Thu Yên bị làm hết các việc như nấu cơm, giặt giũ, dâng trà phục vụ cho cả bọn nam nhân mà lòng nôn nóng lắm. Nàng có chút sợ, biết hắn ta thế nào cũng chửi nhưng vẫn rụt rè hỏi…
“Đã ba ngày rồi. Thật sự chúng ta phải chờ cái gì nữa vậy?”
Hắn quay sang nhìn ngay làm nàng co ro vội vã nói trước khi bị la
“… tui thật sự lo cho cha. Tui tin theo huynh rồi nên biết không nên thế này giống không tin huynh nhưng tui ngồi chờ ở đây lo lắm lòng không yên!”
Nàng nói một tràng làm hắn thật mất nhã hứng chửi mà. Hiệp Phong cũng nói nàng chờ ở đây khi cha bị giam không yên cũng là lẽ thường. Hắn chán nản, không thật quan tâm nàng nghĩ hay lo cái vớ vẩn gì cũng đành giải thích.
“Ta đang chờ một chuyến hàng, cướp xong mới đi Kinh thành được!” – Hắn nói làm Thu Yên ngạc nhiên hỏi lại.
“Lỡ quá một tháng mới cướp được thì rễ rồi!” – Cha nàng chỉ có một tháng sẽ truy án điều tra. Nàng không biết hắn chờ gì nhưng đi Kinh thành trễ là điều nàng lo hơn.
“Nó đang trên đường đến đây tầm mười lăm ngày thôi. Với lại chưa truy án đâu tin ta đi, cha cô quan tam phẩm chỉ bị nhốt chứ không có dụng hình bức cung cho đến lúc điều tra nên dư thời gian mà!”
Hắn nói cứ rõ tình hình ở Kinh thành lắm vậy nhưng nàng cũng có chút an tâm rồi sau đó ngớ ra hỏi.
“Sao huynh biết cha tui quan tam phẩm?”
Nàng hỏi làm hắn cũng đơ ra lập tức chửi vô mặt nàng không thương xót
“Trẻ con còn biết tri huyện cũng từ tam phẩm trở xuống chỉ có mấy con chồn hôi ngốc như cô là không biết mà thôi”
“Sao vô duyên vô cớ chửi tui là chồn hôi? …còn tệ hơn là hồ ly tinh nữa!” – Nàng khẽ giận trong lòng, nếu mà hắn không giúp nàng và quá hung dữ thì nàng cũng cải lộn lấy lại danh dự cho mình rồi. Hắn nhíu mày nói đáng ghét.
“Thế thích là chồn hay hồ ly?”
“Tui không thích cái nào hết!” – Thu Yên nhắm mắt phản đối chỉ khiến hắn xuỳ xuỳ tay ra lệnh.
“Thế thì dâng trà cho ta đi nha đầu!”
Nàng giận run không làm gì được tên thủ lĩnh xấu xa này cả. Hắn ta chẳng những ngang ngược còn tự ý không coi ai ra gì. Quả là nàng gặp đúng loại người ghét cay ghét đắng nữ nhi rồi.
Còn hắn thấy nàng bất mãn mình cũng không thèm quan tâm mệt làm khéo mệt óc.
…
Theo như lời hắn nói, nàng đành lòng ở lại chờ đợi chuyến hàng gì đó. Thật sự nàng sợ mình sai lầm lắm nhưng cố tự an ủi với quyết định mạo hiểm của mình. Thế là cả ngày nàng dành thời gian cho việc dọn dẹp, nấu cơm, giặt giũ hầu hạ bon cướp để không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Bọn cướp này cũng hiếm khi đi cướp, đa số cả ngày nằm ăn chơi chờ theo lệnh gã thủ lĩnh. Nếu nghĩ kĩ thì đi cướp của bọn cướp như họ thì công việc sẽ ít hơn cướp bình thường rồi.
Nói chung trong bọn người này thấy tên thủ lĩnh là khùng và quái nhất còn người có vẻ “bình thường”, lịch sự, đáng mến nhất lại là Hiệp Phong thôi.
“Để huynh giúp muội” – Thu Yên cười vì Hiệp Phong thấy nàng mang nước nặng ở giếng nên không cần nói tiếng nào huynh ấy cũng sẽ bước đến tự nguyện giúp.
“Cám ơn Phong ca!”
Hiệp Phong cười đáp lại. Tuy vẻ ngoài lạnh lùng lãnh đạm là thế nhưng Hiệp Phong thật sự rất gần gũi, luôn hiểu tâm lí người khác một cách tinh tế khiến người tiếp xúc dễ chịu. Ở đây nàng luôn được huynh ấy quan tâm rất nhẹ nhàng vì nàng là nữ nhi chân yếu tay mềm.
Thu Yên vốn tính tình cũng ôn hoà, dễ gần nên vui vẻ quấn quít với Hiệp Phong như bám đại huynh song nàng cảm giác có cơn ớn lạnh dọc xương sống do ánh mắt ai đó liếc từ sau.
Nàng xoay lại thấy gã thủ lĩnh nép sau bức tường, mắt phát ra ánh mắt loé sáng muốn giết nàng vì cái tội gần gũi Hiệp Phong của hắn. Hiệp Phong không thấy, cũng không chú ý mặt nàng tái mét biến sắc rồi.
“Huynh phụ muội nấu một tay nhé!” – Hiệp Phong chỉ tốt bụng thấy xuất ăn của cả bọn chỉ mình Thu Yên nấu thật cực nhưng nàng nói mắt rưng lệ vì sợ.
“Dạ, để mình muội làm được rồi!” – Hiệp Phong yêu quý của thủ lĩnh nếu cứ thế này chỉ sợ tên thủ lĩnh ấy sẽ thật sự giết chết nàng.
“Muội đừng ngại, thủ lĩnh hành hạ muội như thế huynh càng phải giúp muội một tay chứ!” – Hiệp Phong cười nhẹ thật hiền làm lòng nàng rất vui nhưng thật khổ tâm quá đi. Gã thủ lĩnh chắc chắn đang muốn xử lí nàng mà.
Giờ ăn ai cũng ăn như hùm như gấu chỉ có nàng và gã thủ lĩnh đó ăn điềm đạm nhìn nhau. Thu Yên không biết ai sắp cho mình ngồi đối diện hắn như vậy nữa làm nàng không dám nuốt.
Hắn ta ăn cũng nhiều nhưng từ từ chậm rãi vì tốn thời gian liếc nhìn nàng bằng mọi sự khó chịu nhất.
Hắn liếc có lẽ vì mấy thằng kia ai cũng cố gắp đồ ăn quan tâm nàng hết vì nàng là cô nương duy nhất trong đây lại còn xinh xắn, dễ thương.
“Ăn nhiều vô để còn sức cứu cha nha tiểu Yên!”
“Cám ơn các huynh!” – Được quan tâm nàng chúm chím cười làm hai cái lúm đồng tiền hai bên má ngấn sâu vào hơn thật đáng yêu khiến gã thủ lĩnh càng nhíu mày.
Cả bọn ai cũng ngẩn ngơ ra, cả đến Hiệp Phong cũng không thoát “đáng yêu kế” của nàng. Gã thủ lĩnh thấy Hiệp Phong của mình nhìn nàng, quan tâm đến là máu hắn muốn sôi trào.
Khi mọi người ăn chơi đánh bạc trong nhà, Thu Yên phơi quần áo ở sau cụm nhà. Phía sau này thông với rừng nên nhìn ra xa khoảng có cây thấy thật tăm tối, đáng sợ. Nàng cố phơi nhanh để vào thì hắn ta xuất hiện còn làm nàng thất kinh hồn vía sợ hơn.
Nét mặt hắn hùng hồn bộc lộ sát khí đáng sợ rồi giơ tay chỉ vào mặt nàng…
“Tránh xa Hiệp Phong ra nếu còn dụ dỗ hắn thì ta xử cô đó!”
Thu Yên nghe lời đe doạ, môi mím lại vì quả là hắn thích Hiệp Phong mà. Nàng đâu có giở trò dụ ai đâu lại gây hiểu lầm rồi. Trong lòng nàng giờ chỉ nghĩ về chuyện giải oan cho cha thì tâm trí đâu nghĩ về chuyện nam nữ huống chi đi dụ dỗ nam nhân chứ.
“Tui không dụ dỗ ai cả, huynh đừng hiểu lầm. Mọi người chỉ vì thương xót nên có quan tâm tui một chút thôi!”
“Còn nguỵ biện đúng là hồ ly!” – Hắn phản bác lời giải thích của nàng ngay làm Thu Yên thấy thật uất ức nhanh chóng nói.
“Nè, người ta nói thật lòng đàng hoàn sao huynh lại nói tui là hồ ly nữa hả?”
“Cô tránh xa Hiệp Phong trước thì ta tin sau!”
Giọng điệu của hắn thật ngang ngược khiến Thu Yên tức quá. Nếu không phải đang nhờ vào sự giúp đỡ của hắn thì nàng cũng không nín nhịn như thế này đâu.
Hắn quyết tâm bảo vệ Hiệp Phong thân yêu khỏi nanh vuốt hồ ly tinh nên phải dằn mặt với nàng trước mới an tâm.
Chợt tiếng mấy con gà kêu lên hoảng hốt làm hai đứa nhìn qua.
Gà của bọn lâm tặc để lại nuôi chạy rong trong vườn bị cắn ngang cổ. Từ phía rừng tối phía sau có tiếng gầm gừ khe khẽ và bóng của mấy con sói. Thu Yên chưa từng nhìn thấy sói thật bao giờ mà lại có đến cả một đàn bảy con to lớn, đáng sợ như thế này.
Hai con gà bị cắn xé máu me không còn hình thù gì nhưng chúng vẫn đói. Mắt thấy nàng và gã thủ lĩnh như đồ ăn béo bở to gấp mấy lần con gà, bầy sói nhe nanh gầm gừ theo đàn tiến đến.
Thấy chúng muốn xử thịt người, cả hai dĩ nhiên là sợ rổi nên gã thủ lĩnh nhìn một lượt chỉ có thau gỗ cùng mấy bộ đồ ướt gần bên. Hắn hơi thở dài vì tình hình này không có gì dùng được.
Bỗng bàn tay nhỏ ôm níu tay hắn làm da khắp người hắn rợn lên cục cục chân lông từng mảng ớn lạnh. “Hồ ly” vì sợ quá nên ra tay ôm hắn rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân
Chương 6
Chương 6