DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 24: Bụi cơ*

*Đây là từ ngữ lưu hành trên mạng, để chỉ máy bay một cách hài hước. Nguồn gốc của tên này nghe nói từ vùng Mân Nam, người dân vùng này bị ảnh hưởng bởi tiếng Mân Nam ở địa phương nên khi phát âm chữ “phi” họ hay dùng tiếng địa phương, mà chữ “phi” trong tiếng địa phương phát âm gần giống với chữ “bụi” trong tiếng phổ thông, cho nên “phi cơ” trở thành “bụi cơ”. Một cách giải thích khác là từ này xuất phát từ bộ phim hoạt hình “Chú dê vui vẻ cùng lão sói xám”, sói xám có một câu nói kinh điển là: “Mau nhìn kìa, ba ba của ta biết bay.”…

Long Tuấn Hạo bị Cô Thần mạnh mẽ kéo đến sân bay nằm phía sau núi khi vẫn đang trong tình trạng gặp phải đả kích nặng nề, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng đang từ từ hạ cánh, tiếng động cơ lớn đến đinh tai nhức óc, gió từ cánh quạt khiến cây cỏ xung quanh ngã dạt ra bốn phía, nhìn hệt như thủy triều đang lên.

Giờ phút này, Lê Hiên đứng ở đầu ngọn gió, sau đó đi đến gần phần đất trung tâm, không chút quan tâm đến gió càng ngày càng mạnh, như thể cho dù có bị gió thổi bay mất, anh ta cũng có thể nhanh chóng quay lại, không ngừng vẫy vẫy cái đuôi, cọ cọ như con cún nhỏ.

Long Tuấn Hạo hít hít mũi, cảm thấy trận gió này không hề giúp hắn tỉnh táo lại, còn khiến hắn cảm thấy càng thêm hỗn loạn a.

Cô Thần cúi đầu nhìn Long Tuấn Hạo, chỉ thấy tóc của cậu rất mềm, hơi xoăn xoăn, khi gió thổi qua sẽ khiến nó hơi rối, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy bù xù, ngược lại có vẻ cực kỳ đáng yêu, hơn nữa còn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn với biểu tình đầy ủy khuất, lập tức chọc trúng manh điểm của anh. Cô Thần liền vươn tay kéo Long Tuấn Hạo vào lòng, tay kia không ngừng xoa xoa đầu cậu.

Long Tuấn Hạo lập tức tạc mao, rống lớn, “Tiện dân, lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra cho bản vương!”

Cô Thần cười, hôn hôn khuôn mặt của Long Tuấn Hạo, vòng tay càng siết chặt hơn, mặc cho cậu giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, “Em lại đang giận dỗi cái gì vậy?”

“Ngươi mới giận dỗi, cả nhà ngươi)đều giận dỗi!” Long Tuấn Hạo càng thêm tạc mao, “Đều là ngươi làm hại, hôm nay rõ ràng bản vương đã có cơ hội xuất viện! Khó khăn lắm tên yêu nghiệt mới chịu đồng ý a a a!”

Cô Thần đồng tình nhìn Long Tuấn Hạo, sau một lúc lâu mới nói, “Anh cảm thấy mỗi lần cha em đến thăm, em đều sẽ phát điên một lần. Đây là vì sao?”

“Làm sao bản vương biết!” Long Tuấn Hạo hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, “Lần này tên yêu nghiệt kia cư nhiên thật sự đồng ý! Trăm năm khó gặp a!”

Cô Thần càng thêm đồng tình, “Thế nhưng em vẫn phát điên.”

Long Tuấn Hạo bi phẫn nói, “Chẳng lẽ đây là vận mệnh sao?”

Cô Thần đồng ý gật đầu, “Rất có thể.”

“Bản vương nhất định là trời sinh không hợp với hắn! Di, không đúng,” Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn Cô Thần, “Ngươi đừng có đánh trống lảng, chuyện lần này rõ ràng là trách nhiệm của ngươi! Rõ ràng là lỗi của ngươi! Nếu không phải tại ngươi, bản vương đã sớm rời khỏi đây!”

Cô Thần đương nhiên có thể đoán được tiền căn hậu quả, hai mắt bắt đầu loạn chuyển, cuối cùng dừng ở người vừa bước xuống từ máy bay, nở nụ cười, “Nhìn xem, là Tiểu Ngọc.”

Long Tuấn Hạo lầm bầm hai tiếng, không tình nguyện nhìn sang, chỉ thấy Lê Hiên đang ôm một người, trông cực kỳ thân thiết, cái đuôi phía sau giống như đã vểnh thẳng lên trời. Người nọ mang biểu tình lãnh đạm, bộ dáng nhã nhặn sạch sẽ, làn da trắng hồng, mũi cao, môi mỏng, cằm hơi nhọn, một khuôn mặt mỹ nhân tiêu chuẩn.

Đây là vị bệnh nhân đầu tiên, cũng là vị duy nhất đã khang phục và xuất viện từ viện an dưỡng này, mà chính vì việc chữa trị này đã hao phí cực nhiều nhân lực, vật lực và tài lực, cho nên Lê Hiên mới nghĩ ra phương pháp quyên tiền để xử lý khiến người ta giận sôi như bây giờ.

Lê Hiên vẫn đang ra vẻ nịnh nọt, “Thân ái, em có mệt hay không, có khát không, đói bụng không, buồn ngủ không? Ừm, nếu buồn ngủ, chúng ta cùng đi ngủ đi?”

Lúc này, Cô Thần và Long Tuấn Hạo cũng đã đến. Long Tuấn Hạo nói, “… Câu cuối cùng mới là trọng điểm đúng không? Thân là viện trưởng, ban ngày tuyên dâm là sai trái a.”

“Sao vậy được? Cậu thì biết cái gì?” Lê Hiên ra vẻ đạo mạo, nghiêm túc giáo dục, “Thân là một người đàn ông yêu thương vợ mình, vợ mệt nhọc đương nhiên phải cùng ngủ, cho dù bên ngoài có nhân dân tệ rơi xuống cũng không thể ngăn cản nhiệt tình này của tôi, huống chi chỉ là bỏ bê công việc với đám bệnh nhân các cậu?” Anh nói xong, dương dương đắc ý, ảo tưởng bộ dạng cảm động của vợ mình, chuẩn bị quay lại nhìn kèm theo nụ cười lấy lòng thì Tiểu Ngọc đã đẩy tay anh ra, sau đó nhấc chân, đá anh sang một bên, gật đầu chào hỏi với Cô Thần, rồi mới nhìn Long Tuấn Hạo, nói với ngữ khí đạm mạc, “Tôi đã nghe nói về cậu rồi, cứ gọi tôi là Tiểu Ngọc.”

“A, xin chào…” Long Tuấn Hạo lên tiếng chào, dư quang vẫn nhìn thấy người nào đó vừa bị đạp sang một bên lại lén lút cọ sang, thử vươn móng vuốt đặt lên góc áo của vợ mình, thấy không phản đối lại cả gan cọ sát vào người cậu, giương mắt nhìn xem sắc mặt của vợ, rồi lại tiếp tục cọ. Sau vài lần liên tục như vậy, Lê Hiên rốt cuộc ôm cả người Tiểu Ngọc vào lòng, thỏa mãn thở ra một hơi, vẫy đuôi lấy lòng hỏi, “Thân ái, em có buồn ngủ không?”

“Không.” Tiểu Ngọc đạm mạc nói, nhấc chân định đi.

“Không buồn ngủ cũng không sao,” Lê Hiên tiếp tục nịnh nọt nói, “Thân ái, em lên giường nằm một chút sẽ thấy mệt nhọc, không tin em có thể thử xem. Đi nào, anh với em cùng đi nằm một chút đi.” Vừa dứt lời lại bị đạp sang một bên, có điều anh vẫn bám riết không tha, kiên cường bò trở lại.

“…” Long Tuấn Hạo đầu đầy hắc tuyến nhìn hai người họ rời đi. Hắn nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tiểu Ngọc, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, hỏi, “Tên đầy đủ của hắn là gì?”

“Em vẫn là đừng biết thì tốt hơn,” Cô Thần cũng nhìn theo hướng hai người kia rời đi, từ từ nói, “Cậu ta từng nói, trong tên của cậu ta, ngoại trừ chữ “Ngọc” miễn cưỡng có thể nghe, những thứ khác đều là rác rưởi, cho nên gặp ai cũng bảo người ta gọi mình là “Tiểu Ngọc”.”

Long Tuấn Hạo ậm ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía khác. Cô Thần đang muốn kéo cậu quay về tiểu viện lại bắt hụt, anh nghiêng đầu, chỉ thấy Long Tuấn Hạo đang mang vẻ mặt hưng phấn tràn đầy ngạc nhiên, chạy về phía máy bay trực thăng. Anh cả kinh, nghĩ thầm, cậu ấy sẽ không khờ dại đến mức muốn nhảy lên máy bay trực thăng để trốn khỏi đây a?

Anh vội vàng theo sau, chỉ thấy người nào đó đã đến đứng trước máy bay, ngẩng đầu nhìn nó, sau đó… làm ra một chuyện cực kỳ không có tiền đồ —— Long Tuấn Hạo dùng sức chà tay vào ống quần, lau sạch sẽ, rồi mới chậm rãi vươn tay ra, thật cẩn thận chạm vào máy bay, hai mắt sáng như đèn pha, kích động đến nước miếng chảy ròng ròng.

Cô Thần lập tức đổ xuống ba đường hắc tuyến, “…Em đang làm gì vậy?”

“Đây là máy bay trực thăng a… Máy bay trực thăng thật a…” Long Tuấn Hạo kích động đến mức thiếu chút nữa là rơi lệ, “Thứ này quá sức thần kỳ, ngươi không cảm thấy vậy sao?”

Cô Thần kéo kéo khóe miệng, “Không thấy.”

“Hừ, thiếu hiểu biết.” Long Tuấn Hạo liếc Cô Thần, ném ra câu này xong liền bắt đầu nghiên cứu, hận sao không thể gỡ toàn bộ đinh ốc ra để xem cho hết. Long Tuấn Hạo nhìn từ trong ra ngoài một lúc lâu, cuối cùng vuốt vuốt ghế dựa của phi công, “Ta muốn bay…” Hắn quay đầu nhìn Cô Thần, đi đến cửa buồng lái, sờ sờ mặt của y, ánh mắt phức tạp, thở dài nói, “Bản vương muốn bay a…”

Cô Thần lại kéo kéo khóe miệng, kéo tay Long Tuấn Hạo xuống, đưa tay sờ trán cậu, sau đó mới sờ sờ trán mình, lẩm bẩm nói, “Không nóng a…”

Biểu tình của Long Tuấn Hạo không khỏi đờ ra trong chốc lát, sau đó lùi lại vài bước, tránh khỏi Cô Thần, nhìn vào ánh mắt của y, bi phẫn nói, “Ta đã biết, ngươi lại xem ta là bệnh nhân tâm thần có đúng không?”

“Anh chưa nói gì hết,” Cô Thần lập tức đưa hai tay lên, làm bộ dạng đầu hàng, “Anh chỉ nghĩ em đang phát sốt thôi.”

“Thế nhưng ta không sốt!”

“Đúng vậy,” Cô Thần đồng ý gật đầu, “Cho nên vấn đề là ở đây.”

“…” Long Tuấn Hạo càng thêm bi phẫn, “Nói đi nói lại, ngươi vẫn cho rằng ta là bệnh nhân tâm thần!”

Hắn quay người bước đi, lướt qua phi cơ trực thăng, đi về phía sườn núi. Cô Thần vội vàng đuổi theo, nói, “Hạo Hạo, em đi ngược hướng rồi.”

Vị vương gia nào đó liền tạc mao, “Hiện giờ ngươi đừng có mà nói chuyện với ta!”

Cô Thần vội vàng bổ cứu, “Tiểu Ngọc biết lái máy bay trực thăng, một lúc nào đó có thể nói cậu ta đưa em cùng bay.”

Vị vương gia nào đó liền ngừng bước, quay đầu nhìn Cô Thần, Cô Thần lập tức nở nụ cười thành khẩn, vị Vương gia nào đó cắn ngón tay tự hỏi một lúc lâu mới nói, “…Thật sao?”

Cô Thần càng thêm thành khẩn, “Thật, thật.”

Vị vương gia nào đó lại suy tư thêm một lúc rồi mới gật đầu, “Vậy bản vương sẽ cố mà tin tưởng ngươi.”

Cô Thần nở nụ cười, người này thật đúng là dễ dỗ. Anh đưa tay kéo cậu trở về, nói, “Em đi nhầm đường rồi, tiếp tục đi hướng này sẽ gặp vách núi đen, cho nên chúng ta quay lại đi.”

“Di, từ từ, vách núi đen?” Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn, trước kia, hắn đúng thật là chưa từng đi vòng qua sau núi, cho nên không biết phía sau có cái gì. Hắn nhìn nhìn rừng cây trước mắt, hỏi, “Cho nên, sau cánh rừng này không có hàng rào?”

“Không có.” Cô Thần xoay đầu của Long Tuấn Hạo một chút, ý bảo nhìn mấy căn phòng nằm ở giữa sân bay và rừng cây, giải thích, “Có thấy không? Chỗ đó cũng có lính đánh thuê, nhiều người canh gác hơn cả cửa chính nữa, cho nên không ai có thể trốn ra bằng đường này, ngay cả em, hiểu chưa?”

Long Tuấn Hạo lập tức méo miệng, chưa từ bỏ ý định, hỏi, “Dưới vách núi là cái gì?”

“Dù sao cũng không phải biển, nhảy xuống chắc chắn sẽ chết.” Cô Thần lôi Long Tuấn Hạo quay về hướng ngược lại, để tránh cho việc người này trở thành hòn vọng phu.

“Sẽ không…” Long Tuấn Hạo nghĩ nghĩ, “Cũng có thể lấy được một quyển võ công bí tịch hoặc một thanh thần binh lợi khí trong truyền thuyết.”

Cô Thần dừng lại, xoa xoa đầu Long Tuấn Hạo, “Ngoan, em đã xuyên qua…” Nói xong tiếp tục đi, lại phát hiện người phía sau đứng bất động. Anh quay đầu nhìn, chỉ thấy hốc mắt của Long Tuấn Hạo đột nhiên biến đỏ, môi run rẩy, anh nhất thời ngẩn ra, “…Em làm sao vậy?”

Long Tuấn Hạo run rẩy kéo lấy tay Cô Thần, khóc lóc than thở, “Ta, ta, ta thật sự xuyên qua đến đây a a a…”

“…”

“Thật sự là xuyên qua, ngươi tin ta đi, tin ta!”

Cô Thần bóp bóp trán, “…Được rồi.”

Hai mắt Long Tuấn Hạo lập tức phát sáng, đang định mở miệng nói thì lại thấy người kia tiếp tục kéo hắn đi, miệng lẩm bẩm, “Mỗi lần Long Tích đến thăm, em ấy đều phải phát điên một lần, mình phải sớm quen rồi mới đúng…”

“…”

.

Sở thiên sư đang bày trận trong tiểu viện, thấy Long Tuấn Hạo bộ dáng hỗn loạn bị Cô Thần lôi đi, sau đó lại bị kéo trở về, vẫn với tình trạng hỗn loạn như trước, hơn nữa… thậm chí còn tệ hơn lúc nãy. Cậu âm thầm lắc đầu, thở dài, thu kiếm, đi về phía hai người kia, lấy ra một lá bùa màu vàng chói lọi, sau đó, “ba” một tiếng, dán lên ót của Long Tuấn Hạo.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, chỉ còn lại tiếng hít sâu của Long Tuấn Hạo vì tức giận quá mức, khiến trái tim của tất cả những người còn lại đều dâng lên đến cổ họng. Chỉ thấy Sở thiên sư vẫy vẫy tay với đồ đệ, đồng chí La Dịch, thân là một thanh niên tốt, lập tức dùng hai tay dâng lên một cái bát đựng nước trong, vị thiên sư nào đó lập tức vẩy nước lên người Long Tuấn Hạo, niệm, “Hồn mau quay lại —— quay lại ——”

Long Tuấn Hạo giật lá bùa xuống, tức giận đến run hết cả người. Sở thiên sư lại chỉ liếc hắn một cái, âm thầm gật đầu, vung tay áo bước đi, vẫn không quên hỏi đồ đệ, “Học được chưa?”

“Được, được rồi, “ La Dịch đồng chí cười, gật đầu, “Thật sự là được lợi không ít.”

Sở thiên sư ừ một tiếng, “Tư chất không tồi.”

La Dịch tiếp tục cười, “Đều là nhờ sư phụ dạy tốt.”

“…Sở thiên sư,” Long Tuấn Hạo chậm rãi mở miệng, khóe miệng kéo ra một nụ cười cứng ngắc, “Bản vương có một chuyện muốn nhờ, chẳng biết có thể thỉnh thiên sư hỗ trợ hay không?”

Mọi người đều hít sâu một hơi, vội vàng chạy lại khuyên bảo. Thế nhưng, Sở thiên sư xem việc giữ gìn an nguy cho mọi sinh linh trong thiên hạ là nhiệm vụ của mình, hoàn toàn không nghe lời khuyên bảo của người khác, vẫn quay lại đáp lời, “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

“Tốt quá,” Long Tuấn Hạo chỉ vào hồ nước bên cạnh, “Hiện đang có một con yêu quái dưới đấy, gây biết bao tai họa cho dân chúng, mong thiên sư hãy ra tay trừ hại cho mọi người.”

“Không thành vấn đề.” Sở Thiên sư sau khi nghe xong liền đi về phía hồ nước, hiển nhiên chuẩn bị nhảy xuống. La Dịch đồng chí vội vàng chạy lại giữ lấy tay cậu, nói, “Sư phụ, chuyện nhỏ thế này cứ để đệ tử làm là được.” Dứt lời, anh liền thả người nhảy xuống khiến hồ nước phát ra tiếng ào ào. La Dịch bơi dưới nước trong chốc lát, rồi mới xoay người nhìn Sở Kiên, “Khởi bẩm sư phụ, yêu quái đã bị tiêu diệt rồi.”

Sở thiên sư thỏa mãn gật đầu, La Dịch đang muốn nói thêm gì đó thì lập tức ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy vị vương gia nào đó đứng phía sau Sở Kiên chậm rãi nở nụ cười, tựa hồ muốn nói, ta biết ngươi sẽ nhảy xuống.

Anh lập tức có dự cảm không tốt, quả nhiên, chỉ nghe vị vương gia nào đó chậm rãi nói tiếp, “Thiên sư,” cậu ta chỉ về phía xa, “Đằng sau cánh rừng kia vẫn còn một con yêu quái nữa. Con này cực kỳ khó đối phó, mong thiên sư ra tay tiêu diệt cả nó nữa.”

“Không thành vấn đề.” Sở thiên sư hào sảng vung tay áo, sau đó rút kiếm, chạy về phía cánh rừng. Những người còn lại đều phát điên, vội vàng đuổi theo, La Dịch đang ở trong hồ cũng lập tức nhảy lên bờ, chạy theo Sở Kiên.

“Hạo Hạo,” Cô Thần nhìn theo về phía xa, “Đó là sườn núi.”

“Đúng vậy a,” Long Tuấn Hạo nói, “Nơi đó không phải có lính đánh thuê sao, yên tâm, Sở Kiên không qua được đâu, bất quá, y luôn luôn rất cố chấp.”

“Đúng,” Cô Thần đồng ý gật đầu, “Bọn họ sẽ hận ngươi đến chết đấy.”

“Đáng đời, ai bảo bọn họ canh ở đó.” Long Tuấn Hạo khó chịu nói, liếc Cô Thần một cái, “Phật viết, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Ngươi chưa từng nghe câu này bao giờ sao?” Nói xong liền đi về phía trước, vừa lúc nhìn thấy Thúc Văn nhu nhược chạy về phía hắn. Hắn lập tức quát lên, “Cám bã chi thê, bản vương phải hưu ngươi.”

“…” Thúc Văn lập tức dừng lại, sụt sịt khóc, “Luân… Luân gia không muốn sống nữa…” Nói rồi, cậu lập tức quay người bỏ chạy, khiến những người phía sau sốt ruột đuổi theo.

Cô Thần, “…”

Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, tiếp tục đi, lại bị một người khác gọi lại. Hắn quay đầu nhìn, thì ra chính là Tiểu Ngọc.

Vị vương gia nào đó từ từ mở miệng, “Ngươi nếu là lái máy bay trực thăng mang ta rời đi này địa phương quỷ quái ta sẽ cùng ngươi tán gẫu, những thứ khác không bàn nữa.”

Ban đầu, Tiểu Ngọc đối với người tên Long Tuấn Hạo này, cũng là không quá để ý, thẳng đến khi nhìn thấy cậu ta chỉnh cả một đám người đến phát điên mới chậm rãi cảm thấy có hứng thú với người này.

“Cậu muốn ra khỏi đây?” Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm Long Tuấn Hạo một lúc lâu, bỗng nở nụ cười, tuy rằng chỉ là hơi mỉm, nhưng xác xác thực thực tồn tại. Cậu nói, “Dễ thôi, tôi bày cho cậu cách này.”

Bên tai vang lên thanh âm tí tách, khiến Cô Thần quay đầu nhìn, chỉ thấy nước miếng, máu mũi, nước mắt của Lê Hiên đua nhau chảy xuống đất, lại nhìn sang nơi khác, cách đó không xa, rõ ràng chính là Hà Thiên Phàm Hà đại cầm thú, vì muốn ngắm mỹ nhân mà cố công đứng dậy rời giường, cũng đang há to miệng, nước miếng rơi đầy đất.

“…”

Đọc truyện chữ Full