Làm một ông chủ cực kỳ bao che con cái, nhìn thấy dị thú bảo bối của mình đột nhiên bị người ta coi trọng lại còn tựa như sẽ bị người ta cướp đi, nóng nảy cường thế là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa mặc kệ là từ thực lực hay từ tiền tài mà nhìn, ông chủ Kim thật sự không hổ là con cháu của dòng họ, vừa cứng lại vừa có giá trị. Cho nên lượng khí hô hấp cũng kinh hơn người ta. Tuy không kinh động tới bạn boss nào đó, nhưng ít nhất cũng khiến cho vị nam tử đột nhiên xuất hiện kia kinh ngạc một chút, nhân tiện đem cả đám người xem náo nhiệt còn đang trừng trừng nhìn màn hình làm cho hoảng một chút.
“Ặc, lão đại, anh không cần dữ vậy đâu a. Em biết anh xem Đại Bạch như là bảo bối, nhưng nói không chừng người này cũng là tìm nhầm thì sao?” Sơn Bạch Lộc có chút bi thương nhìn Kim Dư. Khí tràng của bạn Kim Dư có thể so được với boss nha.
“Mặc kệ đúng hay sai, hắn tìm tra chính là không đúng!!” Lấy một cái cớ dùng hai lần, nếu cái cớ dùng nhầm đã bị Long Trường Lệ dùng rồi, như vậy thì cái người tới chậm này, tuyệt đối sẽ không có cơ hội trở ra toàn thây! Huống chi, nhìn sắc mặt của người này, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân nhìn nhầm.
Nghĩ đến đây, Kim Dư cười lạnh. Thực sự cho rằng bản thân đã từng là chủ nhân thì có thể gọi dị thú quay trở về? Nghĩ đẹp ghê, hắn tưởng y không nghĩ tới việc nhặt được mấy đứa lợi hại này thì sẽ không có ai tới tìm sao, dám máu cún nói y cướp dị thú của người ta, khiến cho danh dự của y toàn bộ mất sạch, sau đó tranh thủ sự đồng tình của người khác sao? Thật là, cấp độ ngây thơ hơi bị cao nha. Đối với đám dị thú đã từng bị vứt bỏ chờ chết mà nói, thật sự là đủ, tàn nhẫn.
Biểu tình của Kim Dư đã bị mấy nghìn người trong hội trường thấy rất rõ ràng, đám ‘lương dân’ nhịn không được mà khẽ run rẩy. Nhưng cho dù vậy, trong lòng mọi người cũng chỉ nghĩ người này quả nhiên không hổ là ông chủ mở cửa hàng thú cưng dị thú, rất coi trọng dị thú của mình a…. Dù sao lúc nãy cũng đã có Long đại thiếu gia nhận lầm rồi, hơn nữa cô gái kia không có bằng chứng, trên cơ bản mọi người đã xác định ‘Đại Bạch là dị thú của Kim Dư’.
Đang lúc tất cả mọi người chờ nam tử tóc xám mặc hắc y, tướng mạo tuy anh tuấn nhưng có chút lạnh lẽo đột ngột xuất hiện này nhận sai hoặc là nói ra đặc điểm dị thú của hắn, thì hắc y nam tử kia lại lộ ra nụ cười tự phụ, mang theo chút khinh miệt, nói với Kim Dư:
“Ngươi không cần giả bộ. Bạch Hổ của ta, ta tuyệt đối sẽ không nhận sai. Ta đã nuôi nó suốt hai mươi năm, làm sao có thể không biết?! Ngươi trộm cướp Bạch Hổ đang bị thương của ta làm dị thú của mình, ta không nói, lại còn muốn cắn ngược lại? Ta thậm chí còn hoài nghi, ngươi đã chuốc thuốc gì cho Bạch Hổ, khiến nó nhận ngươi làm chủ! Bạch Hổ của ta tuyệt đối cực kỳ trung thành, ngươi đã làm gì với nó?!”
Lời nói nghĩa chính ngôn từ lại hiên ngang lẫm liệt còn vô cùng đau đớn, thật khiến cho người ta cảm thấy ông chủ Kim quả là một tên khốn khiếp không ác không tha, tội đáng thiên đao vạn quả! Mà Đại Bạch lại chính là một con dị thú bị tẩy não đáng thương, không biết sống ở chỗ y đã phải chịu bao nhiêu đau khổ!
Cho dù là người thường nghe thấy mấy lời nói đổi trắng thay đen này đều sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, lại càng không cần nói đến Kim Dư đột nhiên bị người ta phủ chụp cái danh lừa gạt hãm hại đám dị thú mà y sủng tới tận trời. Lần đầu tiên, trên mặt ông chủ Kim không lộ ra cười vô lương xuất phát từ việc giận dữ phản cười, cũng không lộ ra biểu tình cực kỳ khủng bố. Vẻ mặt bình tĩnh mặt không đổi sắc, mắt hoa đào hơi cụp xuống, thản nhiên nói:
“Cậu xác định đây là dị thú của cậu?”
Một câu hỏi bình tĩnh giống như chào tạm biệt hằng ngày, nhưng chẳng biết tại sao, nam tử kia và những người khác nghe xong, lại làm cho người ta vô cùng kinh hãi.
“Dĩ nhiên! Ta đã nuôi nó suốt hai mươi năm. Từ nhỏ đến lớn, nó đều có ta ở bên cạnh, dĩ nhiên có thể xác định nó chính là Bạch Hổ.” Cho dù trong lòng có chút hồi hộp, nhưng vị mặc áo đen này cũng không phải là loại tùy tiện bị dọa lui, lập tức điều chỉnh sắc mặt nói với Kim Dư: “Mặc khác, tiểu đệ họ Bạch, tên Hoành Hổ, tên Bạch Hổ này, là do ta đích thân đặt cho nó.”
Bạch Hoành Hổ vừa nói vừa dùng loại ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn Đại Bạch, tỏ vẻ hắn đối với Đại Bạch có bao nhiêu coi trọng và quyến luyến, đồng thời hắn đối với Kim Dư còn có thêm một tia khiển trách. Cái vẻ mặt rất nhỏ kia khiến không ít người xao động. Người này đã khẳng định như vậy, chẳng lẽ ông chủ Kim thật sự cướp Bạch Hổ thật sao? Ừm, cũng không nhất định a, y chắc là sẽ không đi cướp dị thú đâu ha? Hơn nữa, tên Bạch Hoành Hổ này, nghe sao lại quen dữ vậy? Hình như mấy ngày nay có nghe qua thì phải?
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc nghĩ có phải Đại Bạch có phải thuộc về tên Bạch Hoành Hổ này không, sắc mặt của hiệu trưởng Hồ Ly và đại lão Ti Ương trên khán đài chủ tịch đều có chút biến sắc, nhất là người sau, ánh mắt nhìn Kim Dư vừa thống hận lại vừa bội phục a! Mẹ nó Bạch Hoành Hổ mà cậu cũng dám tranh cãi! Thân phận của thằng nhóc này không kém với Long đại thiếu gia là bao đâu! Ba ngày trước tên này còn được vinh danh trên quang não đó có biết không hả!!
Bất quá, Kim Dư đối với danh nhân của Thủ Đô Tinh hoàn toàn không biết tí ti gì, cũng mặc kệ Bạch Hoành Hổ rốt cuộc là ai, vừa nghe Bạch Hoành Hổ bình tĩnh nói xong, lập tức ngẩng đầu nhìn Bạch Hoành Hổ: “Cậu đã nuôi nó nhiều năm như vậy, có từng cùng nhau đến chỗ nào đó chưa? Có từng cùng cậu chiến đấu chưa? Thấy cậu coi trọng nó như vậy, nó đã cứu mạng của cậu sao?”
Bạch Hoành Hổ nghe thấy câu hỏi của Kim Dư thì nở nụ cười. Hắn đã nói người này làm sao có thể là đối thủ của hắn được. Hỏi ra câu này hẳn là muốn chứng minh hắn và Bạch Hổ không có bất cứ quan hệ nào chứ gì? Bản thân hắn cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tất cả đều được hắn rõ ràng mạch lạc nói ra không sai một chữ.
“Ta dĩ nhiên có thể nói ra, mười hai năm trước, Bạch Hổ mới vừa thành niên, ta mang nó đi rừng Ngũ Cực ở phía Nam thám hiểm, vì muốn cứu ta, nó đã tìm được nguồn nước tại nơi chỉ toàn đất cát. Mười một năm trước, chúng ta chấp hành làm nhiệm vụ gia tộc, ở trong sông băng Nam Cực suốt một tháng, đến lúc cả hai chúng ta đều đói đến mức chỉ còn xương bọc da, vẫn là Bạch Hổ liều mạng dùng răng cắn vỡ tầng băng trên sông, khiến chúng ta không những thoát hiểm mà còn hoàn thành nhiệm vụ được giao, đó là lần thứ hai nó cứu ta. Mười năm trước….”
Sự kiện theo lời Bạch Hoành Hổ nói ra càng lúc càng nhiều, dần dần người ngồi trong thính phòng bắt đầu nhịn không được phải cảm thán Bạch Hổ hộ chủ và quan hệ bạn bè tín nhiệm lẫn nhau giữa người và dị thú. Những thiếu nữ dễ xúc động thì khóc tới đỏ mắt, bỗng nhiên có một nữ sinh chỉ vào màn hình sợ hãi kêu thành tiếng:
“Mau nhìn xem!! Bạch Hổ chảy nước mắt kìa!!”
Một câu nói kia liền như một quả bom, lập tức châm ngòi cảm xúc của tất cả mọi người, trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu có khuynh hướng nghiêng về Bạch Hoành Hổ.
Tình huống như vậy, đúng là loại tình huống Bạch Hoành Hổ đã dự đoán và muốn hướng tới. Dần dần trên mặt Bạch Hoành Hổ hiện lên vẻ mỉm cười, giống như người thắng cuộc mà nói ra một câu sau cùng: “Ba tháng trước, ta cùng Bạch Hổ đi Hoang Tinh bắt Độc đằng giao, sau đó bởi vì ta phán đoán sai lầm số lượng Độc đằng giao, khiến chúng ta bị gần một trăm dị thú B+ bao vây. Bạch Hổ vì cứu ta, liều mạng khiến tứ chi đều gãy nát, thân trúng kịch độc, phải dùng kỹ năng cuối cùng khiến cát bay mù trời. Cuối cùng ta được cứu, mà nó bị trọng thương đến mức không thể trị được. Ngay lúc ta hao hết thiên thân vạn khổ bắt nó mang về nhà, không ăn không ngủ chăm sóc trị liệu cho nó, nó lại đột nhiên mất tích! Đến nay đã qua hơn ba tháng, ta mỗi ngày mỗi đêm đều phái người đi tìm nó….”
“Tìm được nó rồi cậu sẽ lại sai người giết nó sao?” Bạch Hoành Hổ càng nói càng kích động, Kim Dư chợt thản nhiên lên tiếng. Câu nói kia nháy mắt khiến cho Bạch Hoành Hổ thay đổi sắc mặt, khiến mọi người trong hội trường cũng kinh hách theo.
“Ngươi nói cái gì, ta làm sao có thể!”
“Thời điểm tôi phát hiện nó là tại trong bãi rác ở Ám Nhai. Lúc ấy, nó không phải là Bạch Hổ uy phong lẫm lẫm cực kỳ trung thành mà cậu nói. Bốn chân đều gãy, cả người không ngừng phát run, ánh mắt lạnh như băng lại tràn ngập địch ý, tựa hồ chỉ cần có người bước lên trước một bước, liền sẽ cắn chết người đó. Bộ dáng thảm như một con chuột đáng thương, hoàn toàn không có bất cứ tính uy hiếp nào.”
“Đó là do ngươi bắt nó.”
“Lúc đó trong bãi, trừ bỏ Đại Bạch ra, tôi còn nhìn thấy Tiểu Bạch, Bánh Bao, Tiểu Tuyết cũng bị thương như vậy. Bộ dáng của chúng nó cũng thảm thương không kém, như chó nhà có tang, dùng năm chữ này để mà hình dung tụi nó, thì có vẻ hoa lệ rồi.” Kim Dư nói, trên mặt vẫn không có lấy một tia biểu tình. “Bởi vì gia tộc của tôi thuộc bộ tộc thuần thú nuôi thú, cho nên lúc nhìn thấy tụi nó trong bãi rác, đã cảm thấy rất phẫn nộ.”
“Bởi vì, tôi chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu, tất cả tụi nó đều bị chủ nhân vứt bỏ. Mà nguyên nhân, là bởi vì tụi nó đối với chủ nhân, đã hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng.” Kim Dư nói xong lại giương mắt nhìn về phía Bạch Hoành Hổ. “Cậu nói ba tháng trước, cậu cùng Đại Bạch đi Hoang Tinh săn bắn, vậy lúc đó chắc chắn sẽ có vệ tinh giám sát Hoang Tinh chụp được hình ảnh các cậu tới đó. Tôi nghĩ lúc vệ tinh chụp được cảnh cậu vứt bỏ dị thú đã bị cậu cắt bỏ rồi, nhưng chỉ cần tra xét lại danh sách xuất nhập cảnh trên quang não, liền có thể biết cậu và dị thú của cậu có cùng nhau trở về hay không.”
“Ta, Bạch Hổ của ta bị trọng thương như vậy, làm sao có thể trực tiếp quay về Thủ Đô Tinh?! Đây chẳng phải là muốn ép chết nó sao? Nó tất nhiên phải ở Hoang Tinh tu dưỡng cho thật tốt, nhưng nó lại bị ngươi trộm!!” Bạch Hoành Hổ trong lòng kinh hoảng, nhưng sắc mặt lại không thay đổi. Hắn hối hận tự nhiên lại nói ra sự kiện ba tháng trước, hiện tại đã bị lộ sơ hở.
“A, vậy cậu lúc nãy nói ‘hao hết thiên tân vạn khổ’ bắt nó mang về nhà, là do đột nhiên não hoạt động theo tuyến đường đặc biệt sao? Chuyện của mười hai năm trước mỗi một cái đều nhớ rõ, nhưng mới ba tháng gần đây thì lại nhớ nhầm?” Nói tới đây, Kim Dư cười lạnh một tiếng: “Cậu đã sớm vứt bỏ nó rồi đi?”
“Ngươi không được ngậm máu phun người!!” Sắc mặt Bạch Hoành Hổ lập tức dữ tợn lên, hồi lâu sau hắn mới xanh mặt nói: “Sự tình quá mức thương tâm, ta nhất thời nhớ lầm là điều dĩ nhiên. Mà mi, dám trộm dị thú cấp A+, ta nhất định bắt mi vào ngục giam Băng Cực!!”
Kim Dư mặt không đổi sắc kéo khóe miệng, lườm nguýt Bạch Hoành Hổ: “Cậu còn không chấp nhận bản thân não tàn? Chỉ bằng cái việc chủ nhân như cậu, bởi vì dị thú cứu cậu không dưới mười lần bị ‘trọng thương’ liền để nó lại Hoang Tinh vô luận là thiết bị chữa bệnh hay trình độ y sư đều tột cùng thê thảm để ‘dưỡng thương’ cũng đủ chứng minh rồi. Trừ phi cái đầu tôi tàn giống đầu cậu, mới có thể rảnh tới mức đau trứng từ Thủ Đô Tinh chạy tới Hoang Tinh trộm một con dị thú đang ‘dưỡng thương’ về. Cho dù nó có là cấp A+, nhưng bốn chân đều đã gãy nát, ngay cả cậu cũng đã buông tha nó, tôi còn trộm nó làm gì?”
Kim Dư nói như vậy, nhưng trong lòng lại hoàn toàn nghĩ khác. Kỳ thật y nhất định sẽ đi trộm, dù sao cũng là dị thú cấp A+, lại không có chủ, nếu đem được nó về nhà thì có thể chiếu cố cho nó một chút, nói không chừng còn có thể giúp nó khôi phục lại. Đương nhiên, ba tháng trước, lão nhân gia còn đang ở Địa Cầu vì sinh tồn mà tét đầu mẻ trán kia kìa, làm sao mà có vụ đi ăn trộm dị thú cho được!
“Hơn nữa, cậu nói cậu đã tìm nó ba tháng. Giữa chủ nhân và dị thú đều có khế ước tinh thần. Chủ nhân chỉ cần dựa vào khế ước là có thể dễ dàng tìm được vị trí của dị thú, hoặc là gọi nó trở về, điểm ấy tin tưởng chỉ cần là người đã có dị thú đều rõ ràng hơn ai hết. Như vậy, vị chủ nhân trước của ‘Bạch Hổ’ này, cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đã dùng cách gì lại có thể phá nát tinh thần khế ước khiến cậu không thể tìm thấy nó vậy? Hoặc là nói, cậu có khế ước tinh thần, dù Bạch Hổ của cậu bị trộm đi, nhưng cậu đã dùng cách gì mà ba tháng trời còn chưa tìm tới nơi?!”
Hai mắt Kim Dư thoáng chốc đã hiện lên ánh sáng cực kỳ phẫn nộ, biểu tình trên mặt từ bình tĩnh biến thành giận dữ không thể kềm chế: “Là mày, ba tháng trước bởi vì bốn chân của Đại Bạch đã gãy nát, thân trúng kịch độc không đường cứu sống, đã hoàn toàn từ bỏ nó! Sao mày còn dám vác cái mặt mo của mày tới đây đòi lại thằng nhóc khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng về?! Dù nó có ăn của mày uống của mày suốt hai mươi năm nhưng không phải vừa mới nói nó đã cứu cái mạng chó của mày ít nhất là mười lần sao!! Chính mày cũng nói nó trung tâm hộ chủ, kết quả trung tâm hộ chủ tới mức bởi vì không thể khôi phục lại chiến lực, mày liền vứt bỏ nó?! Thậm chí, mày còn sợ hành động bỉ ổi của mày bị người khác biết được nên đã sai thủ hạ đuổi theo giết nó, khiến nó không thể không chạy tới bãi rác Ám Nhai kéo dài hơi tàn!!”
“Mày quả thực heo chó cũng không bằng——! !"
Kim Dư phẫn nộ điên cuồng, toàn thân đều tản ra khí tức hung tàn bức người, mái tóc đen nhánh và bạch sam nhẹ nhàng phiêu động theo làn gió lưu chuyển xung quanh, quả thực giống như tiên nhân phẫn nộ trong truyền thuyết, đánh thẳng vào lòng người.
Mọi người nhìn thấy liền chấn động không ngừng, thậm chí kinh hãi. Lúc này mọi người cảm thấy cái người đang trừng mắt ở trên đài kia rất là thuận mắt, có lẽ là đã nói lên lời trong đáy lòng của bọn họ, biểu đạt được ý tứ trong lòng bọn họ. Một người như vậy, quả thật heo chó cũng không bằng.
“Nhà ngươi dám!!” Tên khốn khiếp chết tiệt!! Bạch Hoành Hổ giận dữ mở to hai mắt, so với Kim Dư còn muốn đáng sợ hơn. Mọi dự tính của hắn hiện tại đã tan thành bọt nước, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển. Lại còn, không có khả năng trở mình. Hắn đã tính sai!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 74
Chương 74