DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tư Nhân Hoa Viên
Chương 4

Ở trên ghế sofa làm hai lần, trong phòng tắm làm một lần, chính mình thì bắn ba lượt. Đợi cho đến khi Kha Nhất Minh bị ôm lên giường trong phòng ngủ, dù Từ Văn Uyên buông lỏng hai tay của y ra, y ngay cả khí lực để ngồi xuống cũng không có, huống chi là chạy trốn.

Từ Văn Uyên dùng chăn đắp lên thân thể trần truồng của Kha Nhất Minh sau đó rời khỏi phòng ngủ, Kha Nhất Minh không biết hắn định làm gì, nhưng y trực giác được, Từ Văn Uyên sẽ không cứ như vậy rời đi.

Qủa nhiên, không bao lâu sau, Từ Văn Uyên bưng theo một cái chén đang bốc hơi nóng đi vào phòng. Đến khi hắn lại gần bên giường, Kha Nhất Minh mới ngửi thấy được hương vị sữa.

“Buổi tối em căn bản không ăn cái gì, ít nhất uống chút sữa cho đỡ đói, tránh đói bụng đến choáng váng.”

Từ Văn Uyên ngồi ở bên giường, giúp Kha Nhất Minh tựa vào lòng mình, đem sữa nóng đưa tới trước mặt y. Lúc nói chuyện, Kha Nhất Minh ở gần hắn ngửi thấy được mùi sữa, nói vậy, hắn là uống sữa xong mới vào đây.

Kha Nhất Minh đích xác cảm thấy đói bụng, nhưng là y hiện tại hoàn toàn không có thèm ăn, nhìn chén sữa nóng trước mặt, y không có nửa điểm muốn uống.

“Không uống, vậy để tôi tự mình uy cho em nha.”

Thanh âm Từ Văn Uyên ôn nhu gần như là sủng nịch, nhưng Kha Nhất Minh lại sợ tới mức cầm lấy cái chén đem sữa mãnh liệt đổ vào trong cổ họng.

Thật vất vả, y mới đem chén sữa lớn đầy uống sạch, sau khi uống xong, y cảm thấy chướng bụng, người cũng trở nên càng biếng nhác, không muốn động.

Từ Văn Uyên chậm rãi để y nằm lại trên giường, sau đó buông cái chén, nhanh chóng kéo xuống khăn tắm quấn bên hông cũng leo lên trên giường.

Lúc hai tay Từ Văn Uyên ở trên người mình sờ loạn, dục vọng kia của hắn còn hoàn toàn không có dấu hiệu tiêu sưng chạm vào mông mình thì Kha Nhất Minh lại ngăn không được sợ hãi.

“Đủ, đủ rồi!”

Đã ba lượt, hắn không phải là còn muốn nữa chứ!?

“Không có khả năng.”

Kha Nhất Minh hiện tại không có chút khí lực, Từ Văn Uyên dễ dàng ngăn cản hành động muốn chạy trốn của y. Hắn cường ngạnh mà đem y áp lên giường, từ phía sau trực tiếp đưa phân thân thô to tiến vào trong thân thể y.

Dũng đạo bị hắn xâm phạm qua mấy lần đã dần trở nên phi thường mềm mại, hắn thực dễ dàng liền tiến vào bên trong thật sâu, hưởng thụ lấy khoái cảm được y gắt gao bao trùm.

“A… Anh rốt cuộc… muốn như thế nào…”

Thân thể bị liên tiếp xâm phạm, Kha Nhất Minh dần dần mất đi cường thế lúc ban đầu, cả người càng vô lực yếu ớt.

Từ Văn Uyên từng đợt từng đợt dùng sức va chạm thân thể y, nghe được lời nói đứt quãng như nghẹn ngào của y, dùng thanh âm trầm thấp hồi đáp:

“Tôi muốn em trở thành người của tôi… từ thân đến tâm… toàn bộ…”

“Ân… A…”

Kha Nhất Minh nằm sấp ở trên giường, nâng lên nửa thân dưới buộc phải thừa nhận sự chiếm đoạt của hắn một lần lại một lần, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn theo từng luật động phía sau, mê hoặc người đang áp lên trên người y, khiến hành động của hắn lại càng kịch liệt, khắc sâu.

Tựa như muốn đem chính mình dính chặt lấy trong thân thể y, vĩnh viễn không cho y rời đi.

Suốt cả một buổi tối, rốt cuộc Kha Nhất Minh bị làm mấy lần căn bản cũng không biết, chỉ biết y cuối cùng ở trong tay Từ Văn Uyên tiết ra, sau đó liền ngất đi.

Đến khi y tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Từ Văn Uyên đã đi vắng, nếu không phải thân thể đau nhức đến rã rời, còn có ở trên bàn cơm, bữa tối đêm qua cơ hồ chưa hề động tới, bình hoa nhỏ đặt trên bàn, cùng với ngọn nến đã tắt hướng y chứng minh, y tình nguyện xem đó là một giấc mộng, hoàn toàn không muốn tin tất cả chuyện này là sự thật.

Toàn thân đau nhức vô cùng, nửa mình dưới gần như không còn cảm giác, y mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, lại ngồi lên vật gì đó, vừa cầm lên nhìn, thấy quần áo của mình bị xé đến không còn hình dạng gì, mặt y liền lúc trắng lúc xanh.

Thật sự, thật sự, cho dù y không muốn tin cũng không thể không tin tưởng, nhưng tối hôm qua, hết thảy đều là thật!

Hơn nữa trên ghế sofa… còn có dấu vết tình dục đêm qua lưu lại…

Nhìn thấy những thứ đó, Kha Nhất Minh một trận vô lực ngã dựa lên ghế sofa.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghĩ đến gì đó, y cố gắng chống lại sự mệt mỏi của thân thể gọi điện tới công ty xin nghỉ bệnh một ngày, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đem mọi thứ Từ Văn Uyên hôm qua mang đến toàn bộ ném vào thùng rác, dọn phòng trở lại trạng thái như cũ.

Sau đó y gọi người đem khóa ban đầu đổi đi, cuối cùng hướng bằng hữu quan hệ tương đối khá gọi điện, liền tùy tiện thu thập mấy bộ quần áo, giống như chạy nạn mà chạy tới nhà bằng hữu, tính toán ngụ ở đó vài ngày, trước tạm thời né tránh Từ Văn Uyên.

Tối hôm qua Từ Văn Uyên ngữ khí không chịu buông tha y cùng những cử chỉ điên cuồng làm y thực hoảng sơ, cho nên y hiện tại chỉ có thể giống như chạy trối chết, rời khỏi nhà ở của mình.

Kha Nhất Minh cứ như vậy ở lại nhà bằng hữu của y một tuần, tuần này y quả thật trời yên biển lặng, cả thân thể chịu đủ tra tấn cũng dần khôi phục lại.

Ngay trong buổi chiều chủ nhật, Kha Nhất Minh sau khi cùng một nhóm bằng hữu lúc ăn cơm chiều liền nói ngày hôm sau tính trở lại phòng cũ.

“Thân thích của cậu đã đi rồi sao?”

Có nhà của mình lại không ở lại chạy tới cùng người ta chen chúc đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái, Kha Nhất Minh lấy cớ là mấy thân thích đến chơi nhưng không có chỗ ở, vì thế y liền đem nhà mình nhường cho bọn họ ở vài ngày.

“Đúng vậy, mấy ngày này thực sự là đã làm phiền cậu rồi.”

Bằng hữu này cũng là đồng nghiệp của y, tuy rằng không cùng ngành, nhưng bởi vì thường xuyên lui tới nên quan hệ cũng không tệ. Chuyện Kha Nhất Minh là đồng tính luyến hắn hoàn toàn không biết, mà Kha Nhất Minh cũng không có ý định nói cho hắn biết.

“Vậy ngày mai cần tôi đưa cậu về không?”

“Không cần đâu, hành lý cũng không nhiều lắm, tôi ngồi xe buýt về là được rồi.”

Lúc sau bọn hắn liền vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm tối, sau khi ăn xong, Kha Nhất Minh phụ trách nấu bữa tối nên không cần dọn dẹp, liền chạy tới phòng khách xem ti vi cho hết thời gian.

Y mới ngồi xuống chưa được bao lâu, di động trong cặp công văn vang lên. Đi qua lấy điện thoại ra xem cuộc gọi đến, thấy một dãy số lạ nhưng y không có nghĩ nhiều vẫn bấm nút nghe.

Y là nghiệp vụ viên, thường xuyên phải cùng khách hàng trao đổi, cho nên thường sẽ có những số lạ gọi tới, y cũng đã có thói quen không cảnh giác.

“Xin chào, tôi là Kha Nhất Minh…”

“Đi đến trước cửa sổ rồi nhìn xuống xem.”

Theo thói quen nói chuyện lễ độ, nhưng rất nhanh liền bị thanh âm quen thuộc khiến cho y hoảng sợ cắt ngang, y nhất thời cứng ngắc tại chỗ, thật lâu vẫn không có phản ứng.

“Không có nghe thấy sao? Hay là tôi tự mình đi lên tìm em đây?”

Đối phương trầm thấp cười, trong lời nói có ý tứ uy hiếp rõ ràng.

Kha Nhất Minh dùng sức nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt hướng cửa sổ cách đó không xa nhìn, sau một lát, y trầm trọng bước đi, đến gần cửa sổ.

Lúc tầm mắt của y hướng dưới lầu nhìn xuống không ngờ lại thấy Từ Văn Uyên đang dựa ở xe hướng phía trên nhìn lên.

“Làm sao anh…”

Kha Nhất Minh khó khăn mở miệng, muốn hỏi hắn như thế nào biết số di động của mình, nhưng đối phương tựa hồ không có ý để y nói.

“Né một tuần chắc cũng đủ rồi đi? Tính nhẫn nại của tôi cũng sắp mất rồi, hạn cho em trong 10 phút thu thập hành lý xuống lầu tới chỗ tôi.”

“Tôi, tôi vì sao phải nghe lời anh chứ!?”

Chần chờ một chút, Kha Nhất Minh mặc dù đối với Từ Văn Uyên cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được đối với hắn bất mãn, lớn tiếng nói.

“A, phải không?” Từ Văn Uyên thanh âm trong điện thoại cao lên một chút. “Em đã không nghe lời, tôi trực tiếp lên lầu đón là được rồi… Đúng rồi, bằng hữu của em có ở nhà chứ? Cho hắn biết quan hệ của chúng ta chắc cũng không thành vấn đề đi… Để cho bằng hữu biết em thật ra lại là đồng tính luyến ái còn cùng nam nhân cùng giường… Em nghĩ hắn sẽ nghĩ thế nào…”

“Anh…” Kha Nhất Minh hầu kết bởi vì khẩn trương mà lên xuống liên tục, tay cầm di động đã hơi run rẩy, “Anh… Rốt cuộc muốn sao?”

“Xuống dưới! Trong vòng 10 phút!”

Đây là mệnh lệnh, không hề nghi ngờ chính là mệnh lệnh.

“Em có thể không xuống, bất quá…”

“Tôi đã biết, tôi sẽ đi xuống.”

Sau khi hít sâu một hơi, Kha Nhất Minh cúp điện thoại, yên lặng hướng phòng bếp, nhìn thân ảnh bằng hữu đang rửa chén đĩa.

“Cái kia…”

“Làm sao vậy, ai gọi điện thoại tới sao?” Nghe thấy thanh âm của y, bằng hữu y quay đầu lại nhìn y.

“Cái kia…” Kha Nhất Minh cúi đầu nghĩ nghĩ, mới ngẩng đầu giải thích, “Thân thích của tôi vừa mới gọi điện tới nói bọn họ muốn quay về, nói tôi có thể về nhà. Cho nên, tôi nghĩ hiện tại nên đi rồi.”

“Sao, như thế nào đột ngột như vậy? Cậu có thể ở lại đây một đêm rồi đi a.”

“Tôi nghĩ vẫn là đêm nay đi thì tốt hơn, mấy ngày nay ở lại nhà cậu, cậu ngay cả bạn gái cũng không dám gọi tới, tôi thật sự cảm thấy ngại quá.”

“Là bằng hữu thì đừng nói những lời này a.” Bằng hữu của y lườm y một cái, “Nhưng nếu cậu muốn về tôi cũng không cố chấp lưu lại, tôi chở cậu về vậy.”

“Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi, dù sao cũng không quá xa, hành lý cũng không nhiều, ngồi xe buýt là đến nơi thôi.”

Kha Nhất Minh thái độ kiên quyết, bằng hữu của y cũng không ép buộc, chỉ đợi y thu thập xong hành lý sau tiễn y ra cửa.

Không qua bao lâu, Kha Nhất Minh mang theo hành lý đứng ở trước mặt Từ Văn Uyên.

Từ Văn Uyên nhìn y, sau đó đi lên trước cầm lấy hành lý trong tay y trực tiếp ném lên phía sau xe, tiếp đó mở cửa xe trước, ý bảo y lên xe.

“Anh muốn đi đâu?”

“Em lên xe trước.”

Ánh mắt Từ Văn Uyên mang theo uy hiếp, Kha Nhất Minh một hồi không nói gì, hơn nữa nhà bằng hữu ngay gần đây, nếu như bị hắn thấy được tình huống lúc này phi thường không ổn, không biết làm thế nào cự tuyệt đành lên xe Từ Văn Uyên.

Rất nhanh, Từ Văn Uyên cũng ngồi vào trong xe, thắt giây an toàn, lái xe quay đầu rời đi.

Kha Nhất Minh luôn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đợi cho y nhìn thấy phương hướng không quen thuộc không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc muốn đi đâu?”

“Em nếu không muốn ở lại căn nhà kia,” Từ Văn Uyên nhìn y một cái, “Vậy dọn đến chỗ của tôi đi.”

“Cái gì?”

Kha Nhất Minh khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn.

“Nói đùa gì vậy, tôi không muốn. Dừng xe, để tôi xuống, tôi phải về!”

“Em cho là có thể ra lệnh cho tôi sao?”

Từ Văn Uyên nở nụ cười, không biết có phải bởi vì ánh sáng của đèn đường không đủ sáng hay không, nhưng nụ cười u ám này của hắn khiến Kha Nhất Minh lông mao đều dựng đứng.

“Dám chạy trốn tôi, cùng nam nhân khác cùng một chỗ, tôi còn chưa tính nợ với em đâu… Em tốt nhất là ngồi yên cho tôi… Tôi cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu…”

Kha Nhất Minh ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, Từ Văn Uyên biểu tình thật đáng sợ, làm y thật lâu chưa lấy lại được tinh thần.

***

Lần đầu tiên nhìn thấy y, là vào một ngày mùa hè nóng bức nửa năm trước.

Cùng tình nhân qua một hồi kích tình, Từ Văn Uyên tắm rửa xong đi đến phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một cốc nước đá, sau khi uống xong, chuông cửa vang lên.

“Đinh đông! Đinh đông!”

Từ Văn Uyên chậm rãi đem cốc không đặt lên bàn, không có ý định đi mở cửa.

Người còn ở trong phòng tắm nghe được tiếng chuông cao giọng nói với Từ Văn Uyên: “Văn Uyên, có thể phiền anh đi xem một chút không?”

Từ Văn Uyên không có lên tiếng, nhưng cũng không có cự tuyệt, yên lặng đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, hắn thấy một nam nhân đầu đã chảy đầy mồ hôi.

Cửa vừa mở ra, nam nhân theo phản xạ lễ độ lộ ra tươi cười, nhưng thấy người mở cửa lại là một nam tử anh tuấn nửa mình dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm thì nụ cười rõ ràng hơi cứng ngắc một chút, nhưng lập tức lại giống như không có gì tiếp tục tươi cười.

“Tôi là Kha Nhất Minh nghiệp vụ viên của công ty điện khí Hoa Thăng, xin hỏi ngài có phải là Hạ tiên sinh không? Máy điều hòa ngài có đặt ở cửa hàng của công ty chúng tôi đã cho người đưa tới, bây giờ đang ở dưới lầu, trước đã gọi điện thông tri cho ngài, xin hỏi hiện tại có thể đem điều hòa chuyển lên cài đặt chưa?”

Khi đó, vừa đúng giữa trưa, là lúc ánh mặt trời ngày hè chiếu đến gay gắt nhất, mặt y toát ra mồ hôi bị chiếu đến đỏ ửng, mồ hôi theo gương mặt từng chút trượt xuống, có ngưng lại trên cằm của y, có trực tiếp lướt qua cổ của y. Y thường cầm khăn tay lau mồ hôi, nhưng là mồ hôi chảy ra so với động tác của y còn nhanh hơn, ánh mặt trời chói mắt trực tiếp chiếu lên người y, y thoạt nhìn mệt muốn chết, nhưng vẫn chuyên nghiệp, tươi cười luôn dừng lại ở trên khuôn mặt.

Tầm mắt Từ Văn Uyên vẫn dán chặt ở trên mặt y, hắn nhìn thấy y bỗng thấy khô họng mà nuốt một ngụm nước bọt, chẳng biết tại sao, mới vừa uống nước xong hắn cũng bắt đầu cảm thấy khô nóng đến khó chịu.

Nhưng hắn muốn uống cũng không phải nước, hắn muốn dùng miệng ngậm từng khỏa mồ hôi trên mặt y, muốn biết đó là cái mùi vị gì, trước đó vừa mới đạt được thỏa mãn không lâu, nửa mình dưới lại nóng lên.

“Cái kia…”

Bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy có gì đó không đúng, y hồ nghi cẩn thận mở miệng.

“Xin hỏi…”

“Văn Uyên, sao anh vẫn đứng ở ngoài cửa vậy, bên ngoài là ai a?”

Người đã tắm rửa xong đột nhiên từ sau lưng ôm ngang eo hắn, sau đó lộ ra nửa cái đầu.

Hình ảnh hai nam nhân thân mật hơn nữa đều là nửa thân trần khiến nam nhân ngoài cửa mục trừng khẩu ngốc (trợn mắt há mồm), nhưng lập tức cảm thấy thật thất lễ, liền rất nhanh thu hồi biểu tình kinh ngạc.

“Ơ, người không quen biết, anh là ai a?”

“Tôi là Kha Nhất Minh nghiệp vụ viên của công ty điện khí Hoa Thăng, tôi tìm Hạ Kính Hạ tiên sinh.”

“Tôi là chủ nhà, thế nhưng ở đây không có người này nha, anh có phải gõ sai cửa hay không?”

“Ơ?” Nam nhân sau khi nghe xong giật mình nhìn biển số nhà bên cạnh, “Đây không phải là tòa B lầu 7 phòng 709 sao?”

“Sai rồi a, đây đúng là lầu 7, nhưng không phải tòa B mà là tòa A.”

“A, này… Tôi thật sự…thật sự xin lỗi, tôi lại có thể gõ nhầm cửa, thực ngượng ngùng, quấy rầy đến hai vị, tôi liền đi đây.”

Nam nhân hết sức xin lỗi hướng bọn họ cúi người một cái, liền bối rối rời đi.

“Xem y đầu đầy mồ hôi, nhất định là bị mặt trời chiếu đến váng đầu mới có thể đi nhầm nhà…” Tình nhân của Từ Văn Uyên một bên nói một bên đóng cửa lại, đem tầm mắt của Từ Văn Uyên đang nhìn nơi nào đó ngăn trở.

Tình nhân ôm lấy Từ Văn Uyên, đem môi từng chút từng chút dừng lại trên thân thể hắn, sau đó không lâu, hắn ngạc nhiên phát hiện hạ thân của Từ Văn Uyên đã sớm cứng ngắc.

“Vừa mới không phải đã làm rồi sao?” Tình nhân ngẩng đầu mị hoặc cười, “Tinh thần của anh thật tốt.”

Nói xong, tình nhân của hắn liền hôn lên môi hắn.

Từ Văn Uyên ôm lấy hắn, đáy lòng không hiểu sao lại sinh ra dục vọng làm hắn khó có thể khống chế, tình nhân cơ thể mang theo mùi sữa tắm căn bản không phải người hắn muốn, hắn muốn chính là người khác…có thể bình ổn cỗ cảm xúc rối loạn này…

“Văn Uyên!?”

Từ Văn Uyên đột nhiên giống như phát điên mà đem hắn áp lên tường, giật xuống khăn tăm liền đem phân thân đã sưng đến lợi hại trực tiếp đi vào, sau đó kịch liệt trừu động, tựa như dã thú động tình, liều lĩnh, không bị khống chế, chiếm cứ, xâm phạm.

“A…A…Văn Uyên…”

Tình nhân của hắn thở gấp liên tục, nhưng ánh mắt thâm trầm Từ Văn Uyên nhìn hắn như lại xuyên thấu qua hắn thấy được một người khác, nam nhân tươi cười bị ánh mặt trời chiếu đến chói mắt kia. Khi đó, không khí dường như có chút mặn mặn, hương vị kỳ lạ, tựa hồ là mồ hôi bị mặt trời làm cho bốc hơi, sau đó tản ra khắp trong không khí, chẳng biết vì sao, lại có thể khiến hắn cảm thấy khô khốc, nóng bừng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ…

Một khắc này, hắn chân chính cảm nhận được cái gì gọi là điên cuồng.

Điên cuồng muốn có được một người.

Chiếm giữ, xâm phạm.

Để cho y biến thành của mình.

Điên cuồng.

***

Không chỉ một lần, một lần liên tiếp một lần, dùng sức chiếm lấy, xâm phạm lên khối thân thể dưới thân khiến mình điên cuồng.

“A… A…”

Bởi vì không nghe lời, cho nên hai tay bị hắn trói ở đầu giường, nguyên bản muốn cắn môi nhịn xuống thanh âm nhưng sớm đã không kiềm chế được từng tiếng bật ra. Thế nhưng môi của y đã bị chính y cắn đến sưng, rướm máu.

Hắn lãnh khốc nhìn tất cả chuyện này, không có nửa điểm thương tiếc hung hăng chiếm đoạt thân thể y, một lần so với một lần thâm nhập, một lần so với một lần dùng sức.

Ngay cả chính hắn cũng đã quên ở trong cơ thể y phát tiết mấy lần, bên trong nóng như lửa của y đã bị chất lỏng của hắn tràn ngập, mỗi một lần trừu động cũng đều mang theo rất nhiều *** [nguyên văn tác giả, chắc ai cũng biết là gì], lúc trừu sáp thì phát ra âm thanh đầy cám dỗ.

Cuối cùng sau một đợt kịch liệt trừu động, theo một trận run rẩy, hắn lại một lần nữa xuất ra bên trong thân thể y.

Đợi cho hắn rời khỏi thân thể y thì y đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, đôi mắt hơi hơi mở mơ mơ màng màng, thân thể trở nên vô lực chỉ có thể nằm trên giường.

Hắn nghiêng người ngậm lấy đôi môi mang theo mùi máu tươi của y, đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng y, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của y mà ngậm mút sau đó dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, tiếp theo thì buông ra, rồi lại tiếp tục cho đến khi chính mình hoàn toàn thỏa mãn.

Hắn tìm dây thừng đem hai chân của y tách ra, cột vào cây cột hai bên đoạn cuối giường.

Sau khi hắn ly khai trở lại, trên tay cầm theo một cốc thủy tinh, bên trong chuẩn bị nhiều khối đá.

Hắn đem cái cốc đặt ở đầu giường, lấy ra một viên đá, đặt vào trong miệng mình ngậm một chút rồi lấy ra, trực tiếp nhét vào miệng của người môi đã bị cắn đến sưng đỏ.

“A…”

Đột nhiên bị cái lạnh kéo tới khiến y muốn đem khối đá trong miệng nhổ ra, nhưng là hắn lại giữ lấy cằm của mình, bắt y khép lại miệng.

Y bất đắc dĩ ngậm khối đá lại, khoang miệng lạnh đến đau đớn, y nghĩ chắc sẽ để như vậy, cho đến khi viên đá hoàn toàn tan, nhưng chỉ qua ước chừng một phút đồng hồ, viên đá đã bị hắn lấy ra.

Sự kích thích lạnh buốt này từ cổ kéo xuống ngực, từ trong miệng y lấy ra hắn cầm lấy viên đá lạnh băng trượt theo thẩn thể y đi xuống, sau đó ở nhũ đầu thì dừng lại, không ngừng ma sát ở phía trên.

“A…”

Hảo lạnh ——

Y rùng mình, cắn răng tiếp nhận loại kích thích này.

Khi hai bên nhũ đầu y đều bị lạnh đến cứng rắn lên lại còn bị sưng đỏ thì viên đá mới tiếp tục đi xuống, đi xuống… Ở rốn dạo qua một vòng, nhập vào mảnh đất màu đen kia, lướt theo hình dáng của vật nam tính đã mấy lần phát tiết sau lại không có biện pháp đứng lên được nữa từ đầu đến đỉnh.

“Ân a…”

Địa phương mẫn cảm nhất bị viên đá lạnh kích thích, thân thể y ở trên giường lại bắn ra một chút.

“Rất tuyệt, đúng không?”

Thanh âm ở bên lỗ tai y hệt như tiếng nói của ác ma còn mang theo tiếng cười thuần hậu trầm trầm truyền tới.

Y không nói gì, chỉ cố gắng trợn tròn mắt, ngực kịch liệt phập phồng, liên tiếp kích thích làm hô hấp của y sắp không xong.

Viên đá rất nhanh rời đi địa phương mẫn cản kia, nhưng không cho y cơ hội thở một cái, viên đá đi tới trước động khẩu bị chà đạp trướng đến nóng hầm hập.

Cái gì!?

“Đừng a —— ”

Y còn chưa kịp phản ứng, viên đá lạnh như băng đã bị nhét vào trong thân thể y, địa phương yếu ớt nhất bị cực lạnh công kích, y không thể nhẫn nhịn mà lắc lư thân thể, muốn bài trừ viên đá bên trong ra.

” —— a —— lấy, lấy ra ngoài —— ”

Kích thích quá mức, cảm thụ đến tột cùng khiến y cơ hồ cuồng loạn, đã quên hết thảy, thầm nghĩ để viên đá đi khỏi thân thể mình.

Nhưng đối mặt với y không phải là thiên sứ, mà là một ác ma đi ra từ địa ngục.

Hắn cười cầm cái cốc chứa đầy đá, đè lại thân thể đang lộn xộn của y, từ trong cốc lại lấy ra một viên đá, nhét vào địa phương mềm mại kia.

“A a —— ”

Y giống như mất thanh mà ngẩng đầu hô to, nhưng viên đá vẫn một viên thêm một viên đi vào trong thân thể y.

Nhét vào khoảng năm, sáu viên đá, y như bị rút hết khí lực nằm ở trên giường vô lực hít thở, nam nhân nhìn tất cả chuyện này dùng ngón tay thử thử không gian phía sau, lại từ trong cốc lấy ra một viên đá, thật sự nhét vào trong cơ thể đã bị nhét đầy đá.
“Đừng…”

Y phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nam nhân tựa hồ rốt cuộc có chút thương tiếc, buông cái cốc trong tay xuống.

Trong suốt quá trình, y cho là mình sẽ chết hoặc đã bất tỉnh, nhưng đều không có, y vẫn còn sống hơn nữa như kỳ tích còn có ý thức. Nửa mình dưới bị những viên đá nhét vào đã bị lạnh buốt đến không có tri giác, chỉ có thể cảm thụ nước đá hòa tan theo cửa huyệt từng chút nhỏ giọt xuống giường.

Y chỉ có thể chậm rãi thở, rất sợ động tĩnh hơi lớn liền mang tới càng nhiều thống khổ hay bị đối đãi càng sỉ nhục. Y bất lực tiếp nhận tất cả mọi thứ, muốn đợi mọi chuyện qua đi, nhưng người kia hiển nhiên không chịu cứ vậy mà buông tha y, y cảm giác được hạ thân của mình bị nâng lên, một vật cứng cực nóng đặt tới trước động khẩu, nước đá đang không ngừng nhỏ giọt, có ý muốn chen vào trong dũng đạo sớm đã bị nhồi nhét đến không có một khe hở.

“Không…”

Cảm nhận được nơi đó bị áp bách, y hung hăng hút một hơi khí, phát điên vặn vẹo cơ thể.

“Không muốn!”

Sẽ chết, thật sự sẽ chết!

“Không muốn!! Tôi xin anh!”

Bản năng muốn sống khiến y phải khóc lóc cầu xin.

“Không muốn?”

“Không muốn! Không muốn!”

Y điên cuồng lắc đầu.

“Kia phải làm thế nào?”

Nam nhân chỉ chỉ dục vọng thô to của mình không có dấu hiệu tiêu sưng.

“Ô…”

Y làm sao biết phải làm thế nào bây giờ?

Y nức nở lên, ngơ ngác nhìn phân thân cực đại của nam nhân, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Mà nam nhân hiển nhiên tìm được biện pháp khác.

Hắn mang theo tươi cười làm cho người ta cả người cũng phải nổi lên da gà, chậm rãi ngồi lên thân thể y, dục vọng cực đại kia đưa tới trước mặt y.

“Nếu không muốn tôi dùng phía dưới, thì dùng miệng ngậm nó đi.”

“Tôi không…”

“Ân?”

Y theo bản năng phản kháng bị thanh âm nam nhân mang theo uy hiếp giật mình dừng lại, từ trên mặt nam nhân khiến mình sợ hãi dần dần chuyển qua trên tính khí trước mắt, cuối cùng, y không có lựa chọn nào khác hé miệng ngậm vào vật đỉnh phía trước đang không ngừng nhỏ ra chất lỏng trong suốt.

“Tiếp tục nuốt vào một chút.”

Nam nhân nói giống như ra lệnh.

Miệng y bị phong trụ phát ra tiếng ô ô, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn không thể không nghe theo, đem miệng trướng lớn hơn, đem dục vọng của nam nhân nuốt vào sâu hơn.

Nhưng nam nhân căn bản là chưa đủ, hắn đè lại đầu của y, nửa thân dưới nhích một cái, trực tiếp đem phân thân đẩy vào chỗ sâu bên trong miệng y, chạm tới yết hầu.

“Ưhm…uhm…”

Yết hầu bị chạm tới, y cảm thấy một trận ghê tởm, nhưng miệng đã hoàn toàn bị ngăn chặn, y chỉ có thể cố nén cảm giác muốn nhả ra.

“Đừng cứ ngậm lấy nó như vậy, phải mút nó, dùng đầu lưỡi liếm, nếu chưa phát tiết ra, sẽ vẫn tiếp tục như vậy nha.”

Lời nói của nam nhân đích thị là uy hiếp, y lại không có lựa chọn nào khác, trong lòng không khỏi bắt đầu nảy sinh tâm tình thê lương.

Bởi vì miệng đã bị nhét đến không có nhiều không gian để hoạt động, y muốn liếm được thật sự phải phí thêm rất nhiều khí lực, nhưng y vẫn phải cố hết sức, vốn là hút, sau đó thì liếm.

“Thực ngốc…”

Nam nhân cau mày nhìn y, nhưng thanh âm không hờn giận lại còn hơi lộ ra thương tiếc.

“Cẩn thận đừng dùng răng nanh cắn… Đúng… Cứ như vậy… Ân…”

Chốc lát sau, hơi thở của nam nhân dần dần rối loạn, nửa mình dưới cũng bắt đầu không ngừng mà trừu động, tiếp đó cũng không tiếp tục cần sự giúp đỡ của y, ở trong miệng của y kịch liệt mà trừu động.

“Ân… Hô…”

Y khó chịu phát ra rên rỉ nhỏ vụn, trong sự trừu động của nam nhân một lần thêm một lần càng nhanh hơn, y phát hiện ý thức của mình cũng theo đó mà căng ra.

Không biết qua bao lâu, nam nhân một trận co rút, cỗ chất lỏng tanh nồng trực tiếp xuất ra trong cổ họng y, có một chút còn chảy vào thực quản. Y bị sặc, không ngừng buồn bực khụ lên. Đợi cho dục vọng của nam nhân rời khỏi miệng mình thì y liền quay đầu muốn đem thứ trong miệng nhổ ra.

Nam nhân dùng sức giữ cằm của y, không cho miệng y mở ra, đồng thời ra lệnh: “Nuốt hết, không cho phép nhổ ra!”

Y dùng ánh mắt hàm lệ nhìn xéo nam nhân, trong ánh mắt toát lên hận ý, nhưng vẫn nghe lời đem thứ trong miệng nuốt xuống.

Ngón tay nam nhân cắm vào hạ thân của y, lúc này mấy viên đá đã dần tan ra bớt, hơn nữa còn trống ra một phần không gian.

Nam nhân dùng ngón tay cảm nhận được điều này, liền dịch chuyển cơ thể, đem phân thân vẫn chưa tiêu sưng chậm rãi tiến vào trong cơ thể y.

“A… Hảo lạnh…” Nam nhân cảm nhận sự lạnh lẽo bên trong cơ thể y, mang theo sự kích thích mãnh liệt càng sinh ra khoái cảm, thỏa mãn thở dài, “Tôi tới làm cho nơi này ấm lên nhé.”

Nói xong, nam nhân dùng sức đẩy một cái, đem những viên đá còn chưa hoàn toàn hòa tan đẩy vào thật sâu bên trong.

“A…”

Y thống khổ run rẩy, cảm nhận sự lạnh băng cùng với bị chặt chẽ áp bách đồng thời úp tới, nghĩ đây sẽ là đau đớn cuối cùng, nhưng lúc nam nhân bắt đầu trừu động thì y mới biết được cái gì gọi là địa ngục.

“Đừng…A…”

Thân thể bị một trận xâm nhập mãnh liệt, y phát ra rên rỉ xen lẫn thống khổ.

“A…Không…Dừng lại…”

Mấy viên đá tựa hồ bị đẩy lên vùng bụng, bởi vì chỗ ấy giờ đang lạnh đến run rẩy, nếu không phải tứ cho đang bị trói, y khẳng định sớm khó chịu mà ôm bụng rên rỉ.

“Đây là trừng phạt vì em dám chạy trốn… Tôi muốn cho em khắc sâu vào ý thức một chuyện, em là của tôi… vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng trốn không thoát khỏi tôi…”

Nam nhân một bên thở hổn hển, một bên dùng sức ở trong cơ thể y luật động. Gắt gao ôm lấy thân thể y, không cho y trốn không cho y động, cứ vậy điên cuồng đòi lấy, chiếm cứ lấy, xâm phạm lấy…

Một lần thêm một lần càng kịch liệt, một lần thêm một lần càng nóng rực.

“Hô…Ha…Nhất Minh… Nhất Minh…”

Hắn trầm trầm kêu tên của y, đồng thời thật sâu thẳng tiến trong thân thể y, cho đến khi một lần nữa xuất ra bên trong y, ý thức mới khôi phục lại thì y đã ngất đi.

>> Hết chương 4 <<

Đọc truyện chữ Full