Tham lam – vĩnh viễn là tội ác thâm căn cố đế đệ nhất của nhân loại.
Khi hai lòng tham lam bất đồng đụng độ nhau, lập tức sẽ dẫn đến tranh chấp, thậm chí là chiến tranh.
Rõ ràng lúc này ở trong phủ tổng thống, đã có hơn một nửa số người đã bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc, vốn là người lão thành, chỉ cần vừa ngẩng đầu liếc mắt liền có thể nhìn thấy dã tâm ở trong mắt những người đối diện.
Thôi, người có dã tâm thì chẳng có gì bất thường cả. Giống như chuột yêu gạo, gấu thích mật, đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đây là suy nghĩ của đại đa số người. Bất quá, bọn họ đều là kẻ có thân phận, cho dù trong lòng có lo lắng như bị mèo cào, thì cũng phải tỏ ra bình tĩnh.
“Hành động của nguyên soái mặc dù có chút bí ẩn bất công. Nhưng âu cũng là con đường sống cuối cùng của nhân loại. Nếu nhân loại thực sự khai chiến, tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng. Lão đây không thể không khâm phục mưu tính sâu xa đại nghĩa của nguyên soái. Nguyên soái tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu đúngkhông?”
Người mở miệng nói là lão viện trưởng viện nghiên cứu dị thú. Nhưng lão vừa nói xong liền bị đám người đồng lứa với Kim Dư và Long Trường Tiêu khinh bỉ trợn trắng mắt. Là tên nào mới vừa đòi trực tiếp khai chiến giết chết dị thú? Giờ lại nói khai chiến sẽ tổn thất nghiêm trọng?! Quả nhiên là già rồi thì da đủ dày!
Lão nguyên soái vừa nghe xong mày cũng không nhướng, nói thẳng: “Mặc dù ta đồng ý lấy chuyện này làm điều kiện đàm phán với Tam Hoàng dị thú, nhưng cách luyện chế tinh thạch khế ước này là tuyệt mật, ngồi hóng mát nhiều quá nên bị ngu rồi sao.”
Lời nói này rất không nể mặt mũi người khác, lão viện trưởng tức đến nỗi phải hít thở sâu đến ba bốn lần. Nhưng cuối cùng lão cũng nhịn được: “Hừ, ông nghĩ tôi không biết sao? Tư liệu các ông có thì tôi cũng có. Hơn nữa, chúng tôi có tư liệu và thành quả, ông cả đời cũng đừng mong có!!”
Kim Dư mày thoáng nhướng mày, quay đầu nhìn Trương Lương Sơn, cơ mặt người kia thoáng giật giật sau lại đứng bất động giống như đầu gỗ. Lại nhìn qua phía Long Trường Tiêu, người này thì cau mày khó hiểu. Tiếp tục chuyển, khóe miệng Kim Khiêm thoáng nhếch, mắt kính vừa vặn che chắn ánh mắt sung sướng khi thấy người gặp họa của gã. Chính là gã!
Có chút cảm giác bị người ta nhìn, Kim Khiêm quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng muốn hiểu rõ tường tận của Kim Dư, lập tức cười he he, nghiêng đầu tới, bạn cá liền bị mắc câu.
“Nghe nói.”
“Ờ.”
“Hai lão già này vốn là bạn thân.”
“Ờ ờ.”
“Sau đó bởi vì tranh đoạt một nữ nhân mà trở mặt thành thù.”
“À à!” Tiết mục này thiệt là cẩu huyết quá đi! Kim Dư lau mặt muốn đi, lại bị Kim Khiêm giữ chặt lấy. Mẹ nó còn chưa có nói xong đâu.
“Ẻh?”
“Kết quả hai lão này không lão nào thành công.”
“A ! !”
“Bởi vì người đó là bà nội tôi mà!!”
“……” Cho nên tên này mới biết cái bí mật động trời này sao?! Thủ đoạn của lão thái gia nhà Kim gia quả nhiên cao cường! Tình yêu tứ giác vậy mà cũng thắng được a! Nhưng mà chắc lúc này sắp sửa bị quần ẩu đi?
Quả nhiên, nguyên soái và viện trưởng kia trừng mắt nhìn nhau một hồi lại đột ngột chuyển hướng làm khó dễ Kim lão, Kim Dư đang định xem náo nhiệt, lại nghe thấy hai người này cùng kêu lên: “Ông đưa thành quả nghiên cứu cho ngươi!”
Vì thế Kim Dư cười ngất, Kim lão uy vũ. Mẹ nó đoạt lão bà của người ta lại còn được tình địch chủ động dâng đồ, này không còn là thủ đoạn cao cường nữa rồi, cái sự tồn tại này thiệt là tuyệt vời! Kim gia thần kỳ quá a?
Lau mặt một cái, Kim Dư vội vàng lắc đầu. Tuy Kim lão và Kim Khiêm rất là tuyệt vời nhưng y lại không có tuyệt vời như vậy. Tuy giữa y và Kim gia một chút quan hệ cũng không có nhưng có nói như thế nào thì cũng là họ Kim….. Này thật sự là có muốn nói cho rõ ràng cũng không thể nói rõ ràng được.
“Khụ khụ, cái kia vậy được rồi. Nếu hai vị đều muốn cống hiến vì nhân loại, lão già ta liền làm cái khay cho mấy người. Bất quá, giờ nói thành quả thì còn hơi sớm. Chúng ta vẫn nên nghĩ đối sách trước đi. Tuy lão phu cũng cho rằng dùng tinh thạch khế ước đàm phán với dị thú có thể kéo dài thời gian khai chiến, bất quá lại nói, ai đi dàm phán với dị thú, lúc nào đàm phán, địa điểm đàm phán và điều ước cụ thể, tất cả đều phải thảo luận cho thật kỹ. Nói xui xẻo một chút, dù lợi thế của chúng ta có lợi hại như thế nào, nhưng nếu dị thú không động tâm khiến chúng nó ngưng chiến thì sẽ rất khó nói. Vẫn là nên mau chóng thảo luận phải làm thế nào đi.”
Kim lão cẩn thận nói, phải nghĩ kỹ mới có thể thực hiện. Nhưng bọn hắn đều quên hiện thực rất tàn khốc, căn cứ vào số liệu thống kê toàn cầu do quang não thực hiện, số người thương vong trên màn hình đã qua con số bảy trăm ngàn, khiến các đại nhân vật ở đây rét lạnh một phen chính là, đám dị thú đã bắt đầu chơi đoàn đội chiến?!
Mẹ nó này phản khoa học quá a! Dã thú làm sao có thể chơi đoàn đội chiến! Hơn nữa những chỗ bị công kích thế nhưng đều là căn cứ nghiên cứu và căn cứ quân sự, đây đều là những trọng điểm mang nhiều thù và đả kích a? Từ lúc nào đám dị thú lại thông minh như vậy?!
Ánh mắt mọi người lúc này đều hiện vẻ lên án, nhưng Kim Dư lại chỉ nhìn trời nhìn tay. Mấy người thấy ngu chưa, mấy người đứng ở đầu tường xem thú ngốc, nhưng lại bị thú thông minh đúng trên nóc nhà xem mấy người. Bản thân mấy người đều ngốc hết cả lũ a!
Vì thế, đại hội thảo luận liền biến thành cuộc đề cử ai đi đàm phán với dị thú.Ẩn~Quỷ~Lâu
Nguyên soái trước hết tỏ vẻ quân đội cần nghiên cứu tinh thạch, cần phải duy trì trật tự, cần trấn an quần chúng, áp lực rất lớn cho nên đừng có tìm tới người của quân đội.
Theo sát sau đó là sở nghiên cứu, học viện Hoàng Gia, công hội săn bắn, công hội mạo hiểm và lão thái gia Kim gia đều bảo chúng ta cần nghiên cứu, học tập, săn bắn thám hiểm, duy trì trật tự, khám bệnh cho dị thú vân vân và vân vân, tỏ vẻ không muốn tham dự. Chờ chút, ngươi nói giờ dị thú đều làm phản hết rồi thì khám bệnh cho tụi nó làm cái qué gì nữa hả?!
Kim lão sẽ vứt cho cậu một vẻ mặt xem thường, mi ngốc a, tích mệnh chi ân dũng tuyền tương báo[112], bộ mi tưởng mi và dị thú giống nhau đều không có lương tâm sao?
Dù sao thì Kim gia cũng được cho ra rìa rồi.
Sau đó, chỉ còn thừa lại tổng thống, thập đại thế gia cộng thêm Kim Dư thoạt nhìn là một con cá lớn rất nhỏ.
“Khụ khụ, cái kia, tuy ta rất muốn nhận một phần lực làm chuyện đàm phán, nhưng ta đang có rất nhiều việc….” Tổng thống bề bộn nhiều việc các ngươi hẳn là đã biết rồi chứ!!
Sau đó chỉ còn thập đại thế gia và Kim Dư, Kỳ Thanh Lân cộng thêm phân gia của Long gia.
“Kỳ thật nghĩ lại chuyện này cũng có thể ghi danh vào thiên sử, chỉ là có chút nguy hiểm mà thôi, lợi ích lớn đều đi cùng với mạo hiểm cao, đám thiếu niên các ngươi, nói như thế nào thì cũng muốn được trui rèn tốt một chút mà phải không?”
Chú hai Dạ Yếm vừa nói một câu liền đem cuộc đàm phán này ném cho đám tiểu bối của thập đại thế gia. Cuối cùng dì hai nhà Băng Phượng còn bỏ thêm một câu, “Đúng vậy, mấy trưởng bối đều phải quản lý đại sự trong nhà, các ngươi ai đi chịu chết......”
“Khụ khụ!” Trung khuyển bảo tiêu có tâm nhắc nhở.
“À, các ngươi ai đi đàm phán thì tự mình thương lượng đi, chúng ta phải thương nghị vấn đề khác.”
......
Đây là phản ứng của các tiểu bối lúc. Bao gồm cả Kim Dư và Kỳ Thanh Lân – cháu ruột bên nhà ngoại của dì hai và con dâu của cháu nó.
Em gái dì a…. Nói kiểu đó chính là đi chịu chết lại còn bắt chúng ta vội vàng đi?! Ai mà ngu dữ vậy!!
“Băng muội nói rất đúng. Tốt nhất trong vòng một tiếng đồng hồ, các ngươi thương nghị cho xong đi. Ta nghĩ chúng ta đều hi vọng nghe được một đáp án đúng đắn. Đừng có một người cũng tuyển không ra hoặc là tuyển ra được một người không có bản lĩnh đi đàm phán. Các ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.”
Đây là lời thoại của Long Dụ Đình. Làm người đứng đầu thập đại thế gia, lời này ở trong thế gia rất là hữu hiệu, nhưng nói trắng ra thì cũng chỉ dùng được trong thập đại thế gia mà thôi, Kim Dư lập tức gào lên.
“Chơi cái trò gì vậy, mấy cái loại chuyện này không phải là nên để cho con cháu thập đại thế gia làm thôi sao. Tôi không danh không tiền không quyền đi đàm phán, là mấy người ngu hay dị thú ngốc hả? Tôi và Thanh Lân đều là đả tương du, đám nhị thế tổ mấy người cứ tiếp tục, tôi và Thanh Thanh đi tham quan phủ tổng thống.”
Lời nói của Kim Dư khiến vài người Long Trường Lệ và Bạch Hoành Hổ đen mặt. Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao, sao lại có thể để tên đầu to nhất này chạy được? Tuy Kim Dư không thuộc thập đại thế gia, nhưng Kỳ Thanh Lân đứng phía sau thì đúng! Muốn chạy! Không có cửa đâu!Ẩn.Quỷ.Lâu
“Kim huynh khách khí rồi! Mặc dù tại hạ từ nhỏ đến lớn đều được người trong tộc săn sóc, nhưng cũng đã được dạy dỗ cũng biết có rất nhiều chuyện phải để cho người thích hợp ra tay. Tiệm thú cưng do chính tay ông chủ Kim mở rất nổi tiếng trong Thủ Đô Tinh, huống hồ trong tay lại có hơn hai con dị thú cấp A+. Nói như thế nào thì cũng là người cực kỳ phù hợp với điều kiện. Nói không chừng dựa vào thân phận và năng lực của Kim huynh có thể tác động đến đám dị thú khiến chúng một lần nữa quy thuận thì sao? Ông chủ Kim trăm triệu lần xin đừng từ chối!”
Long Trường Tiêu dùng một đống từ dài dằng dặc cộng thêm ánh mắt thành khẩn giữ chặt Kim Dư…. Khiến Kim Dư thiếu chút nữa nhịn không được phải tán cho một bạt tai. Thở dài thật sâu, không có đám Tiểu Bạch ở đây thật không quen a! Nếu có thì thằng này vừa nói xong, không bị sét đánh thì cũng bị cào nát mặt rồi!
Bất quá, Kim Dư là ai nha, nói mấy câu đã bắt con người ta đi làm pháo hôi hả, tỉnh tỉnh đi. Cái gì cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào móng vuốt của Long Trường Lệ, người kia liền cảm thấy một trận khí lạnh kéo tới rùng cả mình, tay rụt lại, liền phát hiện có một đạo hàn quang chợt lóe ngay tại cái chỗ kia.
Kỳ Thanh Lân cực bình tĩnh đưa tay túm người ta vào lòng, sau đó phủi phủi vi khuẩn.
“Y không đi. Các ngươi tự mình thương lượng đi.”
......
Đây là phản ứng của Long Trường Lệ và những người còn lại. Giá trị vũ lực không đủ mẹ nó thật sự là hại người a!!
Bất quá lại nói tiếp, câu của Dạ Yếm thúc nói rất đúng, mạo hiểm lớn luôn đi cùng với lợi ích lớn. Đi đàm phán, so với với đưa chiến thư thì an toàn hơn nhiều. Thân là con cháu thập đại thế gia thì có bao nhiêu năng lực a, mạo hiểm cũng bớt đi nhiều. Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là có người tâm động vì lợi ích, về phần năng lực? Không phải chỉ là đi đàm phán thôi sao! Đứa trẻ năm tuổi cũng biết vậy!
Cho nên bên này đám nhị thế tổ của thập đại thế gia thảo luận rất nhanh, bên kia đám người tổng thống thảo luận điều kiện đàm phán viển vông cũng rất nhanh.
Cuối cùng, một giờ sau, nhị công tử Sơn Lang gia, cũng chính là nhị ca của Sơn Bạch Lộc, dưới sự đề cử của Long Trường Lệ, trở thành người đàm phán. Sau khi tổng thống giao hiệp nghị đàm phán cho Sơn Nhị Lang xong, mọi người đều nở nụ cười.~A~Q~L~
Bất quá, nụ cười kia có ý tứ trào phúng xem kịch vui hơn là thật sự cao hứng, cái này không cần nói cũng biết rồi.
Kim Dư đứng ở bên cạnh, trên mặt đeo nụ cười ‘Tổng thống đã ngu càng ngu, Sơn Nhị Lang đã muốn chết lại càng muốn chết hơn’ chọc a chọc Kỳ Thanh Lân ở bên cạnh, nhân tiện nhìn qua Long Trường Tiêu, Kim Khiêm, Linh Sùng và Dạ Hoàng, âm thầm gật đầu, ừm may mà không có ngốc. Kết quả lại nhận được một chút thọt của Kim Dư.
“Đã bảo anh đừng kích động đừng có nói thật rồi mà!” Đám này cho rằng ba lão yêu tinh kia có thể ở chung tốt như vậy sao? Ha ha, cho đến bây giờ còn mơ tưởng viển vông, chờ khóc thiên thưởng địa đi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 139: Dị tưởng
Chương 139: Dị tưởng