Rừng Vô Tích
Được xưng là nơi hoang vu cuối cùng tại Thủ Đô Tinh, trình độ hung hiểm ở nơi này tuyệt đối không thua Hoang Tinh. Mà ý nghĩa của hai chữ ‘Vô Tích’ này, cũng là bởi vì chỉ cần đặt chân bước vào rừng Vô Tích, cơ hồ đều không có đi ra, vì thế mới có tên là ‘Vô Tích’.
Không hề có bất luận dấu chân của con người.
Từ trên phi thuyền nhìn xuống là một mảnh rừng rậm liên miên, Kim Dư nhịn không được phải hút một ngụm khí.
Tuy y biết thế giới này và tinh cầu của y hoàn toàn khác nhau, nhưng khi nhìn thấy mảnh rừng ngũ sắc kia, y vẫn có chút mất bình tĩnh – đỏ, vàng, xanh, trắng, đen?! Ba cái màu trước còn có thể xem như là giống loài bất đồng mà miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà hai màu trắng đen kia là sao a? Từ lúc nào mà có rừng trắng đen trộn lẫn thế này?!
Hơn nữa, không biết vì sao, cơ hồ ngay từ ánh mắt đầu tiên Kim Dư đã có thể xác định, Lam Tử đang bị nhốt trong khu rừng đen kia. Nhưng mà, khu rừng đen đó thấy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy không hề muốn tới gần.
“Kim Tử, chúng ta đi đâu?” Lý Khiếu nhìn thoáng qua khu rừng Vô Tích ở phía dưới, hỏi.
Kim Dư cúi đầu nhìn thiết bị truyền internet, không có lấy nửa điểm động tĩnh, đang muốn nói, liền nghe thấy lời nói khẳng định của tóc xanh: “Trung vi khốn long chi địa, hắc sắc dự vi vô vọng. Chính là ở trung gian.”
“Thần côn người ta đã nói rồi đó, vậy đáp xuống chính giữa đi.” Kim Dư nhìn chung quanh, thấy mọi người đều khẩn trương hề hề mà nhìn y, nhịn không được mà cười to: “Mấy người kích động cái gì? Có năm công tử trong thập đại gia tộc còn chưa nói, ngay cả tụi Tiểu Bạch, Đại Bạch, Bánh Bao cũng bị boss lừa tới đây, nhiều như vậy mà chỉ làm tay đấm kiêm hộ vệ cho một mình tôi, tôi sao lại xảy ra chuyện được? Tôi cũng có phải là thằng nhóc Sơn Bạch Lộc kia đâu.”
Lời nói của Kim Dư khiến mấy người chung quanh và đám thú nhịn không được phải cười ra tiếng, ngay cả Long Trường Tiêu cũng hiểu mọi người có thể đã quá mức khẩn trương rồi. Nhưng ngẩng đầu nhìn đại boss Kỳ Thanh Lân ngồi ở bên cạnh Kim Dư, Long Trường Tiêu lại quay lại với bộ mặt căng cứng.
Từ lúc bắt đầu biết toàn bộ sự tình đến lúc cùng chạy theo Kim Dư tới đây, Kỳ Thanh Lân đều lộ ra áp suất thấp và vẫn duy trì cho tới bây giờ, phỏng chừng nếu nguy cơ còn chưa được giải trừ, mặt hắn vẫn sẽ là cái dạng này.
“Nói chút, một đường lại đây, có người nào nghĩ ra được cái tên độc thủ[132] ở sau màn là ai không? Tôi nghĩ như thế nào thì cũng thấy người của Long gia hoặc là Tổng thống có vấn đề nha? Chỉ có bọn họ mới có thái độ đặc biệt không tốt, bộ dáng lại thần thần bí bí.” Linh Sùng nói, bên cạnh còn có Tiểu Kim Hầu gật đầu cực kỳ tán đồng.
“Thần côn, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta ngược lại cảm thấy cả hai đều không phải, người sau không hề có năng lực và bản lĩnh tính kế Kim Dư, còn người trước a, dã tâm của Long Trường Lệ và lão cha gã quá lớn, sẽ không để tâm đi làm chuyện này đâu. Phải biết, một khi làm như vậy, chính là đã phản bội hơn một nửa thế lực của thập đại thế gia, lại còn phải mạo hiểm với sự trả thù ngoan độc của Thanh Lân.” Dạ Hoàng nhún vai không tán đồng, sau đó cúi đầu nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật, căn cứ vào kinh nghiệm và trực giác của ta mà nói, kỳ thật người càng có khả năng là Phi Ngọc Thịnh.”
“Xét lại chút, chẳng qua tôi thật sự nghĩ không ra gã còn con bài gì chưa lật. Đối với tâm cơ của gã, tôi ngược lại sẽ không xem nhẹ.”
Kim Khiêm vừa nói xong, phi thuyền cũng chậm rãi hạ xuống bên trong khu rừng đen.
Đưa tay không thấy năm ngón.
Chính là hình dung chân thật nhất tại nơi mà đám người Kim Khiêm đang đứng. Lấy đèn chiếu cường quang từ trong ba lô ra, còn chưa nhìn rõ tình huống chung quanh, mọi người đã nghe thấy thanh âm vù vù lạp lạp. Tiểu Phá Lang đi sau Sơn Bạch Lộc đột ngột vỗ móng một cái, chung quanh mọi người xuất hiện một cái lồng năng lượng màu xanh đang phát sáng, sau đó là thanh âm va chạm bang bang bang bang, nương theo cây đèn pin chiếu sáng, đám người Kim Dư lại thấy được tình huống bên ngoài, vừa nhìn thấy liền khiến cả đám xanh mét mặt mày—
Từng nhánh từng nhánh cây y như rắn mãnh liệt va chạm uốn éo chống đối với đám người, rậm rạp chật ních một tầng, Kim Dư nhìn thấy liền ghê tởm, mẹ nó y có chút chứng sợ hãi dày đặc đó! Hơn nữa y ghét nhất là rắn nha!!
Ngao ô.
Tiểu Phá Lang cúi đầu phát ra một tiếng nức nở, sau đó Cam Lượng và Lý Khiếu cùng ra tay, Tiểu Phá Lang nhanh như vậy đã muốn chống đỡ không nổi, đủ để chứng minh mấy nhánh cây này thật sự không phải là thứ dễ chọc.
“Ôi, chỉnh đèn xuống cường độ nhỏ nhất đi, nếu cứ như vậy, chỉ sợ chưa đến nơi chúng ta đã mệt đến mức đi không nổi rồi. Thần côn, anh mau xem xem nên đi hướng nào, Lam Tử và Tiểu Nãi Lang phỏng chừng đều không ổn rồi. Chúng ta….ặc!!!”
Trong lúc Kim Dư đang nói chuyện, mọi người đi về phía trước đột ngột phát ra đủ loại kinh hô, rơi xuống hố, nháy mắt bọn người Kim Dư và Kỳ Thanh Lân ảo não không thôi. Mẹ nó ở trong đêm tối đào hầm cho người ta nhảy xuống, thật sự là khó lòng phòng bị!!
Nhưng lúc này bọn họ lại không thể thi triển thần thông nhảy lên, bởi vì trên cơ bản, mọi người đều có thể khẳng định, đây là một trong những kế sách của người kia, muốn nhìn thấy Lam Tử và Tiểu Nãi Lang, nhất định phải dựa theo lộ tuyến của gã.
Đợi đến lúc rơi xuống đất, Kim Dư nắm lấy tay Kỳ Thanh Lân nhìn hoàn cảnh trống rỗng chung quanh, nhịn không được mà thở dài: “Em chỉ biết chuyện tên kia trước hết phải làm chính là phân luồng, bằng không thì chỉ cần mỗi người chúng ta lấy ra một ngụm nước miếng, liền có thể phun đầy mặt gã hoặc là khiến gã buồn bực chết.”
------
Trong mật thất, một mảnh yên tĩnh, mặc dù lời nói của Kim Dư trong màn hình rất có ý hài hước, nhưng ở trước mặt cái người bị cười, dù lá gan có lớn đến đâu cũng không dám cười, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không dám thay đổi, ai kêu bọn họ là thủ hạ chứ.
Mà Phi Ngọc Thịnh vừa nghe Kim Dư nói thì hừ lạnh một tiếng, “Cười đi, cười đi, qua hôm nay thì ngươi có thể đến địa phủ gặp Diêm Vương tiếp tục cười. Mà ta, đại nghiệp tương thành!!”
“Những người khác đều bị truyền tống đến các nơi khác trong Rừng Vô Tích, muốn đột phá muôn vàn khó khăn để tìm đến nơi này, nhanh nhất cũng phải mất một ngày. Mà hai người Kim Dư và Kỳ Thanh Lân kia, người trước tạm thời không nói, người sau thực lực có thể sánh bằng Tam Hoàng. Chỉ cần có hắn, kế hoạch không thể thành công tốt đẹp được. Nhưng mà, có con dị thú kia, cứ để cho hai người khác ngươi nếm thử thành quả nghiên cứu của ta đi!!”
Tiếng cười khiến tim đập nhanh vang lên khắp phòng, Phi Ngọc Thịnh phất tay, vài đạo thân ảnh liền biến mất. Lúc này mấy người trong phòng đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Phi Ngọc Thịnh, giống như là đang nhìn đế vương tôn kính nhất. Ẩn~Quỷ~Lâu
“Ô, Thanh Lân anh nói xem, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì a? Không phải đã biết rõ mấy đám cạm bẫy a công kích này a cái gì cũng vô dụng với anh rồi sao.” Được Kỳ Thanh Lân ôm mà thoải mái tránh thoát vài tia laser, cảm giác đề phòng lúc ban đầu của Kim Dư đã dần thả lỏng.
Mấy loại công kích ùn ùn kéo tới nhưng lại mảy may vô pháp khiến bản thân bị thương, kiểu này mà không bất giác lơi lỏng thì không phải là người.
Đương nhiên, cái bạn chả phải là người kia thì mặt mày vẫn căng cứng như cũ. Kim Dư nhìn mà bất đắc dĩ cảm thấy đau thịt dùm.
Bộ dạng này của Kỳ Thanh Lân thật sự khiến Kim Dư không có cách nào vui được a. Ngẫm lại, dù sao cũng đang ở trên địa bàn của địch nhân, y nên mau mau giải quyết vấn đề sau đó lại dỗ Kỳ Lân thôi. Nghĩ xong, ý thức liền bắt đầu mơ hồ, sau đó liền đi gặp Chu Công.
Kỳ Thanh Lân nhìn cái tên đang ngủ say sưa ở trong lòng nhịn không được đành bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng. Người này thật sự là khiến hắn không bỏ xuống được mà. Bộ dáng thoạt nhìn vừa khôn khéo vừa mềm lòng ghê gớm lại còn hồn nhiên ghê gớm, chuyện gì cũng nhìn về hướng hi vọng, quả thực là hoàn toàn tương phản với hắn. Nhưng mà, càng hiểu rõ y, hắn lại càng không bỏ xuống được, người này đã dung nhập vào xương thịt hắn, cướp y đi, chính là muốn mệnh của hắn!
Hắn tuyệt đối không cho phép.
Vì thế Kỳ Thanh Lân nắm chặt hai tay, tiếp tục đi về phía trước.
Chờ đến lúc Kim Dư tỉnh lại, đã là hơn ba giờ sau, mơ màng mở mắt ra, khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi thản nhiên liền ánh vào mi mắt. Bất giác vươn tay, Kim Dư thở dài: “Dừng chút. Ông đây muốn tiểu tiểu.”
…… Câu nói ‘Không sao anh không mệt’ Kỳ Thanh Lân vừa định nói liền mắc kẹt ngay cổ họng không nói nên lời.
Sau khi Kim Dư cười hì hì thành công ngăn trở phát lực muốn mất mạng của tên này xong, mới phát hiện nơi bọn họ tới rất giống hoàng cung cổ đại. Tuy kiến trúc này đã bị tàn phá đến mức chịu không nổi, nhưng vẫn to lớn rúng động khiến Kim Dư trừng lớn hai mắt.
“Em nói nha, tiểu ở đây hình như không được tốt cho lắm.” Mẹ nó đây là hành động phá hư di tích cổ đúng không?
“Em tùy tiện tiểu.” Kỳ Thanh Lân không cho là đúng. Cho dù có ở phủ tổng thống hay tại nhà cũ Long gia, Kim Dư dù muốn đi tiểu thì tên này đều phải chạy theo canh chừng giúp, tại cái di tích cổ không người này thì càng không chỗ nào cố kỵ. Đương nhiên, mấy công cụ truyền phát tin tức chuyên quấy nhiễu nhất định là có, người nhà hắn tuyệt đối không thể bị người ta dòm lén được!
Nghe xong lời Kỳ Thanh Lân nói, Kim Dư cũng không cố kỵ gì, không nói hai lời liền giải quyết vấn đề, chờ cho vấn đề được giải quyết xong, hai người tiện thể nắm tay nhau đi về phía trước. Xem ra, Kim Dư khẳng định mười phần chính là nơi này, chỉ là không biết Lam Tử và Tiểu Nãi Lang bị nhốt ở phòng nào mà thôi. ~AQL~
Bất quá, một tòa cung điện rộng như vậy, dù có ở bên trong khu rừng đen nhưng lại không thể định vị được, thật sự là có chút quỷ dị. Chỉ sợ cung điện này còn ẩn giấu sát khí.
Đột nhiên, một thanh âm cực kỳ nhỏ bé vang lên, Kim Dư không nghe thấy, nhưng Kỳ Thanh Lân lại kéo Kim Dư hướng về một căn phòng. Đó là một căn phòng nhỏ không hề thu hút một chút nào, so với mấy căn phòng lớn tráng lệ chung quanh, gian phòng kia quả thật chính là con vịt xấu xí giữa một bầy thiên nga, thật không có cảm giác tồn tại.
“Là nơi này?”
Kim Dư đứng trước cửa, quay đầu hỏi Kỳ Thanh Lân. Người sau gật đầu.
“Bên trong hẳn là không có nguy hiểm hoặc là cơ quan gì đó chứ? Còn có, những người khác có ở đây hay không?”
Kỳ Thanh Lân nghe thấy, sờ sờ mặt Kim Dư, lắc đầu: “Không sao đâu.” Đưa tay đẩy cánh cửa nhỏ màu xanh kia ra.
Sưu sưu sưu !
Tên nỏ từ ba góc chết đánh úp lại, Kỳ Thanh Lân phất tay một cái liền chém gãy tất. Chờ đến lúc hai người đề phòng tiến vào, liếc mắt liền thấy ngồi chính giữa bảy tám con dị thú thương tàn chính là Lam Tử và Tiểu Nãi Lang.
Lam Tử vẻ mặt tiều tụy, sắc mặt trắng bệnh nhìn Kỳ Thanh Lân và Kỳ Thanh Lân, há miệng muốn nói nhưng cái gì cũng không nói nên lời, mà ở trong lòng y, thân thể Tiểu Nãi Lang vẫn không hề nhúc nhích, còn có chút cứng ngắc….
“...... Vô liêm sỉ ! !”
Nghiến răng nghiến lợi nói, Kim Dư không nghĩ ngợi liền chạy về phía Lam Tử và Tiểu Nãi Lang. Tuy Kỳ Thanh Lân không ngăn cản nhưng cũng gần như kề sát vào người Kim Dư mà cùng đi qua, tinh thần của hắn lúc này đã căng đến mức sắp đứt tới nơi. Nếu đối thủ còn muốn sử dụng hoa chiêu đùa giỡn gì nữa, vậy hiện giờ chính là thời cơ không thể bỏ qua nhất!!
“Lam Tử! Cậu sao rồi? Sắc mặt của cậu khó nhìn quá, Tiểu Nãi Lang sao rồi? Mau để tôi xem!!”
Kim Dư khẩn trương nói, muốn đưa tay ôm Tiểu Nãi Lang ở trong lòng Lam Tử qua. Nhưng mà, giống như phản xạ có điều kiện, tay Kim Dư vừa mới đụng đến Tiểu Nãi Lang, Lam Tử liền điên cuồng thét to ‘A a’ lên, khiến Kim Dư cứng đờ, nháy mắt lực chú ý của Kỳ Thanh Lân đều đặt lên người Lam Tử. Tiếng thét của Lam Tử giống như là chốt mở, tám con dị thú thương tàn vốn đang hấp chung quanh hối bỗng hai mắt phiếm đỏ, vô cùng hung tàn đánh về phía Kim Dư!
Đó là năm con dị thú cấp A, cho dù có là Kỳ Thanh Lân thì cũng phải nghiêm túc mà xử trí. Lúc này, hắn vừa phòng bị Lam Tử, vừa chống đỡ năm con dị thú cấp A chung quanh, tập trung đánh nhau. Kim Dư nhìn thấy Lam Tử đang phát điên mà lòng đau xót, dùng tinh thần lực có chứa hỗn độn nguyên khí đánh về phía Lam Tử, sắc mặt của Kỳ Thanh Lân và Kim Dư đều vô cùng thận trọng, nhưng cho dù vậy, hai người vẫn bỏ qua một chuyện rất quan trọng.
Tiểu Nãi Lang vốn trông như đã tử vong đột nhiên mở mắt, đôi mắt vốn màu lam nhạt lúc này lại là một mảnh đỏ máu. Lúc Kim Dư còn chưa phản ứng được, đã cắn một ngụm ngay trái tim y, sau đó lại hôn mê.
! ! !
Mùi máu thuộc về Kim Dư truyền đến, Kỳ Thanh Lân cứng đờ người, cơ hồ vừa vung tay liền diệt sạch dị thú cấp A, đồng thời đánh Lam Tử và Tiểu Nãi Lang đập vào góc tường.
“Kim Dư !?”
Nhìn người mang sắc mặt trắng bệnh lại xám trắng ở trong lòng, thần trí Kỳ Thanh Lân nháy mắt đều trống rỗng. Hôm nay y mặc một thân đường trang bạch sắc, mà hiện giờ ngay trên lồng ngực, dòng máu đen sẫm đã muốn nhiễm thấu qua màu sắc ánh trăng kia.
“Kim Dư ! ! !”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 156: Tương tử
Chương 156: Tương tử