DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Chương 153: Quý trọng người trước mắt!

Tuy Hàn độc trong cơ thể đã thanh lọc sạch sẽ, nhưng dù sao Thẩm Thiên Lăng cũng không có võ công làm nền, cho nên sau khi theo ám vệ một đường dãi nắng dầm sương, Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc bị bệnh lúc tới gần biên quan, cực kì thê thảm!

“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng trùm chăn hắt hơi.

Ám vệ vừa điều khiển xe ngựa vừa sốt ruột. “Còn bao lâu nữa mới tới thôn trấn kế tiếp?”

“Khoảng hai canh giờ”. Một ám vệ khác nói. “Sẽ tới trước buổi tối, thôn trấn rất lớn nên chắc dễ tìm đại phu”

“Chíp!”. Sau khi Cục Bông tỉnh ngủ thì lười biếng vùi vào lòng Thẩm Thiên Lăng.

Đầu óc Thẩm Thiên Lăng hơi choáng, không hề có chút tinh thần nào.

Vì vậy Cục Bông hùng hổ ngẩng đầu cho hắn sờ miếng ngọc chạm khắc khô bò của mình, cực kì có hiếu.

Thẩm Thiên Lăng bật cười, vươn tay xoa đầu nó.

“Công tử nghỉ ngơi thêm chút đi”. Ám vệ tiến đến đưa cho hắn một chén nước. “Chúng ta sẽ tranh thủ chạy đi, hơn một canh giờ là đến nơi”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, hơi áy náy nói. “Làm phiền mọi người rồi”

Sao có thể phiền được! Ám vệ lập tức nghiêm túc tỏ ra không sao, nhìn công tử bệnh chúng ta quả thật tan nát cõi lòng, cực kì đau đớn!

Xe ngựa tiếp tục chạy trên đường núi, Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông chui vào chăn, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi thì xe ngựa đột nhiên xóc nảy. Nếu Thẩm Thiên Lăng không phải theo bản năng nắm lấy khung cửa sổ thì đã mất hình tượng mà lăn ra ngoài!

“Chíp!”. Cục Bông suýt bị đè, lông vũ lộn xộn bò ra từ dưới thân Thẩm Thiên Lăng, còn chưa hoàn hồn.

Ngủ một giấc mà cũng nguy hiểm như vậy, cuộc đời làm chim thật sóng gió!

“Công tử”. Một ám vệ vén rèm lên. “Không sao chứ?”

“Không sao”. Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy. “Đã xảy ra chuyện gì?

Ám vệ rất bình tĩnh. “Có cướp chặn đường”

“Cướp?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. Cả đường đều bình an, sao lại gặp rắc rối lúc sắp tới nơi chứ.

“Công tử đừng lo”. Ám vệ dõng dạc. “Chỉ cần thời gian uống một chén trà là giải quyết xong”

“Các ngươi là ai?”. Ngoài xe có người kiêu căng hỏi.

Thẩm Thiên Lăng muốn vén rèm ra ngoài, nhưng bị ám vệ ngăn lại.

“Người trong xe có nghe chủ nhân của ta hỏi không?”. Thấy trong xe không có động tĩnh, lại có một người cất giọng kêu.

“Công tử nhà ta muốn đi biên quan thăm người nhà”. Vẻ mặt ám vệ đầy sợ hãi. “Các ngươi là ai?”

Thẩm Thiên Lăng đỡ trán, lại diễn trò ư?

“Thăm người nhà?”. Đối phương cười nhạt. “Ta thấy là phản tặc thì đúng hơn”

Thẩm Thiên Lăng thầm chửi FUCK, cả nhà ngươi mới là phản tặc.

“A, những lời này không thể nói bậy nói bạ nha!”. Ám vệ cực kì hoảng hốt. “Nếu bị nghe thấy sẽ bị chặt đầu, chúng ta là người tốt!”

“Bớt nói nhảm đi!”. Đối phương không kiên nhẫn. “Để đồ lại rồi cút đi”

“Sợ quá!”. Ám vệ ôm xe ngựa khóc ròng. “Người đâu cứu mạng, có cướp!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Cục Bông: Chíp!

“Láo xược!”. Đối phương nghe xong giận dữ. “Dám nói chủ nhân của ta là cướp, không muốn sống nữa có phải không!”

“Không phải cướp sao bắt để đồ lại?”. Ám vệ cực kì sợ hãi, giống như một con nai con ngây thơ!

“Hôm nay quốc gia rơi vào chiến loạn, quốc khố trong triều trống rỗng, các ngươi là con dân Sở quốc, đương nhiên phải dốc sức giúp quân ta!”. Thủ lĩnh đanh thép nói. “Sao có thể để ý tới bản thân mà bỏ mặc quốc gia?”

“Các ngươi là người của triều đình ư?”. Ám vệ trợn mắt.

Thủ lĩnh của đối phương cười mà không nói gì, nhìn cực kì bí ẩn!

“Chủ nhân của chúng ta dù không phải quan trong triều, nhưng tướng quân cũng phải nhân nhượng hắn vài phần”. Một tuỳ tùng vênh váo nói. “Nói ra chỉ sợ hù chết các ngươi”

“A?”. Ám vệ hít một hơi khí lạnh. “Chẳng biết các hạ là ai, tại hạ rất muốn được chiêm ngưỡng một phen”

“Nghe cho kĩ”. Đối phương kéo dài giọng. “Chủ nhân nhà ta là Truy Ảnh cung chủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Tần Thiếu Vũ!”

“Oa!”. Ám vệ hít một hơi khí lạnh ôm lấy nhau. “Mẹ ơi, quả thật hù chết người!”

Thẩm Thiên Lăng ở trong xe ngựa cũng kinh hãi, không màng đến ám vệ khuyên can bên cạnh mà vén rèm xe ra ngoài. Tuy sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn không che lấp được ngũ quan tinh xảo, hơn nữa quần áo Tần Thiếu Vũ dùng cho hắn dều là hàng tốt nhất, một thân áo lụa bị gió thổi tung bay, nhìn quả thật không giống người phàm.

Ám vệ thấy vậy đồng loạt thầm khen ngợi, đây chính là phu nhân nhà ta, đuôi rất xù, rất đáng tự hào!

“Ngươi nói ngươi là ai?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày hỏi hắn.

“Tại hạ là Truy Ảnh cung chủ”. Nhìn thấy mỹ nhân như vậy, giọng của đối phương cũng nhũn ra.

“Hỏi lại lần nữa, ngươi rốt cuộc là ai?”. Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng.

“Tần Thiếu Vũ”. Đối phương vẫn u mê không tỉnh ngộ, sau khi nói xong thì nhảy xuống ngựa, muốn tới gần nhìn Thẩm tiểu thụ một chút.

Thẩm Thiên Lăng xoay người vào trong xe. “Đánh cho ta”

“A?”. Đối phương còn chưa kịp phản ứng thì ám vệ đã xông lên, đánh cả đám thành đầu heo.

Cục Bông cũng phành phạch nhảy xuống giúp vui, móng vuốt cực kì sắc bén!

Ánh mắt rất oai phong!

“Công tử, đánh xong rồi sao?”. Ám vệ vén rèm lên hỏi.

“Làm thịt đi”. Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng nói.

“Đừng mà!”. Ngoài xe vang lên tiếng khóc hồn phi phách tán. “Đại hiệp tha mạng!”

“Nói, vì sao phải giả mạo Truy Ảnh cung chủ?”. Ám vệ hung hăng đá một cước.

“Ra ngoài cướp, đương nhiên phải tìm một danh hiệu to tát”. Sau khi bị đánh một trận, đối phương trở nên đàng hoàng hơn nhiều.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?”. Ám vệ tiếp tục thẩm vấn.

“Chúng ta vốn là quân lính Sở quốc”. Đối phương nói. “Không muốn đánh giặc nữa nên lén chạy trốn, dự định kiếm một ít tiền về quê”

“Đã tham sống sợ chết thì thôi, còn cướp bóc dân chúng vô tội”. Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Trói mang theo, giao cho quan phủ xử lý”

“Vâng”. Ám vệ trói đám người kia lại, nhét lên lưng ngựa tiếp tục chạy đi.

Sau chuyện này, đoạn đường kế tiếp thuận lợi hơn nhiều, mọi người cũng nhanh chóng vào thành. Sau khi đại phu khám bệnh xong thì bảo Thẩm Thiên Lăng bị cảm, uống một ít thuốc cho ra mồ hôi là được.

“Công tử nghỉ ngơi đi”. Ám vệ nói. “Cung chủ cách đây không xa, thuộc hạ đã phái người báo tin, chắc mấy ngày nữa sẽ chạy tới”

“Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến thế nào rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Ám vệ nghiêm túc nói. “Có cung chủ ở đó, đương nhiên bách chiến bách thắng, công tử đừng lo!”

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, rúc vào chăn yên tâm ngủ.

Cục Bông nằm trong ổ, cũng ngủ say sưa.

Vừa nhìn đã biết là ruột thịt.

Cực kì giống nhau.

Sáng hôm sau, ám vệ mang bánh bao vào cho tù binh, vừa đẩy cửa ra thì rất kinh ngạc. Chỉ thấy những người đó nằm lung tung trên đất, máu chảy lênh láng, rõ ràng đã mất mạng từ lâu.

Một ám vệ bước đến kiểm tra rồi thở dài. “Chắc là công tử nói muốn giao bọn họ cho quan phủ nên đã tự sát trước”

“Xem ra mang về so với chết còn thảm hại hơn”. Ám vệ kiểm tra một chút vạt áo của những người đó. “Là người của Đại tướng quân Lý Uy Viễn”

“Tìm chỗ chôn đi”. Ám vệ còn lại nói. “Đừng để công tử biết, nếu không hắn lại tự trách”

Nữa đêm, mấy ám vệ mang thi thể của bọn họ chôn dưới chân núi ngoài thành. Về sau Thẩm Thiên Lăng hỏi thì chỉ nói rằng đã đưa đi quan phủ, miễn cưỡng lừa gạt cho qua chuyện.

Hơn mười ngày sau, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi ăn bên cửa sổ quán trọ thì đột nhiên nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, vì vậy tò mò nhìn xuống.

“Là Tần cung chủ!”. Dân chúng đồng loạt la lên!  

Thẩm Thiên Lăng phút chốc đứng dậy.

Đạp Tuyết Bạch từ xa chạy như bay tới, dân chúng ven đường nhiệt liệt vỗ tay, đều cảm thấy cực kì kích động!

Ám vệ mỗi người một bên mang Thẩm Thiên Lăng từ lầu hai nhảy xuống, Tần Thiếu Vũ nhảy xuống ngựa, kéo Thẩm Thiên Lăng vào trong ngực.

Dân chúng đầu tiên là sửng sốt, sau đó bộc phát thành tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hình ảnh này quả thật đặc sắc!

Cực kì cảm động!

Cả đời sau chỉ dựa vào cái này mà sống.

“Sao không báo cho ta biết trước?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Thẩm Thiên Lăng ôm chặt hắn, khoé mắt hơi đỏ lên, phút chốc không biết nói gì.

“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh lao xuống từ lầu hai, đôi mắt hạt đậu đầy hưng phấn rạng rỡ!

Tần Thiếu Vũ tiếp được con trai, thuận thế mang Thẩm Thiên Lăng nhảy lên lưng ngựa. Đạp Tuyết Bạch hí vang một tiếng, quay đầu chạy ra khỏi thành. Dân chúng tức khắc phát ra tiếng hoan hô như thuỷ triều, đồng thời chán nản tại sao Thẩm công tử ở quán trọ mà mình không phát hiện sớm. Mọi người lại không nhịn được cảm thán, quả nhiên là cửu biệt thắng tân hôn, ngoài thành là sa mạc hoang vắng, phong cảnh bao la hùng vĩ rất thích hợp để xx ngoài trời! Chỉ nghĩ thôi mà đã mặt đỏ tim đập, cơ bản là chịu không nổi!

Làm một người lao động chất phác, mặc dù mọi người rất muốn đi theo hóng chuyện, nhưng chỉ nghĩ mà thôi. Thứ nhất là Đạp Tuyết Bạch tốc độ quá nhanh, thứ hai còn có một đám ám vệ theo sau, nhìn rất hung dữ.

Rất doạ người!

Ngoài thành không có người ở, Đạp Tuyết Bạch thả chậm cước bộ, chậm rãi men theo con đường nhỏ mà đi.

Thẩm Thiên Lăng nghiêng người ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Heo”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn.

Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng.

“Lại không ngoan rồi”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng. “Rõ ràng đã nói ở trên đảo chờ ta về, sao lại không báo trước mà chạy đến đây”

“Nhớ ngươi”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực Tần Thiếu Vũ. “Sư phụ nói hàn độc của ta đã không sao rồi, dọc đường cũng không gặp trở ngại gì lớn”

“Chíp!”. Cục Bông chui ra khỏi vạt áo Tần Thiếu Vũ, phấn khởi ngẩng đầu.

Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng búng lên trán nó, Cục Bông lập tức hạnh phúc muốn xỉu.

Thật cực kì hoài niệm cảm giác này.

Ám vệ theo sau siết chặt tay, hình ảnh cả nhà đoàn tụ thật cảm động!

Tần Thiếu Vũ dùng hai ngón tay nắm lấy Cục Bông, nhẹ nhàng đẩy đầu nó sang một bên, sau đó cúi đầu hôn Thẩm Thiên Lăng thật sâu.

Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, chủ động hé miệng hoà theo, đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại, khiến người ta không nhịn được muốn nhiều hơn nữa.

Cục Bông nghe lời nghiêng đầu, ngồi trên người Thẩm tiểu thụ không nhúc nhích, cực kì hiểu rõ cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn!

Thật ngoan ngoãn!

Một nụ hôn dịu dàng mà triền miên kết thúc, đáy mắt Thẩm Thiên Lăng có chút hơi nước, không hề chớp mắt mà nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Không muốn mang ngươi về quân doanh”. Giọng Tần Thiếu Vũ hơi trầm.

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Có Thiên Phong và Diệp Cẩn ở đó, đương nhiên sẽ lôi kéo ngươi nói chuyện”. Mười ngón tay của Tần Thiếu Vũ giao nhau với hắn. “Một khắc cũng không muốn đưa ngươi cho người khác”

Thẩm Thiên Lăng cười khẽ. “Vậy chúng ta không về nữa”

“Thật sự muốn làm ngoài trời ư?”. Tần Thiếu Vũ cách một lớp quần áo mà bóp bóp bụng mỡ của hắn. “Ta cũng không nỡ”

“Nói bậy gì vậy”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

“Không muốn ta ư?”. Tần Thiếu Vũ siết chặt tay. “Nhưng ngày ngày đêm đêm ta đều muốn ngươi”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy trong lòng ấm áp, ngẩng đầu lên hôn nhẹ Tần Thiếu Vũ.

“Chíp!”. Cục Bông ra sức xoè cánh, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của cha nó!

Tần Thiếu Vũ bật cười, dùng ngón tay gãi gãi cho Cục Bông.

Cục Bông hạnh phúc híp mắt lại.

Tần Thiếu Vũ tung nó lên trời.

Cục Bông vội xoè cánh, chơi trò tung hứng nó chờ đợi đã lâu!

Một giây sau, nó “bạch” một tiếng đáp xuống tay ám vệ!



Sau khi chơi tung hứng xong, cha mẹ đã không còn tăm hơi, chuyện này cực kì khiến người ta hoang mang!

“Chíp!”. Cục Bông phành phạch vỗ cánh, cố gắng tìm kiếm Tần Thiếu Vũ.

Ám vệ nhanh chóng móc khô bò trong ngực ra.

Cục Bông tức khắc rơi vào khó xử.

Ám vệ lại lôi ra hạt dưa và đậu phộng đường.

Cục Bông bắt đầu kịch liệt giãy dụa giữa Tần Thiếu Vũ và đồ ăn vặt.

Ám vệ không thể làm gì khác hơn ngoài lấy ra một thỏi vàng sáng long lanh.

Mắt Cục Bông sáng lên, quyết đoán từ bỏ cha nó.

Ám vệ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu cung chủ của chúng ta thật khó chiều.

“Ngươi vứt con trai mất rồi!”. Thẩm Thiên Lăng trách móc, có tình cha con chút đi!

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn cọ cọ. “Không cần con trai”

“Chúng ta đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Dẫn ngươi chạy một vòng quanh sa mạc”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi. “Có lạnh không?”

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Không”

Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn, giục ngựa rong ruổi về nơi xa.

Sa mạc Tây Bắc kéo dài vô tận, bốn phía không có bất cứ che chắn gì, Đạp Tuyết Bạch là ngựa quý trăm năm khó tìm, đương nhiên tốc độ như bay. Thẩm Thiên Lăng chỉ thấy phong cảnh lướt qua, gió thổi vù vù hai bên, trong lòng cũng trở nên sảng khoái.

“Thích không?”. Chạy xong một vòng, Tần Thiếu Vũ ghìm chặt cương ngựa, đứng trên một chỗ cao.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

“Trước hết đừng về doanh trại được không?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta ở trong trấn hai ngày”

“Không lo chiến sự sao?”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.

“Kệ nó”. Tần cung chủ cực kì thiếu trách nhiệm.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đã qua một năm, nam nhân của hắn vẫn không bồi dưỡng được khí chất đại hiệp, chuyện này cực kì không khoa học!

“Đánh giặc một năm rồi, cần được nghỉ ngơi một chút”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai Thẩm Thiên Lăng cọ cọ. “Hơn nữa ta còn bị thương”

“Cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hết hồn. “Bị thương ở đâu? Có nặng không? Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Đừng lo”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Không phải chuyện gì lớn”

“Bị thương mà còn không phải chuyện lớn!”. Thẩm Thiên Lăng sốt ruột, đầu tiên là bóp bóp tay Tần Thiếu Vũ, sau đó lại kéo áo ra xem. “Vết thương ở đâu?”

Ám vệ ở phía sau hít một hơi khí lạnh, bắt đầu cởi đồ rồi, phu nhân nhà ta quả nhiên phóng túng!

“Về nơi ở sẽ cho ngươi xem”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy cổ tay hắn.

“Vậy về thôi”. Thẩm Thiên Lăng vẫn không an tâm.

Tần cung chủ đạt được mục đích, tâm trạng rất sung sướng.

Trước cửa quán trọ đều có quần chúng vây xem, vì vậy Tần Thiếu Vũ trực tiếp dẫn Thẩm Thiên Lăng đến một căn nhà riêng.

“Đây là đâu?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Nhà của bằng hữu”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn xuống ngựa. “Một nơi thanh tĩnh”

Sau khi gõ cửa hai cái, một quản gia mặc áo xám ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Tần Thiếu Vũ thì vui mừng. “Tần cung chủ”

“Lý bá”. Tần Thiếu Vũ rõ ràng quen biết hắn. “Cô chủ của ngươi đâu rồi?”

Thẩm tiểu thụ nghe vậy sửng sốt, cô chủ?

“Cũng may là Tần cung chủ còn nhớ đến ta”. Một tiếng ngọc bội “leng keng” vàng lên, sau đó có một nữ nhân áo đỏ bước tới, gương mặt không xinh đẹp nhưng thu hút khó tả.

Thẩm Thiên Lăng lập tức nheo mắt lại, hồng nhan tri kỉ khắp thiên hạ, chuyện này quả thật nên tính sổ một phen.

“Vị này là Thẩm công tử ư?”. Nữ nhân áo đỏ quan sát Thẩm Thiên Lăng từ trên xuống dưới. “Ta là Vân Tuyệt Ca, là bạn cũ của Tần cung chủ”

“Ta là Thẩm Thiên Lăng”. Thẩm tiểu thụ rất lễ nghĩa, sau đó yên lặng bồi thêm một câu, Tần cung chủ là phu quân của ta!

“Lăng nhi lặn lội đường xa, muốn nghỉ ngơi ở đây vài ngày”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không biết có tiện hay không?”

“Đương nhiên, đừng nói là mấy ngày, cho dù mấy tháng cũng không thành vấn đề”. Vân Tuyệt Ca cười nói. “Dù sao nhà này cũng là của ngươi tặng, muốn lấy về chỉ cần nói một câu”

Lại còn dám tặng cả nhà! Thẩm tiểu thụ siết chặt nắm đấm!

“Nếu không còn chuyện gì khác, ta đi trước”. Nữ nhân áo đỏ nói. “Lát nữa sẽ quay lại”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nghiêng người nhường đường cho nàng.

Người hầu nhanh chóng thu dọn khách phòng, sau khi vào phòng thì Thẩm tiểu thụ cực kì nghiêm túc. “Thành thật khai ra, ngươi và nàng quan hệ thế nào?”

“Ngươi nói xem”. Tần Thiếu Vũ buồn cười.

“Vừa tặng nhà vừa thân thiết như vậy, đừng nói ngươi thầm mến người ta nhé!”. Thẩm Thiên Lăng nâng cằm Tần Thiếu Vũ lên!

“Nói bậy!”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ đầu hắn. “Nàng là người của sư huynh ta”

“Sư huynh?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt.

“Năm ấy nàng và sư huynh yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, đáng tiếc không thể bên nhau”. Tần Thiếu Vũ thu hồi nụ cười. “Tuyệt Ca là một nữ nhân có tình có nghĩa, sư huynh là người Tây Bắc, nàng bèn mang tro cốt của sư huynh về đây, mỗi ngày vì hắn mặc áo cưới, thề rằng cả đời không gả cho người khác”

“Vậy sao”. Thẩm Thiên Lăng đồng cảm, đúng là một nữ nhân si tình đáng thương.

“Sự đời khó lường, cho nên càng phải quý trọng người trước mắt”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán Thẩm Thiên Lăng. “Xa nhau tròn một năm rồi, món nợ này đợi sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ chậm rãi tính toán với Sở Uyên”

“Nói bậy gì vậy”. Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực Tần Thiếu Vũ. “Vết thương ở đâu, cho ta nhìn xem”

Tần cung chủ rất nghiêm túc. “Dùng mười cái hôn đến đổi”

Một chút cũng không chịu thiệt, cực kì khôn ngoan.

Thẩm Thiên Lăng >_<.

“Nếu mười cái quá nhiều thì một là được rồi”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt “ta thật lỗ”.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn tiến tới, hôn hắn một cái.

“Kêu một tiếng tướng công nữa”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục đưa ra yêu cầu.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Gọi đi”. Tần Thiếu Vũ không nao núng.

“Sở thích biến thái!”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị.

“Muốn nghe”. Tần Thiếu Vũ thở dài. “Xem như an ủi chuyện ta bị thương, như vậy cũng không được ư?”

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài thoả hiệp, tuy giọng vừa nhỏ vừa nhanh nhưng dù sao cũng xem như phối hợp.

“Cho ta sờ bụng một cái”. Tần Thiếu Vũ nghiện.  

“Đừng đòi hỏi nhiều như vậy!”. Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc bị chọc cho xù lông, giận dữ nói. “Mau cởi đồ ra cho ta!”

Giọng hơi lớn, ám vệ đứng ngoài sân nước mắt lưng tròng.

Khó thấy phu nhân khăng khăng như vậy, có vẻ rất sốt ruột!

Cung chủ nhất định phải biểu hiện tốt một chút, không được làm mất mặt Truy Ảnh cung!

Đọc truyện chữ Full