“Công tử, cứ đi thẳng phía trước, tới hai phòng phía cuối là được.”
Tiểu nhị nhiệt tình dẫn ba người bọn họ đến lầu bốn còn chỉ rõ vị trí
phòng của bọn họ rồi mới rời đi.
Phạm Dương Triệt vịn vào Tiểu Đông, đi lên trên tầng thứ tư của khách sạn Long Môn. Đập vào mắt đầu tiên là một hành lang dài với ánh sáng
nhu hòa từ đèn lồng. Cửa phòng hai bên hành lang đều đóng chặt. Thảm
trải thật dày, bọn họ không tiếng động đi đến mục tiêu cuối hành lang.
Đang lúc bọn họ đi về phía phòng mình, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt còn kèm theo tiếng khóc cầu xin tha thứ từ trong gian phòng
đó truyền ra:
“Đại gia, không nên a –”
Tráng hán vẫn đi bên cạnh Phạm Dương Triệt ánh mắt bỗng lộ ra sự giận giữ, thân hình cao lớn vừa di chuyển, chân to dùng sức phá cửa phòng có tiếng cầu cứu kia phát ra.
“Bính –” một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá văng, tình hình bên trong hiện ra trước mắt : Chỉ thấy trên giường có một gã diện mạo giống như một cô nương đẹp tựa như hoa, mà giờ phút này cô nương kia nằm bên
dưới chính là khóc như mưa rơi, mà nam tử ôm nàng muốn phát sinh thú
tính. (=’= – vâng thằng thú tính chính là chị nữ chính )
“Dâm tặc!” Ánh mắt tráng hán phút chốc nổi lên sát khí, hết lớn một
tiếng, thân ảnh to lớn lập tức phi thân đi, chém một quyền từ trên xuống dưới.
Phạm Dương Triệt hoảng hốt : Tuy rằng nam tử này đáng giận, nhưng một quyền này của Vô Danh đi xuống, chỉ sợ hắn không chết cũng bị trọng
thương không dậy nổi. Nhưng hiện tại liên tiếng ngăn cản cũng đã quá
muộn.
Nhưng mà không giống với dự đoán của hắn .Chỉ thấy nam tử kia đang
quay lưng về phía bọn họ bỗng nhiên xoay người vươn một bàn tay, thoải
mái đỡ lấy thiết quyền ( nắm đắm cứng như sắt )kia.
Thời gian dường như ngưng lại trong chốc lát.
Vô Danh khó có thể tin nam tử trước mắt này thoải mái đón lấy cú đấm
đã dùng đến tám phần sức lực của mình. Tên nam tử kia chân duỗi dài ra,
hướng về phía Vô Danh đá một cước . Vô Danh lập tức xoay tròn tránh đi,
cũng trở lại phía trước chủ tử để vảo vệ, hai mắt cảnh giác nhìn chằm
chằm nam tử trước mắt này võ công của hắn không bằng được nam tử này.
Phạm Dương Triệt ánh mắt cũng hiện lên ngạc nhiên: Dù sao với võ công của Vô Danh, người có thể thoải mái đỡ được một quyền của hắn có thể
nói là rất ít. Hắn rốt cuộc là ai? Ánh mắt hơi đổi, đi lên phía trước
người Vô Danh đánh giá vị nam tử kia : Chỉ thấy thân hình hắn cao ngất,
thân hình có vẻ hơi gầy, màu da ngăm đen khỏe mạnh, dưới mày kiếm sắc
sảo là đôi mắt tràn đầy linh khí. Khá lắm, là một nam tử tuấn lãng (tuấn tú +lãng tử). Vẻ đẹp của hắn bất đồng với vẻ đẹp âm nhu của mình, vẻ đẹp thuộc về
dương cương, đây cũng là sự tuấn mỹ mà mình hằng mơ ước tha thiết.
Song phương giằng co lẫn nhau trong bầu không khí tĩnh lặng, bỗng bị những tiếng kêu đau liên tiếp phá vỡ :
“Đau quá, đau quá,….” Chỉ thấy tên nam kia phe phẩy tay kêu đau, cũng xoay nửa người lại, mặt mang vẻ ủy khuất nhìn cô nương bên cạnh làm
nũng nói: “Tú Nhi, đau quá!”
“Thiếu gia, ngài như thế nào?” Cô nương cầm lấy tay của kẻ đã hại nàng xem xét tỉ mỉ, đau lòng nói.
Trước tình huống như vậy khiến cho ba người Phạm Dương Triệt ngây ngốc tại chỗ.
Nhìn bàn tay như muốn sưng lên, cô nương kia bỗng nhiên quay đầu, mắt chứa sự tức giận, đi về phía ba người bon họ, đứng trước Vô Danh, dùng
ngón trỏ chỉ vào ngực hắn nói: “Này, ngươi như thế nào không phân biệt
tốt xấu liền đánh thiếu gia nhà ta vậy?”
Vẻ mặt Vô Danh kinh ngạc, giọng nói liền cà lăm : “Cô nương, ngươi không phải bị hắn khi dễ sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Cô nương cảm thấy ngón trỏ của mình hơi
đau, quyết định không thể ngược đãi ngón tay của mình, đổi sang chống
nạnh nói : “Thiếu gia nhà ta chỉ là đùa giỡn với ta mà thôi.”
“Đùa giỡn?” Hai mắt Vô Danh mở to kinh ngạc kêu lên.
Cô nương kia cũng không để ý đến thái độ kinh ngạc của Vô Danh, xoay
người về phía chủ tử của mình, tuần thục lấy ra một lọ thuốc mỡ, bôi
thuốc cho hắn , đau lòng nói: “Thiếu gia, đã sớm bảo ngài không cần chơi trò nhàm nhán này rồi. Ngài xem ngài bị thương rồi.”
“Chính vì nhàm chán quá mà !” Nam tử nhỏ giọng càu nhàu.
“Thiếu gia, không phải ta nói ngài đâu nhưng ngài đã trưởng thành,
tính tình cũng nên ôn hòa đi, bằng không, tương lai không có nam nhân
nào dám….” Lời nói còn lại liền bị một bàn tay che miệng lại.
Tên nam tử kia che miệng cô nương kia lại, vừa cười vừa nói xin lỗi : “Thật cố lỗi, khiến các vị chê cười!”
Phạm Dương Triệt từ phía sau Vô Danh đi ra, trên khuôn mặt tuấn mặt
hiện lên vẻ áy náy, ấp úng nói: “Là thủ hạ của ta không biết rõ ràng
tình huống làm công tử bị thương, thật xin lỗi.”
Vỗn hẳn là nên khách sáp đáp lời lại, hắn cũng không nghe thấy như dự đoán. Phạm Dương Triệt có điểm nghi ngờ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là
gương mặt mắt trợn tròn mồm há hốc. Hắn biết mặt mình có chút tuấn mỹ,
nhìn qua có vẻ giống nữ tử, phần lớn đều có phản ứng như vậy, nhưng nam
tử trước mặt này có phản ứng có vẻ thái quá.
Bỗng nhiên, thân hình nam nhân trước mắt vừa động, trong chớp mắt
liền phi thân đến trước mặt hắn. Vô Danh hoảng hốt, muốn xuất thủ ngăn
cản tên có ý đồ bất chính với chủ tử nhà mình, nhưng mà chỉ thấy tên kia không biết bắn ra vật gì từ tay phải khiến cho thân thể tráng kiện của
hắn bất động tại chỗ.
Tiểu Đồng thấy thế liền hoảng hốt, muốn ra tay hỗ trợ, nhưng cũng
không biết thân thể bị cái gì đánh trúng mà cũng trở bên bất động tại
chỗ.
Thân thủ thật là lợi hại! Có thể một chiêu chế ngự được võ công cao
cường của Vô Danh. Hắn rốt cuộc là ai? Vô Danh cùng Tiểu Đồng trong nội
tâm vô cùng lo lắng, Phạm Dương Triệt trong nội tâm lại không có chút sợ hãi nào. Bởi vì hắn biết nam tử trước mắt này sẽ không làm hắn thương
tổn. Đôi mắt trong suốt kia chỉ có hưng phấn, không có một chút sát ý
nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạ Gục Tể Tướng
Quyển 1 - Chương 5: Dâm tặc
Quyển 1 - Chương 5: Dâm tặc