Edit: Tư Đồ Tử Huyền
Beta: Tiểu Ngạn
Ánh mặt trời lúc hoàng hôn có một màu đỏ rực như máu chiếu khắp sân duyệt binh trong quân doanh của Phó gia
quân, chiếu lên những binh lĩnh Phó gia đang mặc tang phục, trên mặt họ
hiện rõ sự đau thương mất mát. Mà ở phía bên ngoài quảng trường bên
ngoài quân doanh đã tụ tập rất nhiều dân chúng Nham thành. Mọi người
muốn bày tỏ sự thương tiếc của mình đối với vị anh hùng đã luôn bảo vệ
họ.
“Tuuuuu…ù…ù…” một tiếng kèn chứa đựng bi thương vang lên, Phó Uy mặc tang phục màu trắng, mặt mày già nua mang
theo đau thương bước lên trên đài.
Đè nén nỗi đau buồn ở trong lòng, Phó Uy lên tiếng nói: “Các vị tướng sĩ hẳn là đã nghe sự ra đi của Phó tướng
quân! Mọi người vẫn nghĩ rằng Phó Vân Kiệt là cháu trai của Phó Uy ta,
nhưng hôm nay, ta, Phó Uy muốn lớn tiếng nói cho người đời biết rằng,
Phó Vân Kiệt là cháu gái ruột của Phó Uy ta, là cháu gái ruột của ta…”.
Nói đến đây giọng nói đã thành nghẹn ngào. Tri kỉ của lão, đứa cháu gái
luôn cùng lão đấu võ mồm rốt cuộc không thể gọi lão một tiếng lão nhân
được nữa rồi.
Phó Vân Kiệt là cháu gái của Phó lão
Tướng quân? Bắc Tướng lại là một nữ tử? Các tướng sĩ chỉ biết Phó Tướng
quân bị hại chết, cũng không hề biết hắn lại là một nữ tử! Nhưng sự kinh ngạc trong mắt bọn họ rất nhanh bị sự đau khổ thay thế: Phó Tướng quân
là nữ tử thì sao? Nàng vẫn là Bắc Tướng người cầm đầu của bọn họ, vẫn là Phó Tướng quân mà bọn họ kính nể nhất.
“Cháu gái của ta có tội gì? Có tội chỉ
vì nàng là nữ tử? Hay bởi vì nàng có tài năng siêu phàm? Ám đế ở Kinh đô dựa vào cái gì mà bức tử cháu gái của ta?” Lời nói cuối cùng trở thành
tiếng kêu mạnh mẽ.
“Sát phạt Kinh đô, báo thù cho Phó Tướng Quân! Sát phạt Kinh đô, báo thù cho Phó Tướng Quân …”
Trong sân duyệt binh rộng lớn của quân
doanh vang giội những tiếng la hét đầy căm giận. Tiếng la rung trời này
này truyền ra phía bên ngoài quân doanh, rơi vào tai những dân chúng
đứng bên ngoài. Bọn họ không tự giác giơ tay lên, cùng nhau bi phẫn thét lên: “Báo thù cho Phó Tướng quân! Báo thù cho Phó Tướng quân …”.
Phó Uy giơ bàn tay lên, ý bảo bọn họ giữ im lặng, giọng nói tăng thêm âm lượng: “Bây giờ không phải là thời cơ
thích hợp để báo thù cho Phó Tướng quân. Bây giờ chúng ta phải làm Phó
gia quân mạnh hơn nữa, xây dựng Nham thành lớn mạnh hơn, đến lúc đó,
chúng ta sẽ đường đường chính chính tiến vào Hoàng cung, báo thù cho Phó Tướng quân.”
Phó Uy rút bội đao ở bên hông dùng sức chém lên mặt bàn trà bên cạnh.
“Rầm – -” một tiếng, bàn trà bị chém thành hai nửa.
“Nham thành và Cảnh quốc không đội trời
chung. Từ nay về sau Nham Thành sẽ không còn là một phần của Cảnh quốc
nữa.” Phó Uy nói lớn tiếng.
“Cùng Cảnh quốc không đội trời chung!
Cùng Cảnh quốc không đội trời chung!……” Những câu tuyên thệ tràn đầy đau đớn căm giận quẩn quanh trong sân duyệt binh.
Kể từ ngày đó, Nham thành tồn tại là một châu thành độc lập, không còn là một bộ phận trên bản đồ Cảnh quốc.
***
Đêm khuya ở Cao quốc, Ngự thư phòng
trong Hoàng cung vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng lật
giấy cũng có thể nghe thấy rất rõ.
Hoắc Thiên Thụy một thân long bào đang
xử lý chính vụ. Tuy hắn đã đăng cơ, nhưng Cao quốc vẫn tồn tại rất
nhiều thế lực phản động, cần hắn xử lý.
“Cạch – -” một tiếng, Liên Hằng đẩy cửa tiến vào.
“Chuyện gì?” Thấy Liên Hằng vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Hoắc Thiên Thụy buông bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
“Vừa mới nhận được tin tức đến từ Cảnh quốc.” Liên Hằng do dự mãi, cuối cùng vẫn là mở miệng nói.
Hoắc Thiên Thụy lập tức đứng dậy, tiếp nhận tín hàm Liên Hằng đưa qua, vội vàng mở ra xem.
Hóa ra Phó Vân Kiệt lại là một nữ tử?!
Ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc: Một Phó Vân Kiệt tài năng như vậy, kiêu ngạo như vậy mà lại là một nữ tử?! Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn khinh
thường nữ tử ?! Sự kinh ngạc kia rất nhanh được cảm giác thoải mái thay
thế: cho dù Vân Kiệt là nữ tử, thì sao? Tình yêu của hắn đối với nàng sẽ không giảm bớt chút nào. Người hắn yêu vẫn là nàng.
Cảm giác thoải mái kia rất nhanh được
thay thế bằng sự sợ hãi khó thể nào mà tin được: Vân Kiệt đã chết?! Một
Vân Kiệt ngạo nghễ như vậy thế mà lại chết rồi?! Làm sao có thể như
vậy?!
“KHÔNG THỂ NÀO!”
Theo tiếng hét kia vang lên, lá thư trong tay cũng hóa thành những mảnh vụn nhỏ, thân hình cao lớn vội vã xông ra ngoài.
Liên Hằng vội vàng tiến lên ngăn cản: “Hoàng Thượng, ngài không thể đi!”
Không chút khách khí, dùng tay đánh về phía kẻ đăng ngăn cản, hắn gào lên: “Trẫm muốn đi Cảnh quốc!”
Biết đâu khi đến nơi đó, người quen thuộc kia vẫn sẽ ngạo nghễ đứng ở nơi đó, đôi mắt sáng tràn đầy bất đắc dĩ nhìn hắn.
Võ công của Liên Hằng làm sao so được
với Hoắc Thiên Thụy! Thời gian chưa bằng thời gian uống hết một chén
trà, hắn đã bại trận, xoa xoa lồng ngực bị thương, lảo đảo lui về phía
sau vài bước.
Nhân cơ hôi này Hoắc Thiên Thụy vội vàng chạy về phía cửa lớn.
“Rào- -” Bỗng chốc có nước ở đâu đổ xuống đầu, trong giây lát Hoắc Thiên Thụy ướt sũng!
Gương mặt cương nghị dính đầy bọt nước lộ vẻ tức giận tức giận trừng mắt nhìn cung nhân đang cầm chậu nước kia.
Ánh mắt phẫn nộ kia làm thân thể của cung nhân kia không tự chủ mà run nhè nhẹ.
“Tỉnh táo chưa?” Giọng nói trầm dễ nghe phá vỡ bầu không khí.
Đôi mắt lam khó tin nhìn người vừa mới đến.
Liên Hằng kéo thân thể bị thương, quỳ xuống nói: “Tham kiến Thái Hậu nương nương!”
Thái Mặc, một nam tử có vẻ ngoài xinh
đẹp mà lạnh lùng, tính cách như mực (*), chính là mẫu phi của Hoắc
Thiên Thụy, hiện tại là nam Thái Hậu của Cao quốc.
Thái Mặc lạnh nhạt nói: “Tỉnh táo lại
đi! Nếu ngài có thời gian rảnh làm loạn không bằng chấp nhận sự thật,
suy nghĩ sau này làm thế nào để báo thù cho người ngài yêu mới đúng.”
Nỗi đau đớn trên gương mặt tuấn mỹ đã
dần biết mất, ẩn vào sâu trong đôi mắt lam. Ánh mắt điên cuồng đang dần
bình thường lại. Hoắc Thiên Thụy dứt khoát xoay người trở về thư phòng.
Liên Hằng đứng lên, nhìn bóng dáng kia đi xa, lo lắng nói: “Hoàng Thượng hắn……”
Thái Mặc nói mang theo sự chắc chắn: “Yên tâm, Thụy nhi hắn sẽ tốt lên. Bởi vì hắn là con của ai gia, hoàng đế của Cao quốc!”
***
Ở vùng ngoại ô kinh đô, Nhậm Kiển Trù
một thân áo trắng nằm trên cành cây, quay đầu nhìn tường thành của kinh
đô cách đó không xa, trong mắt mang theo nỗi đau đớn khó buông.
Từ xa một nam tử một thân quần áo Ngự
Lâm quân phi thân tới. Nam tử kia dừng lại ở phía trước Nhậm Kiển Trù,
rồi sau đó lộ ra gương mặt bình thường, nghẹn ngào nói: “Bọn chúng đặt
di thể của Lâu chủ trong viện Ân Tư của Hoàng lăng.”
Hắn vốn định nhân cơ hội trộm thi thể
của Lâu chủ ra, nhưng nơi đó thủ vệ thật sự rất nghiêm ngặt, không tìm
ra được một chút sơ hở.
Trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ rõ
sự đau đớn: Cuối cùng không thể nhìn thế gương mặt anh khí kia; không
bao giờ có thể nghe thấy giọng nói kia nữa; không bao giờ……
Cảm thấy cả người được vây quanh một cái ôm ấm áp dịu dàng, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự lo lắng kia, nắm lấy
tay người kia, nàng thu nỗi đau trong lòng lại, dung nhan xinh đẹp tràn
đầy kiên nghị: “Kiện Vong, chàng yên tâm. Ta không sao. Ta còn muốn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng Lâu chủ giao cho ta”.
Khi nàng từ Phú thành trở về, đưa đồ vật là Lâu chủ muốn giao lại cho ngài, Lâu chủ đã đem mật lệnh đại biểu Lâu chủ giao cho nàng, cũng phân phó nói vạn nhất chính mình phát sinh
chuyện ngoài ý muốn, như vậy nàng chính là tân Lâu chủ. Mà chuyện đầu
tiên nàng phải làm khi trở thành Lâu chủ là phải di rời tất cả các chinh nhánh của Thiên Cơ Lâu, đi Nham thành tụ họp cùng Phó lão tướng quân.
Sau khi nàng biết được cái chết của Lâu chủ, lập tức dùng mật lệnh Lâu
chủ tuyên bố mệnh lệnh yêu cầu các thành viên của Thiên Cơ Lâu trải dài
cả nước, lập tức chuẩn bị đi về Nham thành. Sở dĩ cho tới bây giờ nàng
vẫn ở tại chỗ này mục đích chỉ điều tra di thể của Lâu chủ.
Thu hồi suy nghĩ trong lòng, nàng dứt khoát xoay người nói: Kiện Vong, chúng ta đi Nham thành thôi!”
Kiện Vong liếc mắt nhìn kinh đô ở phía xa xa một cái, cũng xoay người rời đi.
Một ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ trở về . Đến ngày đó, bọn họ sẽ danh chính ngôn thuận đưa di thể lâu chủ về. Nhất định!
***
Giây phút này ở trong Hoàng thành của
Cảnh quốc là một bầu không khí ngột ngạt nặng nề, khiến cho tất cả mọi
người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Từ ngày Ám đế xuất hiện ở trước mặt bá
quan, sau khi hình tượng lãnh khốc tàn bạo in sâu trong lòng mọi người,
Ám đế không hề đứng ở phía sau màn, thay đổi tôn chỉ của Ám các, danh
chính ngôn thuận dùng thân phận Nhiếp chính vương, danh nghĩa là để bảo
vệ ấu chủ duy trì ổn định trật tự của triều đình gia nhập vào việc triều chính của Cảnh quốc.
Ngày đầu tiên Ám đế tiến vào triều đình, nhanh chóng công bố danh sách một đám tham quan hôn quan, nhanh chóng
thay thế một phần ba quan viên. Đương nhiên, quan viên được bổ nhiệm vào những chỗ quan viên bị thay thế chính là người của Ám các. Bá quan đối
mặt với binh khí lạnh lẽo sắc bén của Ngự Lâm quân tức giận mà không dám nói. Sau này, những quan viên khác cũng dùng lý do để giáng chức hoặc
phế mà đuổi ra kinh đô. Cả triều đình bắt đầu trở thành thiên hạ của Ám
đế.
Sau ngày đó, tiểu Hoàng đế giống như chịu phải kích thích quá lớn, trở nên ngây ngốc, cả ngày lẩm bẩm: “Thái Phó, Thái Phó…”
Ám đế lại nhân cơ hội này lấy danh nghĩa Nhiếp chính vương, bắt đầu công khai đặt ghế ngồi ở bên cạnh Hoàng đế,
đường đường chính chính cùng tiểu Hoàng đế gặp mặt bá quan.
Khi tia sáng đầu tiên chiếu vào phủ
Nhiếp chính vương, Ám đế đang mặc quan phục được thêu hình Hổ Vương của
Nhiếp chính vương, đứng trước gương đồng sửa sang lại. Giờ phút này lão
đã không còn đội mũ rộng vành, mà đã là một người cao cao tự tại. Khi
nhìn vào trong gương thấy mái tóc đã bạc trắng, Ám đế không khỏi cảm
thán thời gian trôi qua thật nhanh mà người đã già. Ở Ám các quá lâu đã
mười lăm năm không được nhìn thấy ánh sáng. Rốt cuộc lão đã có thể danh
chính ngôn thuận đứng trong triều đình, để cho người biết rằng Cảnh quốc có thể duy trì hòa bình đều là do công lao của lão.
Chỉnh lại mũ quan trên đầu ngay ngắn
lại, trong mắt Ám đế nổi lên dã tâm: Đây mới chỉ là bắt đầu. Lão sẽ
khiến cho người trong thiên hạ biết được rằng Phạm gia mới chính là
thiên tử của Cảnh quốc. Đợi sau này khi lão thống nhất thiên hạ, Phạm
gia bọn họ chính là vương giả chân chính. Cả gia tộc Phạm thị vì sự yên
ổn của Cảnh quốc, đã phải trả giá lớn như vậy, cũng đã đến lúc lấy thù
lao rồi.
“Cạch – -” một tiếng, cửa lớn bị người đẩy mở ra. Nam Cung Khải mặc một thân áo đen thở gấp xông vào.
Ám đế nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Nam Cung Khải giọng nói run run: “Mười…Mười vạn đại quân phái đi Nham thành tiêu diệt quân phản loạn đã bị diệt toàn quân!”
“Cái gì?!” Cả người Ám đế chấn động, tiến lên nhân lấy tờ giấy trong tay Nam Cung Khải.
Đập vào mắt là tin tức mười vạn đại quân bị diệt sạch cùng với vài châu thành lân cận đã bị chiếm đóng khiến cho lão không tự chủ mà lùi về phía sau mấy bước, ngã ngồi lên ghế dựa phía sau. Tờ giấy kia nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Trong mắt Ám đế lộ ra ảo não cùng có
chút sợ hãi: Phó gia quân, đây là Phó gia quân nổi tiếng thiên hạ! Lão
đã sớm biết Phó gia quân tuyệt đối trung thành với Phó Vân Kiệt, chỉ cần tin tức Phó Vân Kiệt chết truyền đến Nham thành, Phó gia quân nhất định sẽ làm phản. Vì thế lão đã sớm điều mười vạn đại quân tinh nhuệ của
Cảnh quốc tiến về phía Nham thành. Mười vạn đại quân, số lượng gấp hai
lần Phó gia quân, hẳn là có thể tiêu diệt Nham thành. Nhưng, không thể
nào tin được sức chiến đấu của Phó gia quân lại ghê gớm như vậy. Mười
vạn đại quân của lão cứ như vậy mà không còn.
Trong mắt Ám đế hiện rõ sự dứt khoát: “Khải, truyền lệnh xuống dưới, trước phong tỏa tin tức này. Còn có
ngươi cầm lệnh bài này đi viện Ân Tư, đem đưa di thể Phó Vân Kiệt đến
Nham thành!”
Lão đặt di thể của Phó Vân Kiệt trong
hầm băng của viện Ân Tư để bảo quản, cũng phái người bảo vệ nghiêm ngặt
chính là để ứng phó tình huống thế này.
“Tuân lệnh!” Vẻ mặt Nam Cung Khải phức tạp mắt liếc nhìn Ám đế một cái rồi mới lĩnh mệnh rời đi.
Trong mắt Ám đế nổi lên sự kiên quyết: Thật vất vả lão mới đi đến được bước này. Quyết không cho phép bất luận kẻ nào phá hư .
Nhưng Nham thành làm phản, mười vạn đại quân Cảnh quốc bị diệt sạch, tám châu thành phương Bắc của Cảnh quốc bị Phó gia quân chiếm đóng, những tin tức này làm sao có thể giấu diếm
được?
Ba ngày sau, ba tin tức lớn truyền ra
gây chấn động thiên hạ, Bắc tướng Phó Vân Kiệt là nữ tử bắt đầu truyền
khắp toàn bộ Cảnh quốc, truyền khắp Cao quốc. Người đời đều chấn động,
hóa ra thiên hạ này có nữ tử như thế, tài năng như thế, chấn động vì
nàng từng chế tạo ra thần khí có thể phá núi, tán thưởng nữ tử mà không
kém đáng mày râu, lại tiếc nuối cho nữ tử như thế vậy mà lại bị người
hại chết. Từ mấy tin tức này truyền đi, hình tượng Ám đế trong lòng
người dân bắt đầu trở nên xấu đi.
Đây là việc Ám đế không thể nào đoán
trước được, khiến cho lão không thể không cáu giận, bởi vì lão không thể nào ngăn được miệng lưỡi thế gian.
***
Thương Châu, một châu thành của Cảnh
quốc bị Phó gia quân chiếm lĩnh, không giống như người đời vẫn tưởng
tượng cảnh tưởng tang thương xác chết ngổn ngang, trái lại rất an bình,
ngã tư đường vẫn nhiều người qua lại, vô cùng náo nhiệt, dân chúng vẫn
làm ăn như bình thường.
Không được làm phiền dân chúng là điều
thứ nhất trong quân quy của Phó tướng quân. Cũng bởi vì điều này, dân
chúng đối với việc Phó gia quân vào thành không những không chống cự,
hơn nữa rất vui vẻ: Bởi vì, so với quan binh thường xuyên làm những việc ức hiếp dân chúng, Phó gia quân không bao giờ làm thế. Cho dù, uống
xong cháo cũng sẽ trả tiền. Hình tượng chính nghĩa của Phó gia quân bắt
đầu đi sâu vào lòng dân chúng. Dân chúng đối với Phó Vân Kiệt người
thành lập đội quân lại càng tò mò, vì không còn đựơc gặp lại nữ tử ấy mà thất vọng.
“Ù ù…..ù ù…” Một tiếng kèn phá vỡ sự yên tĩnh của Thương châu. Dân chúng dưới sự chỉ huy của Phó gia quân đi về
nhà. Ngã tư đường không còn một bóng người.
Nghe thấy tiếng kèn, Phó uy đi đến cổng thành, thấy quân đội Cảnh quốc trên khuôn mặt già nua đầy châm chọc cùng phẫn nộ.
Nam Cung Khải một quần áo màu đen tuyền
cưỡi ngựa trắng, lộ ra vẻ tuấn mỹ. Hắn thúc ngựa đi tới bên dưới cổng
thành, giơ tay lên, hai tên binh lính khiêng một cái quan tài tiến lên.
Phó Uy nghi hoặc nhìn nam tử tuấn mĩ
mang theo cỗ quan tài kia. Tầm mắt dừng ở chiếc quan tài được người ta
cẩn thận từng li từng tí khiêng đi kia, một tia sáng hiện lên! Chẳng lẽ…
Lúc này Nam Cung Khải mới mở miệng,
giọng nói dễ nghe vang lên: “Nhiếp chính vương có lệnh, chỉ cần Phó gia
quân giao lại những thành trì đã chiếm đóng, trở lại Nham thành, sẽ trả
lại di thể Bắc Tướng cho Phó lão Tướng quân.”
Tiệp Nhi, cháu gái ngoan của lão đang
nằm trong chiếc quan tài lạnh như băng kia ư? Phó Uy rưng rưng nước mắt nhìn chiếc quan tài bên dưới cổng thành. Lão hận không thể ngay lập tức nhảy xuống, nhận lấy cháu gái bảo bối của lão.
Nhâm Kiển Trù vừa chạy tới đã thấy cảnh
như vậy, vội vàng phi thân tiến lên, trước khi Phó Uy đáp ứng, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nhiếp chính vương có cam đoan từ nay về sau không
bao giờ phái binh quấy nhiễu diệt trừ Nham thành?”
Đây mới là điều quan trọng. Trải qua đại chiến lần này, tuy Phó gia quân liên tiếp thắng lợi nhưng cũng trả giá
bằng thương vong một phần ba. Phó gia quân cần thời gian tu dưỡng.
“Đương nhiên. Trên người bản tướng có đem theo hiệp nghị đình chiến của Nhiếp chính vương.”
Nam Cung Khải lên tiếng trả lời.
Nhâm Kiển Trù nhìn Ngự Lâm quân không đến ngàn người ở phía xa, gật đầu với Phó Uy.
Phó Uy không đợi được nữa mở miệng nói: “Mở cửa thành!”
Nam Cung Khải mang theo quan tài tiến vào trong thành, những kẻ khác đều ở ngoài thành.
Vừa vào cửa thành, Phó Uy nhanh chóng nghênh đón, đi đến trước quan tài, hít một hơi thật sâu, bàn tay run run đẩy nắp quan tài.
Nắp quan tài được đẩy ra, người ở bên trong từ từ lộ ra.
Lão nhìn di thể vì ngâm lâu trong nước
sông mà biến đổi gương mặt, Phó Uy duỗi tay ra, cầm tay phải lên, kéo
ống tay áo của nàng, vết sẹo quen thuộc kia làm cho nước mắt lão không
kìm được mà rơi xuống: Là Tiệp Nhi! Đúng là Tiệp Nhi! Cháu gái ngoan của lão. Vết sẹo kia là lúc ở trên chiến trường vì cứu lão mà Tiệp Nhi mới
có. Lão hi vọng biết bao người nằm trên khối băng kia lúc này không phải là Tiệp Nhi.
“Tiệp Nhi…” Vẫn luôn chôn giấu ở dưới sự tuyệt vọng nặng nề kia là một chút hi vọng xa vời, vì người nằm trong
quan tài kia mà tan võ. Rốt cuộc Phó Uy không thể kìm nén được nỗi đau
trong lòng mà khóc lớn lên.
Toàn thể Phó gia quân rơi lệ, vì anh hùng của bọn họ mất đi mà rơi lệ.
Tiếng khóc đau thương quanh quẩn thật lâu trong thành Dương Châu.
Vẻ mặt Nam Cung Khải phức tạp nhìn người đang nằm kia, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh ngày xưa ở chung, đôi
mắt mùa thu vẫn không chịu rời đi, vẫn nhìn theo chiếc quan tài được đưa đi kia.
Ngày đó, Phó gia quân cùng Cảnh quốc kí
hiệp nghị hoà bình. Phó gia quân trả lại thành trì chiếm đóng, Cảnh quốc thừa nhận Nham thành độc lập. Vận mệnh thiên hạ không còn là cục diện
Cao quốc cùng Cảnh quốc giằng co. Xen giữa hai nữa là một lực lượng
không thể bỏ qua chính là Nham thành.
Ngày đó, những thành trì bị Phó gia quân chiếm đóng, dân chúng đều tự phát treo đèn lồng màu trắng ở trước cửa
nhà mình để biểu đạt sự kính trọng và lời tạm biệt với Bắc Tướng.
Tất cả Phó gia quân mặc tang phục nhìn
ngã tư đường treo toàn rèm trắng, nghiêm túc và trang trọng đưa tiễn vị
anh hùng của mình về nhà.
Cát sinh mông sở, liêm mạn vu dã.
Dư mỹ vong thử, thùy dữ độc xử?
Cát sinh mông cức, liêm mạn vu vực.
Dư mỹ vong thử, thùy dữ độc tức?
Giác chẩm sán hề, cẩm khâm lạn hề.
Dư mỹ vong thử, thùy dữ độc đán?
Hạ chi nhật, đông chi dạ.
Bách tuế chi hậu, quy vu kỳ cư.
Đông chi dạ, hạ chi nhật.
Bách tuế chi hậu, quy vu kỳ (*)
(*) Thơ này mình vẫn chưa tìm được bản dịch, sẽ update vào mấy ngày sau!
Xen lẫn trong đó là những âm thanh nghẹn ngào vẫn luôn quanh quẩn thật lâu .
—————– Hết quyển 4 ———————
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạ Gục Tể Tướng
Quyển 4 - Chương 10: Bắc Tướng chết (3)
Quyển 4 - Chương 10: Bắc Tướng chết (3)