Chuyện Kỳ lão gia tử lo lắng nhất chính là bị hai tên hộ thú bao che khuyết điểm này trừng trị, mấy chuyện khác thì từ từ mới thấy ghê. ~A~Q~L~
Giống như là cây đậu bị quật ngã, sau khi thông báo tình huống của các vùng phụ cận cho Kim Dư và Kỳ Thanh Lân xong, liền y như đại gia chờ người tới cứu. Kim Dư và Kỳ Thanh Lân nhìn đến mức co giật liên tục.
Nhưng nói thế nào thì người ta cũng là lão gia gia, nếu thật sự mặc kệ ông, sợ rằng sẽ bị cả đám lão nhân phun nước miếng đến chết, cho nên, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân liền gian gian khổ khổ, dùng gần ba ngày trời cùng cái giá phải trả chính là tâm lý cực đại mới có thể cứu lão gia tử ra.
Ở tại phía xa, nơi phi thuyền đang đậu, Giáp 1 và Ất 1 vốn đã làm xong công tác chuẩn bị trường kỳ chiến đấu, đang cắn một ngụm lương khô, thì thấy ở xa xa chợt lóe một trận bạch quang, sau đó chính là tiếng phá băng đinh tai nhức óc, đồ ăn trong tay bọn họ cũng trực tiếp rơi xuống đất.
“…..Tự đáy lòng tôi hy vọng này không phải là do boss bọn họ làm ra.” Ất 1 vừa thâm tình nhìn đồ ăn của mình rơi trên mặt đất, vừa thống khổ nói.
“Ha ha, anh vậy mà cũng có lúc ngốc a! Sao anh không ngẫm lại coi, ở tinh cầu này trừ chúng ta ra thì còn cái gì có thể sống a? Vụ nổ này sớm không đến muộn không đến, cố tình sau khi chúng ta tới đây mới đến, không cần phải hoài nghi nữa, khẳng định chính là do lão đại bọn họ làm ra!”
Giáp 1 hãnh diện cười nhạo Ất 1. Người sau giật giật khóe miệng quyết định không nhìn người kia. Nhân sinh quả thật tịch mịch như tuyết a, chẳng lẽ y cả đời sẽ không có lấy một tri âm sao?
“Ê! Cái biểu tình của anh là sao!”
“......” Khinh bỉ mà thôi.
“Ê anh, di! Đó là cái gì!?”
Giáp 1 đột nhiên nhìn thấy ở chân trời xẹt qua một chấm nhỏ đang bay nhanh tới, sau đó mất bình tĩnh phát hiện ra cái chấm nhỏ kia càng lúc càng lớn càng lúc càng lớn, cuối cùng biến lớn y như cái phi thuyền bọn họ lái!!
“Đây là đá thành tinh?!” Giáp 1 khiếp sợ.
Ất 1 vẻ mặt bình tĩnh nhìn tảng đá màu đỏ thẫm lại băng lãnh vô cùng này, sau đó hành lễ với hai vị boss cảm xúc hình như không được tốt lắm còn đang chật vật không thôi ở đằng sau tảng đá, lúc ánh mắt bay tới một thân ảnh, bình tĩnh đã giữ không nổi nữa rồi.
Đậu xanh rau má, ông đây là đang nằm mơ sao! Này không phải là lão gia chủ đó chứ, quả thật giống bức ảnh kia y như đúc a! Gạt người, lão gia chủ sao có thể còn sống cho tới bây giờ, hơn nữa thân thể xương cốt vẫn còn cường tráng quá chừng…. Này không khoa học gì hết.
“Ặc, ờ, cái kia......”
“Chậc, được rồi được rồi, nhìn vẻ mặt của ngươi kìa, mau khởi động phi thuyền. Bộ phận cân bằng của tinh cầu này đã bị chúng ta phá hủy, trong vòng một năm không thể đến đây, nguy hiểm đòi mạng.”
Tâm tình của hai người kia không tốt, Kỳ lão gia tử chủ động gánh vác công tác chỉ huy. Ông thuận lợi sai Ất 1 kéo Giáp 1 đi khởi động phi thuyền, nhưng hành động này lại khiến cho tâm tình của Kỳ Thanh Lân và Kim Dư tệ càng thêm tệ. Mẹ nó, cái ông già thiếu đánh chết tiệt này, vì cứu ông, bọn họ quả thực đã bị cái khu cấm địa kia ngược thân ngược tâm muốn chết, giờ còn chưa có bình thường trở lại đâu, ông già này rõ ràng ngay cả một chút tự giác cũng không có.
“Ai, hai đứa đang nhìn cái gì đó! Mau lên a, nếu không đi liền không kịp nữa, ông đây còn vội về đánh con mà.” Nói tới đây, Kỳ lão gia tử bỗng nhiên nghiêm túc lại: “Đừng tưởng lấy được tảng đá kia thì liền xong việc. Thủ Đô Tinh và Hoang Tinh vẫn còn đang loạn. Hơn nữa còn có lễ xếp thứ hạng thập đại gia tộc, chúng ta trở về liền có náo nhiệt để xem. Nhưng nếu để náo nhiệt qua đi, vậy sẽ thành họa.”
Nghe những lời này của ông cụ, Kỳ Thanh Lân và Kim Dư cuối cùng tạm thời chặn đủ loại rối rắm ấm ức trong lòng lại, thu dọn tâm tình đem tất cả lửa đang sắp cháy tới họng súng nhét trở lại vào người. Sau đó Kỳ Thanh Lân kéo Kim Dư bay lên phi thuyền, về phần tảng đá lớn màu đỏ thẫm kia sẽ được phi thuyền dùng lưới phòng hộ bao lại, kéo theo đằng sau. ~AQL~
Một đạo ngân quang xẹt ngang qua bầu trời Hoang Tinh số Sáu, sau đó biến mất vô tung.
Đêm khuya của ba ngày sau, toàn bộ nhóm người Thủ Đô Tinh cực kỳ để ý đến lễ xếp hạng thập đại gia tộc đang tiến hành bước chuẩn bị cuối cùng, mà ba gia tộc thiếu tộc trưởng phụ trách chuẩn bị hội trường lúc này lại có chút không yên lòng.
Bởi vì sự kiện phát sinh tại đại hội giao dịch Nam Bộ lần trước khiến thập đại gia tộc không yên tâm khi thấy chỉ có một gia tộc phòng ngự, cho nên chuẩn bị hội trường lần này chính là do Long gia, Bạch gia và Dạ gia cùng nhau tổ chức.
Tâm tình hiện giờ của Long Trường Lệ rất không tốt. Người trong gia tộc vì muốn Long gia dễ dàng thắng lợi, không để ý đến sự phản đối của gã và phụ thân, đã mời ông họ và anh họ của gã quay về nhà. Cho nên, lần này trong lễ xếp hạng gia tộc, gã phải cùng với Long Trường Tiêu dùng thân phận người thừa kế đệ nhất tham dự, sau đó mặc kệ Long gia bọn gã có đứng đầu thập đại gia tộc hay không, gã đều phải cùng Long Trường Tiêu cạnh tranh công bằng. Suy nghĩ này khiến gã cực kỳ nôn nóng, Long Trường Tiêu đáng sợ ở chỗ hắn không biết cái gì ở phía trước nhưng cũng không để vào mắt, đã qua nhiều ngày thử nghiệm, liên tục ăn vài lần ám khuy[147] rốt cục cũng khiến gã hiểu được, vị anh họ không phải núi cao cũng chẳng phải sông lớn này lại là kẻ ẩn tàng rất sâu.
Mà Bạch Lăng – mang danh hiệu nhậm gia chủ Bạch gia đời tiếp theo – lúc này đang nghiến răng nghiến lợi trừng Quân bộ. Tuy lúc trước nàng và em gái đều nghiêm túc đồng ý Trương Lương Sơn tốt hơn cái tên tiểu nhân âm hiểm Phi Ngọc Thịnh kia rất nhiều, nhưng mấy ngày nay nhìn thấy em gái nhà mình càng ngày càng thân mật với tên đó, nàng liền hận không thể lôi lão công nhà mình đi đánh tên khốn khiếp kia một trận. Nàng cảm thấy cải trắng thơm ngon nhà nàng đã bị một con heo lừa a! Cái tên dám cướp em gái, là đáng ghét nhất!!
Khác với suy nghĩ có liên quan đến bản thân của Long Trường Lệ và Bạch Lăng, lúc này, Dạ Hoàng đang tựa vào một cây cột trong đại sảnh đường của hội trường, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Từ lúc bọn người Kim Dư rời đi cho đến bây giờ đã gần chín ngày, ngày mai chính là ngày thứ mười, không biết hai người kia có thể an toàn trở về hay không? Lại có mang cho hắn cái gì đó kinh hỉ hay không…..hay là kinh hách?
Nghĩ đến đây, Dạ Hoàng nhịn không được mà thấp giọng cười khẽ, chơi chung với tên kia quá lâu, hắn đột nhiên có loại cảm giác nhân sinh khắp nơi đều là kinh hỉ, ít nhất không có gì là không thể thay đổi, có thể có rất nhiều kinh hỉ và kinh hách ngoài dự liệu đang chờ hắn, hoặc là nói, đang chờ bọn họ. Công tử thiếu gia thập đại thế gia có được quá nhiều, nhưng đồng thời cũng mất đi quá nhiều, mà sự xuất hiện của người kia, hoàn toàn có thể đem những thứ bọn họ đã đánh mất từng chút từng chút một bày ra, sau đó để cho tất cả mọi người từ từ vực dậy.
“Ừm, kỳ thật cũng không phải…. Thân thể tên kia nhất định không bình thường, hơn nữa Linh Hầu Tử kia gần đây càng lúc càng không bình thường….”
Nha, bất quá thì thế nào, mặc kệ nói như thế nào, bọn hắn đều chân thành chờ mong Kim Dư và Kỳ Thanh Lân trở về.
Nghĩ như vậy, Dạ Hoàng ngẩng đầu mỉm cười, sau đó nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền có vẻ ngoài rất tinh tường. Chỉ là, trong nháy mắt phi thuyền kia xuất hiện, giống như là đã sớm có dự mưu từ trước, bầu trời đêm vốn yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện hàng trăm phi thuyền loại nhỏ, tại thời điểm không có bất cứ dự liệu nào, đồng loạt nhắm vào phía phi thuyền đang trở về kia, tiếp theo chính là tiếng nổ mạnh và tiếng vang giằng co đến hơn nửa giờ đồng hồ.
Tại thời khắc đó, toàn bộ Thủ Đô Tinh đều bừng tỉnh.
Mọi người nhìn vụ nổ trong trời đêm thật lâu cũng không nói nên lời, gần đây bọn họ liên tiếp gặp phải đủ loại biến cố đã có chút sức cùng lực kiệt, nhưng vụ nổ này lại giống như búa tạ, hung hăng nện không chút thương tiếc vào lòng bọn họ.
Khiến mọi người không khỏi toát ra nghi vấn trong lòng – rốt cuộc, lại phát sinh chuyện gì?
“Hỗn, đản ! !”Ẩn_Quỷ_Lâu
Có người trừng mắt nhe răng nhìn vụ nổ kinh thiên kia, phẫn nộ ngập trời. Lại cũng có người nhìn ánh lửa đầy trời mà lộ ra nụ cười đắc ý.
“Ta không tin, dưới loại tình huống này, các ngươi còn không chết!”
Đến ngày mai, tất cả mọi thứ đều sẽ là của ta!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 168
Chương 168