DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 71

Kim Dư nhìn cục bánh bao trắng đen tròn tròn kia. Tuy trong lòng đối với cái việc đột biến gien cách thế hệ của con gấu trúc này rất chi là đớ lưỡi, nhưng bộ dạng manh ngốc đúng tiêu chuẩn kia khiến y không chút dao động muốn mang ngay tên này về nhà.

Cho dù là đột biến gien cách thế hệ, cho dù tên này không phải thuần chủng, nhưng mà! Chỉ cần diện mạo này, chỉ cần bề ngoài này! Y sẽ không chút do dự. Huống chi tuy cái thằng nhóc này có chút ngạo kiều, nhưng nó đã chủ động nhào tới, còn biết cây trúc, như vậy đủ để chứng minh nó nhất định phải có mặt trong cửa tiệm của y ——

Phải biết rằng, hiện tại đã không còn loại cây gọi là ‘trúc’ nữa. Bởi vì hoàn cảnh trên tinh cầu và các loại phóng xạ đã khiến cho toàn bộ động thực vật và loài người phát sinh biến dị. Trong khi đó, loại cây này lại chú trọng nhất là điều kiện và thổ nhưỡng, vậy thì làm sao có thể không thay đổi được đây? Có rất nhiều loại thực vật biến dị còn nguy hiểm hơn so với mãnh thú tồn tại trên Hoang Tinh. Cho dù thực vật có sống ở Thủ Đô Tinh đi nữa, thì thực vật vẫn được võ trang đầy đủ, không thiếu tính xâm lược.

Trúc trên Thủ Đô Tinh chỉ có hai loại. Một là Ngũ thải trúc, tên như nghĩa, cây trúc có năm màu, chỉ cần là động vật thì đều biết thực vật có màu sắc càng diễm lệ thì càng có độc càng nguy hiểm. Cho nên, dù Ngũ thải trúc màu xanh có thể ăn, nhưng chỉ cần chạm đến Trúc tâm, cũng đủ để năm người mạo hiểm vứt bỏ nửa cái mạng rồi…. Một loại khác ngược lại hoàn toàn không có độc, nhưng loại trúc này sinh trưởng theo quần thể. Một mảnh rừng trúc nhìn xa xa thì gọi là cảnh đẹp ý vui, nhưng chỉ cần cậu dám bước vào phạm vi mười thước thôi, nghênh đón cậu sẽ là một đám lá sắc bén như dao xắt lát cậu ra thành món măng xào thịt vô cùng tươi ngon!! Không đánh cái mông cậu máu thịt chảy ròng ròng thì mấy cây trúc hung hãn này tuyệt đối sẽ không dừng lại.

Muốn chặt Hãn trúc này, phải là thợ săn có thực lực đạt tới cấp tám mới có khả năng trở ra nguyên vẹn.

Nhưng hai loại này tại Thủ Đô Tinh đều chỉ là danh xưng. Ở đây không có ai nói đi hái trúc cả, mà sẽ nói là: Tôi đi lấy Trúc tâm, hoặc tôi đi đánh Hãn trúc. Cho nên, lúc cái thằng nhóc bóng da bự kia chạy tới nói cây trúc, Kim Dư liền biết, cây trúc nó chỉ chính là Quân tử trúc xinh đẹp nhưng vô hại trước kia.

Bất quá, nghĩ đến đây, Kim Dư lại cảm thấy có chút kỳ quái. Tên này chẳng lẽ bởi vì đột biến gien cách thế hệ nên có thể thu tóm được tri thức và ký ức từ xa xưa sao? Vì thu thập được quá nhiều kiến thức trân quý từ xa xưa cho nên mới đột nhiên biết mở miệng nói tiếng người?! Mặt khác, cái thằng nhóc này làm thế nào lại ngửi được mùi trúc ở trên người y? Tuy y quả thực sinh trưởng trên vùng đất trồng rất nhiều trúc, nhưng hiện tại đã là chuyện rất lâu rồi, tên này làm sao mà ngửi được? Cái mũi chó cũng không nhạy được như nó nha….

“Ê…. Anh đem giấu cây trúc ở đâu rồi?” Thằng nhóc con vốn còn đang hờn dỗi chu mông về phía y, có chút không tình nguyện xoay đầu lại, hai mắt lông xù ướt sũng có chút tội nghiệp nhìn Kim Dư: “Tui sắp chết đói rồi… Gấu trúc muốn ăn trúc. Anh cho tui trúc tui liền bán thân cho anh. Anh xem, tui giờ đã đói tới mức lớn không nổi luôn… Gầy nhom.”

Kim Dư bị bộ dáng và ngữ khí của thằng nhóc này làm cho tâm can run rẩy không ngừng, hít một hơi thật sâu ở trong lòng ngao ngao kêu. Y đã nói gấu mèo là một tên chuyên gia bán manh chưa nhỉ! Chỉ cần ngồi một chỗ làm động tác bán manh cũng đủ chết người, huống chi nó lại là thằng nhóc con kia! Kim Dư nhìn qua thân thể thằng nhóc một chút. Nhỏ a, quả là có chút gầy yếu, cần phải cuộn tròn thân người mới nhìn ra được chút thịt, nếu đứng lên thì lại gầy như con mèo nhỏ, đương nhiên, cho dù là như thế, vẫn khiến cho người ta thương yêu a!!

Đối mặt với con quốc bảo manh chết người này, chỉ số tình yêu và chỉ số trách nhiệm của ông chủ Kim nháy mắt bạo tăng, hận không thể biến mình thành một cây trúc luôn cho rồi! Nhưng cho dù muốn, Kim Dư cũng không thể. Vì thế, y nước mắt lã chã quay đầu nhìn boss nhà mình.

Boss kích động, đại não nháy mắt vận hành với tốc độ cực nhanh giúp bà xã giải quyết vấn đề nan giải. Đại não hoặc có thể nói trí nhớ và lực phân tích của boss vốn rất tốt, suy nghĩ khoảng chừng ba phút liền mở miệng:

“Địa Cầu, cánh rừng.”

Nháy mắt, hai mắt Kim Dư phát sáng: “Đúng đúng đúng! Nhất định là lúc đến chỗ kia bị dính mùi!!... A, đúng là tôi đang mặc bộ đồ lúc đó, nhưng cái mũi của tên nhóc này cũng quá nhạy a?”

Đối với nghi vấn của Kim Dư, Kỳ boss cũng có chút không thể tiếp thu nổi. Nhưng mặt than vĩnh viễn là cái mặt che giấu cảm xúc tốt nhất, cho nên vẫn chỉ có mỗi một mình bạn Kim lộ vẻ kinh thán mà thôi. Sau khi kinh thán qua đi, ông chủ Kim cực kỳ hưng phấn, nói với cái vẻ mặt chờ mong của bé gấu mèo: “Giờ tao không có cây trúc, nhưng sau này nhất định sẽ có đủ trúc để mày ăn mỗi ngày đến xái cả quai hàm! Thế nào? Có muốn theo tao hay không?”

Bé gấu mèo mắt phát sáng so với cá voi nào đó thì còn sáng hơn, cuống quýt gật đầu ngao ngao đồng ý: “Tui theo anh! Chắc chắn theo anh! Anh nhớ cho tui ăn no là được!!”

Kim Dư hắc hắc cười hai tiếng, vừa âm hiểm lại vô cùng dâm đãng. “Tiểu Bảo yên tâm a~ Đã vào cửa Kim gia rồi, bảo đảm cho mày vui quên trời đất!”

Kim Dư thì vui vẻ rồi, nhưng mấy người giám khảo và đại lão trên khán đài chủ tịch thì lại đứng ngồi không yên, nhất là Ti Ương đại lão và Hồ Ly hiệu trưởng lão nhân. Ti Ương đại lão biết cái con dị thú độc nhất vô nhị kia có giá trị cao như thế nào, mặc kệ là xuất phát từ tiếng tăm hay lợi ích đều muốn tóm con gấu mèo này vào tay, đó cũng là một trong những mục đích hắn tới tham gia nghi thức lần này. Tuy đa phần dị thú trong đấu trường đều là do một mình hắn cung cấp, nhưng thằng nhóc độc nhất vô nhị kia lại đến từ học viện săn bắn Hoàng Gia.

Hồ Ly hiệu trưởng lão nhân thì dùng vẻ mặt đau lòng nhìn Kim Dư. Thằng nhóc này thiệt biết cách khiến cho người ta ghét mà! Dùng cái bản mặt đẹp đi lừa gạt đồ của dị thú lão còn chưa nói, lại còn dám đi khoét góc tường của lão?! Cho dù cái góc tường này chả được trọng dụng gì mấy, nhưng có nói như thế nào thì đó cũng là độc nhất!! Hơn nữa, nó còn là một trong thập đại kỳ cảnh của học viện, nếu như bị người lấy đi, lão không phải sẽ mất máu sao?!

Cho nên, lúc ông chủ Kim cười tủm tỉm ôm thằng nhóc có chút ngạo kiều kia vào ngực chuẩn bị quay về, hiệu trưởng đại nhân đã bất mãn:

“Giám khảo Kim! Hiện giờ vẫn còn đang làm nghi thức khế ước! Sao cậu có thể tranh dị thú với học sinh? Hơn nữa, cậu và trường học có liên quan gì với nhau chứ, không thể cướp tài sản thuộc quyền sở hữu của trường học chúng ta a!” Lời nói tình ý sâu xa lại đúng trọng tâm nhưng khi vào đến tai Kim Dư thì lại là tìm tra a!!

Mợ nó, Tiểu Bảo ở trong trường mấy người hết mười năm trời còn chưa tìm được chủ nhân thích hợp. Mấy người khiến nó yếu đi còn không nói, lại còn suốt mười năm chưa được ăn no lần nào, vừa nghĩ tới là y đã cảm thấy cực kỳ phẫn nộ rồi. Dám bắt quốc bảo chịu đói! Còn đói tới mười năm! Mịa, hèn gì lớn không nổi!!

Nghĩ tới đó, Kim Dư liền nghiến răng nói: “Lão Hồ Ly, căn cứ vào nguyên tắc kính già yêu già, tôi cảm thấy ông đừng có đi tìm tra thì tốt hơn. Lúc trước, ông nói Tiểu Bảo là tự mình chạy tới học viện. Nó có quyền tự chủ, muốn ở với ai đi với ai là quyết định của nó, ngài không thể quản. Nhiều nhất thì nó chỉ ở trong này ăn chực uống chực của ông, nhưng bản thân đã là một trong thập đại kỳ cảnh thì nhất định đã mang đến không ít hiệu quả và lợi ích rồi, nói như thế nào thì cũng đã trả đủ. Cùng lắm thì tôi giúp nó trả phí ăn ở, nhưng ngài thật sự muốn sao? Nhìn coi thằng nhóc hiện giờ gầy tới mức độ nào đi! Chậc chậc, chỉ còn xương bọc da a! Nó suốt mười năm trời cũng chưa được ăn no một bữa! Ngài làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?!”

Kim Dư đang nói thì Tiểu Bảo lại từ trong lòng ngực y ló cái đầu nhỏ ra gật đầu đồng ý lên án. Nếu không phải nó cảm thấy nói chuyện quá lãng phí thể lực, nhất định sẽ lên án cái học viện này và ông già kia ngược đãi nó, để cho mọi người vây xem nó! Tuy được các tiểu mỹ nhân vây xem cũng khá là hưởng thụ, nhưng ăn không đủ no! Đây là vấn đề sinh tồn! Nó nhất định phải bán thân bán thân!Đi theo ông chủ Kim thì sẽ có cây trúc để ăn! Nó sẽ không đói bụng nữa!!

Hồ lão không ngờ Kim Dư sẽ lấy cái lý do này ra đối chất với mình. Lúc lão nhìn thằng nhóc ở trong lòng Kim Dư gật gật đầu, mặt liền cứng đơ. Lão vẫn luôn cho rằng thằng nhóc này sống ở trong học viện rất tốt. Tuy nó nhỏ cũng rất khó chịu, nhưng thật không ngờ nó ở trong trường này lại không bao giờ được ăn no! Vì thế hiệu trưởng đại nhân tức giận, quyết định lát nữa phải đuổi việc tên đầu bếp phụ trách đồ ăn cho dị thú! Nhưng vị này lại không nghĩ tới, không phải là do tên đầu bếp kia không cho Tiểu Bảo ăn, mà là bởi vì yêu cầu của Tiểu Bảo quá cao, mẹ nó cao tới mức nuôi không nổi luôn a!

Mẹ nó, cho dù muốn mua tâm của Ngũ thải trúc thì cũng mua không nổi, giá ở trên trời a, làm sao đủ tiền mà mua! Huống hồ, chuyên gia còn tra ra nó là động vật ăn tạp, cho nên dưới tình huống như thế, cục cưng nào đó liền phải chịu kiếp sống mười năm bụng đói.

“Khụ khụ… nếu thằng nhóc này đã chọn cậu, hơn nữa đây là lần đầu tiên nó nói chuyện, vậy chứng tỏ hai người các cậu rất có duyên với nhau. Một khi đã như vậy, vậy để nó đi theo cậu đi. Cậu phải chăm sóc nó cho tốt a! Tuy nó sống nhờ ở chỗ chúng tôi, nhưng các học viên giáo sư ở đây đều rất quan tâm tới nó!”

Kim Dư và Tiểu Bảo nhìn thấy thái độ trực tiếp xoay một lèo một trăm tám mươi độ của hiệu trưởng lão nhân, mặc kệ nói như thế nào, cho dù lão hiệu trưởng có giảo hoạt có rắm thối tới cỡ nào thì thái độ của lão đối với dị thú coi như cũng là thật tình trân trọng và coi trọng rồi.

Vì thế, Kim Dư liền lộ ra một nụ cười thật tươi, đợi đến khi quay trở lại khán đài mới nói thầm một câu bên tai hiệu trưởng lão nhân: “Cám ơn ngài ha. Ngày mai tôi đem cho ông vài giọt nước mắt thủy tinh nữa, hay là ngài muốn thất thải cẩm vũ? Con gà nhà ta gần đây thấy thức ăn quá ngon, mông đã mọc tới hơn hai mươi cọng thất thải cẩm vũ a, toàn là hàng thượng đẳng!”

Hồ lão nghe thấy Kim Dư nói thì rất là hài lòng sờ sờ râu, sau đó hiền lành nói: “Này sao được? Cậu ít nhất phải cho tôi ba cọng mới đủ a?”

Nháy mắt, toàn bộ người trên khán đài chủ tịch mắt rút gân, mặt xanh lè.

Ngài có thể vô sỉ hơn chút nữa được không? Làm ơn chú ý hình tượng đi a!!!

Đọc truyện chữ Full