Phía bắc Kỳ Mạc có dãy núi Chấn Thiên hùng vĩ vừa là biên giới, vừa trải dài chia cắt nhiều vùng. Đôi khi hai huyện gần kề là thế nhưng bị núi lấn sông chia cắt nên không liên tục thông nhau.
Nếu muốn đi qua thì một là đi thuyền vượt sông có đá cũng khá hiểm trở, hai là chỉ có duy nhất một đường băng ngang qua rừng mà thôi. Nơi đây lại còn nổi tiếng nhất là lâm tặc, thổ phỉ mới là khổ cho dân chúng những vùng này.
Thu Yên sợ nên quàng tai nải ra trước ôm lấy và đi nhanh theo hai xe chở thóc phía trước. Mọi người đều cố đi thật nhanh không muốn gặp phải cướp. Đoạn đường băng rừng cũng khá dài, mắt thấy phía trước cảnh vật quang địa mọi người mừng rỡ định bụng qua êm rồi thì bỗng có tiếng người cười vang đáng sợ.
Bọn lâm tặc từ các bụi cây chờ sẵn nhào ra cười khí thế. Chúng có khoảng mười lăm người cầm vũ khí, bộ dạng đáng sợ sớm khống chế người đi đường trong đó có cả Thu Yên. Mọi người sợ quá trời, bọn chúng không cần tốn công nhiều doạ nữa vì chỉ nói thôi cũng đủ làm tất cả vâng lời…
“Đàn bà đứng một bên, đàn ông một bên có gì quý giá tự giác giao nộp đừng tự hại bản thân nhé! Còn bên nữ nhân già đứng riêng, trẻ riêng nghe chưa!?”
Mấy cô gái trẻ khóc sợ hãi sợ được mắt thì chúng bắt về trại thì tiêu đời con gái. Thu Yên cũng bị dồn đứng run run trong đám con gái trẻ. Tên lâm tặc đi kiểm tra đám con gái trẻ nhìn thấy nàng áo quần te tua sơ xác, mình nàng vừa bẩn lại còn đen như lăn lộn từ đất chui lên, thêm tóc tai rũ rượi làm tên cướp nhìn mà nhăn mặt…
“Xấu dã man! Đưa tai nải ra đây!” – Tên lâm tặc hung hăng lấy tai nải của nàng rồi kiểm tra bên trong.
Nàng run run miễn cưỡng bị giật tai nải vải của mình. Bên trong chỉ có một mẫu gỗ đen vuông hình chữ nhật trông như đã bị bẻ gãy nên cạnh bên phải có răng cưa không đều, trên mặt còn có chữ khắc đã sờn ố không còn nguyên vẹn màu vàng mờ. Thoạt nhìn không khác bài vị cho người chết là mấy. Kèm theo còn có một mẫu vải cuộn cũng đầy chữ viết rất ngay ngắn, vuông vức.
Đáng thương thay gã cướp này không biết chữ nên tìm thêm cũng không có lấy một nén bạc trong tai nải của nàng…
“Sao không có tiền gì hết vậy?” – Tên cướp quăng tai nải của nàng xuống đất ngay.
“Tui nghèo sắp chết đói rồi nếu có tiền bộ dạng có thế này đâu!” – Nàng nói như kể khổ sau đó ngồi nhặt ôm lấy mảnh vải và phiến gỗ của mình.
“Bực mình!” – Tên cướp coi như xui xẻo gặp kẻ nghèo và xấu như nàng nên bỏ qua luôn.
Thu Yên ngồi chỉ ôm lấy hai thứ xem như vô giá trị kia mà thầm mừng rỡ. Những người khác thì không may như nàng bị bọn chúng cướp chỉ biết khóc than sợ sệt không dám chống cự vì sợ bị giết.
Nàng nhắm mắt run rẩy mong sẽ thoát qua được lúc này. Bỗng nhiên vụ cướp đang hỗn loạn là thế thì lại có mười người từ đâu xuất hiện như bóng ma. Cảnh hỗn loạn im ngay, mấy tên lâm tặc bối rối nhìn mười kẻ vừa xuất hiện không nói tiếng nào đã khoái chí lao đến chém giết điên cuồng bọn lâm tặc.
Người đi đường chỉ biết co ro trốn nhìn mười vị hiệp khách đó võ công đều vào bậc cao thủ nhanh chóng giải quyết hết đám lâm tặc nọ.
Thu Yên vẫn núp với mọi người nhìn kẻ xấu bị giết cũng mừng thay. Mười kẻ đó xử gọn vừa xong thì mọi người nhào ra quỳ lạy cám ơn rối rít.
“Đa tạ các vị ân nhân đã ra tay nghĩa hiệp!” – Mười thằng nọ nhìn họ khóc quỳ lạy cám ơn mà chịu không nổi cười rần lên xém tí bò lăn bò càn vì quá mức buồn cười.
“Thủ lĩnh ơi! Họ biết ơn mình kìa!” – Bọn họ gào lên cười ngặt nghẽo làm mọi người ngơ ngác không hiểu sao họ lại cười như thế.
Và tiếp lời bọn chúng có một giọng nói vang lên
“Haha… Chúng ta giết lâm tặc trừ hại cho dân, cứu nhân độ thế mà!”
Giọng nói xuất phát từ phía trên cao. Thu Yên cũng như mọi người nhìn lên phía trên có giọng nói đó. Một bạch y nam nhân ăn mặc sộc sệt, tóc đen xoả qua vai, bộ dạng thư thái ngồi trên cành cây tựa vào chân một nam nhân khác.
Nam nhân còn lại mặc một bộ y phục xanh đen tương phản với người kia nhưng nhìn rất gọn gàng, đai lưng đeo kiếm, tác phong lãnh đạm đứng khoanh tay trước ngực cho bạch y nam nhân nọ dựa nhẹ.
Mọi người không biết mười hai người này là ai nữa thì người áo trắng nhảy xuống đất hơn hai trượng mà hơi loạng choạng xém tí đáp đất bằng mặt nhưng may mắn không sao chỉ ôm trán.
Ngay tức thì kẻ áo xanh đen đáp nhẹ mà đỡ ngay ân cần hỏi : “Người không sao chứ?”
“Chưa tỉnh rượu thôi nhưng không sao đâu Hiệp Phong!” – Bạch y nam nhân trả lời còn cười thật ngọt sau đó không do dự mà vòng tay níu bên kia vai Hiệp Phong ngả đầu dựa bờ vai còn lại.
Hai nam nhân đó đều cao lớn nhưng kẻ áo trắng ốm hơn, bộ dạng “ẻo lả” không xương phải dựa người áo xanh đen tên Hiệp Phong mới được. Hắn ta có gương mặt tuấn tú mang chút vẻ thờ ơ với mọi thứ sau đó cười dễ thương thông báo…
“Chúc mừng các ngươi thoát lâm tặc nhé! Bọn ta là cướp của cướp nên chỉ giết cướp không giết người, tuy nhiên các ngươi có gì cũng đem ra nộp cho bọn ta tự giác một chút có biết không?”
Mặt mọi người đồng loạt nhăn nhó, tối sầm lại vì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi. Thế là mọi người chỉ biết nén lệ mà giao tiền bạc ra lần nữa. Dù bọn cướp của cướp này nói không giết người thường nhưng võ công bọn họ đều cao thật không thể coi khinh.
Gã thủ lĩnh vẫn uể oải dựa Hiệp Phong chờ bọn nhỏ làm việc. Hắn ta buồn ngủ lắm rồi chỉ muốn về ngủ mà thôi. Hiệp Phong chỉ đứng yên cho hắn dựa trên gương mặt vẫn băng giá không nhiều cảm xúc.
Thu Yên hơi sợ khi bị kiểm tra lần thứ hai. Nàng chỉ mong bọn cướp này cũng thấy đồ của nàng vô dụng mà bỏ qua. Chúng xem không có tiền chỉ nhìn nàng liền mắt long lanh cảm thông, chia sẻ…
“Không có tiền cũng không có lương khô, mang theo mấy thứ vô dụng này làm gì không biết ak!”
Nàng không trả lời, vội vả cầm lại tai nải quý báu của mình. Lòng nàng đang mừng vì thoát lần nữa thì không qua được ánh mắt của gã thủ lĩnh. Hắn ta đứng bên kia đã thấy cuộn vải có chữ nên không tựa Hiệp Phong nữa rồi gọi…
“Tứ cẩu, mang lại đây cho ta xem!”
“Dạ, thủ lĩnh!” – Tứ cẩu không do dự khi lại giật tai nải của nàng mà chạy đến chỗ thủ lĩnh.
Nàng run lên nhìn tai nải lọt vào tay hắn ta. Thu Yên chỉ mong hắn cũng coi đó là đồ vô dụng nhưng gã thủ lĩnh cầm ra mảnh gỗ đen, trên sắc diện có vẻ ngỡ ngàn sau đó xem kĩ hai mặt rồi cười tỏ ra rất hứng thú. Nàng mím môi nhìn cầu mong mọi việc sẽ ổn thôi. Và hắn xem mảnh gỗ chưa đủ còn giở cuộn vải ra đọc. Ánh mắt hắn lướt hết mảnh vải đầy chữ lập tức đưa mắt nhìn nàng đứng co ro bên kia.
Thu Yên hi vọng hắn là cướp không biết chữ nghĩa thấy nó vô dụng sẽ bỏ đi nhưng nàng không ngờ gã cướp này khác người. Hắn đọc xong rồi xếp lại hai thứ giao cho Hiệp Phong cầm không quên căn dặn…
“Cất cho ta, Hiệp Phong. Hôm nay cướp được một vụ khá thật!”
Nàng sững ra nhìn đồ của mình được người áo xanh đen cất vào người mà hốt hoảng. Song nàng chưa kịp phản ứng thì gã thủ lĩnh áo trắng đã bước lại chỗ nàng. Ánh mắt hắn quét kĩ bộ dạng te tua tàn tạ như ăn mày của nàng, môi nhếch lên cười nhẹ rút ra túi gấm nhỏ đầy tiền quăng trước mặt nàng.
Mọi người đều dồn mắt nhìn cướp cho lại tiền người ta. Còn nàng chỉ biết nhìn túi tiền mà nghe cái chất giọng khinh người của hắn…
“Coi kìa, trông tội nghiệp chưa? Cầm tiền này về nơi cô đã đến đi còn những thứ vô dụng kia ta cướp nhé!”. Thu Yên run rẩy ngẩn lên nhìn thẳng mặt hắn ta dù sợ nhưng vẫn nói đầy cứng rắn…
“Đồ vô dụng ngươi lấy làm gì? Ta không cần tiền, trả đồ lại cho ta!” – Nàng vừa nói vừa đẩy túi tiền lại chân hắn. Hắn ta nhìn chỉ cười nhạt khom xuống nhặt lấy túi tiền của mình sau đó nhìn nàng nói…
“Cướp mà trả cái gì? Ta thích thì ta lấy. Ngươi không lấy tiền là do ngu nhé!”
Gã thủ lĩnh đó cầm túi tiền đi luôn. Thu Yên nhìn hắn mà đầu óc trống rỗng không nghĩ gì nhiều đứng dậy lao đến níu hắn…
“Trả đồ cho tui!” – Tuy nàng biết hắn ta đã đưa cho người áo xanh đen giữ nhưng vẫn cảm giác hắn nói trả thì đồ mới về tay. Bị níu áo, hắn phát khùng hết hất tay nàng còn la ùm lên.
“Trời ơi rắc rối quá. Tống khứ con nhỏ này xa khỏi ta coi! “ – Hắn vừa không vui la lập tức người áo xanh đen đến nắm nhẹ nàng ra.
Thu Yên ngẩn nhìn cái người tên Hiệp Phong phong ấy vẻ mặt tuy băng giá, lãnh đạm nhưng ánh mắt rất hiền, còn nhẹ nhàng nói với nàng như khuyên bảo việc đúng đắn…
“Cô nương đừng chọc giận thủ lĩnh của bọn ta!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân
Chương 1
Chương 1