Bởi vì Nam Thiên Môn truyền đến tiếng nổ vang trời cùng tiếng gầm rú của cự thú, cuộc đấu giá sắp phân thắng bại cuối cùng lại bị gián đoạn. Nháy mắt sau khi hiểu được đã có chuyện lớn phát sinh, phản ứng của mọi người trong đại sảnh hoàn toàn bất đồng nhau.
Dạ Hoàng nghiêm túc tuyên bố hội giao dịch tạm thời ngưng hoạt động hoàn toàn, sau đó liền chạy tới Nam Thiên Môn. Kỳ Thanh Lân và Bạch Toa, Bạch Lăng cùng với Long Trường Tiêu cũng bắt đầu chạy theo. Nhưng trừ bỏ mấy người đó ra, đại đa số còn lại đều dùng vẻ mặt khó coi liếc nhìn nhau một cái. Bọn họ không phải là kẻ ngốc, cái loại tiếng gầm rống thê lương kia, trừ bỏ dị thú hóa hung cuồng tính đại phát ra, thì không còn lý do nào để giải thích tình huống này nữa.
Cho nên trừ bỏ đám người Ám Nhai cực thích chạy tới góp vui vừa cảm thán một tiếng ‘quả nhiên nơi nào có cá voi nơi đó liền có chuyện vui’ vừa chạy vội về hướng Nam Thiên Môn ra, những đại lão phú hào khác đều phải suy nghĩ một lúc rồi mới xoay người đi ra cửa sau.
Ừm, mặc kệ, bọn họ tới đây chỉ là muốn tham gia đại hội giao dịch Nam Bộ, về phần phát sinh chuyện gì khác, không thuộc phạm vi bọn họ phụ trách. Dù sao đã có Dạ Hoàng, Kỳ Thanh Lân và vài người thế gia đi rồi, bọn họ chỉ cần nấp ở phía sau xem tình hình thông qua truyền hình trực tiếp là được. Nói tóm lại, trừ phi cậu là boss cuối, nói cách khác gặp phải thời điểm nguy hiểm tốt nhất là nên trốn ra đằng sau tìm chỗ an toàn đi, nếu không thì cậu chính là pháo hôi, người qua đường thì làm sao đánh được đại quái thú cơ chứ!
Trong khi một đám đại lão phú hào lui về sau ẩn cư, thì tại đại sảnh đấu giá vẫn còn người của Long gia cùng với Kỳ Lân, Sơn Lang, Đại Bằng Kim Sí và vài gia tộc khác. Thực hiển nhiên, hơn phân nửa gia tộc ở đây đều thuận theo Long gia, mà Kỳ gia vẫn còn ở đây đơn thuần chỉ là vì Kỳ Vân Khiếu không muốn Long gia làm chuyện gì đó ở đằng sau lưng ông, vì thế mới ở lại. ~AQL~
Bàn tính trong lòng Kỳ Vân Khiếu đã tính rất tốt rồi, cho dù quan hệ giữa hắn và Kỳ Thanh Lân có cương đến mức không thể cứu vãn, nhưng ông vẫn là cha của Kỳ Thanh Lân, đây là chuyện không kẻ nào có thể thay đổi. Cho nên ông chỉ cần ở đây giám thị Long gia là được, Kỳ Thanh Lân đi Nam Thiên Môn, mặc kệ là tốt hay xấu, người của Kỳ gia đã đi rồi, dĩ nhiên sẽ không có người nói ba nói bốn.
Về phần người Long gia, Kỳ Vân Khiếu nhìn Long Trường Lệ tràn đầy vẻ không vui và ẩn nhẫn, lại không thể lộ ra bộ mặt thật ở trước mặt mọi người.
“Phụ thân, có lẽ ngài và các trưởng bối khác có lời muốn nói. Con cùng Thiên Thông, Ngọc Thịnh và Phi Phi đi xem tình huống tại Nam Thiên Môn. Ngài yên tâm, mặc kệ có như thế nào con đều sẽ cố gắng bảo hộ bọn họ an toàn.”
Long Trường Lệ vừa liếc mắt một cái liền xác định được tình huống, vì thế liền nói vài lời. Gã vừa nói xong, Long đại tướng quân đã lộ ra một tia cười, mà Kỳ Vân Khiếu thì lại sầm mặt.
Hiện tại đối với Kỳ gia mà nói, để cho Kỳ Vân Khiếu bất mãn thì chỉ có một, đó chính là Kỳ Thiên Thông. So với những người thừa kế của gia tộc khác, Kỳ Vân Khiếu hiểu rất rõ, đứa con này của ông còn kém rất xa. Nhưng cái thằng kia thì…. Không muốn đề cập tới.
Sau đó, Long Trường Lệ mang theo mấy người Kỳ Thiên Thông rời đi, trong phòng đấu giá cũng chỉ còn lại Long gia, Kỳ gia, Sơn Lang, Đại Bằng Kim Sí và bộ tộc Thủy Hổ Kình.
“……..Không cần nhiều lời vô nghĩa, đây là chuyện gì, có ai thu được tin tức biến động gì không?” Bọn tiểu bối đi theo Long đại tướng vẫn không thèm để ý sự tồn tại của Kỳ Vân Khiếu, trực tiếp hỏi, Kỳ Thiên Thông hiện đang nằm trong tay Long gia, nếu Kỳ Vân Khiếu muốn làm gì thì cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ trước.
“Không có, toàn bộ an ninh của đại hội giao dịch lần này là do bộ tộc Cửu Vĩ Dạ Miêu chủ quản. Dựa theo tính tình của Dạ Hoàng, tuy hắn là tiểu bối, nhưng so với mấy người trước tuyệt đối không thua kém, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều.” Mở miệng nói là Long Viễn – chú của Long Trường Lệ, trên mặt ông lúc này còn mang theo vài phần khó hiểu, “Theo lý thuyết, Dạ Hoàng tuyệt đối sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào trong khâu kiểm soát an ninh, nhưng dị thú này lại có thể hung hóa trong khi không có một ai phát hiện ra, hơn nữa lại còn thành công xâm nhập vào Nam Thiên Môn. Này quả thật có chút bất thường.”
Lời nói của Long Viễn khiến sắc mặt mọi người có chút khó coi, bọn họ không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao loại chuyện này vốn không có gì là tuyệt đối. Nhưng chuyện bọn họ cố kỵ chính là loại chuyện xuất hiện ngoài ý muốn kia có tầm thường hay là không. Làm một người cầm quyền gia tộc, lúc nào chuyện ngoài ý muốn cũng phát sinh từng phút từng giây bên người bọn họ, nhưng dĩ nhiên, lần này không tầm thường, hơn nữa dựa vào thân phận cái gì cũng biết của bọn họ, đủ để bọn họ nghĩ đến kết quả xấu nhất.
“Quên đi, cho dù có xảy ra chuyện gì thì đã không còn ngăn kịp, vẫn nên đến đại sảnh hội nghị nhìn xem. Chuyện gì tới cũng phải tới.”
Người nói là đương nhiệm gia chủ của Đại Bằng Kim Sí gia, cũng chính là cha của Phi Ngọc Thịnh – Phi Cô Ly. Người này giống như tên của y, quái gở xa cách, nhưng không thể phủ nhận một điều, có y lãnh đạo, địa vị của Đại Bằng Kim Sí đã mơ hồ nâng tới cùng đẳng cấp hai nhà Bạch Hổ và Băng Phượng.
Nghe thấy Phi Cô Ly nói, những người khác không nói gì, dù sao hậu bối đều đã đến đó cả, bọn họ cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Lúc này không khí tại Nam Thiên Môn và đại sảnh đấu giá quả thực chính là hai phía cực đoan.
Kiến trúc đã bị phá hủy, đồ ăn thức uống, vật phẩm trang sức tán loạn, người và dị thú bị thất kinh. Biểu tình trên mặt mỗi người đều là hoảng sợ kích động. Nhóm thợ săn và thủ vệ đại hội giao dịch nghe tin đuổi tới liền như lâm vào đại dịch mà nhìn tên nửa người nửa thú có đôi mắt đỏ đậm đang đứng trên cây cột cao nhất Nam Thiên Môn.
“Dị thú hóa hung!! Đây là dị thú hóa hung a!! Sao lại đột phát biến thành nửa người rồi….. Cho dù có đột phát cũng phải có thời gian hạn định là ba ngày, nhưng, trời ạ, trong vòng ba ngày này đã có bao nhiêu người bị nó giết chết rồi?!”
Một vị lão giả ngẩng mặt nhìn tên nửa người nửa thú nhịn không được mặt mày xanh mét liên tục thở dài. Giống như để xác minh những gì ông ta nói, mãnh thú đứng trên không tùy tay vung một cái, đã có một vị bác sĩ thú y mặc blouse trắng bị nó chộp tới.
Mãnh thú kia đang đứng trên cây cột chọc trời cao nhất Nam Thiên Môn, nhìn cái tên đang không ngừng giãy dụa mà ngửa mặt lên trời tê rống vài tiếng, có lẽ vì do mới hung hóa, nó không thể nói rõ tiếng người, thế cho nên mới há mồm rống mấy tiếng, mọi người cũng chỉ loáng thoáng nghe được “Giết, giết! Giết…. Người…. Không chết….. Không ngừng.”
Lời nói ngoan tuyệt vừa lọt tai vào đã khiến người ta như bị sấm sét chấn điếc, chợt nhớ tới cảnh tượng hung tàn trong một bộ phim tài liệu, trong lòng sợ hãi run rẩy không ngừng, sau đó, chợt có một giọng nói bén nhọn đến chói tai vang khắp toàn bộ hội trường.
“Ai tới! Mau giết tên mãnh thú này đi!!! Ai đâu mau tới a!! Mau giết nó--!!”
Tiếng vừa cất, liền như tiếng hô trong sơn cốc trống trải vang vọng khắp bốn phương tám hướng. Dần dần có một người, hai người, mười người, trăm người đều bắt đầu hô hào, tiếng gào thét đòi giết ồn ào náo động lan nhanh như lửa, từ lý trí biến thành điên cuồng, khiến đám người Kỳ Thanh Lân và Dạ Hoàng vừa đuổi tới đã lộ sắc mặt ngưng trọng. Ẩn.Quỷ.Lâu
Đám người Kim Dư vừa chạy vội tới Nam Thiên Môn còn đang suy nghĩ tìm cách làm sao để kéo cái tên đang đứng trên cột xuống, nhìn thấy cảnh tượng hiện tại, nháy mắt sắc mặt đại biến.
“Đệt, sao không biết tự kiểm điểm gì hết vậy?! Cái thằng kia đứng ở trên cao chói lọi như vậy là tới làm bia ngắm cho người ta sao?! Còn nói lung tung! Miệng còn bày đặt nói tiếng người cái gì, thông thường câu đầu tiên thì phải gọi cha gọi mẹ chứ?!”
Mấy người Sơn Bạch Lộc và Kim Khiêm vừa nghe liền cực kỳ ăn ý cùng nhau trợn trắng mắt. Là người nào sinh ra tên này hay vậy? Có thể hóa thành mãnh thú, trên cơ bản, một trăm tên đã có hết chín mươi chín là dị thú trưởng thành! Mà lúc này, mấy đứa Đại Bạch, Bánh Bao, Vượng Vượng đứng bên cạnh Kim Dư cũng nhịn không được phải ngẩng đầu nhìn trời, chúng nó đang nghiêm túc tự hỏi bản thân, nếu có một ngày tụi nó hóa hung, vậy lần đầu tiên mở miệng nói ‘tiếng người’ thì phải nói cái gì đây?
[Ừm, tôi khẳng định, còn có ông chủ!] Nhị Hắc gật đầu ngao một tiếng [Tui cảm thấy nếu còn được ở cạnh ông chủ, tui không hóa hung đâu….. Nhưng nếu ông chủ mà chết thì tui sẽ giận tới mức hóa hung đó.]
Đối với lời tâm tình của Nhị Hắc, ông chủ Kim rất là vui sướng hài lòng, nhưng lại nhận được mấy cái trợn trắng mắt của mấy đứa Đại Bạch Bánh Bao. Cái tên ngốc nhà mi, mặt mày ngu dễ sợ luôn a! Vuốt mông ngựa!! Tập thể khinh bỉ mi!
Bất quá, bề ngoài khinh bỉ vậy thôi, chứ trong lòng tụi Đại Bạch Vượng Vượng cũng chợt lóe lên một ý nghĩ, tuy giờ tụi nó khinh bỉ tên ngốc Nhị Hắc, nhưng nếu quả thật đến ngày đó, chỉ sợ biểu hiện của tụi nó, so với tên ngốc kia càng điên cuồng hơn…..
“…..Lời vô nghĩa thì đừng nói nhiều, tình hình càng lúc càng nguy hiểm, đợi tụi tao tìm được cách hấp dẫn lực chú ý của nó rồi, Đại Bạch mày và Vượng Vượng cùng nhau xông lên chế trụ nó. Lần này không được để boss ra tay. Biến số quá lớn. Nếu Thanh Lân ra tay nhưng cuối cùng lại không giết nó, chỉ sợ hắn sẽ trở thành đối tượng bị vạn người quở trách. Nếu để cho người khác ra tay, không nói tới việc bọn họ có thể chế trụ được nó hay không, chúng ta cũng không thể chấp nhận được kết quả dị thú bị người ta giết….. Ba cái tên ngày hôm đó có lai lịch bất minh nhưng chắc chắn chính là mãnh thú, giờ còn đang đứng ở một bên nhìn đó, nếu làm không tốt, chỉ sợ cả nhân loại lẫn dị thú sẽ chết không ngừng.”
Kim Dư vừa nói xong, Tiểu Bảo và Đại Đại Bạch cộng thêm khỉ con Thần Côn đem con ngân giáp linh thú tới, bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt lên người con dị thú hung hóa kia, nên không có bao nhiêu người chú ý tới tụi nó.
Ô ngao! [Ông chủ! Tiểu Ngân tới! Hầu Tử nói phải nhanh chút, không thì sẽ rắc rối!]
Kim Dư mau chóng gật đầu, đang muốn dùng tinh thần lực truyền lại tin tức, bác sĩ bị dị thú bắt kia bỗng ngẩng đầu nói gì đó, tại góc độ đứng của Kim Dư liền nhìn thấy trên mặt người nọ lộ ra một nụ cười quỷ dị tàn khốc, ngay sau đó một cỗ cảm giác run cầm cập lập tức xuất hiện!
“Không…..tốt!”
Không đợi Kim Dư nói xong, liền có một mảnh tinh phong huyết vũ[105] bay xuống. Ngây ngốc đưa tay lên nhìn, một giọt máu tích lạc[106] trên lòng bàn tay y, đỏ tươi đến mức quỷ dị.
“Đừng nhìn.”
Bên người là khí tức quen thuộc an tâm, hai mắt cũng bị bàn tay lành lạnh nhưng hữu lực che phủ, ấm áp như vậy nhưng lại không có cách nào khiến Kim Dư an tâm – bởi vì tiếng thét chói tai thê lương đến cực điểm đã truyền vào thẳng tai y, mùi mà y đang ngửi thấy cũng là mùi máu tanh.
“……Này quả là kết quá xấu nhất.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 133
Chương 133