Bây giờ Ngự Chi Tuyệt không nhúc nhích đứng trong góc nắm thật chặt hai tay, mái tóc dài của nó đã rối loạn trong lúc đánh nhau vừa rồi, ướt nhẹp tán lạc trên mặt. Lúc này nó thấy Lăng Hạ thì hoảng sợ như sói con, thân thể nho nhỏ co rút thành một cục, phía sau tóc rối bời là một đôi mắt tràn đầy cảnh giác cùng nghi ngờ, hô hấp hết sức dồn dập, hiển nhiên vẫn còn trong trạng thái cực độ khẩn trương.
Lòng Lăng Hạ co rụt lại, cẩn thận từng li từng tí chậm rãi tới gần, dịu dàng nói:
“Không cần căng thẳng. . . . . . A Tuyệt, đệ làm vô cùng tốt, đã cứu ta cùng tiểu Hổ. . . . . .” Hắn một lần một lần lặp lại, cũng ngồi xổm xuống, nghiêm túc bình tĩnh nhìn khuôn mặt Ngự Chi Tuyệt.
Ngự Chi Tuyệt khàn giọng hỏi: “Thật sao? Hắn đã chết. . . . . .”
Bây giờ nghĩ lại cảm giác kỳ dị khi đâm vào, nó cảm thấy lòng bàn tay ức chế không được run rẩy, nói không ra là khó chịu hay là sợ hãi, có thể cảm giác buồn nôn nhiều hơn một chút. Cái loại cảm giác làm người ta chán ghét này cứ lần lượt hiện lên trong đầu nó, không ngừng lặp lại giống như cơn ác mộng. . . . . .
Lăng Hạ thoáng nhích gần tới phía trước, không chớp mắt nhìn thẳng Ngự Chi Tuyệt nói: “Ta hiểu rõ, hắn muốn giết chúng ta, cho nên đệ không có lỗi gì cả. . . . . . Vừa rồi tay của đệ bị thương, đưa tay cho ta.”
Ngự Chi Tuyệt chần chờ chậm rãi vươn tay, Lăng Hạ cẩn thận cầm lấy, nhất thời cảm thấy người Ngự Chi Tuyệt lạnh lẽo cùng run rẩy.
Ngại thể chất của Ngự Chi Tuyệt, nơi đó máu đã từ từ chảy chậm, nhưng nhìn vẫn hết sức dữ tợn, Lăng Hạ nhìn đã cảm thấy không đành lòng, lòng hắn đau đớn hít một hơi.
“A Tuyệt, bây giờ chúng ta vào trong sơn động được không? Vết thương cần xử lý.” Lăng Hạ nhỏ giọng nói. Hắn thấy Ngự Chi Tuyệt không trả lời, chầm chậm dán lên, tay nắm bả vai Ngự Chi Tuyệt ôm nó vào lòng mình.
Thân thể Ngự Chi Tuyệt cứng đờ, theo bản năng né ra phía sau, Lăng Hạ cố chấp dùng lồng ngực nóng ấm của mình dán lên, lấy tay khẽ vuốt ve lưng Ngự Chi Tuyệt, một cái lại một cái, cảm thấy lưng nó không căng cứng không khẩn trương nữa mới dừng lại, dùng động tác rất nhẹ nhàng ôm nó lên.
Thân thể đứa bé này rất nhẹ, Lăng Hạ tận lực dùng phương thức có cảm giác an toàn ôm nó. Hắn một tay nắm hông Ngự Chi Tuyệt, một tay nâng mông nó, giống như ôm trẻ con như vậy ôm ấp lấy Ngự Chi Tuyệt, từ từ hướng đi vào trong động.
Ngự Chi Tuyệt chưa từng gần kề người khác như vậy, đầu nó dán chặt ngực Lăng Hạ, dường như có thể nghe thấy nhịp tim đối phương có lực mà hơi loạn nhịp. Hắn hơi nghi ngờ, tại sao nhịp tim Lăng Hạ nhanh như vậy nhưng giọng điệu vẫn cứ nhu hòa tràn đầy lực lượng khiến người tin phục?
Nó dùng tay phải không bị thương nắm thật chặt bả vai Lăng Hạ, rất muốn nói để mình xuống, đương nhiên nó sẽ không vì giết kẻ địch mà căng thẳng. Nhưng cuối cùng nó lại không nói gì, chỉ mất hồn nhìn viền tai Lăng Hạ trước mắt, thậm chí lúc Lăng Hạ thả nó xuống nó vẫn còn thất thần.
Lăng Hạ nhìn sơn động tối đen yên tĩnh một chút, nhanh chóng chuẩn bị chút ít củi khô nhóm lửa. Chỉ là hắn vừa quay người lại, quần áo liền bị nắm lấy, giọng nói Ngự Chi Tuyệt khàn khàn: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Quần áo của đệ ướt rồi, phải nhanh chóng hong khô, hơn nữa ta muốn lấy một ít thuốc trị thương. . . . . .” Lăng Hạ bị nó làm sợ hết hồn, tận lực dùng thanh âm hòa hoãn dịu dàng an ủi nó, “Ta sẽ trở lại rất nhanh.”
Ngự Chi Tuyệt chần chờ, chậm rãi buông lỏng tay. Lăng Hạ thở ra một hơi, khom lưng sờ sờ đỉnh đầu ướt át của nó: “Đứa bé ngoan.”
Ba người bọn họ đương nhiên không có gì có thể băng bó vết thương, nhưng túi đựng đồ của Thượng Nhan nhất định sẽ có thuốc trị thương!
Lăng Hạ bước nhanh, ép bản thân không suy nghĩ gì, áp xuống cảm giác sợ hãi lật thi thể Thượng Nhan một chút, lôi túi đựng đồ trên thắt lưng hắn xuống. Trong lúc hắn đụng phải da thịt lạnh lẽo bị nước mưa cọ rửa tái nhợt khác thường của đối phương, nhất thời rùng mình.
Tìm được mục tiêu rồi hắn thở ra một hơi thật dài, bước nhanh trở về, dùng tốc độ nhanh nhất nổi lửa rồi kéo Ngự Chi Tuyệt lại, thân thể lạnh lẽo cuối cùng cũng dần dần ấm lên.
Trong túi đựng đồ có không ít thứ, Lăng Hạ không biết trong những thứ kia thứ nào có thể chữa thương được, ngược lại Ngự Chi Tuyệt nhìn thấy những đan dược kia rất nhanh phân biệt được một loại thuốc chữa thương thường gặp, giọng nói khàn khàn: “Cái này là được.”
Lăng Hạ cẩn thận thoa cho Ngự Chi Tuyệt, lại dùng vải bông sạch sẽ quấn lại. Hắn có chút đau lòng cúi đầu nhìn, lông mi thật dài thấm nước của Ngự Chi Tuyệt có chút rung rung, bởi vì mất máu nên gương mặt cùng đôi môi hiện ra chút yếu ớt tái nhợt.
“Ta đi xem tiểu Hổ một chút.” Lăng Hạ sờ sờ đỉnh đầu Ngự Chi Tuyệt .
Thật ra thì hắn không quá lo lắng cho Tống Tiểu Hổ, thể chất Tống Tiểu Hổ chắc chắn sẽ không đi đời vì bị hệ lôi công kích một lần. Nếu so sánh, hắn lo lắng cho Ngự Chi Tuyệt hơn, tổn thương trong lòng so với tổn thương thân thể còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Bây giờ Ngự Chi Tuyệt không còn quật cường như bình thường, trong ánh mắt đen láy rõ ràng có lệ thuộc cùng tin tưởng, con ngươi không chớp mắt theo dõi hắn.
Lăng Hạ bị nó nhìn tim cứng lại, không nhịn được lại an ủi mấy câu: “Ta trở lại rất nhanh.”
Bây giờ thân thể Tống Tiểu Hổ mặc dù rất nóng, nhưng hô hấp cũng rất vững vàng, chỉ là, quanh thân mơ hồ có dòng điện thật nhỏ chạy qua, tiếng xèo xèo vang lên. Lăng Hạ có chút kinh ngạc, trong truyện nói Tống Tiểu Hổ kích phát năng lượng hệ lôi từ lần đầu bị điện giật, chẳng lẽ là vì pháp bảo hệ lôi của Thượng Nhan công kích nên kích phát trước?
Hắn yên tâm rồi liền lập tức trở về bên Ngự Chi Tuyệt, nắm tay bị thương của nó để nó tựa vào vai mình, dịu dàng nói: “Đệ cần nghỉ ngơi, ngủ đi, ta sẽ gọi đệ dậy.”
Giọng nói này giống như thôi miên, Ngự Chi Tuyệt nghe lời nhắm mắt lại. Chẳng qua khi nó mơ màng ngủ lại cảm thấy thân thể bị người nâng lên đặt nhẹ xuống đất. Trong lòng nó giật mình, Lăng Hạ muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn bỏ lại mình và Tống Tiểu Hổ rồi rời đi sao?
Nhưng nó cũng không mở mắt, chỉ là, nhịp tim trong nháy mắt trở nên lộn xộn, nó cắn chặt môi dưới.
Nó nghe thấy Lăng Hạ nhẹ nhàng đi ra ngoài, dừng lại cách cửa động không xa, tiếp theo chính là tiếng đào đất. . . . . . Trong nháy mắt nó hiểu.
Lăng Hạ vì vậy nên mới chờ Ngự Chi Tuyệt ngủ thiếp đi rồi ra khỏi, hắn cố lấy dũng khí, dù sao đứa bé nhà mình giết người phải giúp một tay hủy thi thể, thật không phải một chuyện vui vẻ gì!
Nhưng hắn cũng biết Thượng Nhan là đệ tử thân truyền thành chủ Thành Vân Tiêu, nếu người ta biết hắn chết dưới tay Ngự Chi Tuyệt, vậy ba người bọn họ cứ chờ xuống đánh cờ với lão già Diêm vương đi!
Mưa rơi từ từ nhỏ dần, Lăng Hạ tìm được hai khối đá bén nhọn, hai tay nắm lấy dùng sức đào đất, bởi vì trời mưa nên nước ngầm cùng bùn hòa vào một chỗ, đào không dùng sức mấy, nhưng cả người hắn rất nhanh bị bùn đất dính lấy không nhìn ra nữa rồi. Hắn chỉ sợ gây ra tiếng động quá lớn làm kinh động Ngự Chi Tuyệt, cho nên đào cũng không nhanh.
Chờ lúc đào được một cái hố đủ cho một người thì Lăng Hạ lấy hết dũng khí đi về phía Thượng Nhan, kéo hắn qua bỏ vào, ngay cả thanh chủy thủ kia, túi đựng đồ, cùng với tiểu đao của Ngự Chi Tuyệt đều vất xuống.
Hắn cắn môi đẩy đất lên, đến lúc thi thể xen lẫn nước bùn không thấy, nơi đó trở nên bằng phẳng mới dừng lại.
Hắn thở hồng hộc, ôm đầu im lặng ngồi chồm hổm yên lặng khóc, trong lòng cứ cuồn cuộn buồn nôn nhưng lại không nôn ra được.
Mẹ kiếp! Loại cảm giác bức rức của hung thủ giết người này là cái gì hả? !
Hắn lau mạnh nước mắt, dùng sức rửa tay cùng bùng đất trên người ở một vũng nước gần đó, xác định sạch sẽ mới đi vào thạch động.
Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ đều an tĩnh nằm trên đất, lửa cũng dần dần tắt, chỉ nghe tiếng hít thở đều đều rất vững vàng, Lăng Hạ nhất thời yên lòng. Hắn vội vàng cho thêm củi, run run ngồi trước đống lửa hong quần áo của mình.
Kỳ hạn năm canh giờ . . . . . . Bây giờ nói thế nào cũng qua gần hai rồi.
Hắn thởi dài, đồ phá hoại a!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện
Quyển 1 - Chương 12
Quyển 1 - Chương 12