Edit: Osicase
Beta: Bỉ Ngạn
Trái ngược với sự náo nhiệt của lầu
một, lầu hai của khách điếm lại có vẻ an tĩnh hơn. Ở một chỗ tối của
phòng chính cửa sổ chỉ mở một nửa, nương theo cửa sổ, mơ hồ thấy hai
bóng người.
“Tiểu thư, ngày mai người thật sự muốn
tham gia cuộc so tài chọn lựa kia sao?” Chu Tú Nhi đem cửa sổ mở được
một nửa đóng hẳn lại mới hỏi.
Trong đôi mắt sáng chứa đựng sự kiên nghị( kiên định + nghiêm túc) nói:“Ừ. Ta nhất định phải lên làm Thái Phó.” Dù sao, việc đào tạo quân
vương theo lý tưởng của chính mình cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng một
mình tới kinh thành lần này.
“Nhưng mà, chưa từng có nghe nói qua nữ nhân cũng có thể làm quan .” Chu Tú Nhi đem sự lo lắng trong lòng mình nói ra.
“Nữ nhân thì sao. Dựa vào đâu nữ nhân
chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, dựa vào đâu nữ nhân phải trở thành
vật phải phụ thuộc vào nam nhân. Nữ nhân chỉ cần có năng lực, cũng có
thể ở trên triều cùng nam nhân tranh luận đúng sai. Nữ nhân chỉ cần có
năng lực, cũng có thể bảo vệ quốc gia. Tiểu thư ta chính là minh chứng
tốt nhất a!” Nàng hếch cái mũi nói. Từ trước đến nay nàng thống hận nhất cái loại ngôn luận cho rằng nữ tử chỉ có thể ở nhà làm bình hoa( vật trang trí, hay bây giờ chúng ta vẫn gọi là bình hoa di động).
“Nhưng mà, tiểu thư là nam phẫn nữ trang mới……” ( nam phẫn nữ trang : nam giả gái) Chu Tú Nhi nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt kia vừa mới trải qua quá trình làm xấu đi bây giờ đang giơ lên đầy tự tin nói:“Tiểu thư ta đây lần này đến kinh thành là muốn hướng thế nhân( thế nhân : người đời, người phàm trần) chứng minh nữ tử cũng có thể giống nam tử, đường đường chính chính đứng ở trên triều đình.” Sự tự tin kia là từ trong nội tâm phát ra khiến cho dung mạo vốn xấu kia cũng phai nhạt dần đi, khiến cho khuôn mặt xấu xí
đó cũng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.
Chu Tú Nhi nhìn Phó Vân Kiệt cả người
tản ra tự tin tuyệt đối, sự lo lắng trong lòng cũng tan biến, gật đầu
nói:“Vâng.” Đúng vậy! Tiểu thư của nàng tự tin như thế, có năng lực như
thế. Chỉ cần tiểu thư muốn làm chuyện gì thì không có gì là không thể.
“Cốc cốc cốc ” tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
“Ai vậy?” Chu Tú Nhi mở miệng hỏi.
“Khách quan, tiểu nhân đưa cơm và đồ ăn cho người đây.” Ngoài cửa truyền đến tiếng đáp lại.
Chu Tú Nhi đứng dậy mở cửa. Chỉ thấy có
một người mặc trang phục tiểu nhị đang đứng ở bên ngoài phòng, đầu hơi
cúi, nâng khay đựng đồ ăn.
Tiểu nhị kia có vẻ vô cùng hết lòng với
công việc đem đồ ăn bày ra rất tốt, nhưng hai mắt cụp xuống kia cũng
không nhìn một chỗ mà quét bốn phía chung quanh.
“Tốt lắm. Chân Kiện Vong ( ý nghĩa là thực dễ quên)đừng ở nơi khác lấm la lấm lét .” Phó Vân Kiệt buồn cười cắt đứt việc nhìn trộm của tên tiểu nhị kia.
Thân hình tên tiểu nhị kia bỗng nhiên
chấn động, đầu vẫn cúi xuống rốt cục cũng ngẩng lên: Lộ ra khuôn mặt vô
cùng vô cùng bình thường, bình thường đến nỗi khiến cho người ta vừa
nhìn thấy lập tức sẽ quên loại khuôn mặt này, giống như là bất cứ lúc
nào ở trên đường cái vơ bừa một cái, cũng có thể vơ được rất nhiều người như vậy.
Người nọ nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt vừa phát ra giọng nói quen thuộc, thanh âm run run nói:“Lâu, lâu chủ?!”
Nhìn thuộc hạ đã lâu không gặp kích động như vậy, tâm tình Phó Vân Kiệt rất tốt nói:“Hử!”
Người nọ đột nhiên cầm lấy chiếc khăn lông chuyên dụng của tiểu nhị vắt ở trên vai, trịnh trọng đưa qua.
Phó Vân Kiệt nghi hoặc tiếp nhận khăn mặt hỏi:“Làm gì?”
“Đây là đưa lâu chủ dùng để che mặt. Vì
phúc lợi cho đôi mắt của thuộc hạ cùng với những người khác, vì bộ mặt
của kinh thành, xin ngài nhất định phải dùng khăn mặt này để che mặt.”
Người nọ vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Phó Vân Kiệt rốt cục từ trong nghi hoặc
tỉnh táo lại, cực kỳ không khách khí đem khăn mặt vứt lên trên khuôn mặt vô cùng bình thường kia, rồi sau đó, quả đấm như gió theo sát tới.
Vốn bị tình huống đột nhiên phát sinh
làm cho choáng váng Chu Tú Nhi giờ lại nhìn thấy Phó Vân Kiệt vung quyền ra, thực sự là toát mồ hôi thay cho cái tên “tiểu nhị” kia. Dù sao quả
đấm của tiểu thư cũng nổi tiếng là mau và lợi hại . Mà tên “tiểu nhị”
kia nhìn đi nhìn lại là cái loại cực kỳ bình thường, trông không có một
chút võ công nào. Nhưng, nàng rất nhanh liền phát hiện sự thông cảm của
chính mình là lãng phí.
Mắt thấy quả đấm thép của Phó Vân Kiệt
sẽ rơi vào trên mặt người nọ, thân ảnh của người nọ lại chuyển động như
tia chớp, tránh đi, ngoài miệng còn không có ngừng lại:“Lâu chủ, lấy lớn ức hiếp nhỏ là cực kỳ không có đạo đức. Hơn nữa, thuộc hạ chẳng qua chỉ nói ra sự thật thôi. Thuộc hạ rốt cục cũng biết vì sao lâu chủ mỗi lần
gặp chúng ta đều phải đội mặt nạ . Ta vốn tưởng rằng lâu chủ sợ diện mạo tuấn mỹ của chính mình sẽ làm chúng ta thương tâm. Hóa ra là vì sợ dọa
đến chúng ta a!” Nói đến từ cuối cùng, hắn còn liếc mắt nhìn khuôn mặt
chỉ có thể dùng từ “xấu xí” đến hình dung một lần nữa, thẳng thắn lắc
đầu.
Luôn luôn ở bên cạnh sắm vai quần chúng
Chu Tú Nhi nhìn biểu tình tức cười của người nọ khiến nàng buồn cười.
Dung mạo vốn vàng vọt u ám bởi vì nụ cười này, trong nháy mắt đã sáng
rực lên, mơ hồ lộ ra dung mạo xinh đẹp vốn có.
Trước mắt tối sầm lại, người vốn đang đi loạn xạ trên tường và xà nhà bỗng nhiên đứng ở trước mặt nàng, khuôn
mặt bình thường kia bày ra một bộ dáng vô cùng kinh diễm nói:“Vị tiểu
thư này quả là xinh đẹp! Làm vợ ta như thế nào?”
Lời cầu thân(cầu hôn) trắng trợn như thế làm cho Chu Tú Nhi ngây ngốc tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào, tùy ý người nọ đánh giá.
“Đông ” Một qủa đấm thép rơi xuống, cắt đứt người nào đó đang giám thưởng( giám định + thưởng thức) sắc đẹp, kèm theo thanh âm nghiêm khắc cảnh cáo:“Không cho phép đánh chủ ý lên thị nữ của ta.”
“Đau quá đau quá……” Chỉ thấy người nọ khoa trương ôm đầu kêu tán loạn.
Đem Chu Tú Nhi bảo hộ ở phía sau người
mình, Phó Vân Kiệt hai tay khoanh vào nhau đặt trước người thanh lạnh
lùng nói:“Tốt lắm. Cũng ồn ào đủ rồi. Nên làm chính sự đi!”
Người nọ rốt cục ngừng láo loạn, phi thân đến trước mặt Phó Vân Kiệt, quỳ nói:“Thuộc hạ tham kiến lâu chủ.”
Lúc này Phó Vân Kiệt đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhận quỳ lạy của người nọ:“Đứng lên đi!”
Người nọ thay đổi vẻ mặt cợt nhả vừa rồi, khuôn mặt bình thường hé ra nghiêm túc đứng tại chỗ.
Phó Vân Kiệt cảm thấy Chu Tú Nhi nghi hoặc, giải thích nói:“Tú nhi, em đã nghe nói đến Thiên Cơ lâu bao giờ chưa?”
“Rồi ạ.” Chu Tú Nhi gật đầu nói. Nhờ có
khách điếm Long Môn, thường ngày trong những khách nhân từ nam chí bắc
kia có nói một chút chuyện thú vị của giang hồ. Thiên Cơ lâu là một tổ
chức bí mật mới xuất hiện được hai năm nay. Tổ chức này buôn bán toàn
những điều cơ mật mà ngươi muốn. Chỉ cần ngươi đưa ra một cái giá.
Phó Vân Kiệt tiếp tục giải thích nói:“Ta chính là lâu chủ của Thiên Cơ lâu, mà hắn là tả hộ pháp – Tăng Kiếm
Vọng một trong hai đại hộ pháp của Thiên Cơ lâu.” Thiên Cơ lâu là tổ
chức tình báo do nàng lập ra từ hai năm trước. Không ai có thể hiểu rõ
hơn nàng, tầm quan trọng của tình báo. Bởi vậy, nàng mới hao tâm tốn sức tìm hai hộ pháp đến chủ quản Thiên Cơ lâu, phát triển Thiên Cơ lâu.
Trải qua hai năm phát triển, hiện tại Thiên Cơ lâu đã là một tổ chứ mà
rất nhiều quan viên trong triều vừa sợ hãi lại vừa muốn kết giao. Những
quan viên này đều sợ hãi nhược điểm của mình bị Thiên Cơ lâu nắm giữ, sợ bị người khác ra giá cả mua được; Về phương diện khác bọn họ lại trăm
phương nghìn kế muốn kết giao Thiên Cơ lâu, chỉ vì có thể ra cái giá
thích hợp là có thể có được nhược điểm của đối thủ chính trị. Bởi vậy,
Thiên Cơ lâu đúng là tổ chức mà văn võ bá quan vừa thích vừa sợ.
“Tăng là từng, Kiếm là kiếm sắc, Vọng là uy vọng.” Tăng Kiếm Vọng vô cùng nghiêm túc vì chính mình mà nói rõ ràng.
“Tú Nhi, em có thể giống ta gọi hắn là Chân Kiện Vong, như vậy rất dễ nhớ.” Bờ môi đỏ mọng vẽ ra nụ cười xấu xa.
“Lâu chủ, ta muốn kháng nghị……” Vốn định nói tiếp nhưng dưới cái sắc bén kia cuống cuồng ngừng lại, Tăng Kiếm
Vọng vô cùng ủy khuất từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa qua.
Trong đôi mắt sáng hiện lên tinh quang,
nàng nhanh chóng nhận lấy. Trong phong thư này hẳn là tất cả tư liệu
nàng cần. Có phần tư liệu này, ngày mai nàng có thể giành chiến thắng
trong cuộc so tài chọn lựa kia.
Cẩn thận đem phong thư để vào trong
ngực, mới ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt vô cùng ủy khuất kia, nàng khẽ
thở dài nói:“Được rồi, để bồi thường những vất vả cùng những công lao to lớn của ngươi, buổi tối cho ngươi ở chỗ này bảo hộ Tú Nhi.”
Khuôn mặt bình thường mới vừa rồi còn
trong trạng thái ủy khuất nháy mắt đã thay bằng khuôn mặt hớn hở:“Cám ơn lâu chủ, cám ơn lâu chủ.” Ha ha, cả buổi tối có thể ở cùng với mỹ nữ
mềm mại như thế, chuyện này rất lời a.
“Không cần cảm ơn quá sớm. Buổi tối
ngươi chỉ phụ trách công tác bảo hộ. Tú Nhi không chỉ là thị nữ riêng
của ta, nàng còn là thân nhân quan trọng của ta. Nếu ngươi dám đánh chủ ý tới trên người nàng, ta sẽ không có kiến nghị gì mà đem ngươi phái đến
trong cung làm công việc điều tra.” Nói đến câu cuối cùng, đôi mắt sáng
lóe ra ánh mắt u tối theo hướng vào nửa người dưới của hắn.
Hắn lập tức kẹp chặt hai chân, tay phải
giơ lên, trịnh trọng cam đoan nói:“ Lâu chủ yên tâm, Tú Nhi cô nương
tuyệt đối sẽ không mất một sợi tóc .” Hu hu…… Lâu chủ thật xấu xa, không có tình người, cư nhiên bắt hắn chỉ có thể nhìn mỹ nhân ở trước mặt, mà không thể ăn.
Sau khi nhận được đáp án vừa lòng, Phó
Vân Kiệt bắt đầu cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn cơm. Ha ha, tiêu chuẩn đồ
ăn của khách điếm Mãn Ý này đúng là không tệ nga! Vậy mà hứng thú ăn
phần cơm tốt thế này lại bị một đạo ánh mắt mãnh liệt phá hủy. Đạo ánh
mắt kia thật sự là quá mạnh mẽ, mãnh liệt ngay cả Chu Tú Nhi cũng chú ý
tới .
Tăng Kiếm Vọng vốn nên rời đi lại đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trước ngực Phó Vân Kiệt.
Tuy rằng từ trước đến nay nàng đều vẫn
giả làm nam nhân, nhưng bị một người dùng ánh mắt mãnh liệt như thế nhìn chằm chằm bộ ngực của mình, dù là nàng vẫn cảm thấy xấu hổ. Bởi vậy,
nàng mới giương mặt lên để che dấu sự xấu hổ của mình, lạnh lùng
nói:“Còn có chuyện gì hả?”
Tăng Kiếm Vọng từ trước tới nay đều giỏi quan sát sắc mặt làm sao lại không biết giờ phút này lâu chủ đang tức
giận, nhưng nếu không đem vấn đề này hỏi rõ ràng, chỉ sợ công việc và
cuộc sống sau này đều bị khốn đốn. Thà đau ngắn còn hơn đau dài, hắn cắn răng một cái đem theo vấn đề mới vừa rồi vẫn kìm nén hỏi ra:“Cái kia,
lâu chủ, xin hỏi ngài là nam nhân hay là nữ nhân a?” Dáng vẻ kia giống
như là sắp anh dũng hy sinh trở thành liệt sĩ vậy.
Bờ môi đỏ mọng gợi lên nụ cười xấu xa, đôi mắt sáng híp lại nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thường kia nói:“Ngươi đoán xem?”
Vẻ mặt này vốn là một loại vẻ mặt Phó
Vân Kiệt bình thường vẫn hay làm nhất: Có chút hư hỏng lại khiến cho
lòng người ta ngứa ngáy. Nhưng là, hiển nhiên nàng đã quên dung mạo của
mình giờ phút này không phải là khuôn mặt anh khí tuấn mỹ kia. Vẻ mặt
như thế lại xuất hiện ở trên khuôn mặt đã bị làm cho xấu đi, chỉ có gây
ra hiệu quả ngược lại.
Nhìn thấy nụ cười chỉ có thể nói là
khủng bố trên khuôn mặt xấu xí kia, mồ hôi lạnh từ trên trán nhanh chóng toát ra. Tăng Kiếm Vọng vô cùng gian nan nuốt nuốt nước miếng, rồi sau
đó lập tức cúi thấp đầu, nói:“Ta đoán lâu chủ hẳn là một nam nhân.”
“A! Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta hẳn là một nam nhân, mà không phải một nữ nhân?” Phó Vân Kiệt vô cùng tò mò hỏi.
Tăng Kiếm Vọng cũng không có lập tức trả lời, mà là lén lút lui về phía sau vài bước, dùng một chút ánh sáng nơi khóe mắt nhìn ra một chút khoảng cách, sau khi xác định khoảng cách
này cực kỳ an toàn, mới bày ra bộ dạng thấy chết không sờn ngẩng cao
đầu, cố ý đem tầm mắt chặt chẽ định ở lương đỉnh, lớn tiếng nói:“Bởi vì, nếu lâu chủ là nữ nhân, vậy thì rất khủng bố . Ta tình nguyện tin tưởng ngài là nam nhân, bởi vì nam phẫn nữ trang mới có bộ dáng khủng bố như
thế.” Lấy tốc độ cực nhanh nói ra hai câu này, rồi sau đó thân ảnh bình
thường kia cũng lấy tốc độ cực nhanh biến mất, chỉ để lại một câu nói ở
trong phòng:“Lâu chủ, buổi tối ta lại đến.”
Phó Vân Kiệt buồn cười nhìn cửa phòng mở toang lắc đầu: Tiểu tử này không ngờ cũng thích làm chuyện kỳ quái.
“Tiểu thư, buổi tối người muốn đi đâu?” Thanh âm mềm nhẹ vang lên, kéo lại suy nghĩ của nàng.
“Buổi tối ta muốn đi đến chỗ Triệt. Dù
sao, ngày mai ta sẽ tham gia cuộc so tài chọn lựa. Ta cũng nên bàn bạc
với hắn một chút!” Đã một ngày rồi nàng không có nhìn thấy hắn. Cổ nhân
nói một ngày không thấy như cách ba thu. Quả thật là như thế. Hiện tại
nàng rất muốn rất muốn đến gặp khuôn mặt tuấn mỹ kia.
“Tiểu thư, mọi chuyện đều phải cẩn
thận!” Cho dù nàng không thể giúp tiểu thư như Tăng Kiếm Vọng. Nhưng
nàng cũng không muốn trở thành gánh nặng của tiểu thư.
“Ừ. Ta sẽ đi sớm về sớm .” Nhìn cặp mắt đọng nước đầy sự quan tâm của người kia, nàng gật đầu nhẹ giọng đáp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạ Gục Tể Tướng
Quyển 2 - Chương 2: Tăng Kiếm Vọng
Quyển 2 - Chương 2: Tăng Kiếm Vọng