Hoàng hậu là người luyện võ, sáng sớm liền thức dậy. Khi Lâu Cảnh đến cung Phượng Nghi, cung nhân liền trực tiếp đưa hắn đến hoa viên.
Cung Phượng Nghi không hề có những loại hoa, cây cảnh yểu điệu và quý hiếm gì, bên trong đặt toàn những tảng đá lớn, một vài loại cây thấp hoặc một ít cây hoa cổ thụ. Lúc này mới tờ mờ sáng, một bóng người áo xanh thấp thoáng múa kiếm trong trung tâm hoa viên.
Kiếm pháp kia cực kì tinh diệu, lên, xuống, xoay chiều, hợp lại chỉ trong chớp mắt, mang theo một cỗ khí thế khó có thể ngăn cản. Phá không như phượng sồ sơ minh, nhẹ nhàng uyển chuyển; kiếm quang như sương tuyết chợt hạ xuống, hàn khí người; có đạo thì đến như lôi đình vạn quân, lúc chấm dứt lại như sông lớn bị đóng băng, ánh sáng thanh khiết.
Kiếm pháp gia truyền của Tĩnh Nam hầu Kỷ gia, Lâu Cảnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi bị sự huyền diệu của nó thu hút, nhất thời nhìn chăm chú như mê như say.
Hoàng hậu Kỷ Chước ngừng kiếm thu thế, quay đầu nhìn về phía Thái tử phi đang đứng thẳng tắp một bên, thấy trong tay hắn cũng cầm một thanh kiếm, ánh mắt chợt lóe, “Ngươi cũng thiện kiếm?”
Lâu Cảnh bước lên hành lễ với Hoàng hậu, sau đó vừa cười vừa nói: “Nhi thần cũng không giỏi dùng binh khí, thanh kiếm này là nhi thần đến hiếu kính phụ hậu.” Nói xong, hai tay nâng bảo kiếm Xích Tiêu lên.
“A?” Kỷ Chước nhìn Lâu Cảnh, nguyên tưởng đứa nhỏ này là vì lấy lòng hắn nên mới cố ý cầm kiếm đến đây cậy mạnh, không nghĩ lại thoải mái mà thừa nhận mình biết được thứ hắn yêu thích, thẳng thắn vô tư đưa kiếm lên. Trong mắt Hoàng hậu hiện lên một tia tán thưởng, người thừa kế của Lâu gia, quả nhiên làm việc, làm người đều cực kì chu đáo, khiến người ta khó mà không vui vẻ.
Kiếm Xích Tiêu là một bảo kiếm rất nổi danh, vỏ kiếm được trạm trổ phức tạp, chuôi kiếm khảm ngọc nhiều màu. Người giỏi dùng kiếm tất nhiên cũng là người cực kì yêu kiếm, Kỷ Chước nhận Xích Tiêu từ tay Lâu Cảnh, tinh tế mà cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một lần, lúc này mới nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi rút ra.
Lưỡi kiếm như ngưng sương, sát khí nội liễm, mặc dù vỏ kiếm rất hoa lệ nhưng thân kiếm lại thập phần đơn giản, trung tâm chỉ khắc hai chữ “Xích Tiêu”. Mãnh liệt rút kiếm ra khỏi vỏ, bảo kiếm Xích Tiêu “Ông” mà phát ra một tiếng rồng ngâm, “Kiếm tốt!” Kỷ Hoàng Hậu nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, hơi có chút yêu thích không nỡ buông tay.
Lâu Cảnh lộ ra một nụ cười thanh phong lãng nguyệt, ôn hòa nói: “Bảo kiếm xứng anh hùng, Xích Tiêu nằm trong tay phụ hậu mới được tính là thích hợp.”
“Ha ha ha…” Kỷ Chước sang sảng cười, đem thanh kiếm vừa dùng vứt cho Lâu Cảnh, “Đến, giúp bổn cung thử Xích Tiêu.”
“Vâng!” Hôn nay Lâu Cảnh đặc biệt đeo bao tay dưới ống tay áo dài của trường bào. Hắn cởi áo khoác dài trên người ra, ném cho Nhạc Nhàn, thuận tiện xoay thanh kiếm vài vòng, sau đó đứng nghiêm chỉnh, hướng Hoàng hậu ôm quyền.
Hoàng hậu cũng không cùng hắn khách khí, ôm quyền một chút, liền nhún người tấn công.
Hiện giờ, trong đại hiện yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng trâm rơi, Thái tử Tiêu Thừa Quân đứng đầu hàng quan văn, cúi đầu rủ mắt, không nói câu nào.
Vừa rồi có người buộc tội, nói Thái tử tham ô ngân lượng xây dựng đê điều của Thanh Hà, khiến Thanh Hà bị vỡ đê, ruộng tốt bị vùi lấp, thiệt hại vô số, dân chúng Thanh Hà trôi giạt khắp nơi.
“Thái tử, ngươi có gì để nói?” Thuần Đức đế lạnh mắt nhìn Tiêu Thừa Quân.
Tiêu Thừa Quân tiến lên một bước, hai tay hợp lại ngay ngắn về phía trước, khom người nói, “Nhi thần chưa bao giờ tham ô ngân lượng của Thanh Hà.”
“Sổ sách Hộ bộ đã điều tra rõ, hai khoản tiền của Thanh Hà đều do Thái tử phê chuẩn.” Hình bộ thượng thư bước ra khỏi hàng, đúng lý hợp tình mà nói, “Huyện lệnh Thanh Hà đã cung khai, toàn bộ số tiền dùng cho tu sửa đê điều đều được sử dụng để tu sửa từ đường. Người của Hình bộ đã đến Thanh Hà điều tra, từ đường kia là một từ đường của hoàng gia, được thờ phụng trong chùa Hộ Quốc.”
Tiêu Thừa Quân liếc mắt nhìn thượng thư Hình bộ một cái, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ không rõ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
“Vi thần cả gan hỏi Thái tử điện hạ, tấu chương thỉnh tu sửa chùa Thanh Lương là do điện hạ phê chuẩn?” Hữu thừa tướng Trần Thế Xương đi ra, khom mình hành lễ, tỏ ra rất ngay thẳng, không nhanh không chậm hỏi.
Thượng thư Hình bộ không có tư cách trực tiếp hỏi Thái tử, cho nên lời này cần Trung thư lệnh – người quản lý Hình bộ, chính là hữu thừa tướng tới hỏi.
“Phải.” Tiêu Thừa Quân nghiêng đầu, chống lại hai mắt của Trần Thế Xương, ánh mắt kia cực kì tương tự với ánh mắt của Trần quý phi, đuôi mắt dài nhọn nhướn lên, ẩn dấu mưu kế thâm trầm.
“Vậy bạc xây dựng đê của Thanh Hà, chính là ý kiến phúc đáp của điện hạ cho Hộ bộ?” Trần Thế Xương tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Tiêu Thừa Quân không hề nhìn hắn, chính là nhíu mày nhìn về phía Thuần Đức đế ngồi trên long ỷ.
“Điện hạ chấp thuận cho huyện lệnh Thanh Hà xây dựng từ đường hoàng gia?” Thanh âm của Trần Thế Xương bình tĩnh vô ba, giống như đang hỏi hôm nay điện hạ đã ăn mấy bát cơm vậy.
“Ta chưa bao giờ nghe nói đến cái từ đường nào cả!” Tiêu Thừa Quân đột nhiên lớn tiếng nói, âm thanh trầm ổn quanh quẩn trong đại điện, leng keng hữu lực, kinh sợ lòng người, sau đó y quỳ xuống đất, nói: “Phụ hoàng, hôm qua nhi thần mới từ núi Tĩnh Di hồi cung, thực không biết đây là có chuyện gì!”
Thuần Đức đế nhìn sắc mặt thẳng thắn của Thái tử, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.
“Vậy không bằng tìm huyện lệnh Thanh Hà đến đây đối chất.” Không biết là ai trong đám quần thần chợt nói ra câu này, lại không dám đứng ra, nhất thời trong đại điện có chút rối loạn.
Tả tướng Triệu Đoan hướng nơi phát ra thanh âm nhìn thoáng qua, lần thứ hai rủ mắt xuống, không nói một lời nào.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, sáng nay huyện lệnh Thanh Hà đã chết.” Hình bộ thị lang phù phù một tiếng quỳ xuống.
Tiếng xôn xao nhất thời đình trệ, đại điện lại khôi phục sự yên lặng giống như chết lần thứ hai. Lúc này, Thẩm Liên mới nhẹ nhàng thở phào một cái, ánh mắt âm trầm liếc qua hữu thừa tướng.
“Xảy ra chuyện gì?” Thuần Đức đế nhíu mày, sao tự nhiên huyện lệnh Thanh Hà lại lăn ra chết, thật quá kì quái.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, huyện lệnh Thanh Hà là vì thụ hình quá nhiều mà chết.” Thiếu giám nội thị tỉnh, cũng chính là con nuôi Trầm Anh của Thẩm Liên lập tức tiến lên trả lời.
Đứng đầu nội thị tỉnh là nội thị giam, có quan hàm nhị phẩm, dưới đó là hai thiếu giam, quan hàm tam phẩm, đều có tư cách vào triều. Thẩm Liên nhận trách nhiệm giám sát, đôn đốc việc này, nên sáng nay thiếu giam Trầm Anh đã đến nhà giam để gặp phạm nhân, lại phát hiện ra phạm nhân đã chết.
Triều đường lập tức nổ tung bởi những tiếng bàn tán ồn ào. Một vụ án Thanh Hà, hai phe tả, hữu thừa tướng đều đưa ra đối sách, nhưng chuyện huyện lệnh Thanh Hà đột nhiên chết trong ngục thì chỉ có người khởi xướng Thẩm Liên và hữu thừa tướng Trần Thế Xương được Hình bộ thượng thư vội vàng báo tin trước lúc lâm triều là đã biết trước, tất cả những người còn lại đều chưa hề biết việc này.
“Thanh Hà là một vụ án không quá phức tạp, tại sao lại dụng hình nhiều lần với huyện lệnh Thanh Hà như vậy? Đây là cách làm việc của Hình bộ sao?” Lại bộ thượng thư Dương Hựu Đình vẫn giữ im lặng, nghe được những lời này, lập tức tiến lên chất vấn.
“Sợ là vu oan giá hoạ đi.”
“Nói không chừng là giết người diệt khẩu.”
…
Quần thần nghị luận sôi nổi, mỗi lời nói ra đều rất có lý.
Kiếm pháp của Kỷ Hoàng hậu xác thực cao siêu, khiến Lâu Cảnh vốn chỉ hiểu sơ về kiếm thuật phải ứng phó khá chật vật. Bất quá, cũng may hắn có công phu nội gia, thân pháp cực kì linh hoạt, trơn như cá trạch, Kỷ Chước cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế.
Bảo kiếm Xích Tiêu chém sắt như chém bùn, tự nhiên là sắc bén hơn nhiều so với thanh kiếm trong tay Lâu Cảnh. Nhưng mỗi lần chạm nhau, hai thanh chỉ đụng một chút đã tách ra ngay nên kiếm trong tay Lâu Cảnh không hề bị ép xuống. Kỷ Chước âm thầm kinh ngạc, tình hình như vậy xem ra, kình lực của người sử kiếm tất nhiên còn cao hơn cả hắn. Gần hai mươi năm chưa từng gặp được kình địch, Hoàng hậu nhất thời hưng trí, lập tức ngừng việc khoa tay múa chân mà giao chiến theo kiểu chỉ bảo như trước, bắt đầu nghiêm túc so đấu.
Nhóm phi tần đúng hạn đến cung Phượng Nghi thỉnh an, tổng quản thái giám tiến đến thông bẩm, thấy hai người vẫn nhiệt tình đánh nhau đến khó phân ra, đành phải quay lại thông báo hôm nay miễn thỉnh an với các vị quý nhân.
“Loảng xoảng đương!” Hai thanh kiếm chạm vào nhau, Xích Tiêu vẽ lên thân kiếm trong tay Lâu Cảnh những đạo hoa lửa. Hắn đột nhiên ngửa người ra phía sau, trở tay ép Xích Tiêu xuống với ý đồ thoát thân, nhưng không ngờ Xích Tiêu lại lấy một góc độ cực kì xảo quyệt giết qua. Lâu Cảnh nhấc chân, một cước đá thẳng về hướng tay cầm kiếm của Kỷ Chước. Khi người kia vừa lắc mình né đi, chân hắn đột ngột thu lại, toàn thân dựng lên, mũi chân điểm nhẹ lên thân kiếm Xích Tiêu, nhảy lên giữa không trung, vung tay hướng đầu Hoàng hậu bổ tới.
Kỷ Chước cả kinh, nhanh chóng nghiêng người, dùng tới mười thành lực đạo bổ về phía thanh kiếm đang phá không mà đến. “Răng rắc” một tiếng, rốt cuộc bảo kiếm Xích Tiêu càng thêm sắc bén, thanh kiếm trong tay Lâu Cảnh vừa bổ tới trước bả vai của Kỷ Chước liền bị cắt thành hai đoạn trong chớp mắt.
“Nhi thần thất lễ.” Lâu Cảnh thu đoản kiếm, quỳ một gối xuống mà nói.
“Ha ha ha ha, đã nhiều năm rồi, ta chưa từng được giao đấu vui vẻ như vậy!” Kỷ Chước thu kiếm vào vỏ, một tay kéo Thái tử phi đứng dậy, đôi mắt sắc bén tràn đầy vui sướng, “Mặc dù kiếm nghệ của ngươi thường thường, nhưng thân pháp lại rất linh hoạt, đây là do tập luyện công phu nội gia phải không?”
“Không thể gạt được phụ hậu.” Lâu Cảnh nhu thuận cười, nói.
Tổng quản thái giám tiến đến bẩm báo chuyện đã tiễn nhóm phi tần rời đi, “Buổi chầu đã tan, Hoàng Thượng triệu một mình Thái tử đến ngự thư phòng.”
Kỷ Chước buông chiếc khăn lau mồ hôi, nhìn thoáng qua Lâu Cảnh bên người, thấy hắn hiện ra vài phần thân thiết khi nghe nhắc đến Thái tử, âm thầm gật gật đầu, “Trạc Ngọc, đi cùng bổn cung vào trong đình uống một chén trà chứ?”
“Vâng.” Lâu Cảnh giao đoạn kiếm gẫy cho thái giám, tự mình giúp đỡ Hoàng hậu đến tiểu đình duy nhất trong hoa viên.
“Việc này, ngươi không biết thật sao?” Thấy Thái tử chỉ im lặng, không hề tranh luận câu gì làm Thuần Đức đế có phần buồn bực, nhìn chằm chằm Tiêu Thừa Quân đang quỳ trên mặt đất, cất tiếng hỏi.
“Lúc trước là nhi thần phụ trách việc đốc thúc, cứu giúp nạn thiên tai, còn về phần tại sao Thanh Hạ lại vỡ đê, huyện lệnh Thanh Hà làm cái gì, quả thật là không biết.” Tiêu Thừa Quân cúi đầu, lấy khăn từ trong tay áo ra, xoa xoa mồ hôi trên mặt. Chiếc khăn thấm nước ớt lập tức đem đôi mắt của y sặc đến đỏ bừng.
“Sự việc trên triều hôm nay, ngươi có gì muốn nói không?” Thuần Đức đế nhìn Thái tử không ngừng lau mồ hôi, sự sắc bén trong mắt dần tan đi không ít.
“Phụ hoàng!” Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu, thanh âm nghẹn ngào, “Nhi thần phụng chỉ đại hôn, mười ngày chưa từng lên triều, không lường được lại xảy ra đại sự như thế. Mệt phụ hoàng ngày đêm làm lụng vất vả, nhi thần thẹn với phụ hoàng.” Nói xong, cúi đầu xuống rồi dập đầu với Thuần Đức đế.
Thuần Đức đế nhìn đôi mắt đỏ bừng của Thái tử, trăm triệu lần không dự đoán được, Tiêu Thừa Quân ngày thường trầm mặc, lãnh tĩnh như vậy lại bị bức đến phát khóc, trong lòng không khỏi nổi lên vài phần áy náy. Như vậy xem ra, Thái tử quả thật thiện lương, không có thủ đoạn gì khác. Có lẽ, Tiêu Thừa Quân thật sự là một người không có tâm kế….
“Điện hạ đối xử với nhi thần vô cùng tốt, nhi thần cũng muốn hồi báo một phần.” Lâu Cảnh tự tay châm trà kính Hoàng hậu.
Kỷ Chước tươi cười nhận chén trà từ tay Lâu Cảnh, “Hôm nay ngươi đến đây lấy lòng ta, nói cho cùng cũng là vì lấy lòng Thái tử sao?”
“Không phải nhi thần đến đây lấy lòng phụ hậu đâu.” Mắt cũng không chớp, Lâu Cảnh nhoẻn cười, “Từ nhỏ nhi thần đã rất ngưỡng mộ phụ hậu anh dũng, hiện giờ nhìn thấy, tự nhiên là muốn thân cận rồi. Vả lại, hôm trước phụ hậu đã khuyên bảo nhi thần là phải đối xử với Thái tử thật tốt, hôm nay nhi thần đến đây cũng là phụng chỉ làm việc thôi.”
“Ha ha ha…” Hoàng hậu không nhịn được phì cười.
“Kia, liệu phụ hậu có thể nói cho nhi thần biết, điện hạ thích ăn món gì nhất? Thích nghe ca khúc nào nhất? Ừm, còn có nhũ danh hồi bé là gì không ạ?” Lâu Cảnh ghé sát vào một chút, cười hì hì thấp giọng hỏi.
(1) phượng sồ sơ minh: chim phượng con lần đầu tiên cất tiếng hót, bạn cũng chả hiểu nó nghĩa là sao cả =_=’
(2) lôi bình vạn quân: nhanh, mạnh, dữ dội
(3) thanh phong lãng nguyệt:
thanh: mát mẻ, dễ chịu; phong: gió
=> thanh phong: cơn gió mát lành
lãng: sáng rực rỡ / sang sảng, lanh lảnh
nguyệt: trăng, ánh trăng
=> lãng nguyệt: sáng rực rỡ như ánh trăng
==> tóm gọn là miêu tả nụ cười đẹp.
(4) long ỷ: ghế khắc hình rồng, thuộc về vua.
(5) thanh âm bình tĩnh vô ba: ba là sóng, ý chỉ thanh âm bình tĩnh, đều đều.
(6) kình lực: sức mạnh, lực lượng
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Vi Hạ
Chương 23: Nổi gió
Chương 23: Nổi gió