Tiếng gào thét kiệt lực của gấu trắng khiến tất cả mọi người xúc động tột độ, bởi vì tuy tiếng rất khàn, rất mỏng manh, nhưng bên trong lại là một ý chí vô cùng chấp nhất. Long Trường Tiêu đỏ mắt, có chút cuống quýt nói với Kim Dư một câu toàn bộ đều kính nhờ vào y, lập tức vội vã trốn tránh rời khỏi phòng bệnh dị thú.
Sau khi hắn rời đi, Kim lão mang theo vài người tiến vào sắc mặt nghiêm túc nhìn Kim Dư.
“Thằng nhóc họ Kim kia, tuy hình ảnh Đệ Nhất của lão già ta trong mắt cậu không được tốt lắm, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc ta tán thành cậu trị liệu cho con gấu trắng đó. Nơi này là bệnh viện dị thú Đệ Nhất, thủ hạ của lão già ta nhiều như vậy còn không trị được, cậu chỉ là một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra, tốt nhất đừng có lấy tánh mạng dị thú ra mà nói giỡn.” Vẻ mặt của Kim lão cực kỳ nghiêm túc lại trịnh trọng, thậm chí còn mang theo vài phần cảnh cáo, “Tuy đây chỉ là một con dị thú, nhưng trong mắt lão già ta, tánh mạng của tụi nó so với những nhân loại không có phẩm đức thậm chí còn quan trọng hơn nhiều!”
Nghe xong, Kim Dư không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần hảo cảm với ông lão này. Dù sao quan điểm và suy nghĩ của ông không mưu mà hợp[30] với quan điểm của y, hơn nữa cái loại tính tình thẳng như ruột ngựa này, ngược lại rất hợp khẩu vị.
Bất quá, cho dù có cùng tiếng nói, có hợp khẩu vị tới cỡ nào thì cũng không đại biểu cho việc có quen biết, chớ nói chi tới cái việc nghe lời.
Ông chủ Kim đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn Kim lão, nói: “Lời của ngài tuyệt không sai. Tuy tôi cảm thấy ngài rất tốt, nhưng không có nghĩa bệnh viện của ngài cũng vậy. Tôi thật không thể tưởng tượng được vì sao trong cái bệnh viện cái gì cũng đệ nhất này lại có một tên bác sĩ như cái tên Từ Phong kia, hoàn toàn khinh nhờn tính mạng của dị thú!! Dị thú còn chưa chết đã tới nói với chủ nhân xin nén bi thương, bộ dáng thì lại như vừa mới thoát khỏi một đống phiền toái. Có lẽ trong bệnh viện của ngài thực sự có rất nhiều bác sĩ ưu tú, luôn coi trọng tính mạng của dị thú, nhưng, bệnh viện cũng giống như bộ não, dù có thiết bị tốt hay trình tự rạch ròi chặt chẽ tới cỡ nào, một khi đã dùng lâu, thì phải đem ra khử trùng một lần, nếu không, cho dù chỉ là một con chuột nhắt phá tới phá lui, cũng có thể tạo thành một đống bùng nhùng, mất nhiều hơn được.”
Lời nói của Kim Dư khiến Kim viện trưởng chậm rãi nheo lại hai mắt. Tiểu bối dám ở trước mặt ông ăn nói như vậy thực sự không có mấy người, hơn nữa, lại còn dám nói tâm huyết của đời ông không đúng…. Thằng nhóc này… Thật sự là thiếu đánh a!
“Mặc Ngôn.”
Kim lão hô lên một tiếng, ngay sau đó Kim Dư liền phát hiện trong phòng vốn không có ai lại lòi ra một tên nam tử.
Đù, mẹ nó, trong cái thế giới hỗn tạp này có ảnh vệ cổ đại luôn hả!! Kim Dư nhìn nam tử kia co rút khóe miệng.
“Đem toàn bộ tư liệu hồ sơ và các bệnh án do tên bác sĩ mà thằng nhóc này vừa đề cập tiếp quản chỉnh lý lại một lần rồi đưa cho ta. Nếu để ta phát hiện có người không bằng không chứng vô cớ nói bác sĩ của ta không tốt, lão già này nhất định sẽ thả vài đứa dị thú cấp A ra cắn nát mông!!”
Nói xong, Kim lão nhìn Kim Dư, y cũng giả vờ cho cái xem thường, trực tiếp trừng lại: “Ai sợ ai a!! Cửa hàng của ông chủ đây cái gì cũng thiếu chỉ có dị thú là thừa!! Cấp A thì sao? Bán sỉ cho ông cũng được, ông mua nổi không?! Còn muốn cắn nát mông hả? Trực tiếp cắn JJ luôn đi!!!”
...
Cho nên nói, con cá voi nào đó thực ra rất là hung tàn. Ngay sau khi vừa nói xong, Kim viện trưởng liền như trải qua một đợt sóng to gió lớn có chút không chống đỡ nổi, chỉ có thể giật giật khóe mắt, lỗ mũi hừ một cái, sau đó im lặng đứng tại chỗ, tỏ ý muốn nhìn quá trình trị liệu của Kim Dư.
Bất quá, Kim Dư dĩ nhiên là không thể để cho ông nhìn, tiếp tục ngồi xổm trấn an con gấu trắng bự một chút, Kim Dư nói với Kim lão: “Kim lão, tôi muốn bắt đầu trị liệu cho nó, ngài có thể đi ra ngoài không? Đây là cơ mật cá nhân không thể cho người ngoài biết.”
Kim lão nghe vậy lại sôi máu, mấy nếp nhăn lên mặt không ngừng xô vào nhau: “Thằng nhóc mày giấu cái gì mà giấu!! Bệnh viện của chúng ta trị còn không hết, nếu không phải mi có dị năng bẩm sinh hoặc có công pháp gia truyền thì còn có cái gì để trị nữa? Mấy thứ này đều là loại nhìn không thấy sờ cũng không tới, cơ mật tiết ra ngoài cái rắm á!!”
Ngay câu đầu tiên Kim lão đã nói toạc ra phương pháp trị liệu của Kim Dư, nói trắng ra là, y đúng là dùng tinh thần lực trộn lẫn với hỗn độn nguyên khí để trị liệu. Đương nhiên, cái thuyết pháp về hỗn độn nguyên khí kia là do Kỳ Thanh Lân nói cho y biết. Nếu tinh thần lực của y không có hỗn độn nguyên khí chống đỡ, nhiều nhất cũng chỉ có thể tẩm bổ bồi dưỡng cho dị thú mà thôi. Những chuyện như khiến dị thú có thể hồi sinh, tuyệt đối hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng dù có bị người ta nói trúng tim đen thì Kim Dư vẫn sĩ diện không thèm nhìn: “Có người ngoài trong phòng khiến tâm tình tôi bất định, sẽ ảnh hưởng trị liệu!”
Vì thế, Kim lão nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn bị Long Trường Tiêu đang ở ngoài cửa chăm chú nghe động tĩnh bên trong mời ra ngoài. Hai vị ở trong phòng nháo đến vui vẻ a, Đại Bạch nhà hắn còn đang phải chịu thống khổ kia kìa!!
Kim lão vừa đi, Kim Dư liền xoay người vội vàng xem xét tình trạng của gấu trắng. Lúc nãy y nóng nảy, thậm chí còn định mặc xác lão già kia mà trị liệu cho nó, hiện tại người vừa đi, dĩ nhiên liền chạy tới quan tâm tới những thứ cần quan tâm rồi.
Trong lúc Kim Dư luống cuống tay chân gỡ ống truyền, lau người, trấn an gấu trắng, Kỳ Thanh Lân đứng nhìn bà xã nhà mình có chút sủng nịch, thầm nghĩ lúc bà xã nghiêm túc làm việc là nhìn đẹp nhất. Bà xã đang nghiêm túc làm việc, bản thân lại là chủ gia đình, bảo đảm an toàn cho Kim Dư và cho cả công việc của y dĩ nhiên là do hắn đảm trách.
Vì thế Kỳ Thanh Lân lui về sau vài bước, tựa người lên tường, sau đó xuất ra một cỗ lực lượng phòng ngự không thể nhìn thấy bao phủ toàn bộ phòng bệnh. Một khi boss đã ra tay thì nhất định là loại tinh phẩm tuyệt đối, Kim lão viện trường vốn đã chuẩn bị sẵn một cái camera nghe lén nhìn lén tân tiến nhất, nháy mắt đã bị vô hiệu hóa.
“…. Cái thằng nhóc kỳ lân chết tiệt!!” Kim lão giận dữ, “Y chang như ông nội của nó, khó ưa như nhau!!”
Kim Dư gần như đã chuẩn bị xong xuôi mọi công tác. Từ lúc y phát giác, đối với dị thú dị thường suy yếu, tinh thần lực của bản thân không thể nào dung nhập vào cơ thể tụi nó, nên y đã tận lực rèn luyện khống chế tinh thần lực của bản thân. Bởi vì dị thú suy yếu so với dị thú bình thường rất khó tiếp nhận lực lượng, vì thế y đem tinh thần lực mình tách ra làm hai, dùng một nửa tẩm bổ bồi dưỡng cho các nội tạng chủ yếu trong cơ thể dị thú, sau đó mới tiếp tục làm những chuyện khác.
Những nội tạng chủ yếu trong cơ thể gấu trắng cơ hồ toàn bộ đều đã tối đen như y sở liệu, ngoại trừ tim và não bộ còn hơi chút phát ra ánh sáng lam băng ra, những nơi khác, không những có khối đen bao phủ bên ngoài, mà còn xuất hiện một khối lỏng màu tím nhạt. Mà so với khối đen không nhúc nhích, theo Kim Dư cảm thấy, khối lỏng màu tím kia lại càng nguy hiểm hơn. Lúc này, khối đen tím đó đang bao xung quanh trái tim của gấu trắng, tựa hồ như đang cắn nuốt ánh sáng lam băng kia.
“Con gấu trắng này là dị thú hệ băng.” Kim Dư khẳng định.
Nhìn chung, chỉ cần dựa vào màu sắc của ánh sáng năng lượng trong cơ thể dị thú thì đã có thể phán định thuộc tính của tụi nó. Tỷ như ánh sáng trong cơ thể Bánh Bao có màu đỏ như lửa, mà Bánh Bao lại là liệt diễm báo hệ hỏa, ánh sáng trong cơ thể Đại Bạch là màu vàng đất, mà Đại Bạch lại là Bạch sa hổ hệ thổ.
Về phần Tiểu Tuyết và Tiểu Bạch, tuy trong cơ thể tụi nó cũng có ánh sáng đại biểu cho hệ tự nhiên, nhưng không có màu sắc rõ ràng, chỉ là màu lam nhạt và tím nhạt, đại biểu năng lực của tụi nó có thiên hướng chiến đấu hoặc có bộ phận nào đó đã được cường hóa, tỷ như cường hóa cánh hoặc mắt chẳng hạn. Một khi năm hệ tự nhiên đã hòa với năm hệ biến dị sẽ tạo ra một ít năng lực thuộc đẳng cấp hệ lôi. Cho dù ánh sáng trong cơ thể có màu nào đi nữa, thì hệ năng lực đó vẫn sẽ không tốt bởi vì quá nhạt.
Giống như ánh sáng trong cơ thể Tiểu Tuyết là màu lam nhạt, tuy cũng là một dị thú hệ băng, nhưng khác với gấu trắng bự này, Tiểu Tuyết có thể đập cánh xuất ra một mẩu băng nhỏ là đã rất không tồi rồi, nhưng con gấu trắng này thì chỉ cần đập một phát là đã cho mi cả một tòa núi băng nhỏ đó a…. Đây là là sự khác nhau giữa năng lực tự nhiên và năng lực thân thể của dị thú. Bởi vậy, dị thú chiến đấu trong thế giới này cũng chia ra làm hai loại dị thú chiến đấu khác nhau.
Thuận tiện nói thêm một câu, Tiểu Bạch là dị thú hệ lôi, nhưng sét của tên này khác với con lôi khuyển Nhị Hắc. Việc nó thích làm nhất là ra sông phóng điện bắt vài con cá ăn với cơm. Nó đã từng lừa gạt Nhị Hắc đi phóng điện bắt cá, kết quả, vào một đêm nọ, toàn bộ cá tôm trong phạm vi năm mươi mét đã bị điện giật chết toàn bộ, mà mấy người tản bộ dọc bờ sông cũng được thưởng thức cảnh sấm sét không đổ mưa.
Đương nhiên, cuối cùng, Kim Dư bị người quản lý tại Ban an ninh trật tự đường phố cảnh cáo. Y cũng tỏ ra vô cùng cương quyết, nếu còn tái phạm, y sẽ đem hai tên ngu này ném xuống sông cho cá ăn, cho dù một đứa cấp A, một đứa là bệnh binh cấp A.
Khụ khụ, quay lại việc chữa trị nào.
Tuy Kim Dư đã biết thuộc tính của gấu trắng bự, nhưng lại không biết cái khối màu tím nhạt kia là gì. Giương mắt nhìn Kỳ Thanh Lân, giống như là có tâm hữu linh tê, hắn búng tay một cái. Ngay sau đó, tiếng của Long Trường Tiêu vang lên:
“Ông chủ Kim, làm sao vậy?”
Cho Kỳ Thanh Lân một đạo ánh mắt tán thưởng, Kim Dư hỏi: “Trong cơ thể của gấu trắng có một khối lỏng màu tím nhạt, anh biết đó là gì không?”
Người trả lời Kim Dư lại là Kim lão, giọng điệu của ông có chút xấu: “Đó là Tử hàn độc. Là độc tố độc nhất trên đời này, hiện còn chưa có thuốc giải. Nếu con gấu kia không thuộc hệ băng, nó tuyệt đối không thể chống đỡ được cho tới bây giờ!”
Biết phán đoán của mình không sai biệt lắm, Kim Dư nhìn Kỳ Thanh Lân gật gật đầu, sau đó Kim lão lại phát hiện màn hình đã tối đen trở lại, tức đến râu đều bị thổi cho dựng đứng cả lên. Long Trường Tiêu nhìn thấy cũng chỉ có thể cười gượng.
“Ai, thật là độc a độc… Ca này khó.” Độc này phỏng chừng không thể hút ra ngoài được, nếu không bệnh viện đã không bó tay chịu chết như thế. Nếu không thể loại bỏ chất độc này, vậy chỉ có thể giúp gấu trắng chiếm lấy hoặc đồng hóa. Tuy quá trình này có thể làm con gấu rất thống khổ, nhưng muốn giữ mạng, cũng chỉ có thể như vậy. Hơn nữa, bản thân còn phải dùng tinh thần lực đánh tan khối đen trong cơ thể của nó, sau đó dùng tinh thần lực bao trụ lại độc tố, lại dùng hỗn độn nguyên khí tăng cường sức mạnh cho nội tạng của gấu trắng…
Nghĩ xong hết một loạt chuyện cần phải làm, sắc mặt Kim Dư càng lúc càng co quắp. Đây không phải là chuyện lỗ vốn thôi không đâu, má nó, đây là loại lỗ đến vốn cũng không còn!!
Kim Dư đen mặt cúi đầu nhìn gấu trắng suy yếu nhưng cực kỳ thành thật dùng cái móng vuốt đang bấu lấy ống quần y, cái mặt đen thui chuyển thành bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, quên đi quên đi, dù sao cũng vẫn có tiền! Y nhiều lắm cũng chỉ ngủ mất ba năm ngày, so với tổn thất của bản thân, tên Long Trường Tiêu kia ít nhất phải trả gấp trăm lần!!
Kim Dư hạ quyết tâm, chuẩn bị dựa theo kế hoạch trị liệu cho gấu trắng. Nhưng trước khi bắt đầu, y chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Kỳ Thanh Lân, người này còn đang bất đắc dĩ nhìn cảnh y nghiến răng nghiến lợi. Nhìn thấy biểu tình của Kỳ boss, tâm tình Kim Dư bỗng nhiên cảm thấy rất là tốt, cười cười nói: “Chờ tôi chữa xong cái tên đáng thương này, về sau từ sáng tới tối đều cho anh ngủ cùng giường với tôi, thế nào?”
Mắt Kỳ Thanh Lân chợt lóe sáng, lại ra vẻ bình tĩnh nhướng mày: “Cậu thật biết cách đánh một gậy lại cho một trái táo ngọt ha.”
“Hắc hắc, dĩ nhiên! Nói như thế nào thì tôi cũng coi như là một thuần thú sư siêu cấp mà ha? Anh cho dù có là thần thú, thì cũng là thú!”
Nói xong, Kim Dư liền quay đầu nghiêm túc trị liệu cho gấu trắng bự. Mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều, thân thể càng ngày càng run đến lợi hại, khối đen trong cơ thể gấu trắng cũng theo đó mà càng lúc càng tan đi, lam băng – màu của sự sống, từ từ hiện ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 35
Chương 35