống mặt, nhìn Ninh Thiển Dao bước vào phòng của Dịch Huyền, đồng thời thở dài một tiếng.

—— thật là hâm mộ quá đi!

Ninh Thiển Dao từ đầu đến chân đều là linh vật, trước không nói chuỗi chuông bạc kia, ngay cả giày của nàng ta cũng dính linh khí.

Hôm nay trong sân khắp nơi đều là bùn, Ninh Thiển Dao đi qua để lại dấu chân.

“Nếu muội ấy có thể đem một ít đất Vô Âm Tông về đây thì tốt rồi.” Diệp Tố nhìn mấy dấu chân kia, đột nhiên nói, “Đất ở đó nhiều ít cũng nhiễm chút linh khí.”

Minh Lưu Sa: “Không, có, đáng.”

Tây Ngọc: “Cũng không cần đến mức đó.”

Diệp Tố chớp lấy thời cơ dạy dỗ sư đệ sư muội: “Mấy đứa nên học được cần kiệm quản gia, tích tiểu thành đại, một chút linh khí cũng là linh khí, không được lãng phí.”

Hạ Nhĩ sùng bái Diệp Tố nhất lập tức tỏ vẻ tán đồng: “Đại sư tỷ nói đúng.”

Bên ngoài trò chuyện đến vui vẻ, trong phòng bầu không khí lại có chút ngưng đọng.

Ninh Thiển Dao nói: “Ngày mai các đệ tử Trúc Cơ của Vô Âm Tông sẽ ra ngoài rèn luyện, có thể mang theo hai đệ tử của Thiên Cơ Môn. Sư phụ nói tiểu sư huynh nếu có thể cùng đi thì thu hoạch chắc chắn sẽ không ít.”

Dịch Huyền đứng bên cửa sổ, xa xa có thể nhìn thấy mấy người ngoài kia đã đứng lên dọn dẹp sân, hắn quay đầu lại nói: “Ta không đi rèn luyện với đệ tử Vô Âm Tông.”

Ninh Thiển Dao khuyên nhủ: “Vô Âm Tông đại sư huynh đã là Trúc Cơ hậu kỳ, lần này huynh ấy cũng đi, nếu tiểu sư huynh có thể đi cùng thì……”

“Tránh sau lưng những người khác?” Dịch Huyền đánh gãy lời nói của nàng ta, buổi sáng linh lực của hắn đảo ngược, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, hiện tại có thể đứng tại đây hoàn toàn là dựa vào ý chí.

Ninh Thiển Dao ngẩng mặt nhìn Dịch Huyền, sửa miệng: “Tiểu sư huynh, huynh không đi là chỉ có Thiển Dao một người thôi.”

Ninh Thiển Dao thấy hắn vẫn luôn không nói gì, nụ cười xinh đẹp ban đầu dần phai nhạt, có chút mất mát nói: “Đệ tử Thiên Cơ Môn cùng đi chỉ có một mình muội, tiểu sư huynh cứ coi là đi với muội là được rồi, không cần để ý đến các sư huynh sư tỷ của Vô Âm Tông, huống chi thực lực của bọn họ căn bản còn không mạnh bằng tiểu sư huynh.”

Tất cả mọi người Thiên Cơ Môn đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình, chỉ có Ninh Thiển Dao thường thường sẽ tới tìm hắn.

Dịch Huyền nhìn qua đôi mắt trông mong của tiểu sư muội, cuối cùng vẫn đồng ý với nàng ta: “…… Được.”

Khi Ninh Thiển Dao ra ngoài, mấy người Diệp Tố vẫn còn đang ở trong sân quét rác.

“Tiểu sư muội, đi cẩn thận nhé, lần sau lại đến nha.” Diệp Tố hiền lành nói, ánh mắt không tự chủ được dừng trên giày của nàng ta.

Vốn chỉ là một lời khách sáo, không hiểu sao Ninh Thiển Dao lại trả lời: “Đại sư tỷ, trong khoảng thời gian này chỉ sợ là không được, muội cần phải đi cùng các đệ tử Trúc Cơ của Vô Âm Tông ra ngoài rèn luyện.”

“Tiểu sư muội, vừa hay chúng ta cũng muốn xuống núi.” Hạ Nhĩ nắm cây chổi thò qua nói.

“……Lần này tất cả đều là đệ tử Trúc Cơ, sợ là không thích hợp dẫn tứ sư huynh theo.” Ninh Thiển Dao cho rằng Hạ Nhĩ muốn cọ để cùng đi, sau khi uyển chuyển cự tuyệt liền nhanh chóng gật đầu với mọi người rồi rảo bước rời đi.

Hạ Nhĩ nhìn theo bóng lưng của nàng ta, vò đầu nói: “Ta cũng đâu nói là muốn đi cùng đâu?”

Tây Ngọc hỏi: “Cho nên tiểu sư muội là tới tìm tiểu sư đệ để cùng đi rèn luyện?”

Minh Lưu Sa cúi đầu quét bùn, chậm rãi nói: “Chắc, vậy.”

“Được rồi.” Diệp Tố mở ra truyền tin ngọc điệp, “Nhanh quét xong sân, sư phụ bảo chúng ta lát nữa đi tìm người.”

……

Chưởng môn sư phụ triệu tập năm đồ đệ lại đây, ông nhìn thấy mặt Dịch Huyền trầy da, không khỏi hỏi: “Sao lại bị thương?”

Dịch Huyền rũ mắt: “Lúc luyện kiếm không cẩn thận bị thương.”

Chưởng môn sư phụ nghe hắn nói, vừa muốn nói gì, lại thấy Diệp Tố tiến vào cuối cùng đang đóng cửa lại, trên mũi lại dán thuốc: “Diệp Tố, con là bị làm sao vậy?!”

Diệp Tố sờ sờ mũi: “Ngày hôm qua đâm tường.”

Chưởng môn sư phụ hoài nghi: “Đang êm đẹp tự nhiên sao lại đâm tường?”

“Một chút ngoài ý muốn lúc tu luyện mà thôi.” Diệp Tố nói sang chuyện khác, “Sư phụ, người tìm chúng con có chuyện gì?”

Nhắc tới chuyện này, chưởng môn liền lấy ra từ trong túi trữ vật một đống đồ linh tinh, có đan dược, pháp khí vân vân, ông ném cho Diệp Tố một lọ dược: “Đây là thuốc trị thương lúc trước ta lưu trữ, mua ở Trân Bảo Các đấy, các con mang theo lên đường, mấy kiện pháp khí khác thì chia cho mỗi đứa một cái. Bên ngoài nguy hiểm, các con bái phỏng các tông môn xong liền trở về, đừng có la cà cành mẹ đẻ cành con.”

“Vâng, sư phụ.”

Chưởng môn sư phụ dặn dò Diệp Tố: “Con nhớ rõ phải coi chừng các sư đệ sư muội.”

Diệp Tố gật đầu: “Đã rõ, sư phụ.”

Chưởng môn sư phụ vừa lòng sờ sờ râu, từ nhỏ Diệp Tố đã khiến người khác bớt lo, ông giao đồ vật cho nàng rồi xua tay tay: “Đều trở về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải xuống núi.”

———-

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tố: Phải tìm cơ hội làm tiểu sư muội dậm dậm chân, phủi phủi bụi giày mới được.

Đọc truyện chữ Full