DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
Chương 12: Mạnh tiểu viên…

Thứ sáu, vừa đi làm đã nghe thấy Thái Thiếu Điền lải nhải bên tai không ngừng nói, bố mẹ hắn cuối tuần muốn tới thăm hắn. Hắn một mình sống ở thành phố này, bố mẹ hắn đều ở nơi khác – dùng lời hắn nói thì là hắn từ một thành phố này đến một thành phố khác, là muốn độc lập cho bố mẹ hắn xem. Hắn vừa nói vừa lải nhải bảo bố hắn làm cơm rất ngon, mẹ hắn nấu canh hạng nhất cỡ nào.

Vì thế, bị hắn nhắc tới cả một ngày, khi đến lúc tan ca ở trên đường, tôi cũng bỗng nhiên nhớ bố mẹ mình. Nhớ tới món chân giò thủy tinh bố làm, nhớ tới món canh xương mẹ nấu, vì thế cứ nghĩ mãi trên đường về nhà, nghĩ tới cuối tuần về nhà thăm thử. Nếu về nhà, tự nhiên là phải gọi Lê Hải Đường nhà tôi rồi.

Gần đây quan hệ của tôi và hắn trở nên tốt hơn, tuy rằng trước đó cũng không xấu, nhưng tôi thấy bây giờ mới thật sự tốt. Tuy rằng tôi không nghĩ được nhiều, cũng vẫn không rõ trước đây hắn khó chịu là vì sao, nhưng bây giờ có một kết quả tốt, dù sao thì tôi đều thấy là hiện tượng tốt – cuộc sống là như thế đấy, chúng tôi không có khả năng yêu cầu một kết cục hoàn hảo, nhưng chỉ cần có chỗ tốt là đã đáng để chấp nhận rồi.

Mở cửa, Lê Hải Đường đang bận rộn trong bếp. Bấm đốt ngón tay tính ra hôm nay là ngày nghỉ của hắn, sau đó ngửi thấy mùi hương của món gà xào cung bảo, bỗng cảm thấy ứa nước miếng, vì thế vứt túi xuống đá giày chạy thẳng vào phòng bếp, quả nhiên thấy trong nồi chính là món gà xào cung bảo. Hắn thấy tôi, quay đầu lại còn mỉm cười, tôi chạy tới ôm thắt lưng hắn, nuốt nước bọt.

Sau đó nghe hắn cười: “Anh nuốt nước bọt có cần lớn tiếng vậy không?”

“Rất ngon rất ngon, cần lớn tiếng như vậy.” Tôi gặm gáy hắn, vừa ngửi mùi sữa tắm nhàn nhạt, vừa ngửi mùi gà xào cung bảo, cảm thấy bụng đói kêu vang. Tôi cuối cùng nhớ Khổng Tử đã từng viết… Thực sắc tính dã, thế là mỹ thực mỹ sắc cùng ở trước mặt… Đàn ông không muốn ra tay không phải là đàn ông. Chẳng qua không biết là chưa ăn cho nên sức chiến đấu không đủ, hay bởi vì đối phương cấp độ cao, ngay lúc tay tôi định làm chút chuyện không thích hợp thì thắt lưng tôi bị véo một phát, sau đó mông tôi bị đạp một cái, cuối cùng tôi bụm mông ra khỏi bếp – Hải Đường nhà tôi trong quá trình đấu trời đấu người nhất định sức chiến đấu đã đạt tới đẳng cấp siêu nhân rồi.

Ăn xong cơm tối, tôi nói với Lê Hải Đường: “Ngày mai hai chúng mình về nhà đi?”

Lê Hải Đường nhìn tôi một cái, mỉm cười rồi vào bếp rửa bát, vừa đi vừa nói: “Ngày mai tôi đi làm?”

“Vậy ngày kia?”

“Ngày kia phải trực ban… Tuần sau được không?”

Gãi đầu, không biết vì sao lòng rầu rĩ, nói: “Được rồi, chắc chắn là tuần sau đấy nhé.”

“Ừ.”

Ghé vào trên sô pha nhìn bóng dáng của hắn, tôi lấy gối ôm che đầu, tôi bỗng nhiên không kiềm được nghĩ, lần đầu tôi cảm thấy sức tưởng tượng của mình cũng có thể phong phú như vậy.

Cả buổi sáng thứ bảy, hắn đi làm, tôi ở nhà xem phim nửa ngày, vẫn muốn về nhà. Vì thế gọi một cuộc điện thoại nói tôi muốn về nhà, sau đó thay quần áo đi. Lúc về đến nhà đúng lúc qua giờ cơm trưa, mẹ tôi vừa lôi kéo tôi đi vào vừa nói tôi không lương tâm, lâu như vậy cũng không về nhà, sau đó vào cửa đã ngửi thấy mùi chân giò thủy tinh, thấy bố tôi đang bưng một chậu nước chân giò ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Sao một mình về?”

“Hôm nay hắn đi làm.” Cởi giầy đổi dép, đi thẳng đến bàn ăn.

“Đừng vội, con lấy đũa ấy, đừng lấy tay… bốc…” Mẹ tôi kêu.

Tôi cầm một cái chân giò, sau đó nghe mẹ tôi nói, chần chờ rồi vẫn buông xuống: “Đũa đâu rồi?”

Bố tôi đưa một đôi đũa tới: “Lớn thế này rồi còn lấy tay bốc.”

Cười hì hì hai tiếng, nhận lấy chiếc đũa gắp chân giò.

Năm đó khi tôi nói với người nhà tôi thích đàn ông, bố tôi mẹ tôi em trai em gái đều rất bình tĩnh. Bố tôi tỏ ý dù sao tao vẫn còn con trai, không sợ không có ai nối dõi tông đường, mẹ tôi tỏ vẻ dù sao bản thân con cũng không sợ người khác chỉ trỏ sau này không con thì mẹ lo làm gì, em trai tôi thì tỏ vẻ nó chắc chắn là thích phụ nữ vả lại tôi cũng không thích nó nên nó không lo, em gái tôi năm đó đang chìm đắm trong các loại ngôn tình sầu thương triền miên, con bé nghĩ anh nó đang phá vỡ vòng vây tình yêu nên biểu thị ủng hộ hai chân hai tay.

Tôi vẫn cảm kích người nhà tôi, mặc dù có lúc họ hơi dữ, có lúc sẽ cứng đầu vô lý, nhưng vào lúc quan trọng vẫn sẽ ủng hộ tôi – đương nhiên cái dữ mà tôi nói, như bây giờ mẹ tôi đang nhìn chằm chằm, ngồi bên cạnh thấy tôi chuẩn bị lấy tay cầm chân giò thì gõ một đũa cứ như thể tôi vẫn còn là trẻ con; cái cứng đầu không nói lý mà tôi nói cũng như bây giờ, bố tôi nói mày phải đưa Tiểu Đường từ bệnh viện về, nói thế nào cũng phải về nhà thăm bố mẹ chồng chứ… Được rồi, dù không phải bố mẹ chồng thì cũng là bố mẹ vợ đi!

Tôi nói: “Tiểu Đường bận lắm, nếu không thì con đã mang hắn về thật rồi.” Vừa nói, vừa lấy khăn giấy lau miệng, “Tuần sau con sẽ về với hắn.”

Bố tôi nhìn tôi một cái, lại nhìn đống xương trước mặt tôi, nhận trà mẹ tôi đưa qua: “Ăn no chưa? Trong bếp còn đấy. Chiều em trai em gái con về, con ở lại ăn cơm chiều đi!”

“Vâng, con sẽ ở lại.” Tôi ngẩng mặt nhìn mẹ tôi, “Mẹ, con cũng muốn uống trà.”

“Tự đi vào bếp lấy đi, lớn ngần này rồi còn muốn người ta hầu hạ ư!” Mẹ tôi vừa mắng vừa vào bếp cầm một ly trà đi ra.

Tôi vui mừng đón lấy, nâng trong tay: “Cảm ơn mẹ!”

Mẹ tôi đưa tay xoa đầu tôi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vỗ đùi chạy vào phòng sách: “Ấy tôi phải đi xem phim, hai bố con cứ trò chuyện đi nhé!”

“Phim gì?” Tôi hiếu kỳ hỏi, “Mẹ biết dùng vi tính à!”

Mẹ tôi không để ý tôi, chạy vào phòng sách rồi không lên tiếng nữa.

“Mẹ con mới vừa nhờ em gái con dạy cách lên mạng xem phim.” Bố tôi vừa uống trà vừa nói, “Nói chuyện đi! Nói về công việc gần đây của con. Con và Tiểu Đường có vấn đề à?”

“Không, sao lại có.” Tôi nói, “Tiểu Đường rất tốt, tính cách của con cũng tốt, hai chúng con sao lại có mâu thuẫn?”

“Hai đứa ở cùng nhau đã nhiều năm rồi, thời gian lâu sẽ có chút xung đột, không như lúc vừa ở bên nhau.” Bố tôi nhìn tôi một cái, tiếp tục uống trà, “Bố cũng chỉ quan tâm hai đứa một chút, sợ mày bị thiệt thòi thôi.”

“Ai yo con sao lại bị thiệt, bố nghĩ nhiều quá. Bố thấy con bố bị thiệt bao giờ chưa?”

Nghe tôi nói vậy, bố tôi lại nhìn tôi một cái, buông chén trà xuống: “Tốt nhất là không bị. Nhưng có bị cũng đừng lo, mang theo Tiểu Hành, có gì nó giúp sức!”

“Bố, sao bố không nói là bố ra trận luôn đi!” Uống trà, không dám lườm tôi nữa.

Tới chiều, em trai Mạnh Tiểu Hành em gái Mạnh Tiểu Thư (thư giãn) của tôi đều về, mẹ tôi cũng xem xong phim, đi ra khỏi phòng, vì thế người một nhà ăn uống tán dóc, tới tối, lúc tôi phải về nhà, Mạnh Tiểu Hành cũng nói phải đi, bảo tôi đưa nó về nhà. Nó một mình ở trong nhà trọ phía nam thành phố, kể ra nó độc lập hơn tôi, tuy rằng nó là em trai nhưng có đôi khi tôi nghĩ nó là anh mới đúng.

Vừa lái xe, tôi vừa tán dóc câu được câu chăng với nó.

“Em nhớ trước đây mẹ luôn nói, hối hận lúc anh còn bé đưa anh vào nhà tắm nữ, mẹ vẫn cảm thấy anh thành gay chắc là do di chứng của năm đó.” Mạnh Tiểu Hành liếc tôi, cười như không cười, “Tiểu Viên à, thực ra bao nhiêu năm nay em một mực suy đoán, năm đó anh vào nhà tắm nữ, xảy ra chuyện gì mới làm mẹ nghĩ anh có di chứng thế?”

Tôi nghiêm túc nghĩ ngợi, nói: “Anh không nhớ nữa.” Đây là lời nói thật, khi còn bé tôi theo mẹ vào nhà tắm nữ… Khi đó tôi thực sự rất nhỏ, mới 3 tuổi? 4 tuổi? Lúc 5 tuổi thì tôi theo bố vào nhà tắm nam, lúc 3,4 tuổi ai mà nhớ được.

“Chán ghê.” Mạnh Tiểu Hành thở dài, “Hôm nay sao không thấy anh Đường, anh và anh ấy có mâu thuẫn à?”

“Hắn đi làm, em đừng miệng quạ đen, anh và hắn sao lại có mâu thuẫn?” Tôi đưa tay gõ hắn một cái.

Mạnh Tiểu Hành nhìn tôi một cái, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng lại liếc tôi một cái: “Hôm đó em đi ngang qua Tứ Viện, thấy anh Đường đi cùng một người đàn ông trông cực kỳ đẹp.” Dừng một chút, nó mấp máy môi, “Người kia không phải là anh.”

“Nói không chừng là đồng nghiệp của hắn!” Tôi nói.

“Vậy sao?” Mạnh Tiểu Hành nhướn mày, “Hôm đó em và bố đều thấy.”

“…” Tôi đang nghĩ vì sao buổi chiều bố nói với tôi như thế, té ra là do vậy, “Hai người cũng nghĩ nhiều quá, nói không chừng là người nhà bệnh nhân ấy, đúng không đúng không đúng không? Móa, hai người đừng miệng quạ đen nguyền rủa anh với Tiểu Đường nhà anh.”

“Được được được, dù sao em cũng nhắc anh thôi, nói chung là hai người sống với nhau, liên quan gì đến em.” Mạnh Tiểu Hành lườm tôi một cái, không thèm nói nữa.

Đưa nó về rồi tôi lái xe về nhà, nhưng nhớ tới hôm tôi đi Tứ Viện thấy Lê Hải Đường nhà tôi và người đàn ông đẹp trai kia, lắc đầu, cố gắng xóa sạch cảnh ấy khỏi đầu, nghĩ thầm tôi cũng TMD tưởng tượng phong phú, có thể viết thành tiểu thuyết được rồi đấy.

Nghĩ rồi, vừa vặn đến nhà, mở cửa, một mảng đen kịt, trong nhà không có ai.

><><><><

Đọc truyện chữ Full